Đọc truyện Giao Ước Định Mệnh – Chương 6
Tháng 12 năm 1882.
Cô Rowland không thả những hòn đá. Cô quẳng chúng. Những mảng băng mỏng, hơi nâu đã ôm lấy hai bờ suối, nhưng một dải nước hẹp vẫn tự do chảy ở giữa. Cô quăng những hòn đá vào chỗ nước đó, tõm, tõm, tõm. Không có một nhịp điệu đặc biệt nào. Đôi lúc cô liên tiếp vứt nhanh một tá sỏi, thỉnh thoảng một phút hay lâu hơn trôi qua giữa hai tiếng tõm. Dường như là cô đang đánh dấu dòng suy nghĩ của mình, một phút ngoan cố bướng bỉnh theo sau bởi một khoảng trầm tư, và lại bị vượt qua bởi một đợt sóng kích động khác.
Khi không tìm thấy thêm hòn đá nào khác, cô ngồi xuống một gốc cây, tựa cằm lên đầu gối, chiếc áo choàng màu xanh lơ buồn bã bay phất phới quanh mắt cá chân cô trong làn gió không chịu ngừng nghỉ. Camden đứng bên bờ suối đối diện, anh không thể nhìn thấy mặt cô bên dưới vành mũ. Nhưng anh cảm thấy nỗi cô đơn tỏa ra từ cô, một nỗi cô đơn dội lại từ đâu đó sâu bên trong anh.
Anh không thể nghĩ đến điều gì khác ngoài cô.
Những năm trước, anh đã chấp nhận rằng theo đuổi Theodora – một cô gái không thể tự mình đưa ra quyết định liên quan đến anh, người anh đã không gặp trong một năm rưỡi – sẽ đưa đẩy anh đến những cám dỗ lúc này hay lúc khác.
Theo cách nào đó, một chàng trai trẻ với một diện mạo ưa nhìn và sự thận trọng về tình dục mang đến một thử thách không thể cưỡng lại cho một số phụ nữ nhất định, trong mọi tầng lớp xã hội, ở bất cứ thủ đô nào của châu Âu. Nếu anh nhận một đồng franc, một đồng mark hoặc một đồng rúp cho mỗi lần anh được dụ dỗ lên giường với phụ nữ từ khi bước sang tuổi mười sáu, anh đã có thể nghỉ ngơi ở một miền quê, và sống cuộc sống của một địa chủ giàu có.
Anh đã gạt bỏ từng lời đề nghị như thế, với sự khéo léo và danh dự khi có thể hoặc là tránh né một cách tài tình. Một người đàn ông có danh dự không tuyên bố tình yêu với một phụ nữ trong khi lại chào đón thân thể của một người đàn bà khác lên giường.
Điều đó không dễ, nhưng có thể thực hiện được. Sự bận rộn sẽ giúp thực hiện điều đó. Không phải vấn đề đạo đức hay những triết lý có thể chống lại những giải tỏa cá nhân. Mà bằng việc vùi đầu vào học tập, với những công thức nhiệt động học, những phép tính cao cấp anh đã giữ cho đầu óc mình thoát khỏi những bộ ngực hay những bộ mông.
Nhưng bây giờ không có gì giúp anh được nữa. Anh đã bận rộn suốt cả ngày dài, xem xét từng ngõ ngách của dinh thự Twelve Pillars, nhưng những ý nghĩ về cô Rowland vẫn gào thét trong anh từng phút. Bất cứ điều gì anh làm trong phòng ngủ riêng chỉ càng tạo thêm những hình ảnh tưởng tượng về cô và kích thích anh trong ngày hôm sau. Những suy nghĩ về bộ ngực và mông của cô – không kể đến đôi mắt khao khát buồn bã và mái tóc dài mát lạnh đổ xuống lưng của cô – chiếm lấy anh từ từ, làm rối loạn những phương trình bậc hai đơn giản và làm những tích phân lôgarít hoàn toàn bất lực.
Và nếu như đó chỉ là một tình huống đơn giản, một dục vọng không kiềm chế được, thì có thể hoàn toàn hiểu được trong trường hợp một người đàn ông trẻ có ham muốn mãnh liệt, nhưng ngoan cố từ chối buông xuôi sự tôn nghiêm của mình. Nhưng anh muốn nhiều hơn việc chỉ chạm vào cô. Anh muốn hiểu cô.
Mẹ của Theodora, mặc dù cũng luôn huênh hoang và quyết tâm, nhưng không hề giống bà Rowland, nữ thần bảo trợ của tất cả những bà mẹ tham vọng.
Ít nhất Nữ bá tước Von Schweppenburg có lý do biện hộ là sự nghèo nàn và cần sự che chở của một người con gái có cuộc hôn nhân giàu có, trong khi bà Rowland bị thúc đẩy hoàn toàn bởi – theo anh cảm thấy – tham vọng chưa được toại nguyện của chính bà, tham vọng đó có thể bẻ gẫy một chiếc roi cứng hơn bất cứ cái roi mà người thay thế cho Beelzebub (*) có thể bẻ.
(*) Beelzebub: Một trong bảy hoàng tử của địa ngục.
Thế nhưng cô Rowland không sợ mẹ mình, không sợ chút nào. Nếu có, thì là bà Rowland sợ con gái mình, một điều ngạc nhiên vượt trên tất cả mong đợi từ kế hoạch trèo lên xã hội của Hannibal (*) này, người cố gắng mang những con voi bằng đồng bảng vượt qua sự khinh thị của xã hội thượng lưu sừng sững như dãy núi Alps trừu tượng để chọc khuấy xã hội Luân Đôn không chút đề phòng.
(*) Hannibal, con trai của Hamilcar Barca (sinh năm 247 trước Công nguyên – mất 183 trước Công nguyên), một tướng lĩnh và nhà chiến thuật quân sự người Carthage.
Hai ngày sau cuộc gặp mặt tình cờ của họ, anh đã thực hiện một chuyến ghé thăm chính thức đến nhà Rowland, cùng với cha mẹ và hai người em của mình, Claudia và Christopher buồn chán. Ấn tượng bởi những phiến đá cẩm thạch Hy Lạp, đồ gỗ thời Louis XIV và những bức tranh thời Phục hưng trải dài hết tầm mắt, Claudia đã năn nỉ để có được một chuyến tham quan Briarmeadow.
