Giây Phút Này Thuộc Về Chúng Ta

Chương 3: Định mệnh an bài sẽ gặp lại


Đọc truyện Giây Phút Này Thuộc Về Chúng Ta – Chương 3: Định mệnh an bài sẽ gặp lại

“Thuần Hạ, tớ đi trước đây!”

Tình Mỹ vẫy tay chào Thuần Hạ, đeo ba lô lên vai rồi đi đến chỗ làm.

Mới đi được mấy bước, cô lại quay đầu lại vì không yên tâm. Thuần Hạ đang
cúi đầu, khuôn mặt tươi cười ban nãy với Tình Mỹ nay đã bị phủ một lớp
sương mù ảm đảm.

Trái tim Tình Mỹ như thắt lại, dường như bị nén chặt trong một chiếc hộp nhỏ.

Nếu như không phải vì chuyện tỏ tình ngày hôm qua của Sâm Trí thì Thuần Hạ
cũng đâu phải cố gắng gượng cười như vậy? Cô biết gượng cười rất khó
chịu,

Trên con đường rợp bóng cây ngô đồng, Tình Mỹ hụt hẫng chậm rãi bước đi, chiếc váy đồng phục màu đen đổ bóng xuống mặt đường, trên
đầu cô, mây đen như vần vũ, toàn thân cô như mềm nhũn vì mệt mỏi.

Công việc quét dọn ở nhà hàng sang trọng này mặc dù rất vất vả nhưng lương
cũng không tồi, đủ để chi trả những chi phí cơ bản hàng tháng.

Đèn ở hành lang nhà hàng sáng trưng. Vô số những giọt thủy tinh trên chiếc
đèn chùm đang phản chiếu ánh sáng lấp lánh. Mỗi khi làm việc mệt mỏi,
Tình Mỹ thường ngẩng đầu nhìn lên đó. Ánh sáng ấy khiến Tình Mỹ nhớ đến
cảnh tượng bố dẫn cô đến trung tâm giải trí khi cô còn nhỏ, ánh đèn rực
rỡ, tiếng người nói huyên náo, giống hệt như thế giới trong cổ tích,
khiến cô cảm thấy rất ấm áp.

Tình Mỹ vác máy hút bụi đi quét dọn những thứ rác rưởi mà khách hàng tiện tay vứt xuống đất trên hành lang nhà hàng.

Lúc cô quét dọn hết khu vực mình phụ trách thì đã là chín giờ. Thay bộ quần áo đồng phục làm việc, ra khỏi nhà hàng, bụng Tình Mỹ réo lên ùng ục.
Tình Mỹ xoa xoa cái bụng đói, chạy đến một cửa hàng cơm gần đấy, sau đó
đi ra một bậc thềm ở vườn hoa, định ăn xong sẽ về.

Đường phố đã
lên đèn từ lâu, ánh đèn màu vàng cam dịu dàng tỏa xuống mặt đất. Những
tán cây ngô đồng nhẹ đung đưa trong gió, mang lại cảm giác mát mẻ dễ
chịu cho con người.

“Ôi thơm quá!”

Mở hộp thức ăn ra, mùi
thơm phức xộc thẳng lên mũi. Tình Mỹ đang định thưởng thức bữa tối thì
đột nhiên thấy trước mắt mình tối đen, một bóng người cao lớn đổ lên
người cô.

Cô không nén được tò mò, ngẩng đầu nhìn.

Một khuôn mặt khôi ngô, tuấn tú hiện lên trong mắt Tình Mỹ.

“Hi!”

Anh mỉm cười chào hỏi Tình Mỹ, trong tay cầm một hộp đồ ăn và một hộp sữa bò.

Anh mặc bộ quần áo thể thao rộng rãi màu xám trắng xen kẽ, chân đi đôi giày thể thao màu trắng, ánh đèn tỏa xuống thân hình anh, khiến cho làn da
anh càng trở nên trơn láng.

Là anh ấy!

Chính là chàng trai có duyên gặp mặt ở cửa hàng đồ ngọt hôm ấy: Dực Thụ.

Sao anh ấy lại xuất hiện ở đây nhỉ?

Trái tim Tình Mỹ đập thình thịch, mặt nóng ran, thật không ngờ lại gặp được anh ở nơi này.

Trên người anh phảng phất hương hoa tường vi quyến rũ, khiến cô căng thẳng, mất phương hướng.

“Bạn… sao bạn lại ở đây?”

Cô hít một hơi thật sâu, cố gắng trấn áp trái tim đang loạn nhịp của mình.

Tình Mỹ cúi đầu nhìn bộ dạng hiện nay của mình: người ngợm bẩn thỉu, mồ hôi
nhớp nháp. Cô lại nghĩ, nếu Dực Thụ biết cô làm nhân viên vệ sinh ở đây, không biết anh có coi thường mình không nhỉ?

Anh trông như một
hoàng tử đẹp trai và cao quý trong cung điện hoàng gia châu Âu, còn mình thì chỉ là một cô nhân viên vệ sinh bé nhỏ… Đứng trước hình ảnh cao quý của anh, lòng kiêu hãnh của Tình Mỹ bỗng co lại chỉ còn một chấm nhỏ,
thay vào đó là sự tự ti đang lan tràn.

Anh nhẹ nhàng hất tóc mái
ra sau, bất kì một hành động nào của anh đều toát lên sự nho nhã và cao
quý, chỉ nhìn thôi cũng thấy ngưỡng mộ và kính nể.

“Tôi hẹn bạn ở nhà hàng, ban nãy nhìn thấy bạn từ trong đó đi ra nên tôi ra theo. Còn bạn thì sao?”

Tình Mỹ bối rối đáp: “À tôi cũng thế, ha ha, tôi cũng giống bạn, tôi cũng hẹn bạn!”

Từ nhỏ đã sống trong ánh mắt thương hại của người khác, nội tâm của cô những trở nên nhạy cảm và tự ti.

