Giáo Y Cháu Lại Tới!

Chương 37: Quá Khứ


Đọc truyện Giáo Y Cháu Lại Tới! FULL – Chương 37: Quá Khứ


15 năm trước
Ôn Ngôn cảm nhận được một giọt nước rơi trên mu bàn tay mình, khuôn mặt non trẻ nhưng vẫn rất điển trai khẽ cau có.
Áo sơ mi trắng, quần đen càng làm nổi bật thân hình cao ráo gầy gò của người con trai.

Anh chậm rãi bước vào cửa hàng bán hoa dọc theo con đường giữa cánh đồng.
Cho dù chỉ là một cửa hàng nhỏ bé rộng chưa đến ba mươi mét vuông nhưng cửa ra vào vẫn được trang trí đẹp đẽ, khi đẩy cửa chiếc chuông treo ở trên kêu lên những âm thanh lanh lảnh.
Đập vào mắt anh là hoa, hoa và rất nhiều hoa.

Từng bông sắc màu rực rỡ, mùi hương thơm ngát bao trùm căn phòng, người ngoài đi vào tưởng trừng như lạc vào khu vườn cổ tích.
Anh đảo mắt xung quanh, tuy nhiên vẫn không thấy chủ cửa hàng ở đâu.

Lúc này cánh cửa đằng sau lưng anh đột nhiên mở ra, tiếng chuông lại một lần nữa vang lên thánh thót.
Anh xoay người, ánh mắt chạm phải một bàn tay nhỏ nhắn của bé gái.

Bé gái hình như đang quay đầu nên chưa nhìn thấy anh, cô bé mở được nửa cánh cửa thì dừng lại, ngó đầu ra ngoài nói chuyện với đám con trai trạc tuổi cô.
“Cát Sa, đi cùng bọn tớ đi, có cậu thì bọn tớ nắm chắc phần thắng rồi.” Một cậu bé khuôn mặt lem luốc nói.
Đám con trai dường như không ai thấy ngại vì phải cầu xin một đứa con gái, thậm chí còn rất đồng tình gật đầu.
Cô bé để quả đầu nấm do dự trong chốc lát, sau đó vững vàng từ chối :”Không được, tớ đã hứa phải trông cửa hàng cho cô tớ.

Hơn nữa trời hình như sắp mưa, tớ không muốn bị cảm đâu, bà tớ sẽ xót lắm.

Các cậu hẹn người khác đi.”
Bọn con trai thất vọng tuy nhiên cũng không thể làm gì, liền vẫy tay chào rồi tay ôm quả bóng chạy đi về phía cánh đồng.
Bé gái tuy miệng từ chối nhưng ánh mắt vẫn lưu luyến hướng về phía nơi đám con trai rời đi, thở dài u sầu rồi khép cửa bước vào cửa hàng.
Cô bé quay đầu, ánh mắt chạm phải bóng hình đứng sừng sững giữa căn phòng liền không nhịn được mà hét toáng lên.
“Ối trời ơi…!Ma !” Chu Cát Sa sợ hãi phát khóc, cả người lùi lại mấy bước, lưng dựa sát lên cánh cửa tuỳ thời có thể mở cửa chạy trốn.
Sau vài giây trừng mắt to nhỏ với nhau, bé gái từ từ đứng thẳng người lên, lặng lẽ quan sát cậu thanh niên gầy gò trước mặt.
“Chú…!Chú đến đây mua hoa ạ ?” Chất giọng non nớt mang theo sự e dè kính sợ.
Ôn Ngôn cũng không để ý mình đã lên chức “chú”, nhàn nhạt gật đầu.
“Ừ, đã đặt trước.” Anh trả lời.

