Giày Thủy Tinh Của Cô bé Lọ Lem

Chương 6: Sóng gió hướng dẫn viên (2)


Đọc truyện Giày Thủy Tinh Của Cô bé Lọ Lem – Chương 6: Sóng gió hướng dẫn viên (2)

Hôm nay đi tới canteen lấy cơm, dọc đường đi Lâm Tâm luôn dùng ánh mắt khó hiểu nhìn Tảo Tảo, còn thỉnh thoảng lắc lắc đầu, đi tới canteen Tảo Tảo rốt cuộc cũng không nhịn được nữa, “Lâm Tâm, rốt cuộc cậu có chuyện gì vậy, hôm nay tớ ăn mặc kỳ quái lắm sao?”

Lâm Tâm lại lắc đầu, “Không giống, nhìn thế nào cũng không giống.”

Tảo Tảo đã chen vào trong hàng người đang xếp hàng gọi cơm, quay đầu hỏi Lâm Tâm đứng bên cạnh, “Cái gì không giống? Hôm nay cậu rất kỳ lạ đó.”

Lâm Tâm cầm khay cơm đưa cho người phục vụ canteen, vừa xoay đầu lại, “Tảo Tảo này, cậu nói thật với tớ đi, chuyện làm hướng dẫn viên lần này có phải do cậu tìm thầy Lý yêu cầu không?”

Tảo Tảo kinh hãi, “Không có mà, Lâm Tâm, cậu phải biết là, lúc đầu khi tớ vừa thấy danh sách đã sợ đến ngây người.”

Lâm Tâm nhận lấy khay cơm người phục vụ đưa ra ngoài, gãi gãi đầu, “Tớ cũng không tin vậy, nhưng mấy người kia nói như thật vậy, còn nói anh họ cậu là bạn học với thầy Lý, nói bình thường lúc cậu từ nhà lên đều mang quà tặng cho thầy Lý, nhưng mà theo lời bọn họ nói, ngẫm lại thường ngày dường như thầy Lý thật sự rất quan tâm cậu.”

“Đúng vậy, anh họ tớ là bạn học với thầy Lý, mỗi lần quay về trường mẹ tớ cũng sẽ gói chút đặc sản để tớ mang cho anh họ và thầy,” Tảo Tảo không hiểu, “Chuyện này có vấn đề gì sao?”

Lâm Tâm cắt ngang Tảo Tảo, “Bình thường dĩ nhiên sẽ không thành vấn đề, nhưng lần này thầy quá thiên vị cậu, người phù hợp ra với cậu rõ ràng còn có rất nhiều, lại để cậu làm hướng dẫn viên, Vương Phinh đó không đồng ý, nói rất khó nghe đấy.”

Tảo Tảo ngạc nhiên, trong lòng rất không thoải mái, “Đây, đây là chuyện gì vậy chứ, chẳng trách hôm đó Vương Phinh cư xử với tớ như thế, nhưng chuyện này liên quan gì tới tớ, rõ ràng là thầy Lý tự mình quyết định mà, sao chị ấy lại đổ lên đầu tớ, hơn nữa làm hướng dẫn viên thì có gì tốt chứ, chẳng phải chỉ là trưng mặt ra trước thầy trò toàn trường sao, tớ còn không muốn làm đây?”


“Vấn đều là bây giờ ai cũng cho là cậu muốn làm,” Lâm Tâm gọi thức ăn xong cùng Tảo Tảo ra khỏi canteen, “Còn đồn thổi quan hệ của cậu với thầy Lý loạn cả lên.”

Tảo Tảo dừng bước, đặt khay cơm xuống tay Lâm Tâm, nhấc chân muốn đi, “Cậu về phòng trước đi, tớ đi tìm thầy Lý.”

“Này này này, quay lại,” trong tay Lâm Tâm là hai khay cơm, không giữ được Tảo Tảo, gấp gáp kêu to, “Bây giờ cậu tìm thầy ấy thì có ích lợi gì chứ, Vương Phinh đã tìm thầy Lý từ lâu rồi, danh sách đã trình lên rồi thì không thể sửa lại được.”

“Sao cậu lại biết cặn kẽ như vậy?” Tảo Tảo nhớ ngày đó lúc cô tới gặp thầy Lý, giọng nói của Vương Phinh và thầy Lý ở trong phòng có hơi lớn, khi cô bước vào dường như có nghe thầy nói là, “thay đổi đã không còn kịp rồi, cứ quyết định như vậy đi.” Lúc đó bọn họ đang nói chuyện này sao?

