Đọc truyện Giấu Anh Vào Trong Nỗi Nhớ Em Đi (Phần 3 Chỉ Có Thể Là Yêu) – Chương 26
Nhưng chỉ có những kẻ ngồi trên xe ô tô, ngoại trừ Hạ Chi lúc này mới thấm đủ cái khổ khi được “hộ tống” thế
này. Con đường này quá xấu, vừa xóc lại vừa nhiều ổ trâu, ổ gà nên ngồi
trên chiếc xe cứ có cảm giác chao đảo vô cùng khó chịu. Cũng vì thế mà
xe càng không thể đi nhanh.
Cuộc bám đuổi cứ giằng co như vậy tới
hơn 10 phút sau. Không thấy đám người mô tô đằng sau có ý hành động mà
chỉ bám theo, đi nhanh thì cũng đi nhanh, đi chậm thì giảm tốc độ, ngoài ra không có động thái gì khác nên mấy tên ngồi trên ô tô càng thêm
hoang mang. Bọn chúng đều đoán có lẽ những tên đi mô tô này muốn theo
mình về tận nơi để tìm ra kẻ đứng sau, vì thế thần kinh càng lúc càng
căng thẳng.
Bị kẻ thù đuổi theo phía sau nhưng lại
không nhận được sự uy hiếp nào khiến cho những tên này càng lo lắng
không thôi. Lo lắng bởi không biết ý định của những tên kia chính xác là gì? Lo lắng bởi không biết đến khi nào những tên đó mới ra tay? Và lo
lắng không biết có phải đang bị chúng trêu đùa hay không?
Người căng thẳng nhất lúc này chính là
gã lái xe, bởi bản thân hắn là người cầm lái, lại biết con đường phía
trước dẫn tới đâu. Hắn có cảm giác mình cứ như con chuột, còn những kẻ
phía sau là mèo, hơn nữa con mèo này lại thích vờn mồi cho tới khi mệt
lử mới ăn thịt.
Đi thêm một quãng nữa thì phía trước đã
xuất hiện một không gian thoáng đãng thay thế cho rừng cây hai bên con
đường vừa đi. Nếu ai đó đi bộ thì từ khoảng cách này đã có thể nghe thấy tiếng sóng vỗ vào vách đá cách đó không xa. Quả nhiên đi thêm chút nữa, bầu trời trong và cao, mặt biển xanh và xa tít đã hiện ra trong tầm
mắt.
Một ngã ba nữa hiện ra và một cung đường đẹp như mơ xuất hiện trong tầm mắt. Chỉ là chiếc xe vừa trờ tới ngã ba, vừa rẽ trái chạy tiếp thì ở phía trước, cách không xa có hai chiếc xe
đang đậu song song chắn ngang đường. Một chiếc xe màu da cam chói lọi,
còn một chiếc màu xanh, rất hợp với màu biển và nền trời của buổi chiều
hôm nay. Đứng dựa vào chiếc xe màu cam là một anh chàng cao to và rất
đẹp trai nhưng lại đậm chất thư sinh. Anh đang lơ đễnh hút thuốc và nhìn ra biển, có vẻ không quan tâm lắm đến chuyện hiện tại, người này hiển
nhiên là chủ nhân của Prince Sun, Huy Khánh.
Mà đứng cạnh anh chính là Thiên Anh, lúc này không giấu nổi vẻ mặt lo lắng. Là một người sống gần gũi và có trái tim ấm áp nên anh không thể tỏ ra lạnh lùng và vô tâm như Khánh hay
Long được. Anh đang rất lo cho Hạ Chi, không biết cô lúc này ra sao rồi.
Thấy phía trước đã bị chắn đường, mà những chiếc xe mô tô phân khối lớn cũng đã dừng lại.
Đang định lùi xe để quay lại ngả đường
cuối cùng thì có tiếng xe từ phía cuối ngả đường vọng tới. Một chiếc xe
màu trắng xuất hiện và trong nháy mắt đã đi tới, với một tốc độ vô cùng
kinh khủng. Bốn tên ngồi trên xe còn chưa kịp run lên vì tưởng chiếc xe
ấy sẽ đâm ngang vào mình thì chiếc xe đã đột ngột hãm tốc độ và xoay
ngang ra, dừng ngay khi còn cách chiếc Mercedes màu đen chưa đầy chục
mét. Lúc này bốn tên trên xe mới định hình được tình hình và không hiểu
tại sao tự nhiên lại run lên trước cái cách lái xe ngông cuồng và có
phần táo bạo của người mới tới.
Người trong xe lập tức mở cửa bước ra.
