-“Cái thằng Đăng ba sai đi xin mồng tơi lại trốn chui trốn lủi ở đâu rồi?”
Giọng ba Hải gọi hối hả, tôi vội vã nhổm dậy quơ tay qua giậu mồng tơi vặt lấy vặt để, trộm nghĩ sao nấu canh cua cứ phải cho rau mùng tơi vào làm gì nhỉ? Rồi còn rau đay, mướp hương nữa chứ, xong lại còn giã cua hì hụi, lọc tới lọc lui, thật phiền phức quá đi! Cứ bỏ nguyên con cua vào nồi mà luộc, chẳng phải nhàn nhã hơn sao?
-“Đăng ngốc lắm, như thế thì nó chả ngon ý!”
Con Điệu lý giải sau khi nghe tôi thắc mắc, ba tôi đi qua nghe thấy liền khen nó sáng dạ, chê tôi đồ đầu đất. Nó cười hì hì, còn tôi thì ấm ức không tả nổi, ngay chiều hôm sau tôi chôm hai con cua vừa bị ba tôi xé làm đôi cho vào lon sữa đặc vứt đi, còn đang hí hửng chợt nghe có kẻ doạ dẫm bên tai.
-“Tao méc ba!”
Chị Thơm vênh mặt thách thức, tôi năn nỉ ỉ ôi, chị ra điều kiện.
-“Làm hộ tao bài tập môn toán thì tao tha cho!”
Ôi dào, dễ như ăn kẹo!
Tôi theo chị vào buồng, nghe chị khó nhọc đánh vần đầu bài.
-“Nhà em nuôi năm con chó, bạn Tèo cho nhà em thêm một con chó nữa, hỏi giờ nhà em có mấy con chó?”
-“Ơ sao đầu bài oái oăm thế? Chả nói rõ bạn Tèo cho chó cái hay chó đực à?”
-“Không nói!”
Chị Thơm tiu nghỉu đáp. Tôi thở dài kể lể.
-“Nếu mà thằng Tèo nó cho con chó đực ý, thì giống hôm trước anh Song nhà bà Ca cũng cho nhà mình con Mực đó, con Mực đấy làm con Miu có chửa, xong đẻ ra một bầy chó con ý.”
-“Ờ, thế chắc đầu bài ra thiếu dữ kiện đấy, mày đọc đáp án đi tao chép.”
Tôi đăm chiêu lẩm nhẩm, con Miu này, con Mực này, con của tụi nó, cả mấy con chó kia nữa, rối hết cả lên rồi, đang vội nên tôi đành cất tạm trí thông minh của mình lại, chạy ra ngoài sân lớn tiếng hỏi ba.
-“Ba Hải ơi nhà mình giờ có mấy con chó ạ?”
-“Còn sáu con Đăng ạ, nhiều quá ba cho các dì các thím bớt rồi.”
Nhận được đáp án vàng, tôi phấn khởi vào truyền đạt lại cho chị Thơm.
-“Sáu con, đáp án là sáu con, mau chép vào đi, có biết viết số 6 không?”
Chị mừng huýnh gật đầu, thế là tôi đã giúp chị giải quyết gọn ghẽ bài toán hóc búa. Ba tôi vào kiểm tra thấy chị điền kết quả đúng liền gật gù tỏ vẻ hài lòng. Chị Thơm sướng cười phớ lớ, một đứa trẻ mẫu giáo có thể giải toán tiểu học ngon ơ như tôi khiến chị thán phục lắm, cứ suýt xoa hoài.