Nói dối rồi…

Tình Mỹ căng thẳng cắn chặt môi, bởi vì cô đã nói dối, cô thậm chí còn không dám ngẩng mặt lên nhìn vào đôi mắt trong vắt của anh.

Hẹn bạn sao lại ngồi ăn ở đây, đúng là nói dối ngu ngốc.

Chính bởi lời nói dối ngu ngốc ấy, Tình Mỹ cảm thấy vô cùng ngượng ngùng, mặt nóng bừng lên như thể bị ánh mặt trời chiếu thẳng vào.

Nhưng tại sao lại thế này? Tại sao khi đối mặt với anh, cô lại muốn mình trở nên đẹp đẽ hơn?

Đứng trước mặt anh, Tình Mỹ chợt tưởng tượng ra mình là một cô công chúa mặc váy trắng muốt, đi giày thủy tinh, ngồi trên chiếc xe bí đỏ xuất hiện
trước mặt anh, cùng anh khiêu vũ dưới ánh đèn dịu dàng trong cung điện
thủy tinh sang trọng, ánh đèn chiếu xuống khuôn mặt khôi ngô của anh,
anh vuốt ve mái tóc óng ả và mềm mại như tơ của cô, hai người uyển
chuyển khiêu vũ trong tiếng nhạc và âm thanh tán dương của mọi người.

Nhưng… tất cả những tưởng tượng này đã bị hiện thực đạp đổ. Đột nhiên Tình Mỹ cảm thấy vô cùng buồn bã.

Cô ngẩng đầu nhìn Dực Thụ, Dực Thụ cũng đang nhìn cô, nụ cười của anh rạng rỡ và ấm áp, không một chút khinh bỉ, nhưng cô lại càng thấy áy náy
hơn, cô cứ cảm thấy ánh mắt anh như đang tìm kiếm thứ gì đó.

“Chuyện đó…” Anh ngập ngừng.

Tình Mỹ ngẩng đầu, khẽ mỉm cười nhìn anh.

“Bạn đang nghĩ gì vậy? Sao cứ cúi gằm mặt xuống thế, đồ ăn không ngon à?”

“Đâu có!”

Tình Mỹ luống cuống đáp.

“À phải rồi, chiếc ô lần trước…”. Cuối cùng thì cô cũng nghĩ ra được một
chủ đề, vội vàng lên tiếng phá vỡ sự im lặng, cố gắng mỉm cười thật tự
nhiên.

“À chiếc ô đó…”

Dực Thụ hơi nhíu mày.

“À thực ra nó cũng cũ rồi, nhưng nó đã theo tôi khá lâu rồi…”

“Thật sự xin lỗi, hôm ấy sau khi về, quần áo bị ướt hết, tôi vội vàng về
phòng thay quần áo nên quên mất để nó ở đâu rồi, hình như đã làm mất rồi cũng nên!”, Dực Thụ áy náy nói.

Hóa ra anh hoàn toàn không để tâm đến cái ô ấy, không biết vì sao, nghe thấy anh nói vậy, Tình Mỹ lại hơi hụt hẫng.

“Không sao đâu, dù gì nó cũng cũ rồi!”, cô cố tỏ vẻ bình thản, mỉm cười nói với anh để che giấu sự hụt hẫng trong lòng.

“Thiếu gia…”


Một người mặc vét đen đứng bên cạnh một chiếc xe hơi màu đen sang trọng ở
phía xa cất tiếng gọi, Dực Thụ ngoảnh đầu lại, sau đó quay sang nhìn
Tình Mỹ, ánh mắt là lạ khiến người khác khó nắm bắt.

Anh trầm ngâm hồi lâu rồi mở miệng nói: “Tôi phải đi đây!”

Tình Mỹ có hơi ngạc nhiên: “Sao bọn họ lại gọi bạn là thiếu gia?”

“Ha ha…”

Dực Thụ tinh nghịch chớp chớp mắt, không giải thích gì mà quay người đi về phía chiếc xe.

Anh ấy không muốn nói với mình ư?

Hoặc cũng có thể anh ấy đã nhận ra mình nói dối? Trong mắt anh, mình là một
đứa con gái ham hư vinh và thích dối trá chăng? Ý nghĩ này khiến cho
trái tim Tình Mỹ đau nhói. Cho dù thừa nhận mình nói dối sẽ phải đổi lại ánh mắt khinh bỉ của anh, cô cũng không muốn làm trái với lòng mình.

Nghĩ đến đây, Tình Mỹ liền vội vàng đứng dậy, chạy lên trước mấy bước, gọi to: “Dực Thụ!”

Anh ngoảnh đầu lại, nghi hoặc nhìn cô.

Cô cắn chặt môi, cảm thấy mặt mình nóng bừng: “Ban nãy tôi đã nói dối, thực ra tôi làm thuê trong nhà hàng đấy!”

Anh đứng yên ở đó, ánh mắt lấp lánh và phức tạp. Đúng vào lúc Tình Mỹ đang
căng thẳng không biết làm thế nào, anh đột nhiên quay lại, đi về phía
cô.

Anh… anh ấy định làm gì?

Thấy anh càng lúc càng tiến lại gần mình, Tình Mỹ căng thẳng đến mức không dám thở mạnh.

“Dực Thụ…”, cô dè dặt nhìn anh: “Bạn… bạn có giận vì ban nãy tôi nói dối bạn không?”

“Không đâu!”

Giọng nói của anh chắc nịch khiến cô thấy nhẹ nhõm hơn nhiều. Trước mắt Tình
Mỹ lại lần nữa hiện ra những đóa tường vi nở xòe, phảng phất hương thơm
trong ánh mặt trời.

“Tình Mỹ, tôi đưa bạn về nhà có được không?”, Dực Thụ ngại ngùng hỏi.

Nhìn khuôn mặt đỏ bừng của anh, Tình Mỹ thấy lòng mình vui khó tả.

“Nhưng hình như bạn đang vội về nhà đúng không?”. Tình Mỹ cố nén niềm hân hoan trong lòng, chỉ vào người đang đứng kính cẩn bên chiếc xe hơi ở phía
xa.