Trong khi cha mẹ anh tiếp tục trò chuyện với bà Rowland, cô Rowland miễn cưỡng dẫn ba vị khách cùng thế hệ qua những phòng khách, thư viện và nhà tắm nắng. Christopher trở nên ngày càng táy máy hơn và cuối cùng đã đánh mất thái độ lịch sự với người đi cùng và trở lại với bản tính thô lỗ của một đứa bé mười bốn tuổi khi đang trong phòng trưng bày, trước một bức chân dung của Carrington chắc đã được đưa cho cô Rowland khi họ đính hôn.
“Mẹ tôi luôn nói anh họ Carrington là một ví dụ xấu”, Christopher nói. “Tôi đoán cô sẽ kết hôn với bất kỳ anh chàng lêu lổng nào có được chiếc mũ công tước”.
Cô không cả ngừng bước, “Ngài Christopher của tôi với nguồn tài chính eo hẹp của gia đình và sức quyến rũ to tát của riêng ngài, tôi cho là ngài sẽ cưới bất kỳ nữ thừa kế nào đồng ý kết hôn với ngài, bất chấp việc cô ta có răng và có biết đọc hay không”.
Mặt Camden lộ vẻ đau đớn vì không thể cười lớn trước biểu hiện kinh hoàng của em trai. Christopher có thể là một đứa bé thô lỗ, nhưng nó vẫn là con của một công tước Anh và là cháu nội của một hoàng tử Bavaria . Biết địa vị thấp kém của mình, một cô gái trẻ trong tình huống này sẽ phải chịu đựng thái độ thô lỗ của nó, hoặc tốt nhất, cười cho qua. Nhưng với Rowland, cô đã tát bốp cậu bé một cái và đặt nó vào đúng vị trí của mình với sự tàn nhẫn của một kẻ săn mồi bẩm sinh.
Không giống như mẹ cô, người bày biện ngôi nhà với những nhắc nhở tinh tế về học thức của mình – đồ đồng thời kỳ Mycenae (1) , những dấu ấn cổ nhất có thể từ đảo Crete (Hy Lạp), những tác phẩm trên giấy cói được bọc kính đánh dấu thời kỳ của các Pha-ra-ông – cô Rowland cảm thấy không cần thiết phải chứng tỏ với thế giới rằng cô biết từ Antiphanes đến Aristophanes (1) . Cô ổn cả, cám ơn, khi là con gái của một người đàn ông có tổ tiên mà chỉ một vài thế hệ trước đã từng giặt là quần áo và mang vác than cho những dòng họ cao quý mà cô định kết hôn.
(1) Thời kỳ Mycenae là một thời kỳ văn hóa của Hy Lạp cổ đại được lấy tên từ di chỉ khảo cổ Mycenae phía Đông Bắc Argolis, nằm ở Peloponnese phía nam Hy Lạp. Athena, Pylos, Thebes và Tiryns cũng là các địa điểm quan trọng thuộc thời kỳ Mycenae. Giai đoạn cuối cùng của Thời kỳ Đồ đồng ở Hy Lạp cổ đại, là thời điểm xuất xứ phần lớn văn chương và thần thoại Hy Lạp cổ, gồm cả các sử thi Homer.
(2) Antiphanes và Aristophanes: Các nhà soạn kịch thời Hy Lạp cổ đại.
Anh ngưỡng mộ lòng tự tin của cô. Cô biết giá trị của mình và không giả vờ khác đi với những người đánh giá cô dựa trên nguồn gốc. Nhưng bằng cách từ chối chịu đựng những tên ngốc và thể hiện vẻ bề ngoài thật tốt đẹp, cô đã tự đày đọa mình vào một con đường cô độc, kể cả trong thất bại và chiến thắng.
Camden dẫn ngựa xuống dốc cho đến khi anh đến gần mép nước và cưỡi lên nó để vượt qua dòng suối. Ngay khi lên đến bờ, anh xuống ngựa và buộc nó lại.
Lúc đó cô đã đứng lên và đang giũ bụi trên váy.
“Cô Rowland”. Trong cơn bốc đồng anh không đưa tay ra để bắt tay cô mà nắm lấy vai và hôn lên hai gò má mềm mượt lành lạnh của cô. Anh vẫn còn là một người nước ngoài ở nơi này và anh không cao cả đến mức không tận dụng lợi thế đó, “Tôi xin lỗi. Tôi đã nghĩ rằng mình vẫn đang ở Pháp”.
Ánh mắt họ quấn vào nhau. Đôi mắt cô gần như là một màu đen tuyền không thể tìm ra một khoảng cách xã giao nào tại đường phân cách giữa con ngươi và mống mắt. Cô liếc xuống ngay, hàng lông mi dày và cong vút nằm trên làn da trong mờ. Sau đó cô nhìn anh, “Không cần phải xin lỗi, thưa ngài. Ngài có thể tán tỉnh một cô gái mà ngài không định kết hôn. Tôi không phiền đâu”.
Anh nên cảm thấy xấu hổ, nhưng anh lại không, “Cô có tán tỉnh người đàn ông mà cô không định kết hôn không?”
“Tất nhiên không”, cô nói. “Tôi thậm chí cũng không tán tỉnh người đàn ông tôi định cưới”.
Cô hổ cái bé nhỏ đáng yêu. Vương giả, thẳng thắn ban ngày và là ngọn lửa tan chảy lúc đêm, “Thay vào đó cô nói với họ về những khoản nợ”, anh trêu.
Câu nói của anh làm cô khẽ mỉm cười, “Tôi thích cách tiếp cận trực tiếp hơn”.
Anh nóng lên với vài từ đó. Nếu cô đã tiếp cận với anh trực tiếp hơn đêm đó, anh đã giữ cô trên giường lâu hơn, và họ đã bị phát hiện bởi chính bà Rowland.
“Trời lạnh rồi”, anh nói. “Cô nên vào trong nhà”.
Mùa đông ở đây không thể so sánh được với mùa đông phương Bắc, nơi nhiệt độ tụt xuống đến mức không thể thấp hơn khiến cô cần nhiều hơn một cốc sôcôla nóng để ấm lại, đó là một chai rượu vốt-ka và một cơ thể đàn ông.
Cô thở dài, “Tôi biết. Tôi khó có thể cảm nhận được ngón chân của mình.
