Giấu em sâu trong thời gian

Chương 60


Đọc truyện Giấu em sâu trong thời gian – Chương 60:

Editor: Cho các bạn nhớ lại: T.O là Chu Thời Diệc.
 
—-
 
SDLD mỗi năm một lần kết thúc vang dội, năm nay POT của chiến đội TED lấy được giải vô địch cuối cùng, đại mãn quán* mà kết thúc hoàn mỹ. Lúc POT tiếp nhận phỏng vấn, phóng viên hỏi anh ấy giờ phút này người anh ấy muốn cảm ơn nhất là ai.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
*Đại mãn quán: 大满贯: để chỉ một vận động viên hay một đội ở một bộ môn nào đó giành được tất cả ngôi vô địch ở các đấu trường.
 
POT cho ra hai cái tên, một cái tên là T.O. Một cái tên khác là Tô Trản, phóng viên nhạy bén ngửi được mùi gian tình: “Tô Trản? Là nhà văn lớn Tô Trản kia sao?!”
 
“Đại thần, anh và Tô Trản có quan hệ thế nào?”
 
Ánh mắt POT nhàn nhạt: “Quan hệ vợ chồng.”

 
Phóng viên (giật mình): “Anh anh… lúc nào… kết hôn…”
 
POT (không biến sắc): “Lúc phỏng vấn kết thúc.”
 
Phóng viên: “Cho cho cho nên, anh là đang tỏ tình với đại thần Tô Trản?”
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
POT: “Không phải tỏ tình, là cầu hôn.”
 
Video truyền ra, ngày hôm sau liền được Weibo chia sẻ đến điên rồi, Tô Trản và POT cùng lúc lên top tìm kiếm, mang theo cả T.O cũng lên top tìm kiếm, Weibo của Chu Thời Diệc lại một lần nữa bị người ta lục lên, một câu của POT khiến rất nhiều người yêu thích thể thao điện tử nhớ tới thời khắc huy hoàng của thể thao điện tử năm đó. Đám người dồn dập đến dưới Weibo của Tô Trản và POT nhao nhao bày tỏ chúc phúc, lại đến dưới Weibo của T.O tỏ tình, sau đó lại đến Weibo của Ngô Thiến xỉ vả hai câu.
 
Bận đến mức chết đi được, trong nháy mắt, Nguyễn Tầm Tầm nhìn Weibo của mình ít người hâm mộ đến thương cảm. Thế là cô hỏi Tô Trản xem tăng người hâm mộ như thế nào?
 
“Em cần nhiều người hâm mộ như vậy làm gì?”
 
Tô Trản cũng không quay đầu lại, Nguyễn Tầm Tầm nói: “Người hâm mộ ít như vậy, cảm thấy không xứng làm bạn với các anh chị.”
 
Nguyễn Tầm Tầm nâng má, Tô Trản nói: “Không có việc gì, tụi chị không chê em.”
 
“Em nói nghiêm túc đó, chị xem một chút?”
 
“Hay là em đi theo hướng…”

 
“Em không muốn người hâm mộ ảo.”
 
“Nghe nói có công ty phần mềm đang tuyển đại ngôn trò chơi, hot lên rồi thì chắc chắn lượng người hâm mộ sẽ tăng nhanh.” Tô Trản quan sát cô từ trên xuống dưới: “Chị nói với dáng người của em thì có thể thử một chút.”
 
Tô Trản làm đại thần giới văn học, phương pháp quả thật rộng, cộng thêm điều kiện tốt của bản thân cô, chuyện đại ngôn rất nhanh đã được quyết định. Nguyễn Tầm Tầm biết vị kia nhà mình nổi tiếng là không thích cô nhận những đại ngôn không rõ ràng kia. Nếu như bị anh biết được, chắc chắn cô chịu không nổi mà cuốn gói bỏ chạy. Đang do dự xem có đi ứng tuyển hay không, ai ngờ ngày hôm sau, lúc Nguyễn Tầm Tầm ở nơi thử vai, cô liền nghe thấy sau lưng truyền đến tiếng trò chuyện.
 
Cô nghi ngờ quay đầu lại, chỉ thấy đại thần nhà cô đi từ trong cửa thủy tinh của lối đi an toàn đi tới, đang nói chuyện với POT bên cạnh, tư thái thẳng tắp. Sau lưng còn có hai người đàn ông đi theo, một người mang theo một cái camera, có lẽ là nói chuyện với POT rất chăm chú nên anh hoàn toàn không chú ý tới bên này. Cũng đúng, anh làm chuyện gì cũng rất chăm chú.
 
Nguyễn Tầm Tầm cúi đầu nhìn trang phục của mình, vội vàng xoay người lặng lẽ tránh đến phía sau sân khấu. Cái động đậy này đúng lúc dẫn tới sự chú ý của người kia. Lúc nửa người còn lại của Nguyễn Tầm Tầm lộ ở bên ngoài, sau lưng bỗng nhiên có người gọi cô lại: “Nguyễn Tầm Tầm?” Thảm rồi, cô dừng chân, quay đầu lại.
 
Quả nhiên trông thấy khuôn mặt còn đen hơn tấm màn sân khấu.
 
Chuyện đại ngôn, dưới sự đích thân dạy dỗ của người nào đó, Nguyễn Tầm Tầm rất không có khí phách mà nhận thêm đồng phạm. Trong một lần gặp mặt, Nguyễn Tầm Tầm ở trước mặt Tô Trản sám hối: “Em xin lỗi, em thật không có khí phách…”
 
Tô Trản không để bụng, cô ấy ngồi trước mặt cô bưng cà phê lên, nhàn nhạt nhìn cô: “Không sao.” A, chẳng trách, gần đây không nhìn thấy POT.
 

Nguyễn Tầm Tầm thở dài: “Ở trước mặt đại thần, em luôn thấp hơn một đoạn. Trản Trản, em xin lỗi, anh ấy không tìm chị làm phiền chứ?”
 
Tô Trản đẩy kính mắt: “Thế thì lại không có. Có điều, POT đã mấy ngày không về nhà rồi, không biết là đang bận cái gì.”
 
Nguyễn Tầm Tầm: “Gần đây POT và Thời Nhất đang nghiên cứu trò chơi gì đó, hình như là vậy.” Tô Trản hừ lạnh một tiếng. Quỷ mới tin, trả thù đúng không!
 
Tô Trản: “Tầm Tầm, gần đây có nhà xuất bản tặng chị hai tấm vé, đi Hàn Quốc, POT đã không có thời gian rồi vậy thì em đi với chị là được rồi.”
 
Nguyễn Tầm Tầm: “Được!”
 
Thế là, Tô đại thần bắt cóc Nguyễn Tầm Tầm một tuần.
 
Tô Trản PK Thời Nhất, chỉ một hiệp, Tô Trản thắng.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.