“Không sao đâu!”, Dực Thụ nhìn theo tay cô chỉ, nói: “Đi thôi, tôi lái xe đưa bạn về!”

“Hả?”, Tình Mỹ nhìn chiếc xe hơi bóng loáng, vội vàng xua tay: “Thôi không cần đâu! Tôi ở cách đây không xa, đi bộ về là được rồi!”

“Thế à?”, Dực Thụ cúi đầu ngẫm nghĩ một lát rồi nói: “Vậy bạn đợi tôi một chút nhé!”

Nói rồi anh chạy đến chỗ chiếc xe, nói với người đang đợi anh cái gì đó rồi chạy lại chỗ cô, mặt mày tươi rói nói: “Nếu bạn không chịu ngồi xe, vậy tôi đi bộ đưa bạn về nhà!”

“Ối không cần đâu, thật sự không cần phiền phức như vậy đâu!”, Tình Mỹ cuống quýt nói.

“Nhưng tôi đã bảo lái xe về trước rồi!”, Dực Thụ chớp chớp mắt, ra vẻ tội nghiệp.

Tình Mỹ nhìn về phía sau lưng anh, quả nhiên người đứng đợi anh ban nãy đã ngồi vào trong, khởi động xe và lái đi mất rồi.

Vầng trăng trong trẻo lơ lửng trên bầu trời, những vì sao lấp lánh, những
tán lá cây khẽ đu đưa trong gió, gió đêm thoang thoảng mùi thơm hoa cỏ,
không khí thật trong lành, Tình Mỹ và Dực Thụ sánh vai đi bên nhau dưới
hàng ngô đồng, không gian tĩnh lặng chỉ nghe thấy tiếng bước chân và hơi thở của họ.

“Dực Thụ, tôi không ngờ bạn lại nhận ra tôi”. Trong màn đêm.

Dực Thụ mỉm cười, khuôn mặt nghiêng sắc nét càng trở nên quyến rũ, Tình Mỹ
cảm thấy nhịp đập trái tim mình như dừng lại cùng với nụ cười của anh.

“Trước đây tôi có một đứa em gái, nó cũng trong sáng, lương thiện như bạn, tôi toàn quên mang ô, vì vậy cứ trời mưa là con bé lại cho tôi mượn ô, sau
đó đi chung với bạn của nó”.

“Về sau thì sao?”

“Về sau…”, giọng anh trầm xuống, bước chân cũng khựng lại.

Đôi mắt anh sâu thẳm tựa màn đêm, phảng phất nỗi bi thương.

Tình Mỹ có hơi căng thẳng, nhìn vẻ mặt của anh có thể đoán được anh đã gặp
phải chuyện gì đó không vui. Em gái của anh xảy ra chuyện sao?

Anh lại bước đi, cái bóng cao lớn phản chiếu xuống mặt đường, anh chậm rãi nói: “Về sau con bé bị bệnh và qua đời!”

“Hả?”, Tình Mỹ sửng sốt la lên. Cô lặng lẽ nhìn khuôn mặt đau thương của Dực
Thụ, đôi mắt anh đã mất đi ánh hào quang, bởi trong đó đang ẩn chứa một
nỗi đau không muốn bị người khác chạm tới.

Dực Thụ không nói gì thêm, chỉ trầm ngâm bước đi, Tình Mỹ cũng lặng lẽ theo sau anh.

Mãi cho đến khi về đến cổng nhà Tình Mỹ, Dực Thụ mới mở miệng: “Tình Mỹ,
bạn thực sự rất giống em gái tôi, nụ cười của bạn, sự chân thật và lương thiện của bạn, thật sự rất giống con bé…”

Dực Thụ ngây người
nhìn Tình Mỹ, từ đôi lông mày đến đôi mắt, từ sống mũi đến đôi môi và
chiếc cằm của cô, anh chăm chú ngắm nghía tất cả. Tình Mỹ bặm chặt môi,
không thể diễn tả nổi cảm xúc của mình lúc này, nhưng cảm giác buồn
thương trong đáy mắt Dực Thụ khiến trái tim cô đau đớn như bị dao cắt.

“Tôi đi đây!”

Dực Thụ nói rồi liền chậm rãi quay đi. Tình Mỹ khẽ gật đầu.

Anh nhìn cô lần nữa rồi mới sải bước vào màn đêm.

Nhìn theo bóng của Dực Thụ đang hòa dần vào trong màn đêm, Tình Mỹ sải bước
chạy theo rồi đứng ngây ra trước đầu ngõ, nhìn theo cho đến khi cái bóng của anh chỉ còn là một chấm đen nhỏ và bị nuốt chửng bởi màn đêm.

Khoảnh khắc ấy, dường như có thứ gì đó đang dần ngấm vào trong xương tủy cô.

Đèn trong phòng vẫn sáng trưng.

Tình Mỹ lấy chìa khóa ra, thất thần mở cửa, lảo đảo cởi giày rồi đi vào trong phòng. “Tình Mỹ, cậu về rồi à!”

Thuần Hạ vội vàng buông đôi đũa trên tay xuống, hớn hở chạy đến.

Sâm Trí đang nấu mì ở trong bếp, nghe thấy có tiếng động bên ngoài liền
chùi tay sạch sẽ, từ trong bếp đi ra: “Tình Mỹ, ăn cơm chưa?”

Trong mắt Sâm Trí ngập tràn sự quan tâm, sự quan tâm này khiến cho Tình Mỹ
cảm thấy nặng nề và khó chấp nhận. Cô nhìn Thuần Hạ trầm ngâm đứng bên
cạnh, trong lòng càng thêm áy náy và khó xử.

“Tớ ăn rồi!”

Tình Mỹ mỉm cười từ chối, cô thật sự không dám nhìn thẳng vào mắt Sâm Trí.