Nhưng đây là cách duy nhất để tôi có thể có một chút yên bình vì cách xa mẹ tôi. Bà ấy không ngừng nói về anh kể từ ngày anh ở lại. Và bà ấy không tin rằng tôi đã nỗ lực hết sức để biến anh thành con rể của bà. Sau thành công của tôi với Carrington, bà ấy nghĩ chỉ cần tôi muốn là một người đàn ông sẽ sải bước tiến đến đưa tay cho tôi”.
“Tôi có thể phá vỡ ảo tưởng của bà ấy giúp cô”, anh nói.
Cô lắc đầu, “Bà đã gặp cô Von Schweppenburg mùa lễ hội trước. Tôi không xúc phạm cô Von Schweppenburg đâu nhé, nhưng dù anh có nói gì cũng không thuyết phục được bà rằng tôi không phải là một đám tốt hơn với anh”.
Thật khó để tranh cãi điều đó. Thậm chí còn khó hơn để nhớ đến những ý định cao quý của mình khi anh đang đứng cạnh cô, biết rằng cô muốn anh với một tình cảm được che giấu bởi vẻ giễu cợt, biết được cảm giác chính xác có cô ở bên dưới anh.
Nhưng anh không được chỉ nghĩ cho mình. Theodora cần anh. Cô ấy sợ hãi thế giới này, anh không thể từ bỏ cô ấy để đổi lấy một thay đổi bất ngờ của vận mệnh.
Cô Rowland kiểm tra chiếc đồng hồ đu đưa ở cổ tay, “Chết thật. Đã quá ba rưỡi rồi. Tôi tốt nhất là nên về nhà. Nếu không mẹ tôi lại nháo nhào ra ngoài tìm tôi lần nữa”. Cô đưa tay ra để bắt tay anh, “Chúc một ngày tốt lành, ngài Tremaine”.
Anh bắt tay cô. Nhưng vì sao đó, anh không thể thả ra dù anh định làm thế.
Anh không muốn cô đi. Anh muốn điều gì đó – không phải một cuộc làm tình hoang dại trong trí tưởng tượng của anh, mà là điều gì đó có lý và đôi chút đúng đắn để giữ cô lại với anh lâu hơn một chút.
Nhưng sự khôn ngoan đã rời bỏ anh.
Anh không thể nghĩ ra cái gì. Và anh không thể bỏ tay cô ra.
Tâm trí Gigi là một cuộc náo động của hy vọng và sợ hãi va vào nhau loảng xoảng. Họ đều đang cư xử theo cách tốt nhất, đúng như những nghi thức chào hỏi tuần tự đúng đắn. Điều tiếp theo mà cô biết, là anh nợ cô một lời xin lỗi hoặc một nụ hôn.
Nhưng cô không nhận được gì cả. Anh chỉ lùi xa khỏi cô, ngẩng đầu lên và cười gượng gạo, “Tôi thật là vụng về, đúng không?”
Và đúng thế. Không có những lời giải thích vụng về, không lúng túng, không có điều kiện cho cô đòi hỏi đền bù mà không vượt qua sự đần độn hay quá khích.
Cô nhìn anh với vẻ thích thú lộ rõ. Người đàn ông này biết phòng tránh một tình huống tai tiếng có thể xảy ra giỏi hơn là cô nghĩ. Việc anh tự tháo gỡ cho mình một cách trôi chảy vừa ấn tượng vừa đáng lo nghĩ. Có lẽ rốt cuộc anh chỉ đang đùa giỡn với cô, một cuộc yêu đương lăng nhăng để giải khuây trong những ngày nghỉ ở một nơi hẻo lánh.
“Tôi cho rằng chỉ có anh mới có thể đánh giá điều đó, thưa ngài”, cô nói.
“Cô nên dùng ngựa của tôi”, anh nói.
Vẻ kinh hoàng lướt trên mặt anh sau đó, như thể anh vừa công khai và tuyên bố hùng hồn trước mẹ anh và mẹ cô rằng anh muốn chui vào bên dưới váy của cô và ở lại đó luôn.
Vì nghĩ đến nỗi sợ hãi của cô nên anh đã rất chu đáo, dẫn bộ con ngựa đực đến với một tốc độ rất chậm và buộc nó ở rất xa cô. Nhưng giờ anh đã quên tất cả về điều đó. Trái tim cô bay lên. Dưới vẻ điềm tĩnh phẳng lặng của mình, anh cũng đang xáo động giống như cô, có thể còn hơn.
“Tôi không cưỡi ngựa”, cô nhắc anh.
Anh hít vào một hơi thở sâu, tiếng thở ra có thể nghe thấy rõ gần giống như một lời thú nhận xấu hổ mà cô dường như luôn lấy được từ anh.
“Sao cô lại không cưỡi ngựa?”, anh hỏi, lần nữa lấy lại vẻ tự chủ điềm tĩnh của mình, “Tôi không thể tin rằng mẹ cô chấp nhận để bỏ qua những bài học cưỡi ngựa”.
Cô nhún vai, “Bà ấy không bỏ qua. Tôi quyết định không cưỡi”.
“Hãy nói cho tôi biết vì sao đi. Cô có vẻ như thích cưỡi ngựa, thích sự kiểm soát và tự do mà nó mang lại”.
Ồ, cô thích, tất nhiên. Cô yêu thích cưỡi ngựa. Cho đến lần thứ hai cô bị ngã, gẫy ba xương sườn và hai xương cánh tay phải, “Tôi sợ ngựa. Vậy thôi”.
“Vậy tại sao cô sợ ngựa? Chúng là những sinh vật hiền hòa và có lý lẽ hơn hẳn nữ công tước quả phụ. Và từ những gì tôi nghe thấy, cô không hề sợ nữ công tước”.
Anh chắc chắn có cách để cô thả lỏng lưỡi của mình, với vẻ ân cần, kiên nhẫn, và bằng vẻ bề ngoài thực sự quan tâm đến cô, không phải tiền của cô, bởi vì cô đã cố gắng đưa nó cho anh. Chính cô.
“Tôi ngã ngựa hai lần. Và bị thương rất nặng trong lần thứ hai”.
Anh vẫn lắc đầu, “Cô chắc hẳn đã trở lại trên lưng ngựa ngay cả trước khi bác sỹ cho phép cô ra khỏi giường. Chuyện gì đã thực sự xảy ra?”
