Đọc truyện Giáp Phương Lão Đại Ất Phương Lưu Manh – Chương 3
Hàn Tố sớm tại cửa chờ cậu. Người này bộ dạng nhỏ thó lại gầy tong teo, đeo kính đen mặc một bộ casual suit bó lấy cả người, trên tay đeo một chiếc vòng da, nói chuyện chậm rì rì, Hoa Nam vừa nhìn liền biết người này giống thằng em nhà mình.
Có lẽ mai này cậu sẽ giống tên này, có ý muốn làm quen bắt chuyện lại không biết phải mở miệng như thế nào, chỉ phải trầm mặc đi theo sau mông người ta, vừa đi vừa nghĩ có lẽ đây là thầy giáo mà Sênh ca phái đến cho cậu cũng nên? Liệu cậu có cần phải vừa đi đường vừa lắc mông như thế không? Vừa đi vừa nghĩ cũng không để ý việc Hàn Tố dẫn cậu lên xe xong liền đưa cậu đi đâu, thẳng đến Hàn Tố vỗ vỗ bả vai nói đến nơi cậu mới giật mình nhìn lại, vội vàng theo xuống xe, đi vào bên trong, là một bộ biệt thự cỡ nhỏ nhìn rất đẹp.
Hàn Tố mở cửa cho cậu, chậm rãi giải thích, “Sênh ca có rất nhiều bất động sản, tại anh ấy không nói rõ nên chúng tôi trước hết cho anh ở lại đây, có lẽ về sau còn phải đổi sang nơi khác.” Vừa nói vừa giới thiệu từng phòng ngủ một cho cậu, ngôn từ thành thạo hơn cả nhân viên môi giới nhà ở. Phòng ngủ chính và phòng ngủ cho khách không nói, dưới tầng hầm là rạp chiếu phim mini, đỉnh tầng hơn phân nửa là phòng tập thể thao, một nửa là thư phòng với mái là thủy tinh. Nhưng Hoa Nam vẫn thích nhất là phòng bếp có một cái tủ lạnh hai cánh vô cùng lớn, bên trong chứa đầy đồ ăn và rượu, dù có tận thế cũng có thể ôm tủ lạnh sống 1 tháng.
Hàn Tố giới thiệu xong xuôi, lại lôi ra từ trong chiếc ví nữ của mình một cái USB, một hộp áo mưa, một chiếc hộp được gói kín cho cậu: “Anh là lần đầu có lẽ còn không biết cách. Trong USB tôi đưa cho anh có mấy video, đêm nay anh tự nhìn mà học tập. Buổi tối cơm nước xong xuôi nhớ tẩy rửa đường ruột trước cho mình, đây là bản hướng dẫn.”
Hoa Nam sửng sốt, không nghĩ tới đi đường này còn có nhiều chuyện như vậy, muốn bị người khác đâm còn phải trước tự đâm mình một lần, trong đầu có chút không được tự nhiên, bởi vậy mà phản ứng trên mặt cũng không được đẹp đẽ cho lắm: “Cần phải làm như thế sao?”
Hàn Tố nhìn cậu, lắc lắc đầu: “Cũng không nhất định phải làm.”
Sau đó, không đợi cậu thả lỏng, lại chậm rì rì nói tiếp: “Nếu như anh muốn bị đâm ra phân thì thôi.”
Cuối cùng Hoa Nam vẫn không nhìn video trong USB.
Trong suy nghĩ của cậu, chỗ đó chính là cửa thoát, giờ đem cửa thoát biến thành cửa vào rất ghê tởm, chỉ nghĩ thôi cũng cảm thấy rất áp lực. Nghĩ nghĩ, việc này không thể biết quá nhiều, vẫn là không biết không thấy sợ tốt hơn, nhắm mắt lại coi như bị chém một phát là được. Rồi sau đó lại nghĩ, Sênh ca không hổ là lão đại, như thế cũng có thể cứng lên được, quả nhiên là người làm việc lớn.
Nhưng mà Hoa Nam cũng không dám thực sự khiến Sênh ca làm đến việc lớn của cậu. Ăn xong cơm chiều, cảm giác mình đã tiêu hóa được gần hết liền dựa theo hướng dẫn rửa đường ruột cho mình. Lần đầu tiên làm, quá trình đương nhiên vô cùng thê thảm, ghê tởm nhìn thứ mình vừa bài tiết ra, tắm rửa tỉ mẩn một hồi liền đứng trước gương nhìn phát ngốc một lát.
Không phải anh chưa từng thấy qua thỏ nhi gia*, trong nhà từng có qua vài đứa đến cho cậu quan sát, thằng em cậu trước khi hít thuốc phiện cũng không ít lần dẫn người về nhà. Nhưng đều cùng một loại hình như Hàn Tố, đi đường lê chân, nói chuyện dài giọng, xem người liếc dài mắt, đi đến đâu cũng xách theo túi.
*Ám chỉ đồng tính nam.
Cậu không giống bọn họ một chút nào cả, Sênh ca coi trọng cậu ở điểm nào?
Hoa Nam nhìn gương ngoắc ngoắc ngón tay, thiếu chút nữa nôn mửa. Cậu khó chịu cuốn khăn tắm đi ra ngoài, đi thẳng đến tủ lạnh lấy ra mấy chai rượu vang.
Liền cứ thế đi, không phải có câu rượu sau loạn tính sao, uống chút rượu ít nhất không đau.
***
Lương Sênh nâng chén rượu mặt tươi cười như hoa, trong bụng lại đang mắng chửi người ngồi trước mặt mình.
Ủy viên ban Kiểm tra kỉ luật ngồi cùng bàn ăn cơm với xã hội đen, giống như thể chuyện cười về con cáo và vịt ngồi cùng bàn với nhau vậy. Lương Sênh biết chính mình bị coi thành vũ khí nâng đi ra ngoài làm uy hiếp, cũng biết bữa ăn này chẳng liên quan gì đến anh, lại không thể không tham dự. Bình thường anh còn có thể bình tĩnh đối phó, nhưng hôm nay chính là ngày lành động phòng hoa chúc của anh, Hoa Nam nói không chừng đã rửa mông chờ. Vừa nghĩ đến cặp mông nhỏ kia run rẩy nâng lên, Lương Sênh liền cảm giác ngồi không nổi, Tiểu Lương hưng phấn ngẩng đầu.
Lương Sênh lại kính một chén rượu, giống như vô tình nhìn về phía đồng hồ trên cổ tay, thầm nói sau bữa này còn có tăng nữa, đến lúc về chỉ sợ đã qua nửa đêm. Muốn đi ra ngoài gọi điện thoại sửa thời gian xang ngày mai, nhưng lại không đành lòng kéo dài.
Lương Sênh xì một tiếng, chẳng phải đang thiếu tiền lão tử sao, sau nửa đêm đã làm sao, anh đợi không kịp thì lại như thế nào? Miếng thịt đợi mười mấy năm, còn không để cho anh thừa dịp còn nóng hổi ăn nhanh cho sướng?
Anh lại quét mắt nhìn đồng hồ, thầm nói nhóc con đợi mệnh đi, dù kéo dài đến 4 – 5h sáng lão tử cũng phải về ăn bằng sạch cho nóng mới được.