Giấu em sâu trong thời gian

Chương 46


Đọc truyện Giấu em sâu trong thời gian – Chương 46:

Cuối hành lang, bốn, năm cô gái vây quanh cùng nhau hút thuốc tán gẫu.
 
Có người bóp tắt điếu thuốc, ném xuống đất, đi ra từ trong khói thuốc mù mịt, giày cao gót vang lên tiếng “Cộp cộp cộp”, âm thanh sắc bén chói tai.
 
Người đó tới trước mặt cô, Nguyễn Tầm Tầm run lên trong chốc lát, cuối cùng nhận ra, gần như là theo bản năng.

 
“Giang Dĩnh.”
 
——- Ba Bá.
 
Giang Dĩnh thay đổi rất nhiều, trước đây ngực lớn, dáng người cũng đầy đặn, thế nhưng bây giờ là ngực lớn eo nhỏ chân dài, tóc ngắn màu vàng sẫm gọn gàng, cô ta nhìn từ trên xuống dưới Nguyễn Tầm Tầm, ánh mắt rơi lên vị trí ngực cô, hơi hơi kinh ngạc: “Lớn rồi hả? Tớ nhớ trước đây cậu là ngực phẳng….”
 
Nguyễn Tầm Tầm kéo kéo khóe miệng, quay người muốn đi.
 
Giang Dĩnh kéo cô lại: “Cậu làm gì ở đây?”
 
“Hát.”
 
“Một đám chị em chúng tớ nhiều năm không gặp, nhân dịp tết đến tụ tập lại, cậu có muốn đi chung không?”
 

Cô hất tay ra: “Không cần đâu.”
 
Thời thanh xuân đều sẽ có mấy người như vậy, hoặc là chia làm mấy nhóm nhỏ, sau đó chỉ chơi với nhau, tính cách Nguyễn Tầm Tầm lầm lì lại lạnh nhạt, vì vậy khi đó trong lớp không có bạn gái nào chơi với cô, cô cũng vui vẻ tự do; không giống như Ba Bá, ỷ vào ngực lớn, sau đó lôi kéo mấy học sinh nữ rồi còn lấy cái gì mà Mỹ thiếu nữ đoàn, dù sao cô cũng chướng mắt.
 
Giống vậy, học sinh nữ trong trường lúc đó là tương thông, cô không vừa mắt bọn họ, bọn họ cũng không vừa mắt cô.
 
Sự chướng mắt của bọn họ gay gắt hơn cô nhiều, thường cố ý làm hư đồ của cô, xé vở bài tập của cô, giấu sách của cô hại cô lên lớp bị giáo viên phạt đứng, nhưng toàn là một vài chuyện vặt vãnh, ngược lại cô cũng không để trong lòng, chỉ cảm thấy cực kỳ ấu trĩ, chỉ có một lần đã hoàn toàn chọc giận cô.
 
Đánh nhau, kết quả bị giáo viên chủ nhiệm xách lên văn phòng dạy dỗ.
 
Cuối cùng Nguyễn Minh Sơn phải cúi đầu khom lưng đến nhận cô về.
 
Giang Dĩnh và cô cao xấp xỉ nhau, chân mang giày cao gót, vì vậy cô ta có vẻ cao hơn cô nửa cái đầu, cô ta hơi cúi người, khói thuốc phun trên mặt cô: “Cậu vẫn như năm đó.”
 
Cô giật nhẹ khóe miệng: “Cậu thay đổi quá nhiều.”
 
Hai người đứng cuối hành lang, Nguyễn Tầm Tầm bị hít phải khói thuốc, trong lòng có hơi buồn bực, nhìn quanh, phát hiện ra phòng bao của Chu Thời Diệc, hóa ra cô đã đi vòng vòng rồi.
 
Giang Dĩnh mảy may không có dáng vẻ sẽ thả cô đi: “Tốt nghiệp chưa?”
 
Hai người nói chuyện câu được câu không.
 
“Tớ đã sớm tốt nghiệp rồi.” Giang Dĩnh nói: “Không có tốt như cậu, lên đại học, khi ra liền có việc làm rồi.”
 
