Đọc truyện Giấy Sống – Chương 65: “đỏ Mặt Rồi!”
Hồng lão gia của Nhất Môn Kim đang ôm chén trà, ngồi ngủ gà ngủ gật trong phòng khách.
Ông cụ râu tóc bạc trắng, bộ dạng tuổi cao sức yếu.
Hồng béo đi từ gian ngoài vào trong, nhìn người ngồi bên cửa.
Đó là một người còn rất trẻ, mặc bộ áo dài tơ lụa màu đỏ, mặt mày nho nhã, cũng đang cầm một chén trà trong tay.
Phía sau lưng gã là người của Nhất Quan Đạo.
Hồng Tứ Hải cười cười, chào hỏi với người nọ rồi nhanh chóng bước tới bên cạnh Hồng lão gia, cúi người xuống nói với vẻ mặt khó xử: “Sư phụ, Thất gia không đồng ý.”
Hồng lão gia vẫn đang cúi gằm xuống, gật gà gật gù, râu còn rủ vào chén trà, dính nước trà lên mà không biết.
“Sư phụ.” Hồng béo khẽ cao giọng, sau đó lại cười cười với thanh niên kia, tỏ vẻ xin lỗi.
“Thất lễ quá, sư phụ già rồi nên ngủ nhiều, thỉnh thoảng lại ngủ thiếp đi một lát.”
Giọng nói nhẹ nhàng ôn hòa.
Đúng lúc này, Hồng lão gia tỉnh lại: “Cái gì?” Ông cụ mắt mờ tai nghễnh ngãng giơ tay bên tai, dường như làm vậy có thể khiến ông cụ nghe rõ hơn.
“Thất gia không đồng ý.” Hồng Tứ Hải vẫn nói rất nhỏ.
“Cái gì cơ?” Ông cụ vẫn không nghe rõ.
“Con nói! Thất gia không đồng ý!” Hồng Tứ Hải cao giọng nói từng chữ một.
Bấy giờ Hồng lão gia mới nghe rõ: “Thất gia không đồng ý hả?”
Mặc dù tai ông cụ nghễnh ngãng, nhưng giọng nói vang dội, còn vang hơn cả Ngũ môn chủ chuyên thuyết thư.
Ông cụ vừa nói, không chỉ người trong phòng mà cả người ở cách một bức tường cũng nghe thấy.
“Tình tình Thất gia thẳng thắn quá, chuyện tốt thế này mà tại sao lại không đồng ý chứ?” Hồng lão gia híp mắt, bĩu môi, đập mạnh chén trà lên trên bàn.
“Thất gia nói, Bát môn chúng ta là do tổ tiên sáng lập, giờ tới lượt cậu ta không thể nói hợp là hợp được, sẽ có lỗi với tổ tiên.” Lời này là do Hồng Tứ Hải bịa ra.
Bạch thất gia không nói như vậy, Thất gia chỉ nói mấy từ như “không hợp nhất” “không gặp” “gã là cái thá gì” thôi.
“Nói cũng có lý.” Hồng lão gia nắm lấy cây gậy, híp mắt chép miệng, bộ râu bạc rung rung lên, giống hệt một lão già hồ đồ, “Thất gia tính tình kém hơn sư phụ của cậu ta nhiều, năm ấy sư phụ của cậu ta chính là…”
Bộ dạng như ông cụ sắp kể chuyện xưa.
“Sư phụ! Sư phụ à!” Hồng Tứ Hải vội vàng ngắt lời kể chuyện xưa của Hồng lão gia, “Nói chuyện chính đi ạ!”
“Chuyện chính, chuyện chính gì chứ?” Hồng lão gia chợt nhớ ra, “À à, hợp bang phái, còn phải bàn bạc thêm nữa.”
Nghe hai sư đồ người hát người bè, người trẻ tuổi ngồi bên cửa không nói gì.
Thấy Hồng lão gia nói còn phải thương lượng, gã uống một ngụm trà: “Trà ngon.” Sau đó đặt chén trà xuống khẽ mỉm cười với Hồng lão gia, “Làm phiền môn chủ rồi, lần sau chúng ta lại gặp.”
Hồng Tứ Hải gật đầu tiễn Hồng Dương tiên sinh ra ngoài, quay đầu lại nhìn Hồng lão gia đang khép mí mắt: “Sư phụ, người diễn quá lố rồi đấy.”
“Ta diễn có giỏi không?” Hồng lão gia lập tức ngừng diễn xuất, mặc dù râu tóc ông cụ đã bạc trắng nhưng tinh thần sáng láng không có vẻ gì là đã già.
