Đọc truyện Giày Thủy Tinh Của Cô bé Lọ Lem – Chương 42: Yêu và đau khổ
Edit: quynhle2207—diễn đàn Lê Quý Đôn
Beta: phuogot_93 + lamnguyetminh
Rốt cuộc thì kỳ thi đáng ghét cũng đã xong, đóng gói lại một học kỳ, Tảo Tảo chuẩn bị đi mua vé xe. Nghỉ đông không về nhà, quả thật có hơi nhớ nhà. Vừa mới định xuống lầu, Tiểu Dã đã tới tìm cô, tâm tình của Tảo Tảo rất tốt, sau khi xuống lầu đã chủ động kéo tay Tiểu Dã, lúm đồng tiền như hoa: “Đi thôi, theo em đi mua vé xe đi.”
Tiểu Dã xoa xoa mặt cô, tiếc nuối nói: “Vậy hả, không phải là em thích nghe XX hát à, khó khăn lắm anh mới tìm được hai vé biểu diễn diễn của XX, xem ra chỉ có thể tặng người khác thôi.”
“Đừng mà,” Tảo Tảo nhảy chồm lên, ôm cánh tay của Tiểu Dã, đong đưa: “Khi nào vậy? Em còn chưa mua vé xe, xem xong rồi về cũng không muộn mà.”
Tiểu Dã bày ra dáng vẻ tùy ý, nói: “Vé vào thứ tư tuần sau, Tảo Tảo em quyết định đi. Không xem thì anh sẽ tặng cho người khác, anh lại không có hứng thú với những thứ này, chỉ vì em muốn xem thôi.”
Tảo Tảo cảm động mở to hai mắt, càng lắc cánh tay Tiểu Dã mạnh hơn: “Em muốn đi, Tiểu Dã, anh thật là tốt quá đi.”
Khóe miệng của Tiểu Dã bắt đầu cong lên, cô nhóc này thật sự rất dễ dụ, hai tấm vé vào cửa xem biểu diễn là có thể thành công níu chân cô không về nhà. Ừm, sau một tuần nữa thì phải nghĩ biện pháp gì để giữ cô ở lại đây?
Tảo Tảo thấy hài lòng trở về phòng ngủ, Hồng Nhan về nhà, những người khác đều đang thu dọn hành lý, người không thường trở về phòng ngủ như Lâm Tâm cũng đã trở lại, sắc mặt của cô ấy không được tốt lắm, sững sờ, ngồi trên giường ngẩn người.
Lâm Tâm ngơ ngẩn một lúc, cũng bắt đầu dọn dẹp hành lý, chỉ một lúc sau đã gom ra một túi hành lý thật lớn, cô nhấc thử, túi hành lý vẫn không nhúc nhích.
Tảo Tảo thấy thế, bước tới xách phụ cô ấy: “Khi nào cậu về, mình đưa cậu đi.”
“Hôm nay về,” Lâm Tâm nhìn Tảo Tảo đang ra sức xách hành lý, lắc lắc đầu: “Tảo Tảo, không cần phí sức vậy, chờ một chút, Triệu Kiếm sẽ tới.”
Vẫn không thấy Triệu Kiếm đón, đưa Lâm Tâm về phòng, thật đã quên mất người ta có bạn trai rồi. Tảo Tảo cười thầm mình thật nhiều chuyện, cô vỗ vai Lâm Tâm, nói: “Đúng à, đương nhiên là phải chừa cơ hội này lại cho Triệu Kiếm.”
A Y mở ra một gói mì ăn liền không biết nhãn hiệu gì, một mùi vị là lạ tràn ngập trong phòng, Tảo Tảo nhíu mày, hỏi: “A Y, cậu đang ăn mì ăn liền gì vậy? Sao mùi vị kỳ lạ thế?”
Lâm Tâm vội vàng đi ra ngoài, qua một lúc lâu, A Y đã ăn hết mì thì cô mới quay lại, sắc mặt càng thêm tái nhợt, Tảo Tảo lo lắng nhìn cô: “Lâm Tâm, có phải cậu đang bị bệnh không? Sắc mặt rất khó coi đấy.”
Điện thoại trong phòng ngủ vang lên, Lâm Tâm sốt ruột ra nhận: “A Kiếm, à, là Tiểu Hải à, không, mình đã mua vé xong rồi, đi ngay lập tức, ừ, lần sau sẽ về nhà cùng nhau vậy.”
Tiểu Hải? Trước mắt Tảo Tảo liền xuất hiện dáng vẻ của đầu bếp nhỏ đã lâu không gặp, Tiểu Hải này đúng là luôn quyết một lòng với Lâm Tâm, cũng đã tận mắt thấy Lâm Tâm và bạn trai cô ấy thân mật, còn muốn hẹn Lâm Tâm cùng nhau về nhà.