Cô nhàn nhạt “À” lên một tiếng, cúi đầu, đuôi mắt quét đến cửa phòng bao nào đó mở ra, một người bước ra.
 
Thân hình anh cao lớn, nhìn quanh một vòng, sau đó ánh mắt cố định trên người cô, Nguyễn Tầm Tầm vội quay đầu đi.
 
Cô cũng không biết mình đang tránh né cái gì, nhưng cô chính là không hy vọng Giang Dĩnh nhìn thấy Chu Thời Diệc.
 
Giang Dĩnh tinh mắt, vẫn là nhìn thấy rồi, lấy tay chỉ vào anh, nhìn mấy chị em phía sau nói: “Ôi ôi ôi…. Chu đại hotboy ôi chao!”
 
Giang Dĩnh hoàn toàn không gắn liền Chu Thời Diệc và Nguyễn Tầm Tầm lại với nhau, chỉ cho rằng là ngày hôm nay vừa khéo, gặp được tất cả mọi người, cô ta nhìn Chu Thời Diệc kêu: “Chu học trưởng, có cần trùng hợp thế không?”
 
Phía sau truyền đến tiếng bước chân trầm ổn, Nguyễn Tầm Tầm vẫn không quay lại, đứng nghiêng đầu.
 
“Mọi người đang nói chuyện gì vậy?”
 
Anh đi đến, đứng bên cạnh Nguyễn Tầm Tầm một cách tự nhiên
.
Sắc mặt Giang Dĩnh cứng đờ, lúc này mới bắt đầu nghĩ đến, trợn to hai mắt: “Hai người?”
 
Chu Thời Diệc hai tay cho vào túi, đứng thẳng: “Hả?”

 
Ánh mắt của Giang Dĩnh cùng mấy cô gái phía sau bắt đầu đánh giá qua lại cô và Chu Thời Diệc, bầu không khí cực kỳ kỳ lạ, Nguyễn Tầm Tầm thực sự không muốn tiếp tục ở lại, kéo kéo ống tay áo Chu Thời Diệc: “Đi thôi, em mệt rồi.”
 
Chu Thời Diệc giữ chặt tay cô, kéo cô quay người rời đi.
 
Đề tài liên quan đến năm tháng này, ai cũng từng có bí mật mà mình không muốn nhắc đến.
 
Giang Dĩnh nhìn chằm chằm bóng lưng hai người họ một lúc, cuối cùng hút một hơi thuốc, chậm rãi nhả ra, vứt điếu thuốc, quay lại.
 
Có cô gái nói: “Chu Thời Diệc đi cùng với cô ta rồi à?”
 
Giang Dĩnh ừm một tiếng.
 
“Xem ra đàn ông vẫn là nhìn mặt.”
 
Sắc mặt Giang Dĩnh không tốt lắm, nói: “Không thấy bây giờ cô ta đã nâng ngực rồi sao? Không chừng Chu Thời Diệc cũng chê cô ta nhỏ, đàn ông đều như vậy, sờ ngực phẳng so với sờ của mình khác nhau chỗ nào?…..”
 
Một đám người cười vang.
 
Bọn họ quần áo hở hang, cổ áo như muốn mở đến rốn, cười nghiêng ngả, hai bầu trước ngực dập dờn theo, có mấy thanh niên đứng đằng sau, tuổi không lớn lắm, ánh mắt lướt qua lướt lại trên người bọn họ.
 
Bọn họ dường như cảm nhận được có người nhìn lén mình, tiếng cười ngừng lại.
 
Cô gái vén mái tóc màu đỏ, quay đầu lại, rống về phía đám con tra: “Nhìn con mẹ mày.”
 
Những người này rõ ràng là sinh viên, bị cô ta rống như vậy liền bối rối, nhao nhao hút xong điếu thuốc rồi trở về phòng bao.
 
Mấy cô gái lại bắt đầu líu ra líu ríu.
 
Có một cô gái đứng trong góc, trang phục chín chắc hơn, trên mặt cũng không bôi phấn dày như họ, có vẻ rất xinh xắn, sạch sẽ. Vừa rồi cô ta vẫn không lên tiếng, chỉ trầm mặc cúi đầu hút thuốc, giờ phút này, cô ta bỗng nhiên ngẩng đầu, thấp giọng nói:
 
“Tớ chợt nhớ tới một chuyện…..”
 
