Đọc truyện Giấu Đi – Chương 38: Rượu Bị Bỏ Thuốc
Rất nhanh hiểu được ý đồ của Du Trọng, Lâm Hòa Tây cũng để mặc cậu ôm không nhúc nhích.
Quả nhiên không còn ai bon chen tới nữa, sau khi âm nhạc dừng lại, hai người từ trong đám người ở sàn nhảy chen ra ngoài, trở lại khu ghế dài.
Sâm banh còn chưa đưa tới bàn họ, trong lòng Lâm Hòa Tây có suy đoán, cũng không cố ý tìm chỗ Ninh Nam nữa, ngồi trên sofa cúi đầu nghịch điện thoại.
Khoảng năm phút sau, cuối cùng cũng có nhân viên phục vụ bưng khay đi về phía họ.
Đợi người nọ tới gần, Lâm Hòa Tây liếc một cái đã nhận ra, nhân viên đưa rượu chính là cái người Ninh Nam gọi đi.
Khi đối phương dừng trước bàn họ, vẻ mặt không chút khác thường gì, đâu ra đấy đặt rượu xuống bàn đối ứng với vị trí từng người, sau đó ôm khay rời đi.
Tầm mắt Lâm Hòa Tây lặng lẽ đảo qua xung quanh bàn.
Tuy nói ngồi bàn này đều là bạn bè Du Trọng, nhưng ngoài Du Trọng và Chu Huyên ra, mấy người khác Lâm Hòa Tây không quen biết.
Thừa dịp mấy người trong bàn không chú ý, hắn mang ly rượu của người bên cạnh đổi với mình.
Mặc dù hắn không có ý định uống rượu, nhưng không xác định Du Trọng có uống hay không.
Vì lý do bảo vệ an toàn, vẫn nên đổi ly rượu của mình.
Ban nhạc trên sân khấu bắt đầu biểu diễn, trong sàn nhảy lại lần nữa náo nhiệt lên.
Bên cạnh có người uống ly rượu mà hắn đổi, nhưng không xuất hiện bất kỳ triệu chứng bị bỏ thuốc nào, ngược lại tinh thần phấn chấn kéo những người khác ra sàn nhảy.
Ánh mắt Lâm Hòa Tây không khỏi rơi vào trên ly rượu của Du Trọng.
Không nghĩ quá lâu, hắn liền nhận ra có người ở xa xa nhìn chằm chằm vào bàn của bọn hắn.
Theo ánh mắt này ngước đầu nhì qua, tầm mắt Lâm Hòa Tây lướt qua đám người, nhìn thấy nhân viên phục vụ lúc này đưa rượu tới.
Cách đám người lui tới, hắn cong môi cười nhẹ nhàng với đối phương.
Vẻ mặt nhân viên phục vụ trẻ tuổi hơi ngạc nhiên, theo bản năng xoay người sang chỗ khác, không nhìn hắn nữa.
Lâm Hòa Tây thu hồi nụ cười, đẩy ly rượu trước mặt mình sang phía Du Trọng, ngược lại cầm ly rượu trước mặt đối phương về, nghiêng đầu cong môi hỏi: “Chúng ta đổi ly đi?”
Du Trọng nói: “Tại sao muốn đổi?”
Lâm Hòa Tây cười: “Tôi muốn uống ly của cậu hơn.”
Du Trọng nhướng mày khó thể nhận ra: “Ly của cậu và của tôi có gì khác?”
“Khác lắm.” Lâm Hòa Tây cố ý thừa nước đục thả câu.
Du Trọng từ chối cho ý kiến cười hừ một tiếng: “Ví dụ?”
Lâm Hòa Tây kéo dài giọng: “Ví dụ như -“
Đôi con ngươi ngăm đen của hắn khẽ đảo, ngay trước mặt đối phương bưng ly rượu kia lên, đưa tới bên miệng ngậm chặt.
Hai giây sau, hắn mới di chuyển ly rời khỏi môi, “Ví dụ như, ly này tôi đã ngậm qua.
Cậu không muốn đổi với tôi, trừ phi –“ hắn đè thấp giọng, mang theo nụ cười chậm rãi phun ra mấy chữu, “Là cậu muốn cùng tôi hôn gián tiếp.”