Lâm Tâm dập máy, quay lại ngồi trên giường, bắt đầu ngẩn người không nói một lời.
Triệu Kiếm gọi tới là sau bữa cơm chiều, lúc đó Tảo Tảo đang ở trên giường hết sức chăm chú sắp xếp quần áo đã được giặt sạch, phơi khô. Lần đầu tiên cô nghe thấy Lâm Tâm dùng giọng điệu oán giận, nói vội vàng vào điện thoại: “Tại sao anh không đến đón em? Bận? Đã thi xong rồi, còn bận gì nữa? Được lắm, được lắm, mỗi lần nói tới anh thì lại nói phiền.”
“Cái gì? Hôm nay không được? Rốt cuộc thì anh có chuyện gì vậy?” Lâm Tâm đột nhiên cao giọng nói, mơ hồ có chút nghẹn ngào: “Anh còn có chuyện gì quan trọng hơn chuyện này chứ?”
Tảo Tảo nhìn lướt qua Lâm Tâm, chỉ thấy cô đờ đẫn cúp điện thoại, đứng ngơ ngác tại chỗ, Tảo Tảo chợt phát hiện cô gái lanh lợi hoạt bát trước kia đã không thấy được nữa, Lâm Tâm này rất xa lạ.
Đêm đó Lâm Tâm không đi, ở lại trong phòng, nửa đêm Tảo Tảo dậy đi vệ sinh, ngạc nhiên khi thấy cô còn chưa ngủ, mở to đôi mắt tròn vo, mờ mịt vô thần nhìn ngoài cửa sổ, Tảo Tảo vừa nhanh chóng chạy lại nằm sấp trên giường của mình, vừa mơ hồ nói không rõ ràng: “Khuya lắm rồi, ngủ đi.”
Hôm sau, lúc Triệu Kiếm tới đón Lâm Tâm, Tảo Tảo đã xách đỡ hành lý giúp Lâm Tâm xuống lầu, ánh mặt trời giữa hè xuyên thấu qua nhánh cây rơi vào trên tóc và quần áo của Triệu Kiếm. Triệu Kiếm đứng bên cạnh sân bóng rổ cười với Lâm Tâm, một người con trai anh tuấn cao lớn giữa ánh nắng.
Một tay Triệu Kiếm nhận lấy hành lý trong tay Tảo Tảo, một tay thân mật kéo Lâm Tâm qua, mặt Lâm Tâm đầy vẻ ngọt ngào dựa vào trước ngực anh ta, không thấy chút xíu tiều tụy, lo lắng nào của ngày hôm qua. Tảo Tảo thở dài trong lòng, con gái khi yêu thật khờ khạo, cho dù Triệu Kiếm là độc dược, Lâm Tâm cũng vẫn thích như mật ngọt. So với chuyện phụ nữ oán trách đàn ông không tốt, còn không bằng tự xét lại bản thân, có phải những điều tệ hại này là do bản thân cam tâm tình nguyện rước lấy hay không?
Tiễn Lâm Tâm xong, tâm tình của Tảo Tảo không được tốt lắm, mỗi lần thấy Lâm Tâm quyết tâm một lòng đi theo Triệu Kiếm, cô vẫn không thể nói được là có cảm giác gì, rốt cuộc cô cũng hiểu được tâm tình chỉ tiếc rèn sắt không thành thép của Hồng Nhan đối với các cô lúc trước.
Loại tâm tình này vẫn kéo dài đến khi Tiểu Dã đến tìm cô, nhìn thấy vẻ mặt cười cợt của Tiểu Dã, Tảo Tảo càng tức giận hơn, tiền án của người này cũng thật nhiều đi, với lại dáng vẻ của Triệu Kiếm kia thật sự có điểm giống anh, Tảo Tảo nhớ tới uất ức phải chịu ở căn tin ngày đó, lúc trước anh vô trách nhiệm đi lưu tình khắp nơi, người ta không nỡ trách anh, lại khiến cho cô gặp cảnh khốn cùng.
Tiểu Dã nhanh chóng phát hiện Tảo Tảo bất thường, kéo cô đi tới sân thể dục, ngồi dưới bóng cây, véo mặt cô, hỏi: “Người nào chọc đại tiểu thư tức giận vậy hả?”
Tảo Tảo né tránh, chán ghét nói: “Lấy cái tay bẩn của anh ra, đừng đụng em.”
Tiểu Dã ngẩn người, bắt đầu nghiêm túc, xoay bả vai của Tảo Tảo lại, hỏi: “Tảo Tảo, rốt cuộc là chuyện gì?”