*
 
Nguyễn Tầm Tầm cùng Chu Thời Diệc quay về phòng bao, đã bị người khác lôi kéo trêu chọc một trận.
 
“Ôi, bạn trai dính người như thế đến cùng là của nhà ai vậy?”
 
“Đàn ông nói chuyện tình yêu thông minh mấy cũng xuống không rồi sao?”
 
Có người giơ micro đưa tới bên miệng Nguyễn Tầm Tầm, phỏng vấn: “Nguyễn tiểu thư, tôi phỏng vấn cô một chút, xin hỏi có một người bạn trai dính người như thế là trải nghiệm gì?”
 
Nguyễn Tầm Tầm liếc nhìn Chu Thời Diệc, người sau thần thái tự nhiên dựa vào ghế sô pha, dáng vẻ bình tĩnh, không bị ảnh hưởng chút nào.
 
Cô cúi đầu, không lên tiếng.
 
Mọi người chỉ cho là cô thẹn thùng, lại trêu chọc vài câu, cười vui vẻ náo loạn một trận
 
Cuối cùng Từ Thịnh đi ra chủ trì đại cục: “Được rồi, vậy được rồi.”
 
Khóe miệng Chu Thời Diệc khẽ nhếch, tình cảm anh em mười mấy năm quả thật không bình thường.
 
Nhưng mà một giây sau, Từ Thịnh lại bổ sung: “Người ta lần đầu yêu đương, chưa từng ăn mặn, các cậu thông cảm cho nó.”
 
Ha ha ha ha ha ha ha ha……
 
Tất cả mọi người không nhịn được cười.
 
Hai người trong cuộc ngược lại trấn định tự nhiên mà ngồi xuống.
 
Người khác đều không phát hiện ra, nhưng Chu Thời Diệc liếc mắt đã nhìn ra tâm tình Nguyễn Tầm Tầm không tốt, suy nghĩ chốc lát, có người đến kéo anh uống rượu.
 
“Cậu đừng kéo nó, nó không uống rượu.”

 
Người kia hỏi: “Là không uống, hay là không biết uống?”
 
Đại Bao lôi kéo: “Nào, tớ uống với cậu.”
 
Tửu lượng của Đại Bao tất cả mọi người đều rất rõ ràng, ba, bốn người ở đây có khi còn không địch nổi một mình tửu lượng của anh ta.
 
Hai người chạm cốc: “Được.”
 
Đại Bao thuận lợi giải quyết một người.
 
Sau đó có người đi về phía bọn họ.
 
Phòng bao rất mờ, Hứa Diễn từ trong bóng tối đi ra, mặt mũi dần rõ ràng, trong tay mang theo chai Thuần sinh, anh ta nhìn hai người ngồi trên sô pha, lạnh nhạt nói: “Chu Thời Diệc, tôi uống với anh.”
 
Bầu không khí trong nháy mắt trở nên yên tĩnh, sự quỷ dị trong thoáng chốc, tất cả mọi người để chai rượu xuống nhìn về phía bọn họ.
 
Nếu như nói ở đây tửu lượng Đại Bao là tốt nhất, Hứa Diễn chỉ đứng sau Đại Bao. Đừng thấy Hứa Diễn tuổi không lớn lắm, quanh năm trà trộn vào mấy quán bar, tửu lượng đã sớm được rèn luyện rồi.
 
Đại Bao mang theo chai rượu đi đến, một tay ôm lấy cổ Hứa Diễn, miệng đầy mùi rượu: “Nào, anh trai uống với cậu.”
 
Hứa Diễn không đẩy anh ta ra, đứng không nhúc nhích, ánh mắt khiêu khích nhìn chằm chằm Chu Thời Diệc.
 
Nguyễn Tầm Tầm vừa lấy lại tinh thần đã nghe thấy người bên cạnh nói: “Được.”
 
