Đọc truyện Giấy Sống – Chương 17: “bắt Được Bố Rồi!”
…
Hoắc Chấn Diệp tiếp tục lái xe đến nhà thờ.
Manh mối vẫn chưa hoàn toàn đứt đoạn, có lẽ giữa các nhà thờ cũng có liên hệ với nhau.
Hắn hỏi cha xứ giữa các nhà thờ có hoạt động chung nào không.
Cha xứ nói với hắn rằng mỗi nhà thờ đều có thời gian hoạt động riêng, các tín đồ cũng không qua lại gì với nhau.
Bọn họ được vị cha xứ nào truyền giáo, gia nhập đạo ở nhà thờ nào thì sẽ vẫn luôn sinh hoạt tại nhà thờ đó.
Hoắc Chấn Diệp đi đến nhà thờ thứ hai.
Cha Brown còn nhiệt tình hơn cha John.
Ông nghe Hoắc Chấn Diệp nói điểm liên quan duy nhất trước mắt giữa ba gia đình là đều theo đạo thì trịnh trọng nói:
“Đây chắc chắn là âm mưu của quỷ Satan.”
Hoắc Chấn Diệp suýt nữa thì “ẻ” thành tiếng.
Cha xứ Brown còn là một người theo thuyết Ma quỷ.
Cha xứ Brown giơ cây thánh giá lên.
Ánh nắng hoàng hôn hắt xuống tấm kính màu trên mái vòm của nhà thờ, như một thứ ánh sáng thần thánh chiếu lên khuôn mặt ông.
Ông nói với Hoắc Chấn Diệp: “Quỷ Satan là ngọn nguồn của tất cả tội ác.
Vô số linh hồn tà ma dốc sức phục vụ cho ác quỷ cánh dài này, nó sẽ dụ dỗ loài người sa vào tội lỗi…”
Hoắc Chấn Diệp nghe mà ê ẩm hàm răng, định ngắt lời cha Brown.
Lúc này một người đàn ông trung niên vẻ mặt suy sụp bước tới.
Quần áo ông ta mặc có chất liệu rất cầu kỳ nhưng rộng thùng thình, chứng tỏ ông ta đã gầy rộc đi trong một khoảng thời gian ngắn, chưa kịp may Âu phục mới.
Sắc mặt người đàn ông rất xấu, giống như đã mất ngủ cả tháng vậy.
Ông ta thấp giọng chào: “Thưa cha.”
“Ông Tống, sức khỏe của vợ ông đã khá hơn chút nào chưa?”
“Thưa cha, xin cha hãy ban cho tôi một chút nước thánh.”
Hoắc Chấn Diệp nhíu mày, nhìn cha Brown múc một ít nước trong bồn rửa tội ra và đựng trong chai thủy tinh.
Cha Brown đưa nước thánh cho người đàn ông kia, rồi làm dấu chữ thập: “Nguyện Chúa Trời phù hộ cho ông, giờ đây con trai ông chắc chắn đang ở bên cạnh Ngài.”
Những lời này đã thu hút sự chú ý của Hoắc Chấn Diệp.
Chờ cho người đàn ông kia đi khỏi, hắn hỏi vị cha xứ: “Chuyện gì đã xảy ra với con trai ông ta vậy?”
Cha Brown lộ vẻ tiếc thương.
Hai vợ chồng ông Tống vô cùng yêu thương nhau, bọn họ có một đứa con trai rất đáng yêu.
Cả gia đình bọn họ đều là giáo đồ thành kính, hàng năm đều quyên góp rất nhiều tiền cho nhà thờ.
Năm ngoái con trai ông Tống bị bắt cóc, mặc dù gia đình đã trả cho tên bắt cóc một món tiền chuộc rất lớn nhưng đứa bé ấy vẫn không thể trở về được nữa.
Cũng từ đó bà Tống sinh bệnh.
“Đứa bé kia sinh vào ngày nào ạ?”
Cha Brown lắc đầu.
Ông chỉ biết họ tên của ba người nhà kia thôi.