Đó không phải việc của anh. Không phải mối bận tâm của anh. Ít nhất, không phải khi anh đang nghĩ rằng mình đã hứa hôn với người khác. Cô nói với anh chính xác như thế, nhưng chỉ để nghe mình nói, “Một kẻ săn gia tài tuyệt vọng. Anh ta tức điên lên với mẹ tôi vì ngăn cản anh ta và quyết định trả thù tôi.
Anh ta vét hết những gì còn lại trong túi và mua chuộc tên giữ ngựa của chúng tôi”.
Khi cú ngã thứ nhất không tổn hại gì đến cô – chỉ làm ngựa đi chậm lại khi dây buộc yên cương bị đứt, cô trượt khỏi ngựa và ngã xuống một thứ gì đó mềm – hắn ta đã thử lần nữa. “Tôi đã may mắn. Bác sỹ nói tôi có thể dễ dàng bị gãy xương sống và nằm liệt giường cả đời chứ không phải hai tháng”.
Người gây ra thương tích cho Gigi, Henry Hyde đã bị bắt hai ngày sau đó với một cáo buộc khác. Rõ ràng hắn ta quá tuyệt vọng về tiền bạc đến mức cố gắng đầu độc bà dì góa bụa để lấy vài trăm bảng được hứa cho hắn theo di chúc của bà. Hắn đã chết trong tù.
Ngài Tremaine chăm chú lắng nghe. Cô không thể xác định qua đôi mắt nghiêm trang của anh rằng anh thấy kinh tởm hay buồn bã. Cô ngay lập tức hối tiếc về sự thành thật của mình. Có gì hay ho khi chất lên anh tất cả quá khứ xấu xa đó?
“Hãy đợi ở đây”, anh nói, “Tôi sẽ trở lại trong một phút”.
Anh trở lại và dẫn theo con ngựa phía sau. Với chiều cao của mình, anh chuyển động với vẻ thanh nhã thoải mái. Dáng đi có vẻ nhàn nhã của anh đã nhanh chóng thu gọn khoảng cách. Đôi giày cưỡi ngựa của anh cổ cao lên đến nửa bắp chân. Cô phải ra sức kiềm chế để không dõi theo đường thẳng của chiếc quần nâu vàng và chiếu ánh mắt vào chỗ cô không nên nhìn.
“Cô đi bộ một chút với tôi nhé?”, anh hỏi vẻ mong muốn tha thiết.
“Tất nhiên”. Cô không hiểu anh muốn gì, nhưng điều đó không quan trọng.
Cô sẽ làm mọi việc với anh, cùng anh, bao gồm cả việc từ bỏ trinh tiết của mình, nếu anh đòi hỏi, dù có hoặc không có hợp đồng hôn nhân.
Kể từ khi gặp anh, mỗi sáng cô thức dậy với một nỗi đau quặn thắt mà ngọt ngào trong tim – niềm vui và nỗi kinh hoàng lấn át vì yêu – không biết làm thế nào để trải qua những ngày không có anh, không biết làm thế nào để tồn tại sau một cuộc gặp mặt khác với anh.
Mặt đất cao lên và trải phẳng thành một đồng cỏ mang màu xám và vàng trong mùa đông, hai bên là rừng gỗ dày đặc. Họ đi bộ cho tới khi đến một chòi tránh nắng mưa đã không được sử dụng trong nhiều năm. Ngài Tremaine dừng lại, buộc ngựa và cởi bỏ yên cương rồi cẩn thận đặt mọi thứ xuống đất.
“Anh đang làm gì thế?”, cô hỏi, bắt đầu thấy nghi ngờ, “Ai lại cưỡi không yên?”
“Đến gần hơn đi”, anh yêu cầu. “Tôi muốn cô quan sát tôi”.
Cứ như là cô có thể làm điều gì khác khi ở gần anh.
Anh nhìn vào mắt và tai con ngựa đực, vuốt tay xuống dọc chân nó, và nâng từng cái móng lên để kiểm tra. “Chúng tôi thực sự nên bán nó”, anh nói.
“Carrington rất biết cách chọn ngựa, quá tốt so với túi tiền của anh ấy”.
Anh nhặt chiếc đệm yên cương lên, vuốt thẳng và đặt lên lưng con ngựa. Sau đó anh đặt bàn đạp sắt lên phía sau yên cương và gấp những sợi dây đai yên lên để nó không quật vào con ngựa khi có người cưỡi. Sau đó anh mới nâng yên cương lên cao và đặt nó lên ngựa, nhẹ nhàng như đặt một đứa trẻ sơ sinh vào xe đẩy, điều chỉnh cái đuôi vểnh của yên ngựa cao hơn cái u trên vai ngựa một chút, để khi người cưỡi trèo lên yên cương, nó sẽ trượt vào vị trí và giữ lông ngựa ở đúng hướng.
Cô ngạc nhiên. Cô chưa bao giờ nhìn thấy một quý ông làm bất cứ việc gì cần đến sức lực ngoài nâng một khẩu súng săn. Vậy mà ở đây, anh thực hiện công việc của một người giữ ngựa giống như anh đã làm cả trăm lần trước đó.
Chuyển động của anh gọn gàng, hiệu quả, mọi việc được hoàn thành nhanh chóng, tập trung và tốt. Cô bắt đầu hiểu được tư thế đĩnh đạc của anh – hơn cả lòng tự tin bẩm sinh, đó còn là hiểu biết và kinh nghiệm.
“Đến xem dây đai yên đi”, anh ra lệnh cho cô.
Cô nghe theo. Sợi dây chắc chắn và còn tốt. Anh bắt cô kiểm tra những sợi dây buộc bàn đạp và xác nhận bằng chính mắt mình rằng mọi thứ đã được buộc chặt vào yên cương một cách chuẩn xác. Sau đó anh mới buộc và siết chặt sợi dây, đảm bảo rằng không buộc con ngựa quá chặt, để có thể luồn những ngón tay vào giữa sợi dây và bụng con ngựa. Cô nhìn chằm chằm vào bàn tay anh, thật bản lĩnh, thành thạo, khéo léo – và khêu gợi trong đôi găng tay da màu đen mềm mại vừa khít đó.
Anh đứng gần đầu con ngựa và nâng từng chân trước của nó lên, chỉnh lại yên cương và vuốt thẳng những nếp nhăn của miếng da. Cuối cùng, khi anh hài lòng rằng con ngựa đã được thắng yên hoàn chỉnh, anh thắng lại cương, để cô nhìn thấy mọi biện pháp đảm bảo an toàn và mọi công đoạn đã được thực hiện một cách hoàn hảo.
