Giao Ước!

Chương 36: Chàng trai năm ấy tôi từng theo đuổi


Đọc truyện Giao Ước! – Chương 36: Chàng trai năm ấy tôi từng theo đuổi

Trước lúc bữa tiệc diễn ra, Hướng Dương đã lôi Thiên Kim đi ra ngoài trung tâm thương mại để lựa quần áo, trang điểm, làm tóc đủ kiểu để trở thành cô gái nổi bật nhất trong bữa tiệc tối nay.

Hôm nay cô quyết định sẽ thổ lộ với Gia Anh với thân phận con gái của mình, chứ không đợi đến hết học kì này. Mặc cho anh có từ chối hay chấp nhận lời thổ lộ của Thuần Nhi thì cô cũng sẽ cảm thấy nhẹ lòng và thoải mái hơn, khi không còn phải cải trang nam nhi nữa.

“Cậu quyết định sẽ thổ lộ với Gia Anh thật sao?”

Thiên Kim nhíu mày nhìn Hướng Dương đáp.

Hướng Dương gật đầu “Ừ” một tiếng, chăm chú tìm lựa bộ váy ưng ý, hợp với mình.

“Như vậy cũng tốt, biết đâu anh ấy đồng ý.”

“Cũng hy vọng là vậy.”

Tại nơi bữa tiệc diễn ra ở sảnh H của trường, có rất nhiều học viên ưu tú đều có mặt đông vui, tụ tập nói chuyện rất vui vẻ náo nhiệt. Họ toàn chọn những bộ quần áo hàng hiệu đắt tiền đúng chuẩn con nhà giàu diện lên người, toát lên vẻ sang chảnh.

Mọi sự chú ý đều đổ dồn vào Nhật Hoàng, chàng trai nổi bật nhất đêm nay, không biết bao nhiêu cô gái vây quanh mê ẩm bởi vẻ điển trai của anh trong bộ vest kiểu hoàng tử màu đen, đậm chất vương giả.

“Trời ơi, công nhận hội trưởng đẹp trai thật đó.”

“Đúng là không hổ danh nam thần của trường PECO mà, vừa đẹp trai lại còn học giỏi, chơi thể thao giỏi nữa chứ.”

“Không biết anh ấy sẽ khiêu vũ cùng với ai đây?”

“Đương nhiên là đội trưởng đội cổ động, hoa khôi Thuần Nhi rồi. Hai người quả là trai tài gái sắc mà.”

“Cũng không hẳn như vậy, nghe đâu họ vẫn còn chiến tranh lạnh mà. Có khi sẽ chọn cô gái khiêu vũ cùng mình chăng?”

“Bla… Bla…”

Bỗng chốc mấy chàng trai đều đổ dồn về phía hai cô gái đang tiến bước vào đây mà không phải Thuần Nhi. Thiên Kim trở thành “cô gái thanh xuân vườn trường” đã trở nên quen thuộc trong vài tháng gần đây khi bắt gặp hay qua lại với Nhật Hoàng, trở thành chủ đề bàn tán sôi nổi. Cô mặc một bộ váy công chúa xõa dài màu xanh đen có đính đá lấp lánh, tóc xõa dài uống lượn có đội thêm vòng hoa nhỏ trên đầu trông vô cùng kiêu sa.

Nhưng mọi người đều thắc mắc cô gái đi bên cạnh Thiên Kim là ai, trông vừa lạ vừa quen. Cô gái ấy mặc đầm xòe ngang gối phối ren màu trắng đính hoa, chân mang đôi gót cao tôn đôi dài trắng ngần. Tóc đen buông xõa dài hơn lưng để lệch mái, ánh mắt đeo kính áp tròng màu hổ phách, trang điểm nhẹ cùng đôi môi hồng, trong cô thật sự rất xinh đẹp theo kiểu phương Tây. Và không ai khác chính là Hướng Dương.


“Cố gái đó là ai vậy? Xinh quá đi mất.”