Hoắc Chấn Diệp nhớ kỹ tên của bọn họ.
Nghĩ đến điều gì đó, ngẩng đầu hỏi: “Ông Tống chỉ quyên góp cho nhà thờ này thôi sao?”
Cha Brown nói: “Ông Tống là một giáo đồ vô cùng thành kính.
Nhà ông ấy rất hào phóng, mỗi dịp Giáng sinh còn đích thân đi phát quà.”
Cũng có nghĩa là không chỉ quyên góp cho nhà thờ này.
Hoắc Chấn Diệp lái xe về Đồn Cảnh sát, nói với Đầu Bự: “Khoảng một năm trước, có một thương nhân tên là Tống Phúc Sinh có con trai bị bắt cóc.
Anh kiểm tra xem con trai của ông ta mấy tuổi, ngày sinh tháng đẻ là gì.”
Đầu Bự lật lại tập hồ sơ vụ án một năm trước, vừa nhìn đã sững sờ: Tống Minh Kiệt, con trai của Tống Phúc Sinh, mười tuổi, sinh ngày mồng chín tháng chín.
Cậu bé bị bắt cóc trong lúc đi mua quà sinh nhật cùng mẹ, và bị tên bắt cóc “đưa về” với cha mẹ mình ngay đúng hôm sinh nhật của cậu.
Đầu Bự há hốc miệng: “Liệu chuyện này có liên quan gì không?” Ngày sinh của những đứa trẻ này thật sự quá trùng hợp.
Hoắc Chấn Diệp cảm thấy không thể kết luận vội vàng được, nhưng đây quả thật là một manh mối: “Đi, đi nhà họ Tống một chuyến.”
Tống Phúc Sinh mang nước thánh về nhà.
Tài xế đã sớm xin thôi việc không làm nữa nên ông phải tự mình lái, sau đó dừng xe ở trong vườn hoa.
Một năm trước vườn hoa này là nơi mà vợ ông vô cùng yêu thích.
Bà trồng hoa nuôi chó, còn đứa con trai thì đánh cầu lông và đạp xe đạp trẻ em ở trong vườn.
Nhưng bây giờ trong vườn cỏ mọc um tùm, ánh nắng chiều còn sót lại cũng sượt qua ngôi nhà này và đổ về phía ngôi nhà đối diện, vừa vặn khiến cho cả ngôi nhà bị bao phủ trong bóng tối.
Tống Phúc Sinh vừa bước một chân vào trong bóng tối, cảm thấy giống như từ mùa thu vàng tháng chín đột nhiên bước qua mùa đông lạnh giá.
Ông siết bộ Âu phục cho khít người rồi đẩy cửa vào nhà.
Người giúp việc đứng ở cửa phòng khách thò đầu ra ngó nghiêng, chị ta vẫn đang đợi Tống Phúc Sinh trở về.
“Phu nhân sao rồi?” Tống Phúc Sinh đưa chiếc cặp da cho người giúp việc.
Người giúp việc nhanh chóng liếc nhìn ông: “Phu nhân ở trên lầu suốt, không hề đi xuống dưới.” Dạo trước rõ ràng bệnh tình của bà đã khá hơn một chút, nhưng thời gian gần đây lại trở nên nghiêm trọng hơn.
“Bà ấy ăn cơm chưa?”
Người giúp việc lắc đầu: “Chưa ạ.”
Tống Phúc Sinh đang định lên lầu thì người giúp việc nói với ông: “Ông chủ, tôi chỉ làm hết hôm nay thôi, từ mai tôi sẽ không làm nữa.
Người ông tìm bao giờ mới đến?” Phải có người mới đến thì chị mới được nghỉ.
Tống Phúc Sinh xua tay: “Chị không cần quan tâm, tôi sẽ cho chị thêm một tháng tiền công.”
Người giúp việc rất biết điều, nghe thấy vậy thì đi về phòng bếp chuẩn bị bữa tối cho Tống Phúc Sinh.
Chị ta không đợi nổi qua đêm nữa, nhận được tiền công thì đi ngay.