“Cô biết tôi muốn cô làm gì, đúng không?”, anh nói với một nụ cười dịu dàng, “Cô không sợ ngựa. Cô sợ những người muốn làm hại cô thôi”.
Cô nhún vai, “Vậy có gì khác nhau?”
Anh giơ tay ra, “Tôi muốn thấy cô không sợ gì hết”.
Ký ức về cú ngã hiện về bất chợt. Cô cảm thấy những giây phút hãi hùng và hoảng sợ dài vô tận, những tiếng vụt, tiếng hét xé toạc lồng ngực và cảm giác không muốn rời chiếc giường lần nữa, để trượt mãi, trượt mãi, vào cơn mê sảng trong thuốc phiện.
Hơn tất cả mọi thứ, chính tai nạn đó đã thuyết phục cô phải kết hôn với một người có vị trí cao như trời. Cô sẽ không trở thành nạn nhân của chính gia tài của mình. Cô sẽ đi săn, không phải bị săn. Ba tháng sau việc mua lại Briarmeadow được hoàn thành. Chỉ vài tuần sau đó cô đã bắn làn đạn đầu tiên nhắm thẳng vào Twelve Pillars.
Cô đặt tay vào tay ngài Tremaine. Anh siết nhẹ tay cô trong một thoáng, mắt anh không hề rời mắt cô, “Sẵn sàng?”
“Tôi không cưỡi ngựa một bên”, cô nói.
“Điều gì đó nói với tôi cô biết cưỡi ngựa hai bên là như thế nào”, anh trả lời, hoàn toàn tự tin vào trực giác của mình, “Nào. Chỉ năm mươi thước. Đi từ từ thôi. Tôi sẽ giữ dây cương”.
Cô biết anh muốn gì. Anh muốn cô vượt qua nỗi sợ của mình, và anh muốn là người giúp cô đạt được mục tiêu đáng khen ngợi đó. Nếu ai đó đưa đẩy cô đến việc này, cô sẽ vùng lên trước thách thức đó đơn giản bởi vì cô không muốn phơi bày quá nhiều điểm yếu của mình.
Nhưng với anh thì khác. Cô không sợ anh nhìn thấy vẻ yếu đuối của mình.
Trước anh, dường như là cô được phép, bằng cách nào đó, để thành thật, giận dữ và thậm chí là sợ hãi. Cô cưỡi con ngựa đó vì cô muốn làm anh vui lòng, để anh nghĩ rằng anh đã tạo ra một bước tiến quan trọng trong cuộc đời cô. Và có lẽ, chỉ có lẽ thôi, cô có thể đi được năm mươi thước nếu cô giữ vững, cắn chặt răng, và cầu nguyện một thần thánh nào đó có chút thông cảm với một cô gái tự cao tự đại đáng thương.
“Tôi hứa sẽ không liếc nhìn mắt cá chân xinh xắn của cô”, anh nhẹ nhàng nói, “Nếu đó là điều cô lo lắng”.
“Anh không nên đề cập đến mắt cá chân của tôi. Và chúng khó có thể là xinh xắn”. Và đôi giày của cô đang đi cũng không phải là những đôi giày được trang trí dát vàng dát bạc, hay những viền đăng ten được thiết kế để một người đàn ông bủn rủn đầu gối nếu anh ta vô tình nhìn thoáng qua dưới gấu váy của cô.
“Tôi sẽ là người đánh giá điều đó. Nào, chúng ta đi chứ?”
“Được rồi, vậy thì, năm mươi thước”.
Vẻ ngưỡng mộ trong mắt anh gần như khiến mọi thử thách điên rồ nhất trở nên đáng giá. Anh quỳ một đầu gối xuống và chụm hai bàn tay gần nhau. Cô thở ra một hơi dài và thô ráp, một tay nắm lấy dây cương, tay kia nắm cái đuôi của yên cương rồi đặt bàn chân trái lên tay anh. Anh đẩy mạnh cô lên, cô quăng chân phải qua lưng con ngựa. Và cô đã ngồi trên yên.
Con ngựa khịt mũi và chuyển động. Cô hét lên và cuống cuồng với lấy dây cương. Anh nắm lấy tay cô vừa kịp lúc.
“Thả lỏng nào!”, anh thủ thỉ, với cô hay với con ngựa cô cũng không chắc chắn, “Thả lỏng nào!”.
Sau đó anh ngước mắt lên nhìn cô, ánh mắt trấn an nhất mà cô nhìn thấy kể
từ khi cha cô qua đời, “Đừng lo lắng. Tôi sẽ giữ cô an toàn”.
“Tôi nên đề nghị anh làm người giữ ngựa thay vì làm chồng tôi”, cô nói.
Anh cười toe toét, “Giữ nhé”.
Anh dẫn con ngựa đi từ từ. Chúa nhân từ, mặt đất bên dưới phải ở cách cô đến năm mươi feet và đang dốc xuống. Cô đã quên cảm giác ngồi quá cao trên một con ngựa đực vĩ đại. Cô biết rằng con ngựa đang chuyển động nhẹ nhàng và đều đều bên dưới cô, nhưng cô cảm thấy như cô đang ngất ngưởng trên một con ngựa hoang dã, và sẽ bị hất văng đi bất cứ lúc nào. Một cơn buồn nôn cuộn lên trong dạ dày cô. Cô muốn vòng tay ôm lấy cổ con ngựa, và nắm lấy tất cả những gì có thể. Cô muốn thoát khỏi giây phút này.
“Anh không thực sự là ngài Tremaine, phải không?”, cô hỏi, tuyệt vọng tìm kiếm sự xao nhãng. “Anh là một kẻ ăn xin trông giống ngài ấy, và hai người quyết định thay đổi vị trí của nhau, để lừa gạt mọi người, và để cho vui”.
Anh cười to, “Ừ, tôi là một kẻ ăn xin – một người tầm thường nghèo nàn, như cô đã nói ngoại trừ một điều rằng tôi có mối liên hệ với tất cả hoàng gia ở châu Âu. Vì vậy đôi khi tôi mặc những quần áo điệu đà của mình và ra ngoài uống rượu với những anh em họ quý tộc. Đôi khi tôi lại mặc những bộ đồ rách rưới và làm việc trong chuồng ngựa. Lẽ ra chúng tôi không nên giữ những con ngựa nữa. Nhưng cha tôi nói như vậy thì khác gì chúng tôi thôi đội mũ và đi giày. Đó là một việc tiết kiệm mà tôi không thể thuyết phục ông thực hiện”.