Đôi mắt thâm sâu của Du Trọng liếc hắn một cái, cuối cùng không nói gì nữa, cầm ly rượu đặt trước mặt hắn lên.
Hành động hắn và Du Trọng đổi rượu, nhân viên đưa rượu không nhìn thấy.
Sau đó nhận ra có người lia mắt tới nhưng Lâm Hòa Tây không quan tâm nữa.
Ninh Nam xuất hiện sau khi Lâm Hòa Tây đã uống hết ly rượu kia.
Ánh mắt cậu ta âm trầm liếc nhìn Lâm Hòa Tây, sau đó đi thẳng tới chỗ ngồi của Du Trọng và Chu Huyên, giọng kỳ quái nói với Du Trọng: “Ly sâm banh cậu vừa uống đã bị người ta bỏ thuốc.”
Xung quan bàn lập tức im lặng, ánh mắt mỗi người một khác nhìn về phía cậu ta.
Chu Huyên nhướng mày, “Cậu có ý gì.”
Ninh Nam lại chỉ vẻ mặt khó lường nhìn Du Trọng: “Nếu như tôi đoán không sai, bây giờ cậu đã cảm thấy cơ thể nóng lên rồi.”
Du Trọng liếc nhìn cậu ta một cái, rồi nhẹ nhàng liếc qua ly sâm banh đã uống bên cạnh bàn, không trả lời.
Xem biểu hiện của cậu coi như là ngầm thừa nhận, Ninh Nam che giấu vẻ hài lòng dưới đáy mắt, ngược lại cười như không cười nói với những người khác: “Tôi tận mắt nhìn thấy nhân viên phục vụ kia bỏ thuốc vào sâm banh, không tin các cậu có thể gọi người tới hỏi.”
Chu Huyên nổi giận đùng đùng đứng dậy, bảo người đưa nhân viên phục vụ bưng rượu kia qua hỏi.
Nhân viên phục vụ nhát gan sợ hãi, rất nhanh chính miệng thừa nhận chuyện mình bỏ thuốc Du Trọng.
Chu Huyên đưa tay kéo cổ áo nhân viên phục vụ, “Ai to gan kêu mày bỏ thuốc vào rượu?”
Nhân viên phục vụ ấp úng: “Có người cho tôi tiền, bảo tôi làm như vậy.”
Tay Chu Huyên nắm cổ áo cậu ta xiết chặt thêm vài phần, vừa hỏi đồng thời ánh mắt lạnh lẽo xẹt qua Ninh Nam: “Là ai?”
Vẻ mặt nhân viên phục vụ do dự, vẫn im lặng không nói gì, ánh mắt lại hơi hướng về Lâm Hòa Tây ngồi bên cạnh Du Trọng, có ý tứ ám chỉ cực kỳ mạnh.
Theo ánh mắt cậu ta nhìn về phía Lâm Hòa Tây, làm như nghĩ tới điều gì đó, vẻ tức giận trên mặt Chu Huyên càng sâu: “Nếu như mày không nói, tao có cách bắt mày phải nói.”
Bọ dạng nhân viên phục vụ lộ vẻ hoảng sợ, cúi thấp đầu tay giơ lên, mục tiêu chuẩn xác chỉ về chỗ Lâm Hòa Tây.
Ánh mắt Ninh Nam thờ ơ lạnh nhạt xem tình huống phát triển kỳ quái nhếch môi.
Không chú ý tới vẻ mặt Ninh Nam thay đổi, Chu Huyên đẩy nhân viên phục vụ trước mặt ra, ánh mắt sắc bén nhìn Lâm Hòa Tây: “Mày còn gì muốn nói?”
“Tất nhiên tôi có lời muốn nói.” Lâm Hòa Tây từ trên sofa đứng lên, vẻ mặt bình tĩnh không thay đổi: “Cậu ta nói là tôi cậu cũng tin, như vậy cậu ta nói là cậu, cậu cũng tin à?”
Chu Huyên gần như muốn nổi giận bật cười: “Mày có động cơ bỏ thuốc, tao thì không.”