Cát Sa nghe thấy vậy liền yên tâm, bước qua người anh tới chiếc quầy hàng đựng rất nhiều bó hoa đã được bó kĩ càng.
Cô lục trong ngăn tủ một chiếc quyển sổ nhỏ, di ngón tay trong danh sách tên đã được ghi sẵn bởi người cô, chủ cửa hàng này.
Bỗng nhiên cô ngẩng đầu lên, đôi mắt to tròn long lanh trong sáng phản chiếu lại hình bóng của anh.
“Ừm…!Chú tên là gì ạ ?” Bé gái ngập ngừng hỏi.
Ôn Ngôn chỉnh lại gọng kính, bờ môi mỏng lạnh kẽo phun ra tên mình.
Cát Sa ngước đầu xuống, thỉnh thoảng lại không nhịn được mà ngó đầu qua ngắm gương mặt anh.
Ôn Ngôn mười tám tuổi nhưng khí chất trên người anh thực sự không nhìn ra đây là một người vừa mới bước qua tuổi thành niên.

Trong khi các bạn đồng trang lứa đang chuẩn bị bước vào cánh cổng đại học, anh đã cầm giấy chứng chỉ hành nghề bác sĩ nằm ở ngay chiếc túi sau lưng anh.
“A, đây rồi, bó hoa được gói bằng giấy màu xanh đặt trên giá gần cửa ra vào.” Cát Sa nhìn thấy tên anh trong danh sách liền phấn khởi, ghi nhớ những lưu ý mà người cô viết cho cô ngay bên cạnh tên anh rồi nhảy khỏi chiếc ghế, đôi chân nhỏ bé thoăn thoắt đi đến đầu kia căn phòng.
Đôi tay cô vừa chạm vào bó hoa liền khựng lại một chút, sau đó cô liền ôm lấy đưa đến cho anh.
Một bó hoa cúc trắng…
Bé gái đột nhiên nhớ đến những ngày mình giúp cô họ trông cửa hàng này.

Nếu một khách hàng mua một bó hoa cúc trắng, tức là họ sẽ đi thăm một người ở một nơi rất xa, gọi là thiên đàng…!Đó là những gì cô họ giải thích với cô, hơn nữa nếu cô không nhớ nhầm thì mỗi khi trao cho người mua một bó hoa sắc trắng như vậy, cô họ đều sẽ nhẹ nhàng an ủi.
“Đây là những bông hoa…!đẹp nhất dành cho người đang an nghỉ nơi…!nơi suối vàng.” Cô lắp bắp bắt chước cô họ, vừa tiến lại gần anh vừa nói.
Ôn Ngôn có chút bất ngờ trước những lời nói của cô, không nghĩ rằng đứa trẻ trước mặt lại có thể suy nghĩ sâu xa đến vậy.
Anh cúi người xuống cầm lấy bó hoa to gần bằng người cô bé, không biết như thế nào lại nhấc bổng lên luôn con gái nhà người ta.
Ôn Ngôn :”…” Anh thực sự không cố ý, bó hoa to quá che mất thân hình bé gái khiến anh bị nhầm.
Cát Sa :”…” Gì đây, biến thái sao ?! Đẹp trai như vậy sao có thể lại biến thái được ? Có biết bản cô nương tuy tuổi hơi nhỏ nhưng học được mấy ngón võ từ anh hàng xóm không !
“Xin lỗi.” Ôn Ngôn luống cuống thả tay xuống, theo thói quen rút giấy ra lau tay mình, nhưng khi nhìn thấy đôi mắt đen láy ngây thơ kia không hiểu sao anh lại không nỡ đối xử như vậy với một đứa trẻ.
“Tổng cộng là một trăm năm mươi nghìn ạ.” Cát Sa ngoé nguẩy mái tóc ngắn cũn cỡ của mình, giơ hai ngón tay ra.
Ôn Ngôn tay cầm bó hoa, tay móc ví ra, đưa cho cô bé một tờ hai trăm nghìn, nói :”Không cần trả lại.”
Chu Cát Sa vui vẻ nhận lấy, cúi đầu chào lễ phép, học theo giọng điệu của cô họ :”Cảm ơn quý khách, mong sẽ được đón tiếp quý khách vào lần sau !”
Ôn Ngôn liếc mắt nhìn cô bé một chút rồi ngay lập tức dời đi, quay người bước ra cửa.