“Đám Tiểu Bình ở phòng sát vách chúng ta nói, Tiểu Bình lần này là người cầm cờ, là đồng hương với Vương Phinh, lúc đến tìm Vương Phinh mượn trang phục thấy chị ấy đang tức giận thở hồng hộc trong phòng đấy.”

Tảo Tảo im lặng, cô là người sợ phiền phức, vẫn cho là chỉ cần giữ mình thật tốt, người khác làm sao cũng không liên quan gì tới cô, cho nên mỗi lần đối mặt với sự khinh thường lẫn kiêu ngạo của Hồng Nhan, cô đều sẽ khuyên Lâm Tâm đừng so đo. Nhưng bây giờ cô không làm bất cứ chuyện gì, phiền phức cũng đã tìm tới cửa, cô cảm thấy rất uất ức, cô đâu có trêu ghẹo ai đâu, việc gì cũng không làm lại khi không đắc tội với một mỹ nhân lạnh lùng.

Đại hội thể dục thể thao thứ bảy này sẽ khai mạc, lớp Tảo Tảo ở sân bóng rổ trước ký túc xá tập đi đội hình, trưởng ban Thể dục tự mình hướng dẫn những sinh viên mới xếp hàng luyện tập diễu hành, Vương Phinh phụ trách chỉ dẫn hướng dẫn viên và người cầm cờ cách đi qua lễ đài.

“Hai tay hai người phải thế này, phải cùng một độ cao, mắt nhìn về phía trước, dùng ánh mắt điều chỉnh cho thẳng hàng, đúng vậy, cứ như vậy, tốt, làm lại lần nữa.” Từ đầu đến cuối Vương Phinh chỉ nói chuyện với hai người cầm cờ, không nhìn Tảo Tảo lấy một lần. Cô nhìn hai người cầm cờ kia đi một lượt lại một lượt, nói thật, Vương Phinh này vẫn có chút bản lĩnh, làm việc cũng rất nghiêm túc, mới một buổi hai người cầm cờ đã được cô ta huấn luyện ra khuôn ra dáng.


Tảo Tảo vô công rồi nghề lẻ loi tựa vào trên lan can sân bóng rổ, hết nhìn Vương Phinh ở một bên đang kiên nhẫn hướng dẫn người cầm cờ, lại nhìn đại đội nhân mã bênđang tập luyện đi đều bước vù vù, chỉ có một mình cô khó xử đứng đấy không ai hỏi han, trong lòng có phần khó chịu, cũng thấy bất mãn, Vương Phinh này, trong lòng cô ta có ý kiến với thầy Lý thì cứ việc tìm thầy Lý nói rõ ràng là được rồi, dày vò một nữ sinh bé nhỏ như cô thì được ích lợi gì chứ.

Tảo Tảo nhảy lên lan can đặt mông ngồi xuống giống như đám nam sinh, buồn chán cúi đầu, hai chân lơ lửng giữa không trung đưa qua đưa lại. Đang lúc trong đầu cô đầy những suy nghĩ lộn xộn, chợt không biết ai gõ một cái vào gáy, cô quay đầu lại, Tiểu Dã mặc áo ba lỗ quần cộc, ôm quả bóng rổ đứng phía sau cười: “Người ta đều ở đây tập luyện, chỉ có một mình em ngồi ở chỗ này lười biếng.”

“Anh không có mắt hả?” Trong lòng Tảo Tảo đang bực bội liền bùng nổ, hung hăng liếc anh một cái, “Không nhìn ra tôi bị ghẻ lạnh sao?”

Tiểu Dã nhìn Vương Phinh trong sân, cau mày, “Vương Phinh? Cô ấy có chuyện gì mà làm khó dễ tiểu nha đầu em? Em sao lại đắc tội với cô ấy?”

“Sao tôi biết được?” Tảo Tảo tức giận nói, “Thật sự không hiểu nổi, chủ nhiệm lớp tôi để tôi làm hướng dẫn viên trong lễ khai mạc đại hội thể dục thể thao, cô ấy không đồng ý, liền phát lửa giận xuống trên người tôi, thật là xấu tính quá đi.”