“Công nhận đúng là nữ thần mà. Sao bây giờ mới xuất hiện chứ?”

“Này, không biết học khoa nào nhỉ?”

“Bla… Bla…”

Hướng Dương gượng cười ngại ngùng khi bao nhiêu con mắt đang đổ dồn vào mình, khiến cô không được tự nhiên cho lắm, đi cứ nép nép vào Thiên Kim.

“Này Thiên Kim, tớ ngại quá đi mất. Họ mà biết mình giả nam ở trong kí túc xá nam, chắc họ tá hỏa lên mất.”

Hướng Dương nói thủ thỉ đủ để Thiên Kim nghe thấy.

“Hãy tự tin lên đi, chuẩn bị tinh thần mà thổ lộ với Gia Anh. Đây là cơ hội cuối cùng cho cậu đấy, Đừng quan tâm gì đến những lời họ nói. Đợi Gia Anh xuất hiện, mình sẽ hẹn anh ấy ra một chỗ không có ai qua lại cho cậu nói chuyện.”

Thiên Kim dặn dò, trên môi luôn nở nụ cười tươi đối đáp cái chào hỏi từ mọi người, đặc biệt các chàng trai đang thật sự gục ngã bởi hai nữ thần xinh lung linh này.

“Chào em, Thiên Kim! Hôm nay nhìn em đẹp lắm.”

Hoàng nhìn cô mỉm cười đáp.

Thiên Kim e thẹn nhẹ giọng đáp: “Cám ơn anh!”

Hoàng quay sang nhìn Hướng Dương nhíu mày kì lạ, cảm giác thấy quen quen, anh đáp:

“Cô gái này là ai vậy? Nhìn rất xinh xắn, kiểu lai Tây. Nhưng nhìn giống một người.”

“À… à… Giới thiệu với anh, đây là bạn thân của em, tên là Hướng Dương. Học cùng ngành y đa khoa.”

Hướng Dương cười trừ một cách gượng gạo, có chút lúng túng, cất giọng dịu nhẹ đáp:

“Chào anh, rất vui được làm quen với tiền bối, hội trưởng hội học viên.”


“Woa, trông cô gái giống tên Dương mỹ thụ, ẻo lả kia thế nhỉ… Nhưng mà công nhận xinh thật đấy.”

Kelvin từ đâu chen vào đáp, ánh mắt nhìn Hướng Dương một cách chăm chăm.

Nghe Kelvin nói vậy, Hoàng mới sực nhận ra, công nhận nhìn cô gái tên Hướng Dương có nét rất giống với cậu nhóc Dương Dương kia, bạn trai của Thiên Kim.

Hướng Dương cười “hihi” đáp: “Chắc người giống người thôi.”

“Phải công nhận lúc đầu nhìn em rất giống tiểu quỷ Dương Dương, cậu ta cũng thấp bé nhẹ cân, lai Tây giống em vậy. Hai em đúng là đôi bạn thân rất xinh đẹp đấy.”

Hoàng vừa cười vừa nói. Anh thật sự bị cả hai cô gái này thu hút mất rồi, đặc biệt là Thiên Kim, cô gái vô tư luôn xuất hiện mỗi khi anh có tâm trạng. Anh vô tình bắt gặp ánh mắt của Thuần Nhi đang đứng cách anh một đoạn khá gần, nhìn anh với ánh mắt khó chịu của sự bực tức.

Thuần Nhi lườm mắt rồi bỏ đi chỗ khác. Anh cũng chẳng bận tâm gì, thật sự anh càng ngày càng cảm thấy giữa anh và cô ấy đang dần xa cách, anh cũng hay bắt gặp cô ấy đi gặp Gia Anh, anh nhắn tin gọi điện cô cũng chẳng trả lời.

“Thôi mấy anh nói chuyện với nhau đi, em với bạn em đi tới kia một lát.”

Nói rồi Thiên Kim vẫy tay tạm biệt Hoàng rồi cùng Hướng Dương quay người bước đi.