Hất cằm về phía nhân viên phục vụ, Lâm Hòa Tây không nhanh không chậm nói tiếp: “Nhưng tôi chưa từng tiếp xúc riêng với cậu ta.”
Lập tức có người giọng điệu khôn khéo nói: “Chẳng phải cậu vừa rời đi một lúc lâu sao? Ai biết cậu có đi tìm cậu ta hay không?”
Lâm Hòa Tây cười như không cười: “Tôi có đi tìm cậu ta hay không, các cậu hỏi Du Trọng chẳng phải sẽ biết sao?”
Vẻ mặt này của hắn rơi vào trong mắt Chu Huyên, nhìn thế nào cũng giống như đang nói dối và đùn đẩy trách nhiệm.
Chu Huyên càng giận không thể khống chế, dưới sự kích động, cách Du Trọng ở giữa, nâng quả đấm lên muốn ra tay với hắn.
Một cái tay chợt đè quả đấm của cậu ta lại, Du Trọng nhíu mày đứng dậy, chắn trước mặt Lâm Hòa Tây.
Chu Huyên lập tức tỉnh táo lại, ánh mắt hơi khiếp sợ nhìn cậu.
Đối với ánh mắt cậu ta làm như không thấy, Du Trọng đẩy tay cậu ta ra, nhàn nhạt mở miệng nói: “Không phải cậu ta.”
Chu Huyên nhướng mày quan sát cậu: “Cậu không uống à?”
“Tôi không uống.” Du Trọng xoay người bước ra hai bước, nhìn về phía Ninh Nam đang lộ vẻ kinh ngạc, đôi mắt sắc nhọn lạnh lùng âm trầm, “Chuyện bắt chó lần trước còn chưa tìm cậu tính sổ, cậu đã tự mình đưa tới cửa.”
Cầm ly rượu trước mặt Lâm Hòa Tây qua đặt trước mặt Ninh Nam, vẻ mặt Du Trọng lạnh như băng, “Uống hết nó, hoặc là, hôm nay cậu không cần về.”
Trong mắt Ninh Nam hiện lên vẻ giận dữ, chỉ vào nhân viên phục vụ cất cao giọng: “Cậu không nghe hắn ta nói à? Thuốc là Lâm Hòa Tây bỏ, không phải tôi.”
Ánh mắt Du Trọng có cảm giác vô cùng áp bách rơi vào trên mặt cậu ta: “Chẳng lẽ chó của tôi không phải cậu dắt đi.”
Ninh Nam giận đến mặt mũi vặn vẹo, ánh mắt oán giận lướt qua Du Trọng, xoáy thẳng vào Lâm Hòa Tây, vẫn muốn kéo hắn xuống nước, nghiến răng nghiến lợi phun ra một câu: “Tôi uống, hắn cũng phải uống.”
Lâm Hòa Tây nghe vậy, chậm rãi bước lên trước, đưa tay vỗ vỗ nhân viên phục vụ mặt cứng ngắc đứng im tại chỗ, trên mặt vẫn mang ý cười: “Cậu nói thật đi, là ai xúi giục cậu bỏ thuốc? Không nói rõ ràng thì hôm nay ly rượu bị bỏ thuốc này cậu cũng phải uống.”
Không chút do dự đưa tay chỉ hướng Ninh Nam, sắc mặt nhân viên phục vụ thê lương nói: “Là cậu ta.”
Chu Huyên đã đứng lui ra ngoài quan sát cười lạnh một tiếng: “Đùa tôi à?”
Gọi hai nhân viên phục vụ khác, bảo bọn họ giữ chặt Ninh Nam mặt đang tái mét, vẻ mặt Chu Huyên không vui mở miệng: “Nói nhảm nhiều với nó làm gì?”
Cầm lấy ly rượu kia từ tay Du Trọng, Chu Huyên đi tới trước mặt Ninh Nam khom lưng, đưa tay giữ chặt cằm cậu ta, rót hết ly rượu không lọt một giọt vào trong miệng cậu ta.
Ban nhạc biểu diễn trên sân khấu đã kết thúc, càng lúc càng nhiều người phát hiện động tĩnh bên này của bọn họ, nhưng không ai dám đi qua chen tay vào..