Đọc truyện Giấu Đi – Chương 54: Hoạt Động Leo Núi Ban Đêm
Cách đó vài bàn, Lâm Hòa Tây cúi đầu gửi tin nhắn wechat cho Phương Thanh Ninh.
Sau khi nhận được tin nhắn đối phương nhắn lại, hắn không ở lại, đứng dậy theo Du Trọng rời đi.
Sau đêm hôm xảy ra chuyện, Phương Thanh Ninh không nhắc tới trong tin nhắn wechat với hắn, Lâm Hòa Tây cũng không cố ý hỏi tới.
Bảy giờ tối thứ bảy, mọi người tập hợp dưới lối vào chân núi Nam Sơn.
Bão đã rời khỏi thành phố vùng duyên hải, thời tiết lại lần nữa khôi phục trời quang nắng đẹp.
Sau một đợt nhiệt độ xuống thấp, nhiệt độ chênh lệch giữa ngày và đêm trong ngày càng rõ rệt, mùa hè và mùa thu lần lượt thay nhau luân chuyển trong vòng 24 giờ.
Lúc giáo viên môn học tự chọn kiểm tra lại số người, Lâm Hòa Tây lấy áo khoác trong túi xách mặc vào.
Trong đoàn có nữ sinh dẫn bạn thân tới, còn có cả nam sinh đưa bạn gái tới.
Cũng may người gia nhập tạm thời không tính là nhiều, giáo viên không nói gì, chỉ lại dặn dò mọi người một lần nữa: “Lúc mọi người leo núi, phía trước phía sau phối hợp với nhau, chúng ta phải lấy an toàn đặt ở vị trí đầu tiên.”
Hơn ba mươi sinh viên ghi danh gật đầu đồng ý.
Giáo viên đi trước dẫn đội, mọi người từ cửa chính chân núi đi vào bên trong núi.
Mặc dù lúc này trời đã tối, hai bên đường lên núi đèn đường bật sáng, trên đường thỉnh thoảng còn gặp những người khác cũng tới leo núi ban đêm, đám sinh viên dần thả lỏng xuống.
Tốc độ của tổ Lâm Hòa Tây luôn giữ vững ở vị trí trung tâm đoàn.
Trên đường đi sức khỏe của Dương Quyển và Triệu Độ có chút không chống đỡ nổi, Du Trọng gọi những người khác lại, dừng bên đường nghỉ ngơi.
Lo mình sẽ cản trở, sau khi uống nước xong, Dương Quyển lại muốn đi tiếp.
Chu Huyên khẽ chậc một tiếng, đưa tay níu cậu ta lại nói: “Phía sau chúng ta còn có người khác, chờ bọn họ đuổi tới cũng không muộn.”
Hiển nhiên những người khác cũng đồng ý lời Chu Huyên nói.
Dương Quyển lúc này mới ngoan ngoãn quay lại ngồi xuống tảng đá bên cạnh.
Tảng đá đứng bên đường này rất lớn, Chu Huyên và Dương Quyển ngồi trên tảng đá bên trái, Du Trọng và Lâm Hòa Tây đưa lưng về phía bọn họ, ngồi bên phía tảng đá bên phải.
Liếc thấy Du Trọng vặn mở nắp chai nước suối trong tay, Lâm Hòa Tây cũng thò tay vào túi xách sờ nước.
Tìm mãi không tìm được chai nước, trong lòng Lâm Hòa Tây buồn bực, mượn ánh đèn bên đường, cúi đầu nhìn vào túi xách của mình.
Bên trong cái gì cũng có, duy chỉ không thấy bóng dáng chai nước.
Một tay hắn chống cằm, suy nghĩ lại cảnh tượng trước khi ra khỏi nhà, hậu tri hậu giác nhớ ra, chai nước bị hắn đặt trên bàn trong phòng khách.
Lâm Hòa Tây quay đầu, ánh mắt nhìn thẳng vào nửa chai nước bị Du Trọng vặn chặt nắp lại.
Nhận ra ý đồ hiện lên trong đôi mắt sáng của hắn, Du Trọng khẽ nhướng mày: “Nước cậu đâu?”
Lâm Hòa Tây nói, “Tôi quên mang theo.”
Lắc lắc chai nước trong tay, Du Trọng cố ý bình thản nói: “Tôi chỉ mang theo một chai thôi.”
Nghiêng người dựa vào gần cậu, Lâm Hòa Tây giơ hai ngón tay lên, thay bằng giọng thương lượng nói: “Cho tôi uống hai hớp.”
Không nhanh không chậm liếc hắn một cái, Du Trọng không nói gì.
Lâm Hòa Tây chủ động nhượng bộ: “Vậy thì một hớp thôi.”
Du Trọng rũ mắt, chậm rãi nhìn về bờ môi của hắn.