Từ Thịnh đứng lên, cướp lấy chai rượu trong tay Hứa Diễn: “Đừng làm loạn, ông đây uống với cậu.”
 
Tửu lượng của Từ Thịnh thật ra chẳng ra sao cả.
 
Hứa Diễn một lần nữa giật lại, nhìn về phía Chu Thời Diệc: “Uống thế nào, anh nói đi? Uống chai? Hay là rót ra ly?”
 
Từ Thịnh cau mày, nói: “Nói chuyện với cậu cậu nghe không hiểu đúng không? Ông đây uống với cậu!”
 
Chu Thời Diệc: “Tùy.”
 
Hai người đã hoàn toàn tiến vào trạng thái rồi, không người nào để ý Từ Thịnh.
 
Đại Bao đỏ mặt nhào lên, có chút lo lắng nhìn Từ Thịnh: “Làm sao bây giờ?”
 
Trong lòng Từ Thịnh buồn bực, ai cũng không nghe lời, anh ta tức giận ném ra một câu: “Uống uống uống, cho nó uống, bạn gái người ta cũng không nói gì, chúng ta ở đây lo lắng cái gì?!”
 
“Không đúng.” Đại Bao nói: “Cậu cảm thấy với tính tình Thời Nhất nó sẽ nói với cô ấy sao?”
 
Chắc chắn sẽ không.
 
Vì vậy, coi như Thời Nhất uống chết rồi thì Nguyễn Tầm Tầm cũng không biết.
 
Bên kia hai người đã uống rồi.
 
Hai người đứng đối mặt nhau, bắt đầu uống chai đầu tiên.
 
Tất cả mọi người rất ít khi thấy thấy Chu Thời Diệc uống rượu, cho là anh không biết uống, không nghĩ tới tốc độ nốc chai của anh lại nhanh bằng Hứa Diễn như thế.
 
Hai người gần như là đồng thời thả chai xuống, “loảng xoảng” một tiếng, liếc mắt nhìn nhau, gần như là đồng thời đi lấy chai tiếp theo, tay bỗng nhiên bị kéo lại, Chu Thời Diệc cúi đầu liếc nhìn, ngón tay trỏ bị cô nắm chặt, kéo kéo, thấp giọng nói: “Đừng uống nữa.”
 
Anh ngoắc ngoắc khóe miệng, rút tay ra, vỗ vỗ đầu cô: “Không sao.”
 
Trì hoãn một lúc, Hứa Diễn đã bắt đầu chai tiếp theo.
 
Chu Thời Diệc một lần nữa cầm bia lên, ngửa đầu rót hết, mùi vị cay đắng một đường chảy xuống, mùi của Thuần Sinh vẫn khá hơn chút.

 
Mấy chai vào bụng, mặt Hứa Diễn đã bắt đầu ửng hồng, mà sắc mặt người đối diện càng ngày càng trắng.
 
Nguyễn Tầm Tầm đã nhìn ra, Chu Thời Diệc không thể uống được.
 
Ngoại trừ Đại Bao Từ Thịnh và Nguyễn Tầm Tầm, toàn bộ người xung quanh đều ồn ào,ủng hộ gào thét cố lên, bầu không khí trong phòng nóng lên, nhiệt huyết tăng vọt.
 
Vòng thứ hai.
 
Hứa Diễn liếc nhìn anh một cái, không nói một lời đi tới nói với nhân viên phục vụ gì đó, sau đó quay lại, Chu Thời Diệc đã ngồi xuống, sắc mặt tái nhợt làm người ta sợ hãi.
 
“Còn được hay không?”
 
Chu Thời Diệc nhìn anh ta, vô vị nói: “Tiếp tục.”
 
Anh ta cắn răng, gật đầu, chỉ chốc lát sau, nhân viên phục vụ đẩy xe đi vào.
 
Chờ sau khi thấy rõ đồ trên đó, những người khác đều hưng phấn hét ầm lên, bọn họ không biết tại sao đêm nay Hứa Diễn phải so tài với Chu Thời Diệc như thế.
 
Chỉ có trong lòng hai người đàn ông rõ ràng, Nguyễn Tầm Tầm cũng vậy.
 
Còn có Từ Thịnh và Đại Bao.
 