Anh vừa mới mở cánh cửa ra thì hơi ẩm đột nhiên ùa vào.

Tiếng mưa rơi ào ào vang lên đặc biệt rõ ràng trong không gian yên tĩnh.
Đặc trưng của mùa hè, những cơn mưa rào đến nhanh mà cũng đi nhanh.

“A ! Mưa thật rồi !” Cô bé ngước mắt nhìn những hạt mưa rơi như trút nước qua cửa kính, thầm thở phào nhẹ nhõm khi mình không nhận lời đi đá bóng với đám con trai trong xóm.
Nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt cau có của vị khách, Cát Sa rụt rè hỏi :”Chú…!có mang ô không ạ ?”
Ôn Ngôn không trả lời, trong đầu đang suy tính một vài phương pháp.
Chiếc xe ô tô anh để ở trước cửa nghĩa trang cách đây năm phút đi bộ.

Bởi vì chủ quan nên anh không dùng xe mà trực tiếp đỗ ở đó rồi cước bộ ra đây lấy hoa.

Nếu bây giờ mà mặc kệ mưa đi bộ thật nhanh ra chỗ nghĩa trang thì có thể sẽ mất khoảng ba phút, chưa đủ để khiến anh bị cảm nhưng chắc chắn giấy phép hành nghề nằm trong túi anh kia sẽ bị ướt.

Mà anh lại muốn cho mẹ xem tấm bằng sáng chói đó…
“Cạch.” Đằng sau anh đột nhiên vang lên một tiếng động nhỏ.

Chu Cát Sa nhảy khỏi ghế nhẹ nhàng tiếp đất, lấy chiếc ô nho nhỏ ở góc, ngượng ngùng đưa cho anh.
“Chú có thể lấy ô của cháu.” Cô bé tươi cười, nhe hàm răng trắng tinh.
Bị Ôn Ngôn nhìn chằm chằm như một sinh vật lạ, Chu Cát Sa không những rụt người lại mà thậm chí còn lấy bàn tay anh đặt lên chiếc ô, dặn dò như người lớn :”Bà cháu bảo không nên ở dưới mưa quá lâu nếu không sẽ bị ốm, mà ốm thì phải uống thuốc đắng, sợ lắm.

Chú cứ dùng đi, cháu không muốn chú bị cảm đâu.”
Kì lạ là khi bé gái chạm vào người anh, cảm giác chán ghét buồn nôn không hề xuất hiện như bình thường.

Ôn Ngôn ngẩn người nhìn chiếc ô in hình các nhân vật hoạt hình dễ thương trong tay mình, câu nói nghẹn lại trong cuống họng.

Cuối cùng anh chỉ có thể buông một câu :”Lát nữa sẽ mang trả.” rồi quay đầu bước vào làn mưa.

Bóng lưng cao thẳng của anh dần dần mờ nhạt trong khung cảnh xám xịt, cuối cùng hoàn toàn biến mất.
Chu Cát Sa nhún vai, quay lại chỗ kệ bán hàng, ngồi lên chiếc ghế cao hơn người mình.

Cô đung đưa đôi chân trong không khí, thích thú lắng nghe tiếng mưa rơi, trong đầu bắt đầu xuất hiện một vài câu thơ.
Phải, bạn không nghe nhầm, Chu Cát Sa mùa hè năm lớp một đã biết ngâm thơ, hơn nữa còn ngâm rất hay, rất lãng mạn, chữ tình còn chưa hiểu rõ nhưng câu thơ đã nhuốm màu đỏ hồng lung linh.
———

“Vậy đấy, bắt đầu từ ngày mai con sẽ đi làm trong bệnh viện của bố.” Giọng nói đều đều của anh vang lên giữa tiếng mưa rơi lộp bộp.
Bó hoa cúc trắng đặt trên bìa mộ bị nước xối vào nhưng vẫn không hê han gì, thậm chí trông còn tươi mới hơn, mang nét đẹp u buồn kỳ dị.
Tay anh cầm chiếc cán bằng sắt, cả người bị bao trùm bởi tán ô bé nhỏ.