Nhận ra tầm mắt đối phương quăng tới, tựa như để chứng minh độ tin cậy trong lời nói của mình, Lâm Hòa Tây duỗi đầu lưỡi mềm mại ra, liếm liếm đôi môi hơi khô khốc.
Ánh mắt Du Trọng chợt dừng lại, thời gian dừng trên đôi môi hắn khá lâu.
Lâm Hòa Tây thu lưỡi về, nhấp nhấp môi, có mấy phần tha thiết nhìn cậu.
Du Trọng ném chai nước trong tay vào ngực hắn.
Lâm Hòa Tây cầm chai nước lên, cúi đầu mở nắp bình, há miệng ngầm miệng chai.
Một ngón tay thon dài từ thò vào chỗ nghiêng, ngón tay đặt trên môi hắn, ngăn động tác của hắn lại.
Giọng Du Trọng vang lên bên tai: “Đừng uống bằng miệng.”
Lâm Hòa tây nghe vậy cau mày, vẻ mặt không giống giả vờ: “Không uống bằng miệng, vậy tôi sẽ làm đổ nước ra ngoài mất.”
Nhận chai nước từ trong tay hắn, Du Trọng nói: “Cậu ngửa đầu ra, tôi đổ giúp cậu.”
Lâm Hòa Tây ngoan ngoãn ngửa đầu.
Du Trọng lại nói: “Há to miệng một chút.”
Lâm Hòa Tây nhẹ giọng lẩm bẩm: “Muốn há cỡ nào?”
Du Trọng không nói thêm gì, trực tiếp đưa tay nắm cằm hắn, đè xuống, một tay khác cầm thân chai nước, hơi nghiêng chai nước, rót vào trong miệng hắn.
Hầu kết Lâm Hòa Tây khẽ di chuyển, chầm chậm nuổ nước trong miệng xuống.
Tựa như không quen động tác ngửa đầu đồng thời nuốt xuống, nên có một ít nước theo môi hắn chảy xuôi xuống.
Lâm Hòa Tây cúi đầu, muốn đưa tay lau nước trên mặt.
Du Trọng đã giơ tay lên trước, ngón tay ấn xuống mặt hắn, giúp hắn lau nước đọng trên khóe môi và cằm.
Hơi sững sờ, Lâm Hòa Tây quay mặt nhìn lại nhìn cậu.
Sắc mặt Du Trọng như thường thả tay xuống, cầm chai nước trả lại cho hắn, ý bảo hắn vặn nắp chai vào.
Chu Huyên từ đằng sau họ đứng lên, nhắc nhở mọi người tiếp tục lên đường.
Lâm Hòa Tây ôm chai nước ngồi trên tảng đá không động đậy, thấy Du Trọng bên cạnh đứng lên, đưa lưng về phía hắn đi về phía Chu Huyên, mới không yên lòng giơ tay lên, sờ sơ khóe môi và cằm mình.
Hắn chú ý thấy, sau khi Du Trọng lau mặt giúp mình, thậm chí còn không rót nước rửa tay.
Chừng chín giờ tối, tất cả mọi người lên đến đỉnh núi.
Sau khi giáo viên điểm con số, đứng trên bãi đất trống nói với mọi người: “Bây giờ đã chín rưỡi, tất cả mọi người có nửa tiếng hoạt động tự do, có thể lên đỉnh tháp ngắm cảnh đêm, cũng có thể ngồi ở đây nghỉ ngơi, nhưng không được đi quá xa.
Tổ trưởng nhất định lúc nào cũng phải chú ý hướng đi của tổ viên, không thấy ai lập tức báo tôi biết.”
Đám người trên bãi đất trống dần dần chia ra, đa số người leo lên đỉnh tháp ngắm cảnh đêm, một số ít người xếp hàng đi toilet.
Du Trọng và bạn cùng phòng từng lên đỉnh tháp ngắm cảnh đêm, nên không hào hứng bừng bừng như những người khác.
Ngồi trên bậc thang trước tháp nghỉ ngơi một lát, Triệu Độ và Trần Tuyển chọn lên đỉnh thắp ngắm cảnh đêm.
Còn lại bốn người, Du Trọng và Chu Huyên thì đi tới cửa hàng nhỏ còn chưa đóng cửa trước mặt mua đồ uống lạnh, Lâm Hòa Tây và Dương Quyển ngồi tại chỗ chờ bọn họ về.
Liếc thấy người đi toilet lục tục quay lại, trong lòng tính toán bây giờ mà đi chắc không cần xếp hàng.
Lâm Hòa Tây từ dưới bậc thang đứng lên, nói với Dương Quyển: “Cậu ngồi đây đừng đi loạn, tôi đi toilet.”
Dương Quyển vội gật đầu đáp ứng.
Lâm Hòa Tây lần theo đường những người đó đi về, đi xuống bậc thang vừa hẹp vừa dốc.
Sau khi vòng qua một đoạn ngoằn nghèo, thì thấy toilet đơn sơ cách đó không xa.