Lúc này, trong đầu Tình Mỹ chỉ có hình bóng của Dực Thụ. Khi anh cười, khóe môi anh khẽ cong lên, giống như cầu vồng sau cơn mưa, khiến cho người
ta cảm thấy đẹp đẽ, tươi sáng, trong trẻo và yên tâm, giống như vầng mặt trời sau cơn mưa, tràn đầy sức sống và tươi mới.

“Tình Mỹ, có
muốn ăn ít mì ăn liền không?”. Thuần Hạ chạy đến, cố làm ra vẻ như không có chuyện gì, mỉm cười hớn hở ôm lấy cánh tay Tình Mỹ: “Tớ với Sâm Trí
cùng làm đấy, rất ngon nhé!”


“Không cần đâu, tớ ăn no rồi!”

Tình Mỹ đặt cặp sách xuống, nằm lên ghế, chẳng muốn làm bất cứ việc gì hết,
chỉ muốn im lặng suy nghĩ những điều Dực Thụ vừa nói.

Mình giống
như em gái của anh ấy ư? Đó chắc chắn phải là một cô gái tràn đầy hi
vọng và hạnh phúc, chắc là cô ấy cũng có nụ cười ấm áp như Dực Thụ, cô
ấy sẽ làm nũng trước mặt anh, sẽ được Dực Thụ yêu chiều, chắc cô ấy có
một mái tóc đen dài, đôi mắt sáng như những vì sao đêm, cô ấy là đứa trẻ mà cả nhà đều muốn bảo vệ, giống như một công chúa được bao bọc trong
nhung lụa.

Một cô gái xinh đẹp như vậy… chắc chắn sẽ giỏi giang hơn mình nhiều.

“À phải rồi!”

Sâm Trí đột nhiên vỗ tay đánh đét một cái, cắt đứt dòng suy nghĩ của Tình
Mỹ, đôi mắt anh sáng lên, hào hứng nói: “Tình Mỹ, cậu đợi một chút, tớ
có cái này cho cậu!”

“Cái gì?”, Tình Mỹ nghi hoặc nhìn anh.

Không đợi Tình Mỹ kịp phản ứng, Sâm Trí liền buông đũa xuống, chạy như bay
vào trong phòng, lúc đi ra, tay còn cầm theo một chiếc hộp.

“Đây là cái gì?”

Thuần Hạ nhìn Sâm Trí bằng ánh mắt kì quái, sau đó chỉ vào chiếc hộp và hỏi: “Cậu mua à? Để tặng cho Tình Mỹ phải không?”

Nụ cười của Thuần Hạ trông rất gượng gạo.

Thực ra Tình Mỹ biết, Thuần Hạ rất thích Sâm Trí, nhưng Sâm Trí… lại thích
mình. Tình Mỹ cúi đầu, trong lòng thầm nhủ: “Xin lỗi Sâm Trí, cả đời này tớ sẽ phụ lòng cậu mất rồi!”

Những mối tình tay ba kiểu như thế
này ngay từ khi bắt đầu đã là một bi kịch, Tình Mỹ không muốn làm tổn
thương Thuần Hạ, nhưng bởi vì cô mà Thuần Hạ đau lòng, cô không nhẫn tâm nhìn thấy Thuần Hạ buồn bã.

Sâm Trí hoàn toàn không nhận thức được Thuần Hạ đang buồn, anh vẫn mỉm cười vui vẻ, khuôn mặt tỏ vẻ bí ẩn mở chiếc hộp ra.

Một chiếc váy tuyệt đẹp hiện ra trước mặt Tình Mỹ.

Những đường thêu tinh xảo, cái khóa kéo trắng muốt, thân váy là những bông
hoa tường vi màu tím hồng, vạt váy còn đính đăng ten mềm mại. Gấu váy
phía bên trái có thêu hình một đóa tường vi đang nở xòe, những tán lá
xanh mướt làm nền điểm tô cho bông hoa.

Tình Mỹ và Thuần Hạ cùng lúc trợn tròn mắt ngạc nhiên.

Chiếc váy đẹp quá!

“Sâm Trí, cậu lấy đâu ra chiếc váy đẹp thế này? Ôi trời ơi, đẹp quá!”. Thuần Hạ sờ những bông hoa trên chiếc váy, thích đến mức không rời tay ra
được, mắt cô như sáng lên vì thích thú.

Tình Mỹ như bị chiếc váy này thu hút.

Cô từng nằm mơ được mặc một chiếc váy thật đẹp, đứng dưới ánh đèn sân khấu lấp lánh, hi vọng nhận được ánh mắt tán thưởng của mọi người, nhưng giờ cô không thể nhận nó.

“Tình Mỹ, tặng cho cậu!” Ánh mắt Sâm Trí sáng lên.

Tình Mỹ cắn chặt môi, cúi đầu không nói gì.

“Chiếc váy này được may theo kích thước người cậu đấy!”, Sâm Trí tiếp tục cao giọng nói.

“Sâm Trí, tớ…”

Trong ánh mắt nhiệt tình của Sâm Trí, Tình Mỹ không biết phải nói lời từ chối ra sao. Cô không dám nhìn thẳng vào ánh mắt tràn ngập sự hi vọng của
cậu ấy, cô sợ mình sẽ khiến cho ánh sáng hi vọng trong mắt cậu ấy vụt
tắt.

“Oái, mì nát hết cả rồi, tớ phải đi ăn mì đây!”

Không đợi Tình Mỹ kịp nói lời từ chối, Sâm Trí liền ấn chiếc váy vào tay cô, sau đó chạy như bay đến chỗ bát mì.

Tình Mỹ nhìn theo Sâm Trí, trong lòng đau đớn đến muốn khóc: “Chắc cậu ấy
biết mình muốn nói gì! Sâm Trí, xin lỗi cậu, chắc chắn tớ lại làm cậu
tổn thương rồi, nhưng tớ thực sự không thể làm khác được…”

“Tình Mỹ, chiếc váy này thật sự rất hợp với cậu, da cậu trắng, mặc chiếc váy này trông sẽ rất đoan trang, rất xinh đẹp!”