Câu trả lời của anh thẳng thắn đến mức sửng sốt, trong chốc lát cô quên mất nỗi sợ về cú ngã có thể sắp xảy ra, “Và cha mẹ anh cho phép những… những việc vặt này?”
“Họ mắt nhắm mắt mở quay đi và giả vờ rằng bằng cách nào đó tôi có thể điều hành ngôi nhà tốt hơn và tốn ít chi phí hơn mà không làm bẩn đôi tay của mình. Hay điều khiển những trò chơi cá cược ở một trường học nào đó mà tôi đang theo học”.
“Trò chơi cá cược?”
“Những trò chơi có xu hướng chuyển từ sự thật thành xác suất. Kiểu như tôi có thể hứa hẹn một phần thưởng, ví dụ một bảng, và tiền phạt tương đương với những tên bạn cùng học – đặc biệt những người kém môn toán – một xu một lần để xếp hàng sáu đồng xu ngửa lên trong khi bịt mắt. Tôi luôn luôn làm xong trước”.
“Chúa lòng thành”, cô thốt ra. “Có bao giờ anh bị bắt không?”
“Vì chỉ có vài đồng xu trong túi?”, anh cười khoái trá. “Không. Tôi là một chàng trai đầy hứa hẹn, có đạo đức và hòa nhã nhất mà bất kỳ giáo sư nào từng gặp”.
Có một vẻ tinh quái đáng yêu trong giọng của anh. Anh hòa nhã, có đạo đức (cho đến khi cô có thể xác định), và vô cùng hứa hẹn. Nhưng anh còn thông minh, khôn ngoan, và sẵn sàng bẻ cong luật lệ.
Tại sao số mệnh lại cám dỗ cô như vậy? Tại sao anh phải hoàn hảo với cô một cách tuyệt vời như vậy, nhưng cũng không thể với tới một cách tuyệt đối đến như vậy?
“Có việc gì anh không thể làm không?”
“Không”, anh vừa nói vừa cười. “Nhưng có những việc tôi không thể làm tốt. Ví dụ, tôi là một người nấu ăn tồi tệ. Tôi đã cố gắng, nhưng gia đình tôi từ chối những bữa ăn thanh đạm do tôi nấu”.
Điều này làm cô sửng sốt. Thậm chí trước khi anh trở thành ngài Tremaine, anh là họ hàng của nhiều công tước và hoàng tử. Người đàn ông này, có dòng máu quý tộc xanh đến mức có thể nó đã trở thành màu chàm, lại làm việc trước một cái bếp lò và nấu được một bữa ăn hoàn chỉnh dù là thành công hay không.
Còn gì nữa? Hoàng tử xứ Wales hạ đường ray xe lửa xuống bằng chính đôi tay trần của mình ư?
Và một ý nghĩ sửng sốt hơn nữa nảy ra trong đầu cô, “Anh có định làm việc để kiếm sống không?”
“Có chứ. Nhưng gần đây tôi trở nên ngần ngại. Một tước hiệu có cản trở, ngay cả khi nó chỉ là một tước hiệu đặc quyền – cho đến lúc này. Tôi cho rằng điều hành một điền trang là một nhiệm vụ cao quý và giết thời gian”. Anh nhún vai, tay áo anh sượt vào mép váy của cô. “Nhưng đó không phải việc tôi lựa chọn”.
“Và anh đã chọn làm gì?”.
“Kỹ sư”, anh dễ dàng trả lời, “Tôi học cơ khí ở Đại học Bách khoa”.
“Cha mẹ anh nói anh học ngành gì đó về vật lý hoặc kinh tế”.
“Cha mẹ tôi vẫn chưa chấp nhận được chuyện ấy. Họ nghĩ rằng nghề cơ khí quá tầm thường, nhiều dầu mỡ, khói và nhọ nhem”.
“Nhưng tại sao là kỹ sư?”, cha cô đã làm việc với nhiều kỹ sư. Họ đều là những người thành thật và đầu óc khá đơn giản, dường như không có gì giống với ngài hầu tước thanh lịch bên cạnh cô.
“Tôi thích xây dựng. Làm việc bằng đôi tay của mình”.
Cô lắc đầu. Tay. Vị công tước tương lai thích lao động chân tay, “Ôi, đừng nói với ai những điều anh đã nói với tôi”, cô cảnh báo, “Họ sẽ không hiểu chút nào đâu”.
“Tôi không nói với ai cả. Tôi chỉ nói với cô bởi vì cô dành thời gian cho những tay kế toán và luật sư ngang bằng với những thợ may. Chắc chắn cô đang thúc đẩy hình thành một định nghĩa về tiêu chuẩn bình thường như tôi”.
Cô chưa bao giờ nghĩ về mình như thế. Cô là người phớt lờ những ranh giới đã được định sẵn hơn là một người ham mê những cái mới và chưa được khám phá. Nhưng có lẽ chúng là một và giống nhau, điều này bao hàm điều kia.
Cô ngắm nhìn anh, nhìn dáng đi bình thản thong thả, bàn tay đi găng nắm chắc dây buộc ngựa, bàn tay kia đưa ra để gạt những cành thấp của cây liễu già.
“Tôi…”, cô bắt đầu, và không kết thúc.
Cây Liễu Già. Họ đã đi đến cây liễu già, cách cái chòi tránh mưa nắng khoảng một phần tám dặm. Cô không thể tin vào điều đó. Nhưng cô liếc nhìn lại, từ xa xa cái chòi trông như một que diêm.
“Ừ!”, anh tiếp lời cô, vẫn giữ nhịp đi đều đặn của họ.
Cô nhìn lại lần nữa để chắc chắn là mắt cô đã không lừa gạt cô. Không nhầm lẫn. Cô đã đi hết gần hai trăm thước, cơn buồn nôn của cô đã tan đi đâu đấy dọc đường, bàn tay cô không còn giữ chặt dây cương mà lỏng lẻo, gần như bất cẩn.