Đó là một thanh niên mặc áo phông xám, tóc cắt ngắn, mặc dù nhìn không
quá chải chuốt như đám công tử ăn chơi hay dáng vẻ dữ tợn như đám đàn
anh giang hồ nhưng bọn họ có thể cảm nhận được từ anh có một khí thế vô
cùng bức bách mà không phải bất cứ ai cũng có thể đối mặt trực tiếp
được. Hải Long chỉ lạnh lùng nhìn chiếc xe, cũng không nói gì hay làm
gì.
Bốn tên ngồi trong xe lo lắng đưa mắt
nhìn nhau như thăm dò ý kiến. Gã đàn ông ngồi cạnh tên cầm lái có lẽ là
kẻ già nhất và cũng lọc lõi nhất trong cả bọn nên nhanh chóng đưa ra chủ định.
Hắn giục đồng bọn cởi trói chân cho Hạ
Chi rồi kéo cô ra khỏi xe. Ba tên còn lại thì ngồi nguyên bên trong, chỉ cần có thể đi là sẽ nổ máy đi ngay. Tên vừa ra khỏi xe cầm con dao, dí
vào cổ Hạ Chi và hướng về phía Hải Long, hắn đoán đây mới là người có
khả năng quyết định toàn bộ mọi chuyện ở đây.
-Để bọn tao đi, nếu không thì tao để con nhỏ này chết cùng.
-Tùy mày, mục đích cuối cùng của tao không cần ra tay mà vẫn có thể đạt được thì tốt rồi.- Long nhún vai.
-Mày là ai? Mày muốn gì?- Gã giật mình hỏi lại.
-Tao là ai chắc nói tên ra sợ mày giật
mình đánh rơi cả dao mất.- Hải Long chợt cười- Còn mục đích của tao, đơn giản lắm, một ngày đẹp trời như ngày hôm nay, tao chỉ muốn đùa với tụi
mày một chút. Nếu làm tụi mày tức quá mà chết đi thì càng tốt.
-Khốn kiếp, mày không tin là tao dám cắt cổ nó ư?- Gã gầm lên vì tức giận, con dao càng dí sát thêm một chút.
Thiên Anh ở phía sau đã biến sắc hẳn, vội đưa mắt cho Long ra hiệu.
Nhưng Long vẫn cười, điều này khiến cho
bàn tay cầm dao của gã đàn ông đang khống chế Hạ Chi cũng run lên. Ba
tên trong xe cũng nghe không bỏ sót một chút nào những câu đối thoại đó. Nếu như phải đối diện với một đám giang hồ mang đao kiếm trên tay chắc
cũng không làm bọn họ sợ bằng tiếng cười của Hải Long lúc này.
-Ha ha, anh Thiên Anh…- Long ngửa mặt cười và đột nhiên chuyển chủ đề.
-Gì vậy?- Thiên Anh cau mày đáp lại,
trên mặt hiện rõ sự lo lắng cho an toàn của Hạ Chi, đồng thời cảm thấy
có chút khó hiểu về thái độ thờ ơ của Long.- Không phải lúc đùa đâu
Long.
-Anh nói xem con dao đó đã đặt ở đúng vị trí động mạch ở cổ chưa?
Thiên Anh giật mình trước câu hỏi của đó, nhưng khi đưa mắt sang Khánh, thấy Khánh vẫn thản nhiên thì anh lại nhìn tới Long.
Thấy Long có vẻ như không đùa, Thiên Anh lại nhìn tới chỗ Hạ Chi đang bị gã đàn ông khống chế, đôi mày anh hơi
chau lại. Sau đó, trong ánh nhìn hoang mang của gã đàn ông vì không biết Hải Long đang tính giở trò gì, Thiên Anh đáp:
-Còn cách đó vài phân.
-Vậy mà đi bày đặt chơi dao sao.
Nghe Long hừ giọng, con dao trong tay gã đàn ông vô tình rời khỏi cổ Hạ Chi một chút, và trong khi gã còn đang
sửng sốt trước cách nói chuyện của Long thì cô đã tung ngay một cú đá ở
cự ly gần vào bụng dưới của gã.
Trong cái nhún vai đầy khinh bỉ của Hải
Long, gã đàn ông rú lên một tiếng kinh hoàng, tiếng hét dường như có thể chọc thủng cả màng nhĩ của người đứng gần hắn. Một tiếng hét vừa có sự
đau đớn, vừa có nỗi bi phẫn, vừa có sự sợ hãi, cú đá làm hắn cảm thấy
như chết đi nửa con người. Tiếng hét của hắn dần dần tắt lịm trong đau
đớn, con dao nhíp trên tay cũng theo đó rơi cạch xuống bên cạnh.
Thoát khỏi sự khống chế của gã đàn ông,
Hạ Chi nhanh chóng lùi ra xa chiếc xe rồi quay người chạy một mạch về
phía Thiên Anh và Huy Khánh đang đứng. Đón lấy cô, Thiên Anh mừng rỡ,
vội vàng tháo miếng dán miệng ra cho cô và cởi dây trói tay, cũng không
quá quan tâm sự việc sau đó thế nào, anh đẩy Hạ Chi ngồi vào trong xe
trước, dặn dò cô không được ra khỏi xe cho tới khi anh trở lại.