“Ê Hoàng, công nhận hai đứa xinh thật chứ. Nhưng nhìn cô gái kia kiểu gì tôi cũng thấy giống tên Dương Dương ẻo lả kia… Có khi nào nó có anh em song sinh không vậy?”

Kelvin thắc mắc đáp, ánh mắt chắm chăm nhìn bóng dáng cô gái đó.

“Tôi cũng giống cậu, nhìn cô gái Hướng Dương đó, rất giống tiểu Dương Dương. Những kiểu gì thì tôi vẫn thấy hai người xinh đẹp kiểu lạ, khác biệt so với nhiều cô gái ở đây.”

Mọi người cứ thế hòa theo nhịp nhàng vang lên, bắt cặp cho mình, cùng nhau nói chuyện.

“Này, Thiên Kim ơi, liệu Gia Anh có tới không?”

Hướng Dương lo lắng hỏi, tay cầm ly nước cam ép uống vài ngụm. Thật tình là cô không biết Gia Anh có tới tham gia hay không nữa, do cô cũng biết anh là một người hướng nội, không thích những nơi ồn ào như thế này. Nhưng kiểu gì hôm nay cô quyết tâm nói cho anh biết sự thật này.

Thiên Kim lên tiếng đáp: “Đợi thêm tí nữa đi, chắc anh ấy sẽ tới đấy.”


Vừa nhắc tới thì đúng lúc Gia Anh xuất hiện trong sự ngỡ ngàng của nhiều nữ sinh lẫn nam sinh ở đây. Hướng Dương với thiên Kim như đứng hình khi nhìn thấy anh.

“Gia Anh như thiết kế đồ họa vậy, đẹp không thể tả, thật sự đây là đích thực soái ca sơ mi đen mà, Hướng Dương à. Anh Hoàng đã đẹp trai rồi, còn Gia Anh không có từ nào để diễn tả nữa.”

Thiên Kim thốt lên, với ánh mắt nhìn Gia Anh đang đi vào một cách mê mẩn. Hướng Dương đứng trân trân nhìn, không tin người con trai kia là Gia Anh.

Gia Anh chỉ mặc đơn giản áo sơ mi đen cùng quần ống đứng màu đen nốt, chân mang đôi giày thể thao của nhãn hiệu Van đắt tiền. Tóc để mái layer bồng bềnh lãng tử, khuôn mặt toát lên thần thái lạnh lùng vốn có, cái mũi cao anh tú.

“Trời ơi, Gia Anh đẹp trai quá đi mất. Không kém gì so với Nhật Hoàng đâu.”

“Tuy mặc đồ đơn giản nhưng lại có khí chất thần thái không thể đùa được.”

“Đẹp trai vậy, thảo nào chẳng bao giờ rớt khỏi top đầu hotboy của trường, mặc dù anh ấy là người ít hoạt động và tiếp xúc nhất.”

“Bla… Bla…”

Những lời bàn tán của mọi người, họ không ngớt lời dành những lời khen có cánh cho Gia Anh nhưng anh lại chẳng bận tâm đến làm gì. Thật ra thì ý định ban đầu của anh sẽ không tham gia, nhưng vì anh nhận được tin nhắn của Thiên Kim rằng “cô ấy sẽ xuất hiện và thổ lộ với anh trong đêm nay” nên anh cực chẳng đã mới tới, vì anh không thích nơi đông người và ồn ào.

“Hướng Dương, cậu đứng yên đây. Đợi mình một lát! Cậu cứ làm theo những gì mình nói.”

Thiên Kim đáp với vẻ mặt nghiêm túc rồi đi tới chỗ Gia Anh đang đứng kia.

“Chưa có gì mà sao mình thấy hồi hộp thế này, phải kiếm chỗ nào đó ngồi để lấy lại bình tĩnh thôi, chứ lát nữa đối diện với anh ấy chắc mình rớt tim ra ngoài mất.” Hướng Dương thầm nói, tay đặt lên ngực hít một hơi thật sâu, đi tới cái ghế gỗ gần đó ngồi. Ánh mắt khẽ liếc nhìn về phía Gia Anh một cách đắm đuối, thì anh quay qua nhìn cô, cô vội quay đi nhìn chỗ khác vì ngại.

