Giáp Phương Lão Đại Ất Phương Lưu Manh

Chương 10


Đọc truyện Giáp Phương Lão Đại Ất Phương Lưu Manh – Chương 10

Từ lúc bị tiểu lưu manh đuổi đi, Lương Sênh liền ý thức sâu sắc được sức mạnh chuyên chế của nắm đấm, sau khi về nhà liền lăn lộn trong đám bảo vệ chuyên nghiệp của cha anh học tập võ thuật, thiếu chút nữa còn bị bọn họ đánh chết. Bởi vậy những chiêu thức anh học được đều mang theo mồ hôi xương máu thực sự, nào để vào mắt mấy chiêu mèo cào của Hoa Nam. Anh cởi bỏ cravat sau đó quấn quanh cổ tay Hoa Nam, thừa dịp một chân cậu nâng lên khỏi sàn liền đạp vào chân trụ của cậu.

Rầm một tiếng, Hoa Nam một lần nữa bị đánh xuống đệm.

Lương Sênh kéo cravat xách người lên, nghiêm mặt răn rạy: “Đừng có giống như con bò tót cứ đâm loạn lên như thế, học cho cẩn thận vào, đỡ phải sau này đi ra ngoài làm xấu mặt tôi!” Nói xong một làm mẫu cho cậu làm như thế nào để đánh ngã đối thủ, sau vài lần tập luyện, lại thuận miệng trách mắng một câu, “Cứ việc cười trộm đi, nhớ năm xưa lão tử học chiêu này với người ta làm gì có đãi ngộ này, đều là sàn bê tông, thiếu chút nữa liền phá tướng!”

Hoa Nam bật cười. Cậu không phải trời sinh liền biết đánh nhau, lúc mới làm du côn đánh nhau cũng chỉ có thể làm đệm thịt chắn đòn cho người ta, sau này bị đánh nhiều mới dần học được làm sao để đánh. Câu oán giận của Lương Sênh cậu hoàn toàn đồng cảm, nhịn không được kể cậu bị người ta đánh ra làm sao, về sau đánh lại họ như thế nào.

Lương Sênh ban đầu chỉ mím môi nghe, sau này nghe nghe cũng nổi lên hứng thú, bắt đầu kể lại những chuyện bi thảm của mình, hai người nói đến cuối cùng không tập nữa, mặt đối mặt đứng nói chuyện, anh một câu tôi một câu, so xem ai thảm hơn.

Nói không thông lại đánh tiếp, Hoa Nam bị ngã rầm rầm xuống sàn, nhưng thời gian đứng càng lúc càng dài. Cuối cùng, có lẽ là Lương Sênh mệt mỏi, Hoa Nam rốt cục tìm được cơ hội, ôm chặt lấy cổ chân của anh vật đổ người xuống. Áp đảo được rồi còn không đứng lên, cả người đè lên Lương Sênh, mặt đắc ý hỏi: “Tôi học mau không?”


Lương Sênh sờ đầu Hoa Nam, khen Hoa Nam như khen cún cưng của mình: “Ừ, rất nhanh!” Rồi lại đột nhiên cười, “Hai chúng ta thi đấu đi, thua một ván cởi một món đồ, tôi cho cậu trước 5 ván.”

Hoa Nam chớp chớp mắt, đứng lên, xoa eo nhếch miệng cười: “Được thôi.”

Lương Sênh đứng lên, cởi bỏ đồng hồ trên tay, chớp mắt nhìn Hoa Nam: “Một.”

Sau đó là thắt lưng: “Hai.”, “Quần âu, “Ba”, tất chân trái, “Bốn”, tất chân phải, “Năm.”

Cởi bỏ hết 5 món đồ, trên người Lương Sênh chỉ còn lại 1 chiếc áo sơ mi và một cái quần lót, sơ mi cởi bỏ 3 hàng cúc đầu, lộ ra lồng ngực, quần lót màu xám bạc ở bên dưới như ẩn như hiện đằng sau áo sơ mi. Hoa Nam thầm nói người này thật là đểu giả, mặc nhiều vậy rồi còn chơi trò sắc dụ.