Hứa Diễn cúi người lấy rượu, lấy mười chai Vodka có hương vị không giống nhau xong, rót vào trong mười ly rượu như nhau.
 
Người thành thạo, đều biết, đây là cách uống rất ác liệt.
 
“Hứa Diễn.” Đại Bao lập tức ngăn cản: “Cậu liều mạng à?! Uống như thế sẽ xảy ra chuyện đấy!”
 
Hứa Diễn tự mình rót rượu: “Một người đàn ông thì có thể có chuyện gì?”
 
Từ Thịnh cũng nghe không nổi nữa, nhìn về phía Nguyễn Tầm Tầm: “Cô còn không khuyên nhủ sao?”
 
Nguyễn Tầm Tầm biết tính cách Hứa Diễn, cũng biết tính tình Chu Thời Diệc, nếu như lời khuyên có tác dụng, rượu vừa rồi đều không cần uống, cô không định khuyên tiếp nữa:
 
“Cách uống hay như vậy tôi còn chưa từng thử, lần này đổi lượt cho tôi đi.”
 
Tất cả mọi người dồn dập bất bình thay Hứa Diễn: “Vậy sao được, vợ chồng các người cùng tiến lên, bắt nạt em trai Hứa không có bạn gái sao?”
 
Hứa Diễn ngược lại không nói gì, mắt lạnh nhìn cô.
 
Chu Thời Diệc nghỉ ngơi đủ rồi, đứng dậytừ trên ghế sô pha, xoa xoa đầu Nguyễn Tầm Tầm: “Em xem thôi.” Sau đó chuyển sang Hứa Diễn, lạnh nhạt nói: “Tiếp tục đi, cậu tới trước hay tôi tới trước?”
 
“Tùy.”
 
“Vậy tôi trước.”
 
Nói xong, liền nâng từng ly rượu lên ngửa đầu rót hết.
 
Mười loại Vodka vào bụng, cay sâu như lửa đốt, so với những cái này, rượu Thuần Sinh vừa rồi dường như chỉ là mang đến để súc miệng, một mạch rót hết, kích thích dây thần kinh anh, huyệt thái dương nhảy nhảy một cái.
 
Một ly cuối cùng.
 
Anh để chén rượu xuống, ánh mắt bình tĩnh nhìn về phía Hứa Diễn, ngoại trừ sắc mặt hơi có hơi trắng bệch thì những cái khác không có gì thay đổi, phảng phất như vừa rồi chỉ là uống mấy ly nước sôi thôi.
 
Đến lượt Hứa Diễn, anh ta gật đầu, nâng từng ly rượu lên.
 
Toàn bộ vào bụng, sắc mặt ngày càng hồng, hơi say, cơ thể bắt đầu loạng chà loạng choạng.
 
Giơ ngón cái về phía Chu Thời Diệc: “Anh được!”
 
Nói xong, dùng sức vuốt mặt.
 
Anh ta biết tửu lượng của mình, vốn uống tới đây cũng đã nhiều rồi, Chu Thời Diệc không đổi sắc mặt quả thật làm anh ta khâm phục.
 
Liên hoan kết thúc, gần đến tan cuộc.
 
Hứa Diễn được mấy người kia kéo xe về.
 
Chu Thời Diệc ôm lấy Nguyễn Tầm Tầm đi ra ngoài, bề ngoài thì có vẻ không có thay đổi gì, thật ra bước đi của anh có hơi lung lay, trọng lượng đều dựa vào người Nguyễn Tầm Tầm.
 
Đại Bao và Từ Thịnh đi theo phía sau.
 
Nguyễn Tầm Tầm ngắt eo anh: “Thể hiện à, vừa nãy không phải rất lợi hại sao? Tự mình đi đi, dựa vào em làm gì?”

 
Chu Thời Diệc ôm eo cô, cúi đầu, người đầy mùi rượu: “Buổi tối đến nhà anh à?”
 
Nguyễn Tầm Tầm lại ngắt anh một cái: “Đến cái đầu anh, hôm nay là 30 Tết!”
 