“Tiền bối, anh cũng nhìn thấy cô ấy rồi phải không. Cô ấy có chuyện muốn nói với anh. Anh ra phía sau trường đợi đi, em sẽ dẫn cô ấy ra đó gặp anh.”

Thiên Kim đáp với giọng đều đều.

Gia Anh gật đầu “Ừm” một tiếng, rồi đút tay vào túi quần thản nhiên bước đi.

“Gia Anh đi đâu thế nhỉ?” Thuần Nhi nhíu mày rồi quyết định đi theo anh.

Thiên Kim mỉm cười đi tới lôi Hướng Dương đứng dậy bảo: “Mau đi thôi, mình bảo anh ấy ra sau trường rồi. Giờ cậu đến đó mà nói hết những gì trong lòng cho anh ấy nghe đi. Nhanh lên, kẻo mọi người phát hiện ra thì mệt lắm.”

“Ờ ờ!”

Hướng Dương gật đầu đáp rồi cùng Thiên Kim rời khỏi bữa tiệc.


Sau trường.

Gia Anh đứng một mình đợi chờ một người đã theo đuổi anh nắm cấp ba cho tới khi vào ngôi trường này học, anh thật sự muốn biết con người thật của cô ấy.

Bất ngờ, Thuần Nhi từ đầu xuất hiện, chạy tới vòng tay ôm lấy anh, khiến anh có chút bất ngờ không kịp phản ứng gì.

Đúng lúc Hướng Dương với Thiên Kim tới thì bắt gặp cảnh hai người họ đang ôm nhau. Đôi đồng tử của cả hai đều giản rộng đầy ngạc nhiên. Tim cô như nhói lên một giây tức thời vậy.

“Hơ, Thuần Nhi thật quá đáng hết chỗ nói mà…”

Thiên Kim tức muốn sôi cả máu định xông tới thì Hướng Dương cản lại.

“Thiên Kim, đừng như thế, chúng ta nên đi thì hơn.”

Hướng Dương vội lôi Thiên Kim đi chỗ khác. Tình cờ gặp Nhật Hoàng cũng đang đứng nhìn hai người họ, anh gượng cười cay đắng rồi quay lưng đi.

Gia Anh đưa tay buông Thuần Nhi ra khỏi, trầm giọng đáp:

“Cô lại cãi nhau với Nhật Hoàng sao?”

“Đừng nhắc đến anh ta nữa. Gia Anh, chúng ta làm lành đi. Em muốn quay lại với anh.”

Thuần Nhi nhẹ giọng đáp, ánh mắt nhìn Gia Anh chứa đựng những cung bậc cảm xúc.

Vẻ mặt Gia Anh vô cùng lạnh lùng chẳng thể hiện cảm xúc gì, ánh mắt nghiêm túc nhìn Thuần Nhi cất giọng đáp: “Nhưng tôi không thể quay lại với cô. Nói thật cho cô biết, tôi đã có người yêu rồi.”

“Là ai chứ? Em có quen không? Hai người bắt đầu từ bao giờ?”

Thuần Nhi trợn tròn mắt ngạc nhiên nhìn anh, ánh mắt không khỏi thắc mắc.

“Cô nghĩ là tôi sẽ nói cho cô biết sao? Giữa chúng ta không còn là gì của nhau nữa, nên cô đừng có xuất hiện gần tôi mà hãy quan tâm tới bạn trai của cô thì hơn.”

Nói rồi, Gia Anh quay người bước đi một cách lạnh nhạt khiến Thuần Nhi hụt hẫng. Bước chân của anh trở nên gấp gáp vì vừa rồi anh đã nhìn thấy cô ấy xuất hiện sau đó bỏ đi.



Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.