Đọc truyện Giáo Y Cháu Lại Tới! FULL – Chương 6: Nắm Tay
Chu Cát Sa phi nhanh ra cổng trường, tâm trạng háo hức khỏi nói.
Vừa mới chạm chân đến cổng, cô ngó nghiêng một lúc, phát hiện xung quanh cô chỉ toàn là học sinh, không có bóng dáng Giáo Y.
Có lẽ cô đến hơi sớm.
Cát Sa tự mình an ủi.
Chiếc xe ô tô bên cạnh cô vốn đang im lặng đột nhiên tuýt còi.
Cát Sa liếc mắt nhìn, tưởng mình chắn đường người ta nên lịch sự lùi lại.
Ai ngờ cô lùi xuống hai bước mà chiếc xe vẫn tiếp tục kêu lên.
Chu Cát Sa bấy giờ mới lườm chiếc xe, đáy mắt ẩn hiện sự kinh ngạc.
Chiếc xe một màu đen toàn tập, vỏ ngoài sáng bóng, nhìn kiểu dáng cũng biết là xe nhập khẩu từ nước ngoài, giá cả chắc chắn rất đắt.
Chứng tỏ chủ nhân nó cũng phải là một người thành đạt trong cuộc sống, biết cư xử phải phép.
Thế sao lại gây chuyện với cô ?
Trong đầu cô không ngừng phun ra những từ ngữ không phù hợp thuần phong mĩ tục, một lúc sau mới bớt cơn giận.
Đột nhiên cửa kính chiếc xe đen hạ xuống, để lộ khuôn mặt góc cạnh tinh xảo.
Đôi mắt sâu hun hút ẩn giấu dưới lớp kính sắc lạnh, lông mày rậm, sống mũi cao thẳng, bờ môi mỏng mím nhẹ.
Từng bộ phận đều hoàn hảo không thể chê vào đâu, ghép lại với nhau tạo thành một gương mặt yêu nghiệt, quốc sắc thiên hương.
Chu Cát Sa hít một hơi thật dài, trái tim suýt nữa nhảy ra khỏi lồng ngực.
“Giáo Y…” Miệng lưỡi khô đắng, cảm giác như không thể phát ra bất kỳ âm thang gì.
Ôn Ngôn không mặn không nhạt nhìn cô, lớp kính phản chiếu khuôn mặt ngờ nghệch của cô gái.
Anh buông lời :”Lên xe.” Sau đó không nói gì.
Chu Cát Sa bàn tay run run mở cánh cửa phía sau.
Nhưng giật bao nhiêu lần cũng không thấy động đậy, cô liền tự giác chuyển hướng về phía cánh cửa trên bên phải.
Vừa mới mở được cửa, mùi của chiếc xe mới lập tức xộc lên mũi.
Chu Cát Sa nhắm mắt nhắm mũi ngồi vào, cẩn thận cài dây an toàn, sau đó nhìn thẳng về phía trước, không dám ho he gì.
Đây là mùi của sự xa hoa, của sự giàu có…!Chu Cát Sa đành tự nhẩm như vậy.
Ôn Ngôn nhấn ga lập tức đi.
Trên đường, một bầu không khí im lặng kỳ dị bao trùm.
Qua gương chiếu hậu, anh nhìn thấy gương mặt nhăn nhó của cô, đáy lòng đột nhiên xuất tia lo lắng.
“Say xe ?” Anh mở miệng.
Chu Cát Sa lắc đầu, nhưng nhận ra anh đang lái xe không thể nhìn thấy mình, cô đành kiếm chế, nói thật nhỏ :”Không phải, cháu chỉ hơi khó chịu với mùi chiếc xe.”
Trong lúc cô nói, cô không nhịn được liếc qua chỗ anh, ánh mắt vừa chạm phải bóng hình kia, cơ thể lập tức sững lại.
Ôn Ngôn sau giờ học đã cởi bỏ lớp blouse trắng, để lộ chiếc áo sơ mi xanh nước biển nhạt phẳng phiu, quần âu đen, cặp chân thẳng tắp đáng ngưỡng mộ.
Ngón tay trắng nõn, thon dài, đặt nhẹ lên vô lăng.
Trên cổ tay là chiếc đồng hồ được thiết kế đẹp đẽ, trông vô cùng đắt tiền.