Chu Thời Diệc cười bên tai cô: “30 Tết sao không thể đến nhà anh? Sau 30 Tết em cũng phải ở nhà anh.”
 
Nguyễn Tầm Tầm liếc mắt nhìn anh, say rồi sao?
 
Hai người phía sau quả thực nhìn không nổi, mẹ nó, 30 Tết còn ngược cẩu!
 
Lúc đến bãi đậu xe thì đụng phải đám chị em của Giang Dĩnh đang ở cửa bắt xe.
 
Nguyễn Tầm Tầm làm như không nhìn thấy, kéo Chu Thời Diệc đi mất, nhìn Đại Bao và Từ Thịnh phía sau nói: “Tôi đưa anh ấy về nhà trước, các anh thì sao?”
 
Từ Thịnh hỏi: “Cô có xe à?”
 
Nguyễn Tầm Tầm lắc đầu: “Bắt xe.”
 
Từ Thịnh nói: “Cô đợi chút, tôi gọi tài xế đến đón.”
 
“Được, cảm ơn.”
 
Đêm khuya, gió lạnh thổi mạnh.
 
Giang Dĩnh cùng mấy chị em còn đang ở giao lộ bắt xe, không biết tại sao, đêm nay rất ít taxi đi ngang, bọn họ đứng lâu cũng không bắt được xe.
 
Tài xế rất nhanh đã đến, Nguyễn Tầm Tầm kéo Chu Thời Diệc lên xe, Đại Bao tiện đường với bọn họ nên cũng lên xe.
 
Từ Thịnh tự mình lên một chiếc xe khác.
 
Lúc khỏi bãi đậu xe, xe của Từ Thịnh bị người ta chặn lại.
 
Anh kéo cửa kính xuống, liếc nhìn Giang Dĩnh quần áo hở hang đứng trong gió rét: “Có chuyện gì?”
 
Vừa rồi lúc nhìn thấy Chu Thời Diệc, Giang Dĩnh đã có linh cảm, Từ Thịnh nhất định cũng có mặt, bây giờ không giống lúc trước, bây giờ giá trị bản thân của Từ Thịnh đã vượt lên gấp mấy lần rồi.
 
Dưới sự giật dây không ngừng của đám chị em, cô ta quyết định cản xe của Từ Thịnh, để anh đưa bọn họ về nhà, dù sao năm đó, Từ Thịnh thích cô ta như vậy.
 
“Tụi em không bắt được xe, anh có thể đưa tụi em đi một đoạn không?”
 
Từ Thịnh yên tĩnh trong chốc lát: “Lên đi.”
 
Đám chị em mờ ám chọt chọt Giang Dĩnh một hồi, trong lòng cô ta mừng thầm, liền nói chắc chắn anh còn cảm giác với cô ta.
 
Trong lòng Giang Dĩnh còn có chút đắc ý.
 
Dọc đường đi đám chị em đều nói chuyện, Từ Thịnh nhìn chằm chằm điện thoại, chỉ có thỉnh thoảng hỏi thì anh mới trả lời.
 
Cuối cùng đưa Giang Dĩnh về xong.
 
Từ Thịnh ngồi vị trí bên cạnh tài xế, Giang Dĩnh thấp giọng hỏi: “Có muốn lên ngồi một chút không?”
 
…………..
 
Nguyễn Tầm Tầm kéo Chu Thời Diệc vào nhà, anh thật là vẫn còn tốt, chỉ là sắc mặt có hơi trắng bệch.
 
Cô kéo anh đi vào phòng ngủ, sau đó đặt anh lên giường.
 
Sau đó, cô quay người đi rót nước cho anh.
 
Đến khi cô rót nước xong quay lại thì trên giường đã không còn người nữa.
 
Chu Thời Diệc đang nôn trong nhà vệ sinh.
 
Cô đi tới, muốn vỗ lưng anh.
 
Vừa muốn đến gần, đã bị anh đẩy ra: “Đừng đến đây.”
 
Anh dùng lực quá lớn, cơ thể cô va vào cửa kính.
 
Một giây sau, cô lại ngồi dậy, đi về phía anh,lập tức sững sờ.
 
“Anh nôn ra máu sao?!”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.