Tháng này đã có ba người giúp việc xin nghỉ.
Người này đi nữa thì trong nhà cũng chỉ còn lại ông và vợ thôi.
Tống Phúc Sinh leo lên cầu thang, thấy người giúp việc không mang thức ăn lên tận cửa phòng mà để ở cửa cầu thang thì không khỏi tức giận.
Người giúp việc đều nói phu nhân mắc bệnh điên, nếu ông không có nhà thì bọn họ không dám đưa đồ ăn lên cho bà.
Nhưng lửa giận trong ông nhanh chóng dập tắt, ông đẩy cửa phòng vợ mình ra một cách nhẹ nhàng: “Anh Anh, anh đã về rồi.
Hôm nay em thế nào, có khá hơn chút nào không?”
Rèm cửa trong phòng được kéo kín mít, chỉ có chút ánh nắng chiều hắt ra từ khe hở.
Một người phụ nữ ngồi bên chiếc nôi, tay khẽ đưa nôi và ngâm nga bài hát ru.
Coi như không nhìn thấy chồng mình và không nghe thấy ông nói gì.
Tống Phúc Sinh không đợi được vợ đáp lời, lấy bánh mì và sữa bò ra đặt trên chiếc bàn ngoài cửa: “Em đói thì ăn chút đồ nhé.”
Trong chai sữa bò có pha lẫn nước thánh mà ông xin từ chỗ cha xứ Brown.
Lần trước khi uống nước thánh xong vợ ông đã chịu mở miệng nói chuyện với ông.
Chỉ cần bà ấy uống nhiều nước thánh, nhất định sẽ khỏi bệnh.
Nhất định là vậy.
Người phụ nữ vừa mỉm cười vừa hát với chiếc nôi, thậm chí không chịu đưa mắt nhìn Tống Phúc Sinh.
Tống Phúc Sinh rầu rĩ đi xuống lầu, lấy tiền đưa cho người giúp việc.
Người giúp việc xách túi rời khỏi nhà họ Tống.
Trên bàn ăn chỉ có một phần bánh mì nướng.
Hoắc Chấn Diệp và Đầu Bự gõ cửa nhà họ Tống.
Tống Phúc Sinh hoảng hốt hỏi: “Các cậu là…? Các cậu tìm ai?”
Hoắc Chấn Diệp lấy thẻ cố vấn cảnh sát ra đưa cho Tống Phúc Sinh, nói: “Gần đây có ba đứa trẻ bị mất tích, chúng tôi đến để tìm hiểu tình hình.”
Cơ mặt Tống Phúc Sinh khẽ run rẩy, ông hạ thấp giọng nói: “Xin lỗi, vợ tôi không chịu nổi kích thích, chúng ta đi ra vườn hoa nói chuyện nhé, đừng để bà ấy nghe tiếng.”
Trước khi tới đây, Hoắc Chấn Diệp đã tra qua những bài báo cũ từ năm trước, vụ án này từng gây chấn động vô cùng lớn.
Sau khi lấy được một khoản tiền chuộc khổng lồ, tên bắt cóc đã bỏ thi thể của cậu bé vào hộp gỗ và trả về đúng vào ngày sinh nhật của cậu.
Chiếc hộp gỗ được buộc bằng một dải ruy băng, để cho cha mẹ cậu phải mở xác của đứa con ruột thịt ra giống như bóc một món quà vậy.
Cho đến nay Đồn Cảnh sát vẫn chưa phá được án này.
Ba người cùng đi ra vườn hoa.
Tống Phúc Sinh vô cùng căng thẳng.
Ông có vẻ rất sợ bị vợ mình phát hiện, nên thường quay đầu nhìn lên trên lầu.
“Trước mắt thì người nhà của ba đứa trẻ bị mất tích, vẫn chưa nhận được điện thoại hay thư đòi tiền chuộc của tên bắt cóc.” Hoắc Chấn Diệp vừa nói vừa quan sát ngôi nhà, cảm thấy nơi này rất âm u và lạnh lẽo.