Mặc dù bị trói và bị mất đi không ít sức lực do chống cự lại khi ở trên xe, nhưng Hạ Chi vẫn cố gắng tung ra một cước để tự cứu lấy mình, cô cũng không muốn làm gánh nặng cho Thiên
Anh. Chứng kiến một cước kinh khủng như thế, ba tên còn lại vội vàng ra
khỏi xe, cũng không để ý đến kẻ đồng bọn đang sống dở chết dở, tay giữ
khư khư vào hạ thể đó, cả ba liều mình hướng về phía Hải Long. Dường như cả ba đều thống nhất rằng, chỉ có tấn công kẻ đứng đơn độc nhất mới có
hy vọng thoát thân vào trong rừng. Bọn gã đều không tin ở trong rừng
những tên công tử chỉ biết ăn và chơi xe này lại có khả năng di chuyển
nhanh hơn những kẻ lao động chân tay như mình. Cho dù là trùm giang hồ ở xứ này thì trong hoàn cảnh ba chọi một cũng chỉ có một kết cục mà thôi.
Chỉ là, người bọn chúng là là Hải Long.
Khi ba gã đàn ông hướng Hải Long chạy tới thì nghe thấy tiếng của Thiên Anh ở phía sau:
-Long…
Ba kẻ vẫn không chậm bước chân, miệng
cười thầm rằng lúc này có muốn cứu viện cho gã thanh niên áo xám cao
ngạo này thì cũng quá muộn rồi. Chỉ cần khống chế được người này thì bọn chúng sẽ có cơ may thoát thân. Nhưng câu sau đó của Thiên Anh:
-… ra tay nhẹ một chút. Tôi không thích nghe anh Trung cằn nhằn nếu cậu ra tay nặng quá đâu.
Ba gã đàn ông nghe vậy chỉ thiếu điều là lăn ra mà chết ngất đi vì đau tim. Nhưng bản thân như tên đã lên dây,
không thể buông được nữa, cả ba liếc nhau rồi cắn răng xông thẳng vào
Hải Long.
-Được, tôi sẽ dừng lại khi thấy…
Hải Long đáp lại, đồng thời tay siết thành nắm đấm và vung tới mặt tên đứng giữa khiến khắn bật trở lại đằng sau.
-… đánh đã đã tay.
Kết thúc câu nói đó là tiếng “phịch”,
rồi “hự”, cuối cùng là tiếng rên đau đớn truyền đến, tên lái xe tiếp cận Hải Long đầu tiên bị đo ván chỉ sau nắm đấm như thép nguội của anh.
Gã đàn ông hứng trọn cứ đấm vào ngực chỉ kịp “hự” một tiếng rồi nằm im, nhưng cũng không vì thế mà hai tên đồng
bọn còn lại dừng tay. Tên ở bên tay phải Hải Long chửi một tiếng rồi
vung tay đánh tới trong khi Hải Long vừa mới ra một đòn với tên tới gã
lái xe.
Hải Long vẫn bình tĩnh khi hai gã kia
đều đồng loạt xông thẳng vào mình. Đôi mắt anh ánh lên những tia sắc
lạnh khiến cho gã đàn ông bên tay phải anh vừa nhìn vào đã thấy tóc sau
gáy dựng đứng cả lên. Hắn có cảm giác không phải hắn đang đối mặt với
một tay giang hồ nữa, mà là một con thú dữ bị nhốt trong lồng sắt quá
lâu ngày, hôm nay mới có cơ hội phát tiết hết những ấm ức trong người.
Hải Long hét lên một tiếng trợ lực, sau
đó tung người đá một cước trước sau đều vào ngực cả hai gã. Hai tên chỉ
có cảm giác như bị một cây gậy sắt nặng mấy chục cân đánh trúng. Lồng
ngực nhói lên một chút, sau đó thì cả hai đều ngã lăn ra, sức lực trong
người cũng theo cú đánh đó hư thoát hết ra khỏi cơ thể.
Ba gã đàn ông chỉ trong chốc lát đã đều
nằm la liệt dưới đất, nhưng so ra vẫn là không thê thảm bằng gã đã bị Hạ Chi cho nếm một cú đá mà sau này khi ở trong tù hắn vẫn không thể quên
được. Đám đàn em của Long lúc này chỉ việc tới nhét tất cả bốn tên vào ô tô và đợi công an tới, vì trước đó Thiên Anh cũng đã gọi cho Trung-
người phụ trách chuyên án về Hạ Chi lâu nay tới để áp tải bọn này về
đồn.