Ông cụ đập một phát vào cái bụng to của Hồng Tứ Hải.
Khiến cho ba lớp thịt bụng của Hồng Tứ Hải rung lên, ông ta ôm bụng, than thở: “Con sắp không nhìn nổi màn diễn của sư phụ nữa rồi, giả quá đi mất, nếu như là Sở lão môn chủ diễn sẽ thật hơn người nhiều.”
“Cái thằng nhãi ranh này, Lão Sở người ta diễn hí cả đời đấy.” Hồng lão gia với lấy cây gậy định đánh đồ đệ mình, nhưng vừa giơ lên lại buông xuống, thở dài một hơi, “Khó quá.”
Nhất Quan Đạo khí thế hừng hực, có mấy môn trong Bát môn đã đồng ý gia nhập, muốn cản cũng không cản nổi.
Hồng Tứ Hải cau mày: “Nhưng… chúng ta làm thế này hình như không đúng đắn lắm thì phải.” Đẩy toàn bộ mọi chuyện lên đầu Thất Môn, mà Thất Môn chỉ có một mình Thất gia.
“Không đúng đắn.” Hồng lão gia thở dài, “Nhưng ta thấy đám người kia rất tà ác, không phải Thất môn thì không trấn giữ được.”
Nhất Môn xem tướng gieo quẻ, Nhị Môn bán thuốc khám bệnh, Tam Môn làm ảo thuật, Tứ Môn vận tiêu, Ngũ Môn bình thư, Lục Môn tấu nói, Bát Môn hát hí.
(Bình thư: Nghệ thuật kể chuyện của người Hán mà không cần nhạc đệm, Tấu nói: Nghệ thuật dùng những câu hỏi đáp hài hước gây cười để châm biếm việc xấu, ca ngợi việc tốt.)
Trừ Thất Môn ra cũng chỉ có Thất Môn.
“Con đã bảo Lão Thất đã thu người nhà họ Hoắc làm đệ tử rồi mà? Vậy thì càng tốt, ta cũng yên tâm hơn nhiều.”
Hồng Tứ Hải cắn răng, gật đầu, e rằng đây không phải là đồ đệ ấy chứ.
“Sao thế?” Ánh mắt Hồng lão gia rất sắc bén, sắc mặt Hồng béo vừa thay đổi, ông cụ đã quan sát được ngay.
Hồng Tứ Hải sợ ông cụ bị dọa vội cười lúng túng: “Theo con thấy thì chuyên tâm hơn đồ đệ bình thường nhiều.”
Hồng lão gia đã xem tướng cho người ta mấy chục năm nay, có gì mà chưa từng xem qua chứ? Ban nãy ông cụ không lộ mặt mà chỉ đứng từ xa nhìn Hoắc Chấn Diệp, nhìn qua tướng mặt thôi đã biết là tài phú vẹn toàn.
Khi ấy ông cụ còn cảm thấy đáng tiếc vì tướng mặt khó gặp như vậy lại bạc phận với phái nữ, không ngờ lại là do nguyên nhân này.
Người trẻ tuổi kia rời khỏi phòng khách, dừng chân ở một góc phòng, đạo sĩ phía sau hỏi: “Sư phụ, chúng ta cứ để ông già đó ba phải vậy ư?”
Người trẻ tuổi khẽ cười: “Lão già đó già rồi, không muốn đắc tội với bên nào hết.”
Ông cụ lấy chữ “nghĩa” ra để áp chế, năm ấy khi dâng hương đã nói Bát môn là Bát môn, bây giờ muốn hợp lại thì phải được tám môn chủ đồng ý mới tính, chỉ cần một môn không đồng ý, ông ta không làm chủ được.
“Vì thế mà bọn họ mới rề rà vậy ạ? Hay là chúng ta đi gặp cái người tên Thất gia đó đánh cho cậu ta phục thì thôi, vậy lão già họ Hồng kia cũng không còn gì để nói nữa.”
Giết gà dọa khỉ, một người làm giấy mà thôi có thể lợi hại đến đâu?
Người trẻ tuổi trầm ngâm không nói, đồ đệ cũng ngầm hiểu.
Hai người còn chưa rẽ vào, một người giấy đã mang theo chữ “cút” nhem nhuốc quay lại.
Nó chạy mấy bước tới trước mặt người trẻ tuổi, trở mình nằm rạp xuống đất, để lộ phần lưng cho Hồng Dương xem.