Thuần Hạ nhìn chiếc váy, sau đó ngẩng đầu mỉm cười với Tình Mỹ.

Tình Mỹ ngẩng đầu nhìn Thuần Hạ, sau đó cố tránh ánh mắt của cô ấy. Cô đã
làm tổn thương Sâm Trí, lại làm tổn thương cả Thuần Hạ, làm tổn thương
hai người bạn thân thiết nhất của cô.

“Có thể từ nhỏ mình đã là một đứa trẻ bất hạnh. Không thể nào mang lại hạnh phúc cho những người xung quanh…”

Những giọt lệ làm nhòe đôi mắt của Tình Mỹ, chiếc đèn nhỏ trong nhà khiến
Tình Mỹ cảm thấy ấm áp, cũng khiến cho nỗi áy náy của cô ngày càng lớn…

Sáng ngày hôm sau, thời tiết rất đẹp.

Những chú chim non đang chuyền cành và hót ríu rít, những cành cây khẽ đung
đưa, không khí ban sáng thật trong lành, những giọt sương sớm vẫn còn
đọng trên lá.

Ánh mặt trời xuyên qua cửa kính phòng học, chiếu sáng cả căn phòng, các học sinh trong lớp đều mở to mắt.

Cô giáo nói hôm nay sẽ có một học sinh mới chuyển đến, không biết là bạn nam như thế nào?

“Đến rồi, đến rồi!”

Bên ngoài cửa vọng vào tiếng nói và tiếng bước chân gấp gáp của mấy bạn học sinh.

Cô giáo cầm sách vở bước vào phòng học, đứng yên trên bục giảng, đảo mắt
nhìn quanh lớp một lượt rồi tươi cười nói: “Chào các em, hôm nay có một
bạn mới chuyển vào lớp ta, mọi người hãy quan tâm đến bạn ấy một chút
nhé. Giờ chúng ta sẽ nghe bạn ấy tự giới thiệu về bản thân!”

Ánh sáng bên ngoài cửa chợt tối đi một chút, đến khi sáng lại như cũ, tất cả các bạn trong lớp đều cảm thấy chói mắt.

Cả lớp ồ lên vì ngạc nhiên.

Khoảnh khắc ấy, dường như hào quang của cả thế giới đang tập trung hết lên
người chàng trai đẹp tựa hoa tường vi đang đứng ở cửa lớp.

Đôi
lông mày mềm mại như tranh vẽ, làn da căng mịn sáng như ngọc, đôi mắt
trong veo như làn nước, vẻ mặt dịu dàng tựa làn mây… khiến cho tất cả
mọi người phải đắm chìm trong sự tuyệt mỹ ấy.

Tình Mỹ ngạc nhiên đến nỗi trợn tròn mắt, lấy tay bịt chặt miệng để khỏi la lên vì ngạc nhiên.

Sao lại là anh? Dực Thụ?

Cả phòng học im phăng phắc.

Tất cả mọi ánh nhìn đều đổ dồn về phía bục giảng, nơi có ánh hào quang rực rỡ phát ra từ Dực Thụ.


Dưới ánh sáng, anh khẽ hé môi cười, tiến lên trước một bước, ánh nhìn ngưng
đọng lại nơi cô. Tình Mỹ kinh ngạc nhìn quanh, hình như anh ấy đang nhìn mình.

Thịch thịch thịch…

Trái tim Tình Mỹ như sắp nổ tung.

Sao anh ấy lại chuyển đến lớp của này chứ? Chẳng lẽ là vì mình? Hay chỉ là một sự tình cờ?

Tình Mỹ né tránh ánh mắt của anh, giả bộ cúi đầu nhìn xuống cuốn sách trên bàn, lắng tai nghe giọng nói trong vắt của anh.

“Chào mọi người, tôi tên là Dực Thụ”. Giọng nói hay quá!

Dực Thụ giới thiệu tên của mình, sau đó mỉm cười với mọi người.

Dường như ngay cả cô giáo cũng đắm chìm trong nụ cười của Dực Thụ. Mãi đến khi anh hắng giọng, cô giáo mới chợt bừng tỉnh.

“Ơ, chỉ thế thôi à?”

Cô giáo mỉm cười vẻ ngạc nhiên.

“Bạn Dực Thụ giới thiệu rất ngắn gọn, vậy sau này các em hãy tìm hiểu thêm về bạn, nhớ nhiệt tình giúp đỡ bạn nhé!”

“Vâng ạ!”

Tiếng đáp đồng thanh vang khắp phòng học.

“Vậy Dực Thụ, em tạm thời ngồi xuống vị trí đằng kia!”, cô giáo chỉ tay vào một vị trí cạnh cửa sổ.

Dực Thụ gật đầu rồi ung dung đi về phía chỗ ngồi cô giáo vừa chỉ.

“Ấy từ từ đã bạn Dực Thụ, chỗ ngồi đấy lâu rồi không có ai ngồi cả, bẩn lắm, để tớ lau cho sạch đã!”

“Để tớ, để tớ, tớ làm thì tiện hơn! Cậu tránh ra đi!”

“Để tớ lau ghế cho cậu!”

“Bạn Dực Thụ, đây là vở của tớ, chắc cậu chưa học những bài trước phải không, cậu lấy vở của tớ mà chép đi!”

“Dực Thụ…”

Trước khi Dực Thụ về đến chỗ ngồi, đám con gái xung quanh thi nhau lấy giấy
ăn ra lau bàn ghế cho anh. Nhìn xung quanh chỗ ngồi của mình đứng chật
ních con gái, Dực Thụ cảm thấy vô cùng ái ngại. Ánh mắt anh hướng về
phía Tình Mỹ.

Tình Mỹ vội vàng cúi đầu giả bộ như không nhìn thấy.

Nhìn Dực Thụ bị đám con gái vây lấy, chẳng hiểu sao trong lòng Tình Mỹ lại
thấy hơi hụt hẫng. Mặc dù cúi đầu đọc sách nhưng cô vẫn không kiềm chế
được thỉnh thoảng ngẩng đầu lên, len lén nhìn anh qua cuốn sách.