“Em, là hướng dẫn viên của khoa bọn em lần này?” Tiểu Dã cười ha ha, “Khó trách Vương Phinh lại tức giận, cô ấy là người sĩ diện như vậy, dáng vẻ bộ dáng của em thế này, đến lúc diễu hành khoa các em quả thật là có chút mất thể diện.”

“Anh!” Tảo Tảo giận đến hai tay phát run, chỉ vào Tiểu Dã, “Anh có phải cảm thấy tôi còn chưa đủ buồn phiền không, lại đặc biệt tìm đến đổ thêm vào.”

“Tiểu cô nương tính tình nóng nảy sẽ không được người khác yêu mến đâu,” Tiểu Dã mặt mày cợt nhả tiếp tục, “Vốn dĩ dáng dấp đã có chút không phải, lại còn giương nanh múa vuốt như thế, vậy thì quá kinh khủng rồi, cẩn thận sau này không kiếm được bạn trai đó.”


“Anh cút ngay cho tôi,” Tảo Tảo giận đến mức miệng nói không thèm chọn từ, cô cảm thấy đỉnh đầu mình như đang bốc khói, Tiểu Dã vẫn đứng yên không nhúc nhích cười hì hì như cũ, cô sượt người nhảy xuống khỏi lan can, “Được, anh không đi, tôi đi.”

“Haiz, thật là một cô gái nóng nảy, không có chút hứng thú trêu đùa như vậy, quá không đáng yêu,” Tiểu Dã giả bộ than thở, một phen lôi kéo cô, “Không phải là một Vương Phinh thôi sao, ca ca đi nói giúp em, mười Vương Phinh cũng có thể thu phục được.”

“Ai muốn anh đi nói giúp, chuyện của tôi tự tôi sẽ giải quyết, anh buông tay ra,” Tảo Tảo hất Tiểu Dã ra, thờ phì phò nói, “Đinh ca ca, Đinh bá bá, Đinh gia gia, xin anh đi nhanh đi. Anh ít xuất hiện trước mắt tôi là đã giúp đỡ tôi lắm rồi.”

“Thật sự không cần giúp đỡ? Cháu gái ngoan, vậy gia gia đi thật nhé?” Tiểu Dã cười híp mắt nhìn Tảo Tảo, làm ra dáng vẻ vi lão bất tôn*.

(*:Có thể nghĩa là khen, có thể nghĩa là chê

Khen: là ý nói ông già này thật khả ái, hiếu động 

Chê: là ý nói ông già này làm việc không tự trọng, không có tự ái,  khiến người khác không thể tôn kính ông.)

“Đi đi, đi đi.” Tảo Tảo cũng không thèm ngẩng đầu lên mà phất phất tay, nhìn qua giống như đang khua tay đuổi ruồi.

Tiểu Dã đi thật, Tảo Tảo ủ rũ cúi đầu đứng dưới giá bóng rổ, xem ra cô thực sự không thích hợp để làm hướng dẫn viên, chẳng những Vương Phinh xem thường cô, Lâm Tâm khi đó cũng cảm thấy người khác còn thích hợp hơn cô, hiện tại ngay cả Tiểu Dã cũng cười cô, cô cảm thấy vô cùng uể oải, nhớ lúc ở sơ trung cao trung, cô cũng là nhân vật làm mưa làm gió trong trường, không nói đến làm hướng dẫn viên trong lớp hằng năm, người chủ trì lễ hội năm mới toàn trường cô cũng đã từng làm, tuy rằng trường trung học của cô không lớn, nhân tài cũng không nhiều, nhưng cô ngây ngô khi đó cũng đã bước lên lễ đài, cũng đã lộ mặt trước đông người.

“Tảo Tảo,” Giọng nói êm dịu của Tiêu Dương lọt vào trong tai, Tảo Tảo cảm thấy khó tin ngẩng đầu lên.


Thật sự là Tiểu Dương đã lâu không thấy, trong lòng cô giống như có dòng điện chạy qua, cả người từ đầu đến chân đều bị điện giật, cô chợt đứng dậy, mở miệng không biết muốn nói gì. Tiêu Dương thấy dáng vẻ kích động của cô, cho rằng cô vẫn còn khó chịu vì bị người khác chèn ép, khẽ mỉm cười, hai chiếc răng khểnh tinh nghịch lộ ra ngoài, Tảo Tảo chỉ cảm thấy trước mắt hoa xuân nở rộ, nụ cười Tiểu Dương sáng ngời khiến cô không dám nhìn thẳng.

