Tất nhiên tôi biết con Điệu sẽ làm một cái gì đó, nhưng không ngờ nó lại hành động nhanh gọn lẹ như vậy. Sớm hôm sau trống còn chưa điểm tôi đã thấy chị Thịnh xách tai thằng Hựu Mập về lớp, lớn tiếng quát.
-“Nói, lần sau có còn dám láo nữa không?”
-“Em…dạ…em…em…dạ…không…không ạ…”
Thằng Hựu run cầm cập, tay trái chị Thịnh cầm con chuột đồng to bự, tôi đoán là con chuột nó đem lên doạ chị, tay phải bị bóp miệng nó, doạ sẽ tống con chuột vào mồm. Đũng quần thằng Hựu ướt sũng, lâu lắm rồi tôi mới thấy nó quỳ lạy van nài người khác thảm thương đến thế.
Ấy vậy mà sau khi về nhà thay quần rồi đến lớp được nữ hoàng Vân Thị Điệu ngọt giọng xin lỗi một câu, nhu mì xoa đầu vài cái, thằng bé liền nhe nhe nhởn nhởn như vớ được vàng.
-“Vì Vân, Hựu có chết cũng không hối.”
-“Cảm ơn Hựu nha, Hựu quả là đấng anh hùng tái thế!”
Gì vậy? Thằng Hựu được cái béo chứ mấy? Đấng anh hùng cái nỗi gì? Anh hùng phải là tôi đây này, vừa đẹp trai vừa giỏi giang, con Vân mắt nó bị đui hả? Nó chớp chớp đôi lông mi cong vút với thằng Hựu, nó hại tôi phải xé tan cả trang giấy trong vở kẻ ly chỉ để viết thư khẩn gửi nó.
“Tao tưởng mày chỉ được chớp mắt với mình tao thôi chứ?”
“Tớ tưởng Đăng chỉ được đi học về với một mình tớ thôi chứ?”
Nó đanh đá hỏi xoáy, tôi tức tối lý luận.
“Nhưng rõ ràng mày đi học về cùng bao nhiêu đứa đấy thôi?”
“Tại đi học về một mình chán chết á.”
“Thế tao không chán hả?”
“Ôi dào, Đăng cứ lẽo đẽo đằng sau nhìn theo bóng dáng xinh đẹp mỹ miều của tớ là hết chán ý mà.”
“Thế sao mày không đi đằng sau tao để chiêm ngưỡng bóng dáng phong độ ngút ngàn của tao? Thế cũng hết chán mà.”
Con Vân cứng họng, nó bắt đầu giở thói nhõng nhẹo.
“Kệ Đăng, tớ không cần biết. Tớ chỉ biết hôm nay Đăng mà đi học về cùng chị Thịnh thì tớ sẽ chớp mắt với Hựu mười lần luôn.”
Ghê chưa? Doạ mà được à? Đằng nào nó cũng chớp mắt rồi đấy thôi, cái chớp mắt độc quyền của tôi nó đã dành cho thằng khác, giờ có chớp thêm trăm cái nữa với tôi cũng chả nghĩa lý gì. Tan học hôm đó và những hôm sau đấy tôi vẫn đi về cùng chị Thịnh, chị thương tôi lắm, suốt ngày mua kem túi cho tôi, hại chị Thơm bên cạnh thèm nhỏ nước dãi. Chị Thịnh trìu mến nhìn tôi mút kem, đoạn chị hỏi chị Thơm.
-“Thơm ơi Thơm, mai sau tao cưới thằng Đăng nhưng tao không gọi mày là chị có được không?”
Ơ cái này thì không được đâu, tôi không thích cưới chị Thịnh đâu. Tôi thích cưới vợ thơm thơm xinh xinh như con Vân ý, cơ mà tôi chưa kịp từ chối đã bị chị Thơm đưa tay bịt miệng, chị hớn hở đáp thay.
-“Được, được quá đi chứ nị, mày chỉ cần mua cho tao một túi kem là được.”
Chị Thịnh đồng ý liền, chị Thơm sướng cười híp hết cả mắt. Đi về tới đầu ngõ gặp dì Minh chị chạy tới nhào vào lòng dì, hớn hở khoe toáng lên.
-“Dì Minh ơi mai sau thằng Đăng nhà con cưới cái Thịnh nha, nhưng nó không cần phải gọi con là chị vì nó mua kem cho con. Dì Minh thích ăn kem không? Nếu dì không bắt nó gọi dì là dì thì có khi nó cũng sẽ mua kem cho dì đó!”
Chị Thịnh gặp dì Minh hai má đỏ phừng phừng, xấu hổ cầm cặp sách che mặt chạy vù trước về nhà. Dì bồng chị Thơm qua chỗ tôi, ghé hàng bà Lan mua thêm cho mỗi đứa một cái kẹo mút. Dì mua cả cho con Vân nữa, nhưng nó nhất định không cầm, mắt nó đỏ hoe, lí nhí chào dì rồi dỗi dỗi lảng qua chỗ khác.
-“Ai trêu bạn Vân vậy Đăng?”
Dì hỏi, tôi đâu có biết đâu, thế mà chị Thơm lại biết.