Cả con người Dực Thụ như đang tắm trong ánh mặt trời, một vẻ đẹp khỏe
khoắn và tràn đầy sức sống. Những cành cây bên ngoài cửa sổ khẽ đung đưa theo gió, làm cho những lọn tóc của anh phất phơ trong gió nhẹ, một vẻ
đẹp thần tiên.

Hàng mi của anh khẽ rung rinh.

“Dực Thụ…”

Tình Mỹ khe khẽ gọi tên anh, đôi mắt nhìn anh đến ngây dại…

Một ngày học sắp kết thúc, Tình Mỹ không biết mình đã nghe được những gì.

Trong lòng có một cảm giác gì đó khó nói thành lời. Cứ nghĩ đến sau này được
ngồi trong cùng một phòng học với Dực Thụ là cô lại thấy căng thẳng,
nhưng cũng rất vui mừng và kì vọng. Nghĩ đến đây, cô lại ngẩng đầu nhìn
sang chỗ anh.

Anh đứng ở đó, khuôn mặt thanh tú, chiếc áo sơ mi
trắng càng làm nổi bật vẻ thư sinh của anh. Dực Thụ đang thu dọn sách
vở, đeo cặp lên vai rồi sải bước ra khỏi phòng học. Lúc ra đến cửa, anh
đột ngột ngoảnh đầu lại nhìn.

Tình Mỹ giật mình vội vàng cúi đầu xuống, giả bộ như đang thu dọn sách vở.

“Chắc anh ấy không phát hiện ra mình nhìn trộm anh ấy đâu nhỉ?”, Tình Mỹ căng thẳng đến mức tim đập loạn lên.

Cô lại len lén liếc nhìn anh, thấy Dực Thụ đang đứng ngẩn ngơ, định nói gì đó nhưng lại thôi. Cuối cùng anh không nói gì mà đi thẳng ra khỏi phòng học.

Tình Mỹ lén thở phào, nhưng cô cũng hơi tò mò, ban nãy anh định nói gì nhỉ?

Sau khi thu dọn hết sách vở, Tình Mỹ cũng đi ra khỏi phòng học. Lúc ra đến cổng trường, cô lại nhìn thấy Dực Thụ.

Anh đang cầm chiếc ô mà hôm trước cô cho anh mượn.

Tình Mỹ ngẫm nghĩ giây lát rồi đi về phía đó, mỉm cười nhìn anh.

“Trời không mưa sao lại bật ô thế?”

“Không như vậy tôi lo sẽ bỏ lỡ mất bạn. Vì vậy tôi đành phải chờ ở đây!”, Dực
Thụ nhẹ nhàng nói, đôi mắt đen láy long lanh nhìn cô.

Tình Mỹ gạt mấy lọn tóc mái lòa xòa trước mặt sang một bên, bẽn lẽn cúi xuống nhìn
mũi giày, trong lòng trào dâng một niềm vui nho nhỏ.

Có phải vì lần trước cô nhắc đến chiếc ô nên anh đã đặc biệt đi tìm lại nó không?

Dực Thụ nhìn bộ dạng bẽn lẽn của Tình Mỹ, khẽ mỉm cười, ngước đôi hàng mi đen dài, mềm mại tựa cánh bướm dập dờn.

Thời gian dường như đang dừng lại ở khoảnh khắc này. Những đám mây bồng bềnh trôi dạt trên bầu trời, không khí phảng phất hương hoa thơm mát.

“Không biết lần trước để đâu mất, về nhà tìm mãi mới thấy, trả cho bạn này!”,
giọng nói dịu dàng của Dực Thụ cắt đứt dòng suy nghĩ của Tình Mỹ.

Anh chìa chiếc ô ra trước mặt cô, những ngón tay thuôn dài và cứng cáp, có
lẽ nếu anh xòe cả bàn tay ra, chắc sẽ to hơn tay cô rất nhiều, nếu bàn
tay mình được bàn tay này nắm lấy, chắc chắn sẽ cảm thấy rất an toàn.

Tình Mỹ đón lấy chiếc ô, lặng lẽ nhìn anh, mặt đỏ bừng lên vì suy nghĩ ban
nãy của mình, căng thẳng đến mức trán rịn mồ hôi, những móng tay bấm
ngập vào trong lòng bàn tay. Cô sợ anh sẽ phát hiện ra tâm tư của mình.

“À, tôi đưa bạn về nhà nhé!”

“Không cần đâu, bạn cũng có việc phải làm mà, tôi không muốn làm phiền bạn đâu!”

“Không sao đâu, tôi cũng đâu có việc gì!”

Anh nhún vai, dưới ánh chiều tà, chiếc bóng cao lớn của anh đổ dài xuống mặt đường.

Trên đường về nhà, có rất nhiều học sinh tan trường. Lúc đi qua chỗ họ, ai
nấy đều ồ lên kinh ngạc. Tình Mỹ cảm giác có vô vàn ánh mắt ghen ghét và đố kị đang hướng về phía mình. Mặc dù vậy, trong lòng cô vẫn thấy hân
hoan.

“Này, hình như bọn họ đều đang nhìn bạn đấy!”, Tình Mỹ dè dặt nói.

“Thế à?”

“Ừ, chẳng lẽ bạn không phát hiện ra?”

“Không!”. Dực Thụ ngửa lòng bàn tay, ánh mắt như khẽ cười, sau đó nhìn quanh: “À, hình như là… đúng thế thật!”

Những cô gái đi đường nhìn thấy Dực Thụ đều thi nhau nở nụ cười thật tươi
tắn, làm điệu bộ mà họ nghĩ rằng đẹp nhất của mình, đắm đuối nhìn anh,
nhiều người thậm chí còn có vẻ như chỉ chực lao bổ đến, khiến cho Tình
Mỹ nghi ngờ không biết họ có chạy đến tỏ tình luôn với anh không nữa?

