Đọc truyện Giáo Viên Siêu Quậy – Chương 6: Claire, bailey, bọn này nhớ hai người quá
Tình hình là cũng được khoảng một tuần kể từ khi Bailey và Claire
đánh lẻ sang Nhật để nhập lô hàng mới về cho tổ chức. Skellen vẫn như
thế, ăn ngủ nghỉ đủ đầy thường xuyên. Chỉ là sắp đến ngày thi kiểm tra
định kì vài tháng/ lần thôi. Vụ này quả là đau đầu đây, 11X đâu phải
dạng dễ chơi mà nói gì bọn nó nghe đấy đâu, tẹp tẹp, khó nhằn rồi đây
– Có Bailey ở đây thì ngon. Bà ta tuy hơi lố lăng nhưng chắc gọi thì hẳn
là sẽ giúp. Còn bây giờ ở với bọn khó ưa này thì xác định rồi! Sẽ chả có cái gì nên hồ cả. Đầu bếp chính là bạn Claire cũng đi rồi, lại phải cất công gọi đồ ăn, mấy ngày này thảm thật rồi mấy đứa à!- Skellen ngồi
than thở với Ice, Roy, Max, Ghost, và Xavier
– Max, lấy em cái điện thoại, em gọi đồ, đói- Ice lay người Max đang dính mắt vào màn hình tv
Max nhăn nhó
– Ice cute bảo thằng Xavier đi em! Nó gần cái điện thoại hơn!
– Xavier….- Ice kéo dài giọng, ở với bọn này cô cảm thấy thoải mái hơn
nhiều, cách nói cũng vậy, không còn vẻ lạnh lùng cố hữu mà cởi mở vui vẻ hơn
– Bảo Ske đi em, anh bận xem tv rồi- Xavier từ chối ngay tắp lự, mặc dù anh chỉ cách cái điện thoại có một sải tay
– Này bà cô…- Xavier chưa kịp nói hết câu đã bị cô chặn họng
– Không, tự túc đi ! Thăfng Ghost đâu?
– Hừm, không bao giờ
Cuối cùng, vì cái tính lười kinh dị mà chẳng ai chịu nhấc mông lên đi lấy
điện thoại, bụng réo ầm ầm nhưng chẳng thấy đứa nào care mà đi gọi điện
cứu đói, 6 đôi mắt dính tịt vào màn hình tv. Sau đó, do không thể chịu
được cơn đói khát hoành hành, Skellen liền nhấc được mông lên, nhưng
phải bò tiếp do đã đạt đến đỉnh điểm của sụw đói khát. Roy, Max, Ghost,
Xavier và Ice nhìn cô với ánh mắt tràn ngập sự biết ơn, thoát đói rồi
– Alo, cho em sáu suất gà rán, sáu hộp cơm, sáu cái thìa sáu đôi đũa, sáu cái dĩa,5 pizza,…
Số nhà X, đươngf Y, thành phố Z ha anh!
– Vâng, xin quý khách chờ 45 phút
– MỐ? 45 PHÚT SAO ANHHH? Vâng vâng
Nghe xong câu này, ai nấy đều trợn ngược mắt lên . Sao lại lâu vậy cơ chứ?
Nhưng khổ nỗi đây là quán gần nhất rồi. 11 rưỡi đêm rồi chứ ít gì? Các
quán khác đóng cửa từ đời nào rồi. Cúp máy, Skellen lại gắng gượng chút
sức lưcj cuối cùng để lết vào ghế. Bao giờ mới có đồ ăn?
53 phút 21 giây sau…
Kính coong…
– Chuông cửa reo rồi, đứa nào ra mở cửa? Đàn ông của cái nhà này đi đâu
hết rồi!- Skellen gào lên khi chuông cửa reo đến mấy lần mà không có lấy một mống nào thèm nhúc nhích
Cuối cùng, do không chịu nổi, Ice đứng dậy, nhưng chưa đứng được năm giây đầu gối tay chân đã bủn rủn
– E…em đi!