Dáng vẻ anh trông ôn hoà, hiền dịu hơn mọi khi, nhưng cặp mắt kia vẫn luôn bình tĩnh không gợn sóng.
Chu Cát Sa thật sự thắc mắc vì sao mình vẫn chưa bị vẻ điển trai của anh chọc mù mắt.
Cô khẽ nói :”Đại thúc, chú bao nhiêu tuổi vậy ?”
Ôn Ngôn đánh tay lái, rẽ sang một con đường khác, vừa trả lời :”27 tuổi.”
Ừm, cách nhau 11 năm, không nhiều…
Chu Cát Sa đang định nói thêm cái gì đó, đột nhiên chiếc xe phanh lại.
Cả người cô hơi đổ về phía trước, sau đó dừng lại.
“Đến rồi.” Ôn Ngôn buông lời.
Anh tháo dây an toàn, động tác tiêu soái, xuống xe.
Chu Cát Sa ngó qua lớp kính, quả nhiên thấy trước mắt mình là một toà trung tâm thương mại nhộn nhịp.
Cô nhanh chóng bước xuống, sửa sang lại quần áo.
Là con gái thì phải biết chăm chút cho hình tượng của mình.
Từ nhỏ Chu Cát Sa đã được mẹ dạy kĩ càng như vậy, vậy nên đi đâu cô cũng phải thật cẩn thận, chỉ sợ để lại ấn tượng xấu cho đối phương.
Uổng chi đây còn là đối tượng theo đuổi của cô…
Ôn Ngôn đứng không xa cô, kiên nhẫn chờ.
Sau khi đã chắc chắn mình đã quay trở về bộ dạng xinh đẹp nhất, Chu Cát Sa hớn hở tung tăng bước về phía anh.
Hai người song song bước vào trung tâm, vẻ ngoài nổi bật, không khỏi thu hút ánh mắt người xung quanh.
Đặc biệt là vị mỹ nam đi cạnh cô bé xinh xắn kia, đẹp trai chết người ! Vừa có nét đẹp ôn hoà, ấm áp như ngọn gió mùa xuân, lại vừa lạnh lùng, cấm dục, khiến người ngoài không dám bắt chuyện.
Một vài lời thì thầm bàn tán vô tình lọt vào tai Cát Sa, kết hợp với khuôn mặt đỏ bừng phấn khích của họ làm cô cũng đoán ra một phần nguyên nhân.
Chu Cát Sa ngước lên nhìn anh, thấy anh vẫn bình tĩnh không biểu lộ điều gì, trái tim liền an tâm một chút.
“Đại thúc, họ khen chú đẹp trai.” Chu Cát Sa không nhịn được, lấy ngón tay chọc chọc vào eo anh.
Ôn Ngôn thế mà đột nhiên dừng lại, biểu cảm trên mặt cứng lại trong vài giây, nhưng sau đó ngay lập tức quay trở về trạng thái bình thường.
“Đừng làm rộn.” Mày anh hơi nhăn lại.
Bàn tay anh tuỳ tiện nắm lấy tay cô, dẫn cô lên tầng.
Một cái “tuỳ tiện nắm tay” đó, cũng đủ để làm kinh hồn siêu phách trái tim của mọi thiếu nữ trong trung tâm.
Các bà cô già tặc lưỡi, bảo giới trẻ bây giờ thay đổi nhanh quá.
Còn hội chị em phụ nữ chỉ biết tiếc nuối nhìn bóng dáng hai người khuất dần sau cầu thang máy.
A a a ! Đại thúc đang nắm tay cô ! Trong lòng Chu Cát Sa như có một chiếc loa vô hình, không khí tưng bừng như có hội.
Cô kiềm chế cơn xúc động đến mức hai má trở nên đỏ ửng, giống hệt hai trái cà chua chín, đáng yêu vô cùng.
Bàn tay đại thúc vừa thon vừa dài, không ngờ lại bao trọn được hết bàn tay cô.
Anh nắm tay đương nhiên không phải kiểu hai bàn tay đan xen, mà là tuỳ tiện chụp lên.
Nhưng như thế thì làm sao ? Độ ấm trong lòng bàn tay trực tiếp truyền lên da cô, làm trên đó nổi lên một tầng hồng nhạt.
Sự kích thích đó thôi cũng đã đủ khiến Cát Sa mất ăn mất ngủ suốt mấy ngày.