Tảo Tảo hất tay anh ra, vùi đầu giữa hai gối, hai tay ôm đầu gối, ngồi yên lặng.
Tiểu Dã nhẹ nhàng nhích lại gần, bất đắc dĩ nói: “Tảo Tảo, em, có phải em lại nghĩ tới chuyện lúc trước của anh hay không?”
Tảo Tảo hừ hừ, ngẩng đầu lên, mờ mịt nhìn sân tập, đưa tay bứt từng cọng, từng cọng cỏ dại trên đất: “Tiểu Dã, anh nói xem, những cô gái trước kia đều đối tốt với anh như vậy, sao anh có thể nói bỏ là bỏ được vậy, anh như vậy thật làm cho người ta cảm thấy sợ hãi.”
Tiểu Dã nắm lấy bàn tay đang nhổ cỏ của Tảo Tảo, đặt ở trên đầu gối mình: “Tảo Tảo, thật ra thì chính anh cũng không muốn nhớ lại chuyện trước kia, anh cực kỳ hi vọng là trước kia mình chưa bao giờ làm qua những chuyện đó. Mỗi lần thấy em nhìn anh đầy chán ghét, anh đều cảm thấy mình rất kém cỏi, nếu như có thể làm lại từ đầu, anh rất hi vọng là vừa mới bắt đầu anh đã gặp được em, giữa chúng ta sẽ không có những người con gái đó, cũng không có Tiêu Dương.”
Tảo Tảo quay đầu lại, Tiểu Dã đang nghiêm túc nhìn cô: “Nhưng chúng ta đều không có cách nào để quay lại một lần nữa, thật sự là anh đã làm những chuyện kia, nhưng đã làm thì cho qua đi. Anh không có cách nào thay đổi chuyện trước kia, nhưng chuyện sau này thì em có thể yên tâm giao cho anh đi.”
Ánh mắt của anh đen nhánh sáng ngời, giống như có một loại ma lực hấp dẫn Tảo Tảo, Tảo Tảo không tự chủ được gật đầu, cô dựa đầu trên vai Tiểu Dã, tự lẩm bẩm: “Tiểu Dã, anh không được gạt em, nếu như có một ngày anh không còn yêu em nữa, đừng lừa gạt em giống như người khác, anh cứ nói thẳng với em, chúng ta ở cùng nhau thì cũng có lúc chia tay.”
Một sức mạnh nữa truyền đến từ vai, cả người Tảo Tảo nhanh chóng bị xoay lại, đập vào mắt là khuôn mặt Tiểu Dã đang tức giận đùng đùng: “Tảo Tảo, anh nói nhiều như vậy, làm nhiều như vậy, chẳng lẽ em không nghe lọt một chút, không thấy được gì hết à?”
Tiểu Dã cắn răng nghiến lợi ôm chặt cô: “Cho dù em giận anh, anh cũng không thả em ra đâu.”
Khi Tảo Tảo trở về phòng thì đã đến giờ tắt đèn, tên nhóc Tiểu Dã kia đúng là dính người đến chết, hai người chỉ chào tạm biệt ở dưới lầu cũng đã tạm biệt tới nửa tiếng, mỗi lần Tảo Tảo xoay người muốn đi thì lại bị anh kéo vào lòng, ôm thật chặt, giống như là không còn gặp mặt nhau nữa. Cho đến khi dì quản lý ký túc gõ chuông đóng cửa thì anh mới lưu luyến buông cô ra, còn đứng ở dưới lầu chờ cô thò đầu qua cửa sổ phòng ngủ trình diễn màn Romeo và Juliet với anh.
Trong phòng ngủ chỉ còn lại Nghiêm Bình ở Vân Nam là không về, nằm ở trên giường cười hì hì nhìn Tảo Tảo trình diễn nàng Juliet mỗi đêm. Ngoài miệng thì Tảo Tảo nói đáng ghét, nhưng trong lòng thật sự rất ngọt ngào, tựa vào khung cửa sổ, cùng Tiểu Dã nhìn nhau, cứ cười khúc khích.
Lúc này điện thoại trong phòng ngủ vang lên inh ỏi, nghe vô cùng chói tai trong đêm tối, Nghiêm Bình vẫn nằm ở trên giường không nhúc nhích, Tảo Tảo bất đắc dĩ, chỉ có thể ra dấu tay tạm biệt với Tiểu Dã, chạy thình thịch đi nghe điện thoại. Trong lòng tức giận, trễ như thế này mà ai còn gọi điện thoại tới đây, đây không phải là muốn quấy rầy giấc ngủ ngon của người khác sao?
Trong điện thoại là một giọng nói già nua: “Tôi là ba của Lâm Tâm, Lâm Tâm có ở đó không?”