Tóc mái lại xòa xuống, Tình Mỹ lấy tay gài ra sau tai, nhưng những lọn tóc tinh nghịch ấy nhất quyết không chịu nghe lời cô.

“Đợi một chút!”

Dực Thụ đột nhiên gọi Tình Mỹ lại, bước đến trước một sạp bán kẹp tóc bên
đường, sau đó ngồi xuống ngắm nghía những chiếc kẹp tóc đủ màu sắc.

“Chiếc này có đẹp không?”

Anh giơ một chiếc kẹp tóc có hình một bông hoa tường vi lên.

Đóa tường vi màu hồng nhạt, những cánh lá nhỏ xíu màu xanh thẫm…Trong ánh
hoàng hôn màu vàng cam, ánh sáng như đang ngưng tụ trên chiếc kẹp tóc
xinh xắn, hóa ra ngay cả một chiếc kẹp tóc bình thường cũng trở nên tràn đầy sức sống khi nằm trong tay anh.

“Ôi đẹp quá!”

Tình Mỹ bước đến, gật đầu nhìn chiếc kẹp tóc, mỉm cười để lộ hàm răng trắng muốt, khóe mắt khẽ cong lên.


Dực Thụ gần như khựng lại, hồi lâu sau mới có phản ứng. Anh hất tóc mái của Tình Mỹ lên, nhẹ nhàng cài chiếc kẹp lên tóc cô, một động tác rất nhẹ
nhàng, tựa như một chiếc lông vũ lướt qua trán. Ánh mắt Dực Thụ rất chăm chú, hơi thở nhè nhẹ phả lên trán cô, cảm giác nhột nhột. Mắt Tình Mỹ
nhìn Dực Thụ không chớp, làn da anh mịn như nhung, sống mũi cao và thẳng tắp, trông hơi giống con lai, đôi mắt đen láy như đá quý, khiến cô liên tưởng đến vì sao trên bầu trời đêm.

Tình Mỹ chăm chú ngắm nhìn đôi mắt Dực Thụ, cảm giác như bị chìm trong thế giới dịu dàng của anh, không thể nào tìm được lối ra.

“Xong rồi!”

Dực Thụ nhoẻn miệng cười, nụ cười tươi mát khiến cho Tình Mỹ liên tưởng đến những buổi chiều mùa hạ.

Tình Mỹ cứ đứng ngây ra nhìn anh cho đến khi Dực Thụ đưa cho cô một chiếc
gương nhỏ, tấm gương phản chiếu hình ảnh ngây ngô của cô: môi đỏ, răng
trắng, cái mũi nhỏ xinh, đôi mắt ngây thơ như mắt nai lại thoáng chút mơ hồ, làn tóc mượt như nhung, mấy lọn tóc mái được cặp gọn trên đỉnh đầu.

“Đẹp không?”, Dực Thụ mỉm cười hỏi.

“Ừ…”, Tình Mỹ bừng tỉnh: “Ha ha, đẹp lắm, cảm ơn nhé!”

“Thế sao? Ha ha…”, Dực Thụ ngại ngùng gãi gãi, cười ngô nghê nói: “Bạn thích là được rồi!”

“Bà ơi, bao nhiêu tiền thế ạ?”, anh đưa trả chiếc gương cho bà chủ sạp hàng.

Bà lão bán hàng nhìn rất hiền từ, bà mỉm cười, hết nhìn Tình Mỹ lại nhìn
Dực Thụ: “Bạn gái của cháu thật dễ thương, có muốn xem những chiếc khác
không, mấy đồ trang sức nhỏ này của bà đều rất đẹp đấy!”

“Hi hi, thế ạ, đúng là đồ trang sức của bà làm rất đẹp!”

Dực Thụ mỉm cười tươi tắn.

Mặt Tình Mỹ bỗng đỏ bừng lên, bà lão bán hàng đang nói gì thế nhỉ, bạn gái
ư? Chỉ có điều… sao Dực Thụ không để tâm đến câu nói đó nhỉ?

“Ha ha, cháu rất quan tâm đến bạn gái đấy, cháu xem cái này đi…”

“Cái này ạ?”, Dực Thụ nhìn theo hướng tay chỉ của bà lão.

“Ấy… không cần đâu ạ!”

Thấy bà lão càng nói càng trái sự thật, Tình Mỹ vội vàng kéo tay Dực Thụ
lại, định kéo anh đi. Dực Thụ cũng không phản kháng, anh lấy tiền ra trả rồi chào tạm biệt bà lão bán hàng.

“Ban nãy… bà ấy nói sai, sao bạn không phản bác?”, Tình Mỹ kéo vạt áo Dực Thụ, do dự mãi mới nói ra được.

“Phản bác cái gì?”. Dực Thụ ngẩn người, sau đó như sực nhớ ra chuyện gì liền
đáp: “Ý của bạn là “bạn gái” chứ gì? Bạn đúng là bạn gái của tôi còn
gì?”

Trái tim Tình Mỹ như giật thót, thậm chí có cảm giác như nó đang ngừng đập. Cô mở to mắt nhìn Dực Thụ, không nói được nửa lời.

Mình là bạn gái của anh ấy ư?

Nụ cười tự nhiên như thế, giọng nói thản nhiên như thế… đây có phải là giấc mơ không?

Nhìn bộ dạng kinh ngạc của cô, Dực Thụ không nhịn được cười: “Chúng ta là
bạn bè, bạn lại là con gái, không phải là bạn gái của tôi thì là gì?”

“Ờ!”, tâm trạng Tình Mỹ như chùng xuống, quả nhiên chỉ là mơ thôi.

“Sao thế?”. Dực Thụ dường như cảm nhận được sự thay đổi tâm trạng của cô, quan tâm hỏi.

Tình Mỹ mỉm cười với anh, cố giả vờ như không có chuyện gì: “Không sao đâu,
ha ha. Bạn nói đúng, tôi là bạn gái của bạn, bạn là bạn trai của tôi.
Nhưng… bạn gái ở đây là: bạn là con gái; bạn trai là: bạn là con trai…”

Tình Mỹ ngoài mặt cố nói đùa, dường như vui vẻ lắm.