-“Không ai trêu nó cả dì ạ, vì thằng Đăng lấy con Thịnh nên nó buồn thôi. Con Vân hâm nhờ dì Minh nhờ, ai lấy ai mà chẳng được, miễn là có kem ăn là được.”
Lúc nào ở gần dì Minh chị Thơm cũng nói nhiều hơn thường lệ, chị thích ôm dì, hít hà tóc dì, thích đòi dì tết đuôi sam cho, làm nũng dì đủ kiểu.
Ba Hải tôi cũng quý dì Minh, tuy ba ít khi sán lại quấn quít bên dì như tụi tôi, nhưng mỗi lần gặp dì tôi thấy vành tai ba hơi đỏ, thi thoảng ba vẫn hay cho nhà dì chục quả trứng gà, khi thì ít mít chín cây, có lúc lại sai tôi mang giỏ tép qua. Mỗi lần tôi cầm cái giỏ không trở về từ nhà dì Minh, mẹ Mây thường vỗ mông tôi đen đét. Tôi đoán mẹ thấy tôi ngoan nên vỗ yêu, nhưng mẹ hơi mạnh tay khiến mông tôi ran rát.
-“Trông mày hệt như con khỉ đít đỏ ý Đăng ạ.”
Chị Thơm khoái chí cười ngặt nghẽo, có bận chị cười to đến mức dì Minh đi qua nghe thấy, dì với mẹ Mây cãi nhau tưng bừng khói lửa, rồi dì ôm ngồi ngay ngoài hiên để đắp lá thuốc cho mát mông.
Chị Thơm hớn hở mon men tới gần kể chuyện này chuyện kia, ngặt nỗi dì mải quan tâm tôi nên không để ý lời chị nói, hại chị tủi thân hết sức. Chị rơm rớm nước mắt chạy vào buồng gào thét van xin mẹ hãy vỗ mông chị, hãy biến chị thành con khỉ đít đỏ như tôi, để chị được sống trong tình thương yêu của dì.
-“Mày cút sang đấy ở luôn đi!”
Mẹ Mây tức tối quát ầm ĩ, chị Thơm mừng huýnh chui xuống gầm giường lấy ra một chiếc bao tải đựng lúa, gom hết sách vở áo quần bỏ vào. Tiếc rằng, chị chưa kịp khiêng ra thì ba Hải đã về, mẹ Mây phô với ba chị hư hỗn, dì Minh thì bảo lần sau ba đừng sai tôi mang tép cho dì nữa.
Sau đó chú Tứ sang, ba Hải, mẹ Mây và dì Minh, chú Tứ mỗi người nói một câu inh ỏi hết cả lên, rối tung rối mù tôi chả theo được câu chuyện, chỉ biết chị Thơm quyết định không sang nhà bên kia nữa, vì tuy chị thích dì Minh nhưng chị lại ghét mùi rượu nồng nặc của chú Tứ, chị bảo.
-“Mẹ Mây tuy hôi nhưng mà hôi có giới hạn, tao vẫn chịu đựng được.”
Dứt lời, chị xếp lại sách vở áo quần rồi cầm bộ que và bứt quả bưởi nhỏ chạy sang nhà chị Thịnh chơi chuyền, bỏ mặc tôi ở nhà bón cháo cho thằng Hậu. Thằng này cái miệng nó tinh lắm, chỗ nào nhiều nhiều thịt băm nó mới ăn, còn nhỡ may mà múc phải chỗ cháo trắng nó mím môi ngay, mệt mỏi, tôi húp xừ luôn cho nhanh.
Vừa hay hết bát cháo thứ ba thì chị Thơm dắt chị Thịnh về, bức xúc kể chuyện có đứa vừa viết thư nặc danh đe doạ chị Thịnh. Nội dung bức thư đại loại là.
“Nếu mai sau Thịnh cưới Đăng thì Thịnh sẽ bị một trăm ông ba bị bắt đi bán qua biên giới.”
Hai chị bàn nhau sáng mai sẽ đến trường dò xem là chữ của đứa nào, tôi thì chả cần dò, liếc qua biết liền rồi. Mới đầu tôi tính mặc kệ con Điệu, đấy là cái giá nó phải trả khi chớp mắt với thằng Hựu. Nhưng rồi tôi lại không yên tâm, sáng hôm sau tôi dậy trước cả chị Thơm, đến trường thật sớm, lúc con Vân còn đang ở ngoài chơi nhảy dây với lũ bạn, tôi cuỗm hết sách vở của nó bỏ vào cặp mình, nín thở hồi hộp đợi chị Thịnh qua.
Đúng như kế hoạch, hai chị mở vở tụi lớp tôi, săm soi từng chút một, sau một hồi không thấy điều gì khả nghi, chị Thơm rủ chị Thịnh qua lớp khác. Tôi đang định thở phào thì chị Thịnh đột ngột đứng lại, nhìn chằm chằm lên bảng.
“Lớp 1A đoàn kết muôn năm.
Quản ca: Nguyễn Hoàng Cẩm Vân.”
Trống điểm vào giờ truy bài, ở một phía nào đó, con Điệu tung tăng cùng tụi con gái ùa vào lớp. Ở một phía nào đó, ánh mắt chị Thịnh ngùn ngụt lửa giận lườm nó. Thôi, thế là xong rồi! Điệu ơi là Điệu! Phen này không ai cứu nổi mày rồi!