“Vậy, vậy các cậu tìm tôi có việc gì?” Sắc mặt Tống Phúc Sinh tái nhợt, nhưng nghe Hoắc Chấn Diệp nói dường như ông ta có vẻ yên tâm.
“Sự việc là như vậy, ba đứa trẻ mất tích đó có ngày sinh trùng với con của ông.”
Tống Phúc Sinh kinh hãi, lắp bắp hỏi: “Thật sao?”
Vẻ mặt sửng sốt của ông ta không giống như giả vờ.
Hoắc Chấn Diệp hỏi: “Ông có manh mối gì về phương diện này không?”
Bức rèm cửa sổ tầng hai được kéo ra một chút, lộ ra khuôn mặt trắng như tuyết của một người phụ nữ.
Bà ta nhìn xuống dưới với ánh mắt tan rã, giống như nhìn thấy Hoắc Chấn Diệp lại giống như không nhìn thấy hắn.
Hoắc Chấn Diệp cũng ngẩng đầu nhìn lướt qua thật nhanh.
Thứ bà ta đang cầm trong tay… là một đứa bé?
Tống Phúc Sinh cũng nhìn thấy.
Ông ta cúi đầu xuống, có vẻ rất khó mở miệng: “Đó là…con búp bê phương Tây.
Vợ tôi không chịu được cú sốc ấy, nên luôn cảm thấy búp bê chính là Tiểu Kiệt.”
Tống Phúc Sinh không nói tiếp được nữa, Đầu Bự sụt sùi thành tiếng.
Trong tình cảnh này ngay cả Hoắc Chấn Diệp cũng không thể hỏi thêm gì: “Nếu có manh mối liên quan đến tên bắt cóc, mong ông có thể liên lạc với chúng tôi.”
Tống Phúc Sinh lắc đầu: “Tôi không có manh mối gì, nếu có tôi chắc chắn sẽ gọi điện thoại cho các cậu.
Hy vọng ba gia đình đó có thể tìm được con mình.”
Hoắc Chấn Diệp xoay người vừa đi vừa ngoái đầu nói với Tống Phúc Sinh: “Ông Tống, nước thánh không có tác dụng với bệnh tâm lý đâu, ông vẫn nên đưa vợ mình đi khám Tây Y xem sao.”
Tống Phúc Sinh cười khổ: “Cảm ơn cậu Hoắc.”
Đầu Bự là đấng mày râu mà nước mắt nước mũi cứ sụt sịt, còn dùng tay áo để lau nước mắt.
Chuyến đi này lại không tìm được manh mối hữu ích nào, nhưng Hoắc Chấn Diệp vẫn cảm thấy có gì đó không đúng.
Hắn đi đến bên cạnh xe, ngẩng đầu nhìn ngôi nhà nhỏ xây theo kiểu phương Tây trước mặt: “Anh có cảm thấy ngôi nhà này đặc biệt âm u lạnh lẽo không?”
Đầu Bự đưa mắt nhìn ngôi nhà đang chìm trong bóng râm, đáp: “Cũng có một chút, có lẽ là do trời tối.”
Hoắc Chấn Diệp liếc nhìn ngôi nhà lần cuối.
Bà Tống vẫn đứng ở chỗ cũ, dường như nhìn thấy bọn họ, mà dường như không nhìn thấy, trong tay bà ta còn đang vỗ về con “búp bê”.
Hoắc Chấn Diệp đang định cúi đầu xuống thì thoáng nhìn thấy đầu của con “búp bê” đó động đậy.
Hắn định chăm chú nhìn kỹ, phát hiện rèm cửa lầu hai khẽ lay động, bà Tống đã không còn ở đó nữa.
Tống Phúc Sinh tiễn Hoắc Chấn Diệp và Đầu Bự đi khỏi rồi định trở về phòng.
Bà Tống ở phòng bên cạnh mở hé cánh cửa ra, chỉ lộ một con mắt nhìn ông ta qua khe cửa.
Con mắt ấy nhìn chằm chằm vào Tống Phúc Sinh không hề chớp “Ai?”