Hồng Dương biến sắc, đồ đệ cũng biết đây là người giấy mà sư phụ thả ra ngoài để thăm dò tin tức, không ngờ lại bị đối phương thả về.
Vừa định vươn tay ra nhặt thì người giấy đã hóa thành tro bụi theo gió.
Chỉ có chữ “cút” to đùng còn để lại trên nền gạch.
Hồng Dương mặt nặng như chì, mấy đồ đệ đều ở phía sau, nhìn thấy Bạch thất gia “tát” cho sư phụ nhà mình mấy cái.
Hồng Dương giơ chân giẫm lên chữ cút, nghiền nát nó xong, gã bước chân rời khỏi nhà họ Hồng.
Hoắc Chấn Diệp lái xe đưa Bạch Chuẩn về thành: “Hay là tôi tìm người hỏi thử xem.” Chắc chắn cấp trên phải biết về chuyện có đạo môn thế này.
Tô giới là thế lực của giáo hội nước ngoại, Nhất Quan Đạo muốn đi lại thì cũng phải ở thành cũ, nếu vậy càng dễ thăm dò hơn.
Hoắc Chấn Diệp chỉ nghe mấy câu cũng đoán được đại khái rồi.
Nói là hợp Bát môn lại, nhưng thực ra chiếm đoạt với ưu đãi, từ nay về sau cũng sẽ không còn Nhất Môn Kim, Nhị Môn Bì, mà sẽ là Nhất Đạo Quan.
Nhất môn chủ là người có của cải đương nhiên sẽ không bằng lòng, Bát môn chủ chết trong tay Thanh Dương, nghe A Sinh nói chuyện đương nhiên sẽ biết đó là kẻ thù, càng không bằng lòng.
Mấy môn còn lại thì chưa chắc.
Còn về Hàn Châu, trước khi để lộ tuyệt kỹ “thừng thần tiên”, bọn họ vốn chẳng để cô vào trong mắt.
Bạch Chuẩn nhìn thì lười biếng nhưng lại thông hiểu nhân tình, biết Hồng lão gia giở thủ đoạn nhưng cậu không quan tâm.
“Tôi đói rồi.” Quan tâm Hồng Dương, Thanh Dương gì, mau đi ăn thôi.
“Được, tôi dẫn cậu đi ăn.”
Hoắc Chấn Diệp dẫn Bạch Chuẩn vào một gian phòng đặt trước ở nhà hàng quốc tế, Bạch Chuẩn nắm chặt gậy trúc theo sau hắn: “Không phải ăn cơm ư? Tại sao còn chạy tới đây thuê phòng.”
“Bên dưới đông người ồn ào, cho nên ăn ở đây, vừa yên tĩnh lại vừa có phong cảnh đẹp.” Hắn mở cửa sổ ra, bên ngoài là cảnh sông, nếu mệt rồi thì trong phòng còn có giường mềm.
Bạch Chuẩn khẽ hé môi mỏng, cười như không cười: “Không có ý tốt.”
Đương nhiên là Hoắc Chấn Diệp không có ý tốt, khó lắm mới dỗ được cậu ra ngoài, đương nhiên là phải làm gì đó chứ.
Đối diện với căn phòng toàn người giấy, hắn không thể nào thoải mái được, ở phòng trong nhà hàng thì hắn không cần phải quan tâm nhiều như thế.
Hoắc Chấn Diệp thuận tay cởi bỏ khuy áo dài, hắn không quen mặc loại quần áo kiểu này.
Nhân lúc đồ ăn còn chưa mang lên, phải thay áo tắm trước đã.
Nhà hàng mang cơm Tây, bít tết, canh bơ đặt lên chiếc bàn cạnh cửa sổ, Bạch Chuẩn liếc mắt nhìn, không mấy vừa lòng: “Điểm tâm đâu?”
“Lát nữa sẽ mang bánh palmier mới nướng và bánh ngọt lên ạ.” Nói xong, phục vụ đóng cửa rời khỏi.
Hoắc Chấn Diệp xắn tay áo, cầm dao nĩa lên cắt một miếng thịt bò: “Sao cậu lại không ăn.”
“Quá phiền.” Bạch Chuẩn không muốn cử động, ăn đồ Trung chỉ cần một tay, ăn đồ Tây phải dùng đến hai tay, cậu không muốn phải dùng đến cả hai tay.
Lười sắp thành tinh đến nơi rồi, Hoắc Chấn Diệp dở khóc dở cười: “Cậu có thể vẽ hai bức tranh khác nhau bằng hai tay, vậy mà không thể dùng hai tay cầm dao nĩa cắt thịt bò à?”