Bằng cách nào đó, trong cuộc trò chuyện sôi nổi với anh, điều không thể đã xảy ra. Cô đã quên nỗi sợ của mình và cơ thể cô thả lỏng thành một nhịp điệu quen thuộc và thoải mái.
“Chúng ta đã đi hơn năm mươi thước, tôi nghĩ thế”, cô lẩm bẩm.
Anh nhìn lại đằng sau, “Chúng ta đã đi được đến thế rồi cơ à?”.
“Anh biết chúng ta đã đi quá năm mươi thước từ lâu rồi, đúng không?”
Anh không trả lời thẳng vào câu hỏi của cô, “Cô có muốn tôi giúp cô xuống ngựa không?”
Cô muốn không? Đột nhiên cô lại thấy ngất ngây, không còn sợ hãi nữa, cứ như một cơ thể khỏe mạnh bình thường cảm thấy một phúc lành và điều kỳ diệu sau cơn ốm yếu kéo dài và đau đớn. Không, cô không muốn xuống ngựa. Cô muốn cưỡi ngựa, phi về phía trước trong tâm trạng hăng hái cuồng nhiệt.
Anh lùi lại, rồi thúc giục cô, “Tiến lên đi!”
Và cô làm thế. Cảm giác thật tuyệt vời, mới mẻ như những chồi non đầu tiên của mùa xuân, nhẹ bẫng như bước trên nước. Cô thả mình vào giây phút này, vào trạng thái phấn khích, và một lần nữa trở nên trẻ trung và không sợ hãi. Như cảm nhận được niềm phấn khích của cô, con ngựa lao đi vùn vụt.
Nếu cô có thể tách bạch những cảm xúc đang chảy tràn trong cô – cảm giác vội vã liều lĩnh, tiếng vó ngựa gõ rộn ràng trên mặt đất bên dưới, những rừng cây xanh chen chúc lướt qua trong tầm nhìn của cô, và làn gió lạnh hoàn toàn bất lực trước ngọn lửa nhiệt huyết của cô – cô sẽ cảm nhận được bản chất của niềm vui sướng.
Cô nghe thấy mình cười vang với niềm hân hoan đến hụt hơi và không thể tin được. Cô thúc con ngựa tăng tốc nhanh hơn nữa, cảm nhận sức mạnh và tinh thần của nó lan truyền khắp các cơ quan và cơ bắp của cô.
Chỉ khi con ngựa phi lên một sườn dốc nữa cô mới gò cương để dừng, sau đó quay ngược lại. Ngài Tremaine đang đứng cách đó một quãng. Anh để ngón cái và ngón trỏ lên răng và huýt sáo, một tín hiệu chúc mừng bí ẩn chói tai. Cô cười rạng rỡ, cảm giác niềm vui lan khắp cơ thể và để đáp lại tiếng gọi của anh, cô chạy nước kiệu quay lại với anh giống như cô là một kị sỹ trung cổ trong một cuộc đấu thương trên ngựa và anh là mục tiêu tấn công của cô.
Anh chạy về phía cô, nhanh nhẹn và mau lẹ như một sinh vật của đồng cỏ châu Phi, và đến chỗ cô vừa khi cô chậm lại. Cô rời bàn chân ở bàn đạp yên ngựa và quăng mình vào vòng tay chờ đợi của anh. Anh dễ dàng đón lấy cô, nâng cô lên cao trong không khí và quay cô vòng vòng.
“Tôi làm được rồi!”, cô hét lên hào hứng, không giống một quý cô chút nào.
“Cô đã làm được!”, anh thét lên gần như cùng lúc với cô.
Họ vui sướng cười toe toét với nhau. Anh đặt cô xuống nhưng vẫn để hai tay quanh eo cô. Cô sung sướng để tay trên vai anh, “Tôi không thể làm điều đó nếu không có sự giúp đỡ của anh”.
“Đừng khen ngợi tôi, vì tôi không quá khiêm tốn đâu”.
Cô bật cười, “Tuyệt vời. Tôi ghét sự khiêm tốn đi cùng với đam mê”.
Và cô yêu anh điên cuồng. Anh đã làm điều đó. Anh đã tán tỉnh, dỗ ngọt và lừa phỉnh cô thoát khỏi nỗi đày ải do cô tự đặt ra đối với mọi thứ liên quan đến việc cưỡi ngựa và trả lại niềm vui quý giá cho cuộc đời cô.
Bàn tay cô lần dò lên cổ áo anh, và sau đó, trước khi cô nhận ra, cô đang ôm khuôn mặt anh trong hai lòng bàn tay, đầu ngón tay đeo nhẫn của cô lướt qua vành tai anh. Anh cứng người, nét cười trong đôi mắt anh biến thành một xúc cảm mãnh liệt ngấm ngầm mơ hồ và gần như đáng sợ nếu anh không ngay lập tức nhay nhay môi dưới của mình.
Cô di ngón tay cái dọc gò má anh, lần theo đường nét tinh tế của nó, cảm nhận được sức nặng và sức nóng của ánh nhìn không chớp mắt và không dao động của anh. Đây là – hay nên là – giây phút của họ, hai tâm hồn đồng điệu đến với nhau trong một giây phút thân thiết xuất thần.
Cô xòe bàn tay, lùa những đầu ngón tay mềm mại vào tóc anh, kéo đầu anh xuống với cô. Cô muốn anh. Cô cần anh. Họ thật hoàn hảo dành cho nhau. Một nụ hôn, chỉ một nụ hôn. Và anh cũng biết điều đó, không chỉ ở sâu trong trái tim anh mà trước hết ở trong tâm trí anh.
Anh không ngăn cô lại. Anh chiều theo sức ép dịu dàng của bàn tay cô, ánh mắt anh chìm sâu vào mắt cô với vẻ ngạc nhiên gần như ngớ ngẩn. Niềm vui nổ tung trong cô. Anh đã nhìn thấy ánh sáng đó. Cuối cùng anh đã hiểu sự tuyệt vời hiếm có và độc nhất của mối liên kết giữa họ.
Họ gần nhau đến mức cô có thể đếm được số lông mi của anh – và không thể gần hơn.
“Tôi không thể”, anh nói, giọng anh gần như chỉ lớn hơn tiếng thì thầm một chút, “Tôi đã ràng buộc với người khác”.