Giọng nói vừa mỏng vừa sắc, giống như dùng một lưỡi dao cạo để gọt da đầu người ta vậy.
Tống Phúc Sinh run bắn người.
“Là…là hai viên cảnh sát đến hỏi việc ba đứa trẻ mất tích.” Ông lại nhen nhóm hy vọng vợ mình có thể tỉnh ngộ, bọn họ vẫn có thể sống như trước kia.
Thế nhưng cánh cửa đã bị đóng sầm lại.
Tống Phúc Sinh chán nản đi vào phòng.
Gian phòng này được cải tạo từ phòng làm việc, không dám bước chân vào căn phòng kia nữa, ông ngồi bên cửa sổ nhìn mặt trời đang nhích dần xuống phía chân trời.
Trước khi tia sáng cuối cùng biến mất, Tống Phúc Sinh khoá chặt cửa phòng làm việc, cả người rụt vào trong tấm chăn.
Ông lấy cây thánh giá mang theo bên người ra, nắm trong lòng bàn tay.
Mặt trời vừa lặn, căn nhà vốn đang yên ắng bất chợt trở nên ồn ào.
Ngoài hành lang vang lên tiếng xe ô tô đồ chơi của trẻ con, sau đó là tiếng đứa trẻ chạy lên chạy xuống cầu thang.
Cuối cùng cánh cửa phòng làm việc của Tống Phúc Sinh bị gõ vang.
“Cốc! Cốc! Cốc!”
Tống Phúc Sinh giật thót, ông bật hết tất cả các bóng đèn điện trong phòng nhưng vẫn không dám ló đầu ra khỏi chăn, nói: “Tiểu Kiệt, bố đang bận, bố còn phải làm việc nữa.
Con chơi một mình được không?”
Đôi giày da nhỏ dừng ở cửa không di chuyển, vang lên âm thanh rầm rì.
Giống như bên ngoài đang có người ngồi xổm xuống, áp mặt xuống đất để nhìn vào bên trong qua khe cửa.
Trước bàn làm việc không có ai.
“Tiểu Kiệt” tức giận, bố lại dám lừa nó!
*Rầm! Rầm! Rầm!*
Cánh cửa bị gõ mạnh nên rung chuyển, mỗi tiếng gõ đều đang truyền đạt sự giận dữ! Tống Phúc Sinh không mở cửa thì “Tiểu Kiệt” sẽ không chịu buông tha cho ông, cứ cách vài phút nó lại gõ một lần.
Nó còn lấy ô tô đồ chơi va vào cửa phòng và không ngừng vặn ổ khoá.
Tống Phúc Sinh sợ hãi đến run lẩy bẩy.
Ông ú ớ van nài: “Tiểu Kiệt à, bố phải làm việc thật mà.
Bố phải cố gắng làm việc thì mới mua được quà cho Tiểu Kiệt.
Tiểu Kiệt vẫn muốn bố mua quà sinh nhật mà, đúng không nào?”
Tiểu Kiệt dừng lại một lát, tựa hồ như đang suy nghĩ.
Tiếng bước chân giày da lộc cộc xa dần.
Tống Phúc Sinh thở phào nhẹ nhõm, nhưng chẳng bao lâu sau thần kinh ông trở nên căng thẳng.
Âm thanh kia dần trở lại, lần này tiếng bước chân giày da vang lên vô cùng chậm rãi.
“Tiểu Kiệt” không nôn nóng giục ông mở cửa phòng nữa.
Nó đứng trước cánh cửa, chỉ nghe thấy tiếng chùm chìa khoé kêu leng keng trong tay.
*Lạch cạch* Tiếng chìa khoá cắm vào ổ khoá và xoay khẽ.
Cánh cửa từ từ mở ra.
“Tiểu Kiệt” đứng ở cửa nhìn Tống Phúc Sinh, toét miệng cười rồi nghiêng đầu.
Bắt được bố rồi nha! Sao bố không làm việc?
HẾT CHƯƠNG THỨ MƯỜI BẢY.