Hai người im lặng một trước một sau đi vào cửa hàng, vừa mới bước qua cửa, anh liền thả ra.
Chu Cát Sa cảm nhận được nhiệt độ giảm xuống, trái tim như bị kim đâm, hơi nhói.
Nhưng rất nhanh cô lại khôi phục cảm xúc vui vẻ.
Đại thúc hững hờ, nửa ấm nửa lạnh như vậy mới là người cô quen.
Nếu anh cứ tiếp tục nắm tay cô vào gian hàng, cô sẽ nghi ngờ anh bị người khác thay thế mất.
Ôn Ngôn trực tiếp đến quầy chuyên về sách bài tập dành cho học sinh cấp ba, nghiêm túc nghiên cứu từng bộ sách.
Anh định lấy những quyển lúc trước anh từng học, nhưng nghĩ lại sức lực của cô gái kia, anh chỉ biết đổi hướng, tìm những bài tập cơ bản xen lẫn một chút nâng cao.
Chu Cát Sa đứng bên cạnh anh, ánh mắt vừa mới liếc qua chồng sách kia, đầu óc đột nhiên ù ù như có tổ ong.
Cái gì mà “100 bài tập hay về giải phương trình” ? “Ôn thi lớp 10 chủ đề vectơ” ?
Chu Cát Sa lần đầu tiên cảm thấy chút hối hận vì trầm mê mỹ nam.
Nhưng khi đại thúc quay sang hỏi ý kiến của cô, Cát Sa vẫn gật đầu chăm chú.
Ôn Ngôn biết cô không hiểu gì, cũng không tức giận.
Anh lấy ra từng quyển, nói cho với biết :”Quyển này chuyên về đại số, có phương trình cùng hệ phương trình, sẽ tổng hợp cho cô tất cả kiến thức suốt lớp 10.
Nhưng giờ nếu cô muốn đạt điểm cao trong kì thi sắp tới thì học quyển này không kịp.
Cô có thể chọn cuốn này.” Anh đưa cho cô một quyển sách khác trông có vẻ dày.
“Tập này tổng hợp kiến thức và bài tập của cả hình học lẫn đại số, phù hợp để chuẩn bị cho các kỳ thi.”
Chu Cát Sa giở qua vài trang liền đóng lại, thở dài :”Được rồi, cháu mua cả hai.
Thi xong cháu sẽ học quyển thứ nhất, còn bây giờ tập trung vào quyển thứ hai.”
Đại thúc trông có vẻ hài lòng trước quyết định của cô.
Anh đưa chồng sách cô đang cầm cho anh nhân viên đang đứng chờ bên cạnh, rất có phong thái tổng giám đốc nói :”Thanh toán cho tôi.”
Chu Cát Sa bước đến chỗ thanh toán, được nhân viên thông báo số tiền liền thò tay trong túi định lấy ví, bỗng dưng bị chặn lại.
Anh đẩy gọng kính, tỏ vẻ không có gì :”Để tôi.” Nói xong anh lấy một tấm thể óng ánh đưa cho nhân viên, bảo :”Tôi trả bằng thẻ.”
Chu Cát Sa đương nhiên phản đối.
Nhìn chiếc xe của anh cũng biết chắc chắn gia đình anh thuộc loại giàu có, chút tiền sách này không đáng gì.
Nhưng cô cũng có lòng tự trọng nha.
Bố mẹ cô tuy không kiếm được nhiều tiền nhiều bằng nhà anh, nhưng mức thu nhập vẫn thuộc loại khá giả.
Làm sao có thể để anh làm vậy ?
Cô ngăn nhân viên lại, đưa cho cô ấy ba tờ tiền màu đỏ.
“Lấy của tôi.” Cô nói.
Ôn Ngôn hơi nhíu mày.
Anh phất tay bảo nhân viên cứ tiếp tục thanh toán bằng thẻ của anh, còn mình thì quay sang nói với cô :”Lần này tôi tặng, bài kiểm tra toán lần này cô không được trên 8 thì cứ liệu hồn.”
Khuôn mặt anh khi nói câu đó rất bình tĩnh, nhưng Chu Cát Sa vẫn cảm thấy lạnh sống lưng, cảm giác như ngay bên cạnh là một trận phong ba bão tuyết.
Đại thúc…!chú còn đáng sợ hơn bố mẹ cháu nữa…