Đừng bắt nạt cậu không có kiến thức, trong phim ảnh người ta đều là mỹ nữ chân dài ngực lớn bị làm xong mới mặc mỗi cái áo sơ mi chạy tung tăng thôi.

Hoa Nam khởi động khớp xương, lùi lại phía sau vài bước làm chuẩn bị, bắt chước động tác của Lý Tiểu Long dùng ngón cái lau chóp mũi, cười hì hì ngoắc Lương Sênh: “Đến đây!”

Lương Sênh không để ý đến cậu, trực tiếp xông lên móc chân đẩy người xuống: “Cởi đi.”

Hoa Nam kinh ngạc nói: “Không phải cho tôi trước 5 ván sao?”

Lương Sênh hỏi lại: “Không phải tôi đã cởi 5 món đồ rồi sao?”

Hoa Nam giảo hoạt: “Ai biết được đấy là anh nhường tôi chứ, tôi cứ tưởng anh nóng nên cởi vài đồ cho mát mẻ!”


Lương Sênh vui vẻ, xoa đầu kéo người lên, nói: “Được rồi, anh lại nhường cậu 5 ván, không phản đối chứ?”

Hoa Nam cười hì hì nhảy dựng lên: “Không! Như thế mới là phong phạm của đại ca chứ!”

Lương Sênh cười: “Đừng vô nghĩa, tôi đến!”

Hoa Nam đứng tại chỗ nhảy nhót vài cái, lại bắt chước Lý Tiểu Long hô lên, đá Lương Sênh.

Lương Sênh cúi người giữ lấy chân cậu, rồi lại gạt cậu xuống: “2 lần.”

Hoa Nam tức giận, thầm nghĩ quá không cho người ta mặt mũi, không phải là muốn lão tử cởi từng cái từng cái một rồi làm lão tử sao, cứ phiên phiến là được rồi, cần phải chơi thật vậy sao?

Đánh nhau chính là như thế, một người chuyên chú người kia liền sẽ càng chuyên chú hơn, nếu không sẽ bị đánh. Hoa Nam mắng một câu mới đứng lên, ngoài miệng còn không quên lấy cớ cho mình: “Tôi kính anh là đại ca mới nhường anh 2 lần, giờ mới là đánh thật!”


Sau đó liền bắt đầu chạy vòng quanh phòng tập.

Lúc đầu đánh cùng Lương Sênh cậu đã nhìn ra, sức bật của Lương Sênh rất tốt, nhưng sức bền lại không tốt lắm, chỉ cần đánh lâu một chút, sức mạnh tốc độ và sự tập trung liền sẽ kém hơi chút một so với ban đầu. Hoa Nam thầm nói không phải cổ vũ cậu chơi xấu sao, địch tiến ta lùi địch mệt mỏi ta liền đánh lên, lão tử chính là người nối nghiệp vĩ đại của ĐCS!

Ỷ vào thể lực của mình, cậu chạy vòng quanh Lương Sênh lúc xa lúc gần, tìm được chỗ hở liền chạy lên đánh một cái, dù đánh được hay không đều nhanh chóng rút về. Cứ thế được mấy lần, Lương Sênh liền có chút phân tâm, Hoa Nam tìm được cơ hội liền xuất chiêu, đem người xoay ngã xuống sàn, đắc ý nói: “Cởi!”

Lương Sênh xoa xoa đầu cậu, khen: “Không tồi, biết dùng chiêu đánh lén, ván này tôi thua.”

Sau đó nhấc chân, thản nhiên cởi quần lót.

Hoa Nam trong lòng hô to “Đậu má”, lúc này, thực sự mặc giống hệt như đại mỹ nữ.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.