Nàng tiên cá xinh đẹp, con gấu Pooh tròn trĩnh hay nhân vật Harry Potter với chiếc kính gọng tròn,…!Các nhân vật trong phim, truyện đột nhiên được in lên một chiếc ô thành một mớ hỗn độn, rõ ràng chính là chiêu trò bán loại ô rẻ tiền để thu hút trẻ con mua.
Dường như không nghĩ ra gì để nói với mẹ mình, Ôn Ngôn đột nhiên nghiêng đầu, giải thích :”Chiếc ô này không phải của con, là của cô bé nào đó trong tiệm bán hoa.”
Tiếng gió vù vù sượt qua tai anh.
“Con muốn cho mẹ xem tấm bằng nguyên vẹn không bị ướt nên mượn tạm của cô bé chiếc ô.”
Ôn Ngôn lẳng lặng nhìn hình ảnh người phụ nữ mỉm cười xinh đẹp được treo trên bia mộ, đẹp nhưng lại mang theo nét buồn man mác.
Anh nhìn qua chiếc đồng hồ trên tay mình, giọng thanh niên khàn khàn trầm ấm cất lên :”Cũng đã muộn rồi, phải về sớm chuẩn bị tài liệu cho ngày mai.

Con sẽ quay lại vào ngày giỗ, tạm biệt mẹ.”
Anh dứt khoát quay người rời đi, bóng hình mảnh khảnh khuất dần dưới tán ô bé nhỏ.

Xung quanh anh là tiếng mưa rơi rả rích, mưa liên tục không có dấu hiệu dừng lại.
Ôn Ngôn ngồi vào trong xe liền nhanh chóng gấp ô lại, giũ giũ vài cái để những hạt mưa rơi xuống, sau đó cẩn thận bó lại để trên ghế lái phụ.
Anh đánh tay lái, chiếc xe phóng giữa làn mưa nặng hạt, đích đến là cửa hàng bán hoa.
Thời gian đi còn chưa đến năm phút.

Xe anh đỗ ngay ngoài cửa hàng, từ đây đã có thể nhìn thấy quả đầu nấm đang dán mắt lên cửa kính, mũi má đều biến dạng vì bị chèn ép.
Ôn Ngôn lặng người nhìn loạt hành động kì dị của cô bé, từ ánh mắt chờ đợi đến vui sướng, Cát Sa rời mặt khỏi cửa kính, nhanh chóng mở cửa.
“Chú đây rồi !” Chu Cát Sa reo lên.
May thật, cô đang chán ngắt nhìn chằm chằm ra ngoài đường, chờ trời tạnh hơn chút để về nhà thì thấy vị khách đẹp trai lúc nãy quay lại, hơn nữa còn cẩn thận mang chiếc ô của cô về.
Ôn Ngôn mím môi đưa cho cô bé vật thể trong tay mình.

Chu Cát Sa hai tay nhận lấy, một tay đóng lại cửa hàng bằng chìa khoá, một tay mở sẵn ô.
Anh nhìn thấy một màn như vậy, bâng quơ hỏi :”Về bây giờ ?”
Chu Cát Sa ngớ người, một lúc sau mới phát hiện ra anh đang hỏi mình, liền gật đầu ngoan ngoãn :”Vâng ạ, cửa hàng hết giờ bán rồi, cháu phải về nhà.”
Ôn Ngôn mím môi, lặng lẽ ngồi vào trong xe nhưng chưa khởi động máy.
Anh hướng mắt về phía bóng dáng be bé với quả đầu nấm buồn cười cầm chiếc ô, một mình bước đi giữa làn mưa không có dấu hiệu ngớt.