Cô sững lại, cảm thấy như có con dao găm lạnh buốt đâm vào tim. Tay chân cô đóng băng. Nhưng sự hoài nghi trong cô vẫn ngự trị, giống như người mẹ dứt khoát không tin về cái chết vô nghĩa và đột ngột của một người con, “Anh thực sự muốn kết hôn với cô Von Schweppenburg?”
“Tôi nói với cô ấy như thế”, anh trả lời quanh co.
“Cô ta có quan tâm không?”, Gigi không thể ngăn được vị cay đắng trong giọng nói của mình.
Anh thở dài, “Tôi quan tâm”.
Tay cô rơi xuống. Nỗi đau trong ngực cô là những hy vọng hóa thành tro tàn.
Nhưng những hy vọng đó vẫn cháy âm ỉ, ánh sáng không thể chịu được đó le lói trong đám tro nóng, “Và nếu anh chưa ràng buộc với cô ta thì sao?”
“Nếu người anh họ quá cố của tôi không chọn cách diễn tả thái độ khinh bỉ với thành phố Luân Đôn to lớn này bằng cái chết của mình thì sao?”. Đôi mắt anh mờ đi, tất cả chỉ là sự dịu dàng đã lụi tàn và sự cam chịu ngấm ngầm, “Cuộc sống đã đủ khó uốn nắn như nó vốn thế. Đừng hành hạ mình với những nếu-thì-sao”.
Những cơ hội cô đã để tuột mất với cái chết của Carrington đã không phiền nhiễu cô, bởi vì chúng chỉ là những tước hiệu và đặc quyền, một liên minh làm ăn thất bại. Cô là con gái của một người làm kinh doanh. Cô hiểu rằng không phải lúc nào sự quan tâm cẩn thận nhất cũng mang lại những thành quả như mong đợi.
Với ngài Tremaine, cô đã mất tất cả sự cứu rỗi và viễn cảnh tương lai.
“Anh đã cầu hôn cô Von Schweppenburg rồi à?”
“Tôi sẽ làm thế”. Anh làm rõ, “Khi tôi gặp lại cô ấy”.
Chầm chậm, miễn cưỡng, cô bắt đầu hiểu rằng cho dù là tốt hay xấu, anh đã quyết định cưới cô Von Schweppenburg. Không có một tương lai giàu có hay hứa hẹn của khoái cảm xác thịt nào có thể lừa phỉnh anh ra khỏi con đường đã chọn.
Hạnh phúc cả đời của cô – điều mà cô chưa từng biết hay từng mơ hồ quan tâm đến – phụ thuộc vào câu trả lời của anh. Và anh đã ra phán quyết. Anh có lẽ nên bắn con ngựa ở bên dưới cô khi cô chạy nước kiệu về phía anh trong niềm vui sướng không chút phòng bị.
“Tôi chắc rằng hai người sẽ hạnh phúc bên nhau”, cô nói. Một đời dưới sự dạy dỗ của bà Rowland vừa đủ để buộc lời nói vô vị đó qua khỏi thanh quản cô với một chút gì đó giống như là phẩm giá.
Anh cúi chào và đưa dây cương cho cô, “Trời sắp tối rồi. Cô sẽ trở về nhà nhanh hơn nếu cưỡi ngựa”.
Anh giúp cô lên ngựa. Họ bắt tay lần nữa khi chúc nhau một ngày tốt lành.
Lần này, anh không nấn ná trong cái nắm tay nữa.
Đi được một dặm, Gigi nhận ra rằng ngài Tremaine không biết chính xác cô Von Schweppenburg ở đâu.
Mùa lễ hội trước, trong tâm trạng hào phóng, bà Rowland đã mời nữ công tước và cô Von Schweppenburg đến tham dự một bữa tiệc trong vườn. Với một lời nhắn hơi dài và chứa đầy hối tiếc từ cô Von Schweppenburg, họ từ chối vì đã rời khỏi Luân Đôn.
Gigi đã nghĩ rằng một nhóm người không có gì khác ngoài một cuộc hôn nhân vụ lợi trong đầu lại bỏ đi trước thời gian màu mỡ nhất trong năm cho những lời cầu hôn: cuối tháng Bảy, thì thật là lạ. Tuy nhiên, cô đã không ngạc nhiên gì khi sau đó nghe được những tin đồn rằng sức ép của những khoản nợ đã buộc nhà Von Schweppenburg rời thành phố sớm hơn họ mong muốn. Có lẽ họ đã tính toán không hết những chi phí của một mùa lễ hội ở Luân Đôn. Có lẽ đó cũng là thói quen bình thường của họ và lần này họ đã đánh giá nhầm sự kiên nhẫn của chủ nhà và những chủ nợ.
Cô đã không quan tâm đến họ, vì vậy không tìm ra chính xác là nguyên nhân gì. Và bây giờ cũng vậy. Điều quan trọng là thông tin của ngài Tremaine về nơi ở và nơi đến tiếp theo vào một thời điểm nhất định của cô Von Schweppenburg cũng không rõ ràng hơn những thông tin của Gigi. Và nếu địa chỉ luôn thay đổi của cô Von Schweppenburg xác định được, thì lúc này anh đã có những tin tức chắc chắn hơn với hai người họ.
Một phần trong cô giật nảy lại với chiều hướng suy nghĩ của mình. Vượt qua điểm này sẽ là những điều gớm guốc. Nhưng chỉ là những chuyển động ở tốc độ cao nhất không thể bị dừng lại chỉ bởi một hàng rào gỗ trên đường đi, những suy nghĩ của cô sôi sục, thành những tiếng lách cách bướng bỉnh của giá như… giá như… giá như… giá như…
Giá như cô Von Schweppenburg đã kết hôn. Hoặc giá như, bằng cách nào đó, ngài Tremaine bỗng nhiên tin rằng đấy là sự thực.
Đừng nghĩ đến một điều như vậy, cô cầu xin lương tâm mình. Thậm chí đừng nghĩ đến nó.
Nhưng lương tâm của cô không thể so sánh được với nỗi đau quặn thắt trong trái tim cô, với nhu cầu bị đè nén cần có anh. Cô có thể chịu đựng được mọi thứ, giá như cô có thể có anh một năm, một tháng, một ngày.
Nếu anh không trao cho cô cơ hội này, thì cô sẽ tự tạo ra nó cho mình, bằng cách thức tốt đẹp hay xấu xa, với bất kỳ cái giá nào, cho dù nó dẫn đến thảm họa hay sự tàn phá.