Suốt dọc đường về, hai người vừa nói vừa cười, chẳng mấy chốc đã về đến trước cửa nhà Tình Mỹ.

“À, đến nơi rồi, cảm ơn bạn nhé!”. Tình Mỹ chỉ tay vào căn hộ nhỏ mà cô thuê, nói lời từ biệt Dực Thụ.

Dực Thụ dừng bước, lấy từ trong cặp sách ra một tờ thiệp mời, đưa cho Tình
Mỹ, thành khẩn nói: “Tình Mỹ, hi vọng bạn có thể tham gia!”

“Đây là cái gì?”

“Tối nay công ty bố tôi sẽ tổ chức party ở khách sạn Vân Gia, tôi rất mong bạn sẽ đến tham gia!”

“Party?”

“Ừ, bạn có thể đến tham gia không?”

Tình Mỹ vội vàng xua tay: “Tôi rất ít đi tham gia party, nếu như chẳng may
phạm phải quy tắc gì đó e sẽ mang lại rắc rối cho bạn, tôi nghĩ tôi
không nên đi thì hơn!”

“Chẳng có quy tắc gì hết, chỉ là một buổi party giữa những người bạn thông thường thôi, rất thoải mái!”

“Thế à? Nhưng mà…”

“Tôi rất mong bạn sẽ đến tham gia!”. Dực Thụ dịu dàng mỉm cười với cô, cố
làm vẻ thần bí nói: “Đến lúc ấy sẽ có rất nhiều tiết mục thú vị nữa
đấy!”

Tình Mỹ bật cười trước bộ dạng bí ẩn của anh. Mắt Dực Thụ
sáng lên, giống như một ngọn đèn được bật sáng trong đêm, tràn đầy hi
vọng. Dực Thụ nhiệt tình mời mọc thế này khiến Tình Mỹ không thể nào từ
chối được, cô gật đầu trong vô thức.

Dực Thụ nhoẻn miệng cười: “Tình Mỹ, bạn cười trông rất xinh! Mắt bạn quyến rũ như vầng trăng trong đêm vậy!”

Trái tim Tình Mỹ đập thình thịch… anh ấy đang khen mình ư?

Chưa đợi Tình Mỹ kịp định thần lại, Dực Thụ đã nhét tấm thiệp mời vào trong tay cô, sau đó quay người bước đi.

Tình Mỹ, bạn cười trông rất xinh! Mắt bạn quyến rũ như vầng trăng trong đêm vậy!

Về đến nhà, Tình Mỹ vẫn còn đắm chìm trong câu nói ấy, đến mức mà Dực Thụ đi từ lúc nào cô cũng chẳng hay biết.

“Này, Tình Mỹ, sao về đến nhà lại ngẩn ra thế kia?”

Thuần Hạ đang ăn khoai tây chiên, từ trong nhà đi ra, liếc thấy tấm thiệp mời trên tay Tình Mỹ.

“Oa, đây là cái gì? Đẹp quá!”, cô giật lấy thiệp mời trong tay Tình Mỹ, mở ra xem.

“A a a… Tình Mỹ! Cậu lấy đâu ra tấm thiệp mời này thế? Party trong khách
sạn Vân Gia năm sao cơ à, đây là khách sạn sang trọng nhất thành phố
chúng ta đấy!”

Thuần Hạ ra sức lay Tình Mỹ, mắt cô như sáng lên.

Tình Mỹ bị Thuần Hạ lắc đến chóng cả mặt, lúc này cô mới cân nhắc đến chuyện có nên đi dự tiệc hay không.

“Chính là anh chàng lần trước gặp ở cửa hàng đồ ngọt đấy, cậu ấy chuyển vào
lớp tớ học, chính cậu ấy đã đưa cho tớ tấm thiệp mời này!”

“A,
chính là anh chàng đẹp trai chết người lần trước à?”. Thuần Hạ phấn
khích tới mức nhảy cẫng lên: “Cậu ấy chuyển vào lớp các cậu á? Lại còn
mời cậu đến dự tiệc ở khách sạn Vân Gia ư?”

“Đúng thế, nhưng tớ
vẫn chưa biết có nên đi hay không?”. Tình Mỹ ủ rũ thu mình trên ghế,
trong lòng có hơi muốn đi, nhưng lại thấy rất sợ, cô chưa bao giờ tham
gia một buổi party sang trọng như thế này, cứ nghĩ mình vì chẳng biết
phép tắc gì mà trở nên lố bịch trước đám đông là cô lại thấy sợ.

“Tại sao không đi?”, Thuần Hạ kích động chộp lấy tay Tình Mỹ.

Tình Mỹ đau đến mức rên lên, vội gạt tay Thuần Hạ ra: “Tớ thấy hơi sợ!”

“Sợ cái gì? Cùng lắm tớ đi với cậu là được chứ gì? Ha ha, party thì chắc
chắn sẽ có rất nhiều đồ ăn ngon đây, tớ phải đi cùng nhân tiện ăn cho đã miệng! Vì thế, để tớ được ăn một bữa no nê, cậu nhất định phải đi!”

Thuần Hạ trịnh trọng siết vai Tình Mỹ, nghiêm túc nói.

“Nhưng mà tớ không có quần áo dự tiệc, quần áo của tớ cũ hết rồi, bộ mới nhất
chính là bộ quần áo đồng phục!”, Tình Mỹ ái ngại nói.

Thuần Hạ nhíu mày ngẫm nghĩ giây lát, sau đó mắt cô chợt sáng lên.

“Cái váy Sâm Trí tặng cậu đâu? Vừa hay có thể dùng đến nó!”

“Nhưng mà…”

“Chẳng có nhưng nhị gì hết!”. Thuần Hạ không nói nhiều lời, lập tức kéo Tình Mỹ vào trong phòng.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.