Ngón tay đặt trên vô lăng khẽ cong lại, có vẻ rất do dự.
Cuối cùng Ôn Ngôn không nhịn được mà chửi thề nho nhỏ, vặn chìa khoá xe đạp chân ga, chầm chậm đi song song với cô.
Chu Cát Sa đi được nửa phút mới phát hiện ra chiếc xe kia đi theo mình được một lúc.


Cô dừng lại, ngơ ngác quan sát bóng hình mình phản chiếu trên tấm kính màu đen.

Đột nhiên tấm kính hạ xuống, xuất hiện đằng sau là một khuôn mặt một thanh niên lạnh lùng vô cảm.
Ôn Ngôn vốn định trực tiếp ra lệnh cô lên xe, nhưng cố gắng kìm lại khi nghĩ rằng cô mới chỉ là một đứa bé cấp một.
“Để chú chở cháu về nhà.” Ngay khi anh vừa thốt lời xong, đầu óc Chu Cát Sa bỗng dưng xoay chuyển đến những bộ phim hình sự về bọn người xấu đi xe ô tô bắt cóc trẻ em.
Rất đáng sợ !
Cô đang định từ chối thì đã thấy anh mở lời trước :”Cháu có thể gọi cho người thân để đảm bảo an toàn, chụp cho họ biển số xe hoặc…!mặt chú…” Hai từ cuối cùng đều được anh nói ra một cách khó khăn.

Cho đến bây giờ khi nghĩ lại, anh vẫn không hiểu vì sao mình lại có thể kiên nhẫn đến mức vậy.
Chu Cát Sa đứng im suy nghĩ một lúc, cuối cùng dứt khoát gật đầu, nói :”Cháu cảm ơn chú, đã làm phiền rồi.”
Cô vươn tay mở cửa xe cao đến vai mình, hương điều hoà phả ra rất dễ chịu.

Cô nhìn thoáng qua nội thật xa hoa bên trong, lùi lại một chút vẩy ô cho đỡ ướt ghế của anh thì từ đằng sau đột nhiên vang lên một giọng nói quen thuộc.
“Cát Sa ? Cát Sa ! Cháu làm gì vậy ?” Bà nội từ đâu ra hốt hoảng chạy tới, cầm lấy tay chân cháu gái yêu quý của mình, xem xét cẩn thận chỉ sợ bị thương chỗ nào.
Chu Cát Sa cũng ngạc nhiên không kém, cô bé ngây ngốc hỏi :”Bà nội, sao bà lại ở đây ?”
Bà nội xoa xoa mặt cô, dịu dàng giải thích :”Bà thấy trời mưa to, sợ cháu đi về có chuyện gì nên chạy qua đây đón cháu.”
“Đây là…” Bà nội dè dặt nhìn con người trong xe ô tô, anh ta trông không có vẻ giống người xấu, nhưng từ bộ quần áo mặc trên người đến chiếc xe đều có giá trị rất cao, không phải là một người đơn giản.
“Chú là khách của cửa hàng, bà ạ.” Cô vội vàng giải thích.

“Chú thấy cháu về một mình nên đề nghị chở cháu về nhà, không có ý xấu đâu.”
Bà nội thở phào nhẹ nhõm, tuy nhiên vẫn chưa buông hết cảnh giác.

Bà cúi đầu cảm ơn Ôn Ngôn, nói :”Cảm ơn lòng tốt của cậu.

Nhưng giờ tôi sẽ đưa con bé về nhà, không làm phiền cậu nữa.

Cát Sa, mau chào chú đi.”
Cát Sa vui vẻ vẫy tay, phấn khởi chào lại.

Lời đề nghị chở cả hai bà cháu về nhà cứ thế bị nghẹn lại trong họng, không thể thốt ra thành lời.
Anh chỉ có thể ngồi yên nhìn hai bóng dáng chậm chạp bước đi trên con đường lầy lội, cuối cùng biến mất hẳn.
Ôn Ngôn lắc đầu, lý trí cùng sự bình tĩnh mau chóng quay về.

Anh đánh tay lái, đi ngược hướng hai bà cháu, trở về thành phố phồn hoa ồn ào tấp nập.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.