Bên ngoài toilet quả nhiên đã không còn ai xếp hàng, chỉ còn lác đác mấy người đứng bên đường chờ bạn.
Đợi đến khi Lâm Hòa Tây đi toilet xong ra ngoài, những người vốn đứng bên đường đã không còn ở đó.
Lâm Hòa Tây men theo con đường nhỏ trải dài phía bên phải đi về phía trước, hồi lâu sau mà chưa thấy chỗ rẽ.
Hắn mới ý thức được mình bị lạc đường.
Hắn dừng bước, tính quay về đường cũ.
Trong tai lại nghe loáng thoáng có người đang hét phía bên dưới.
Lâm Hòa Tây dọc theo đường nhỏ đi tới cuối đường, dưới chân lại biến thành bậc thang đá nhỏ hẹp.
Từ bậc thang nhìn xuống dưới, có lẽ vì đây là đường nhỏ trong núi, ánh sáng xa xa càng lúc càng mờ, đèn bên đường phân bố cũng càng lúc càng thưa thớt.
Cuối cùng tầm mắt tối đen như mực, không nhìn thấy rõ thứ gì.
Lâm Hòa Tây không bước xuống dưới nữa, mà đứng tại chỗ gào to một tiếng.
Trong núi yên tĩnh vắng vẻ chợt truyền tới có tiếng người đáp lại, yếu ớt mà lanh lảnh, là giọng con gái.
Không suy nghĩ gì nhiều, Lâm Hòa Tây bước nhanh xuống bậc thang, đi về phía cuối cùng đen tối.
Sau khi tới gần mới phát hiện phía cuối là khúc ngoặt nhỏ hẹp, sau khi vượt qua hai khúc ngoặt, phía trước là một bãi đất nhỏ bằng phẳng trải dài, trên đất bằng có một chiếc xích đu đôi rất đẹp.
Trên khung xích đu được phủ đầy cành hòa màu hồng, giữa những cành hoa được cắm rất nhiều bóng đèn nhỏ, làm chiếc xích đu chiếu sáng lấp lánh trong màn đêm dày đặc.
Mà những cây đại thụ sum suê sống bên đường quanh chỗ ngoặt vừa khéo che chắn ánh nắng chiếu xuống xích đu, mới xảy ra tình huống Lâm Hòa Tây đứng trên bậc thang nhìn xuống thì trong mắt là một mảnh đen tối.
Lâm Hòa Tây tìm được nữ sinh kêu cứu ở chân dốc bãi đất bằng phẳng phía trước.
Đối phương là sinh viên đại học trong thành phố, không phải người trong đoàn bọn họ.
Cô ta và bạn thân lên đỉnh núi ngắm cảnh đêm xong, tới đây ngồi xích đu chụp hình.
Phía sau xích đu không dựng hàng rào nào, nữ sinh trượt chân lăn xuống, bạn thân xuống núi tìm người vẫn chưa thấy quay lại.
Còn điện thoại của cô ta lăn vào trong bụi cỏ, không tìm thấy.
Lâm Hòa Tây đứng trước sườn dốc, trong lòng tính toán độ cao từ chân dốc lên đỉnh dốc.
Sườn dốc không cao, có lẽ đây là nguyên nhân không lắp hàng rào bảo vệ.
Chẳng qua chỉ dựa vào đối phương một mình, thì vẫn không có cách nào bò lên.
Hắn lại thử cởi áo khoác ném xuống kéo đối phương, nhưng áo khoác quá ngắn.
Bốn phía xung quanh cũng không có cành nào đủ bền chắc dài.
Lâm Hòa Tây nhìn xuống đối phương hỏi: “Cô bị thương không?”
Nữ sinh dưới chân dốc coi như tỉnh táo: “Bị trặc chân ạ, không biết có tổn thương xương không.”
Lâm Hòa Tây khẽ nhíu mày.
Tuy nói đợi ở phía trên, chờ những người khác tới đây rồi tìm cách giải cứu là phương pháp hợp lý nhất, nhưng hắn cũng không thể để cô gái bị thương chờ dưới chân dốc quá lâu.
Lâm Hòa Tây cởi áo khoác xuống, thắt vào một bên chân chiếc xích đu, sau đó lại níu vào một bên ống tay áo, từ sườn dốc trợt xuống, kéo nữ sinh dưới đáy dốc lên, để đối phương mượn chiều cao thân thể mình, kéo vạt áo khoác từ trên rũ xuống, bò lên đỉnh dốc trên bãi đắt bằng.
Thấy đối phương ngồi xuống bãi đất bằng, Lâm Hòa Tây đứng dưới chân dốc suy nghĩ, có nên gọi điện thoại cho Du Trọng không.
Phảng phất như có linh cảm, một giây sau, điện thoại bị Lâm Hòa Tây lấy từ túi áo khoác ra, đặt trên xích đu vang lên..