Nói thì nói như vậy nhưng hắn vẫn cắt phần của mình thành từng miếng nhỏ, đẩy đĩa tới trước mặt Bạch Chuẩn: “Được rồi, ăn đi.”
Bạch Chuẩn hài lòng cầm nĩa lên xiên một miếng cho vào trong miệng, thịt bò vừa mới nấu xong, Hoắc Chấn Diệp sợ cậu không quen ăn đồ sống nên bảo nhà bếp nấu chín hơn, phần mỡ hơi bị xém.
Vừa khéo lại hợp khẩu vị của Bạch Chuẩn.
Cậu híp mắt, liếm nước thịt, tinh thần thỏa mãn.
Con dao Hoắc Chấn Diệp cầm trong tay quẹt qua mặt đĩa kêu “két” một tiếng, mắt hắn hơi sầm xuống.
Ngoại trừ ăn thịt này ra thì hắn còn muốn ăn thịt khác nữa: “Cậu muốn ăn thì ăn tử tế, đừng có thế kia.”
Đừng dụ dỗ người khác, hắn sắp không nhịn nổi nữa rồi.
Nếu như Bạch Chuẩn ngoan ngoãn nghe lời, vậy thì không còn là Bạch Chuẩn nữa.
Cậu nuốt một miếng xuống, lại chọn thêm một miếng nữa, chậm rãi bỏ vào trong miệng, nhai không phát ra tiếng.
Hoắc Chấn Diệp hít sâu một hơi, buông dao nĩa xuống, bước nhanh tới trước mặt Bạch Chuẩn, đẩy xe lăn của cậu vào sát cửa sổ.
Trước mắt Bạch Chuẩn tối sầm, Hoắc Chấn Diệp đã ở trước mặt cậu, một tay chống lưng xe lăn, một tay chống vách tường.
Hắn cúi xuống ngậm lấy đôi môi khiêu khích kia.
Vừa mạnh mẽ lại vừa dịu dàng.
Cái hôn lần này không giống với lần đầu tiên, lần ấy hai người nằm trong quan tài nhỏ hẹp, dựa sát vào nhau.
Nhưng lần này, ngoại trừ môi lưỡi ra thì hai người không tiếp xúc thân thể ở nơi khác.
Bạch Chuẩn muốn đẩy ra thì là chuyện rất dễ dàng nhưng Bạch Chuẩn không hề, ban đầu cậu giật mình ngạc nhiên, vừa định vươn tay ra đã bị Hoắc Chấn Diệp che mắt lại.
Cậu nghe lời nhắm mắt, vẻ mặt quyến luyến, cho dù là liếm mật đầu đao cũng phải dâng tặng nơi mềm mại khó mà phòng bị nhất.
Bạch Chuẩn cho phép mình thay đổi sắc mặt vào giờ phút này, mặt cậu ửng đỏ, dung túng cho Hoắc Chấn Diệp cạy răng ra, hai người khẽ mút, thẳng cho đến khi ngoài cửa phòng vang lên tiếng gõ.
Phục vụ mang bánh ngọt lên rồi.
Hoắc Chấn Diệp vẫn không dừng, hắn hôn say mê, buông bàn tay chống tường ra che tai Bạch Chuẩn lại, không để cậu phải nghe.
Bạch Chuẩn khẽ cười, biết tỏng tâm tư nho nhỏ của Hoắc Chấn Diệp.
Hoắc Chấn Diệp thẹn quá hóa giận, hắn lập tức hôn sâu hơn, môi lưỡi dây dưa, quấn lấy không buông.
Phục vụ không thấy ai ra mở cửa, biết điều rời khỏi.
Gió thổi rèm cửa bay phủ lên bóng dáng hai người, khiến bọn họ như đứng trong mây mù.
Căn phòng yên lặng chỉ có tiếng nước ái muội từ môi lưỡi quấn lấy nhau.
Càng hôn người càng nóng lên, khi hơi thở cuối cùng trong lồng ngực đều cho đối phương cả rồi, Hoắc Chấn Diệp mời lùi ra sau, nhìn vào đáy mắt Bạch Chuẩn, nhận thấy tình dục trong đôi mắt ấy.
Bạch Chuẩn không hề lùi bước, đưa tay áo lên lau miệng: “Anh đỏ mặt rồi.”
Hoắc Chấn Diệp khẽ cười, hắn hôn quá nhập tâm, áo tắm cũng bị lỏng ra: “Cậu thì không đỏ mặt chắc?”HẾT CHƯƠNG THỨ SÁU MƯƠI LĂM.