Tiêu Dương vỗ vỗ vai Tảo Tảo, Tảo Tảo xấu hổ quay người, “Vừa nãy Tiểu Dã đã nói với anh chuyện của em rồi, quan hệ của cậu ấy và Vương Phinh, rất tốt, sao không để cậu ấy nói giúp em?”

Cái tên Tiểu Dã này, còn sợ cô không đủ mất mặt sao, biết rõ cô có cảm tình với TIểu Dương, vẫn bô bô nói cho anh biết, Tảo Tảo nghiến răng nghiến lợi nghĩ. Khi Tảo Tảo nghe Tiêu Dương nói đến quan hệ giữa Vương Phinh và Tiêu Dã thì dừng một chút, rất tốt sao? Cô bĩu môi, thằng ngốc cũng biết quan hệ rất tốt này là ý gì, “Em không muốn thấy anh ta đắc ý.”

“Thật là một đứa trẻ,” Tiêu Dương vừa cười, trong lòng Tảo Tảo liền than thở, xong rồi xong rồi, lại lấy nụ cười thuần khiết kia mê hoặc cô, “Vương Phinh anh cũng biết, em không thích Tiểu Dã đi, vậy anh giúp em nhé.”

“Không cần đâu.” Tảo Tảo nói như chém đinh chặt sắt, cô mới không muốn Tiêu Dương có quan hệ với mỹ nữ khác.

Tiêu Dương nghi hoặc nhìn cô, Tảo Tảo nhận thức được phản ứng của mình đã quá mãnh liệt, cô đỏ mặt giải thích, “Em, ý của em là, ý của em là em có thể tự giải quyết, em không thể mãi nhờ cậy người khác được, em sẽ tìm cô ấy nói chuyện, chuyện đã như vậy, mọi người đều là vì vinh dự của khoa, cô ấy sẽ hiểu thôi. Nếu như em trốn sau lưng các anh để các anh đi nói, ngược lại càng khiến cô ấy coi thường em.”

Tiêu Dương gật đâu, lần đầu Tảo Tảo nhìn thấy được vẻ tán thưởng trong đôi mắt anh, “Ừ, Tảo Tảo, không tệ, suy nghĩ của em rất tốt, là anh và Tiểu Dã đã xem nhẹ em rồi.”

Tảo Tảo xấu hổ vô cùng, cái kia đều là cô nói bừa. Điều này cũng phải cảm ơn thời gian cô ở trong hội học sinh thời trung học, những lới nói khách sáo đã nói đến thuần thục kia, sau này đến đâu cũng áp dụng được. Cô lặng lẽ ngẩng đầu lên nhìn Tiêu Dương một chút, vóc dáng cao lớn của Tiêu Dương giữa ánh nắng chiều, anh tuấn rạng rỡ, anh khẽ cúi đầu, trên sườn mặt thanh tú, một vài sợi tóc sà xuống, che đi ánh mắt sáng ngời, Tảo Tảo cảm thấy tim mình như mất khống chế mà đập mạnh mấy cái, cô quay đầu không dám để anh phát hiện ra cô nhìn lén anh.

“Anh, dạo này, chắc là bận rộn lắm?” Tảo Tảo lấy hết dũng khí mở miệng, giọng nói của cô lại khẽ khàng như đang tự lẩm nhẩm. Lời vừa ra khỏi miệng, cô lại bắt đầu sợ, sợ Tiểu Dương hỏi cô có chuyện gì, nhưng sâu trong lòng lại mơ hồ hi vọng anh sẽ hỏi đến, nếu như anh hỏi, cô nên trả lời như thế nào đây, nhất thời trong lòng Tảo Tảo thấp thỏm lạ thường.

Lại không ngờ đến, Tiêu Dương không trả lời ngay, giữa sự yên lặng khiến người khác khó chịu Tảo Tảo len lén nâng mắt nhìn anh, cô ngạc nhiên phát hiện Tiểu Dương đang ngẩn người, anh nghiêng người dựa vào trên lan can tùy ý nhìn về phía trước, khóe miệng anh khẽ cong lên, hiện ra nụ cười dịu dàng, ánh mắt của anh như mặt hồ xao động, nhìn vào đôi mắt đó nhiều một chút sẽ khiến người ta mặt đỏ tim đập, Tảo Tảo khi đó không biết rằng, thứ khiến nhịp tim người khác tăng nhanh như vậy, gọi là dịu dàng.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.