Giao Ước Định Mệnh

Chương 22


Đọc truyện Giao Ước Định Mệnh – Chương 22

Thoạt nhìn, công tước không có vẻ như một học giả hay một kẻ phóng đãng – không có bụi sách hay những nhân tình đẫy đà dính vào ông. Nhưng chắc chắn là ông có vẻ oai vệ của một quý tộc ở địa vị cao nhất, không hề có vẻ tươi vui kiểu như chao-ôi-anh-có-tin-vào-sự-may-mắn-của-tôi-không đặc trưng của cha chồng cô – Công tước Fairford. Không, người đàn ông này sinh ra đã là ông chủ của những tạo vật thấp kém hơn và người đã thực thi vai trò đó một cách hống hách trong toàn bộ cuộc đời trưởng thành của mình. Một người đàn ông có thể dọa nạt khiến một nữa xã hội trở nên sợ hãi câm nín trước tước hiệu công tước cao ngất của mình.

Gigi không bị ấn tượng ngay lập tức. Mặc dù được giáo dục tuyệt đối vào việc trở thành một nữ công tước, cô dường như thừa kế được đặc tính dân chủ từ những tiền nhân bình dân của mình, “Xin chào, Đức ngài”.

“Quý bà Tremaine, cuối cùng cô đã quyết định tham gia với chúng tôi”. Vẻ chế giễu đối ứng của ông cho thấy rõ ràng ông không phải là không có chút manh mối nào về mục đích đằng sau bữa tối này.

Điều ngạc nhiên lại là mẹ cô, người không có đến một cái xương dân chủ nào trong người. Gigi đã mong đợi bà thể hiện chút gì đó tôn kính – và hài lòng vì rốt cục bà đã thao túng được Gigi và công tước vào chung một căn phòng – nhưng thái độ của bà Rowland lại rõ ràng là u ám, cứ như là bà đang thực thi một nhiệm vụ đi đến đảo băng Greenland, một hành trình chết chóc đến nơi không có gì ngoài sự cằn cỗi.

Điều thích thú tương tự là thái độ của công tước đối với bà Rowland. Một người đàn ông như ông thường không biết cư xử nhã nhặn là như thế nào. Ông có thể chịu đựng những người bạn và cư xử với mọi người bằng vẻ hạ cố.

Nhưng khi ông khen ngợi những bình hoa của bà Rowland, ông thể hiện một vẻ tha thiết và tao nhã mà Gigi không cảm nhận được ở ông trước đó.

Camden tham gia muộn hơn, tóc anh vẫn còn hơi ướt sau khi tắm. Anh mới trở về từ bờ biển cách đây ba mươi phút.

“Tôi xin giới thiệu con rể tôi, ngài Tremaine”, bà Rowland nói, với một chút uốn éo hiếm có, “Ngài Tremaine, Đức ngài Công tước của Perrin”.

“Thật vinh hạnh, thưa Đức ngài”, Camden nói. Cho dù phải vội vã chỉnh trang lại, anh dường như thoải mái hơn trong cương vị chủ nhà lơ đãng và ân cần hơn bất cứ ai khác, “Tôi đã hân hạnh đọc cuốn Thành Troy mười một năm trước, một tác phẩm xuất sắc”.

Công tước nhướng một bên lông mày đen, “Tôi không biết là cuốn chuyên khảo khiêm tốn của tôi có thể tìm thấy ở Mỹ”.

“Điều đó thì tôi không biết. Tôi nhận được một bản từ người mẹ vợ kính mến khi bà ở Luân Đôn lần vừa rồi”.

Công tước chuyển ánh mắt sang bà Rowland qua chiếc kính một mắt. Ông giống như một bức tranh châm biếm vui nhộn nếu không có vẻ ngoài uy quyền và khả năng tự nhận thức đầy nhạo báng của mình.

Bà Rowland chuyển trọng lượng từ chân này sang chân kia, sau đó ngược lại. Mắt Gigi mở lớn. Những người đàn ông trong phòng khách có lẽ không hiểu được tầm quan trọng của chuyển động dường như không đáng chú ý đó. Nhưng


Gigi thì biết rằng bà Rowland không bao giờ cựa quậy. Bà có thể giữ cứng người như một pho tượng, trong thời gian bao lâu tùy ý.

“Mẹ tôi là một tín đồ của những nhà thơ mù hát rong”, Gigi nói. “Ngài sẽ thấy rất ít phụ nữ, hoặc đàn ông hiểu biết về vấn đề đó, thưa ngài, mẹ tôi thông thuộc tất cả những gì liên quan đến Homer (*) ”.

_(*) Homer: Một nhà văn và người hát rong nổi tiếng thời Hy Lạp cổ, ông được công nhận là tác giả của Iliad và Odyssey. Theo truyền thuyết, ông bị mù và là một người hát rong tài năng.

Tiết lộ này làm công tước giật mình lần nữa, cái giật mình không hoàn toàn chỉ là sự ngạc nhiên của một người đàn ông khi biết một phụ nữ hiểu biết điều gì đó trong lĩnh vực chuyên môn của mình. Ông nghiêng đầu về hướng bà Rowland, “Tôi thực khen ngợi, thưa bà. Bà phải kể cho tôi nghe làm thế nào mà bà có đam mê với lĩnh vực nghiên cứu của tôi”.

Bà Rowland đáp trả bằng một nụ cười như một bức tường cao của một lâu đài. Camden liếc về phía Gigi. Rõ ràng cô không phải là người duy nhất chú ý đến điều gì đó cực kỳ không bình thường này.

Hollis tuyên bố rằng bữa tối đã sẵn sàng. Với sự nhẹ nhõm lộ liễu, bà Rowland đề nghị rằng họ ghép đôi và đi đến phòng ăn tối.

 

Đối với Victoria , điều may mắn duy nhất trong buổi tối nặng nề này là công tước không ngay lập tức ngã gục trước sức quyến rũ của Gigi.

Bà đã phiền muộn về vẻ ngoài của Gigi trong suốt thời niên thiếu của con gái, khi đứa trẻ ngoan cố không chịu trổ mã thành một sắc đẹp hoàn mỹ giống như Victoria, mà thay vào đó cao lên một cách bất thường, với đôi vai rộng và ánh mắt đầy thách thức đã trở thành sự tuyệt vọng của Victoria. Nhưng vài năm sau, Victoria đã nhận ra bà không cần phải mỏi mắt để tìm kiếm dấu hiệu sai sót với váy áo hay kiểu tóc của cô con gái, vì có vài điều làm bà ngạc nhiên.

Đàn ông luôn nhìn chằm chằm vào Gigi. Ở những buổi khiêu vũ hay dạ hội, họ dán mắt vào con bé khi nó đi lại, nói chuyện và thỉnh thoảng liếc theo đường đi của họ một cách dửng dưng. Khi Victoria âm thầm tách mình ra và quan sát con gái như một người lạ, bà đã sốc khi nhận ra rằng Gigi quyến rũ như thế nào đối với phái nam.

Bà không có từ ngữ để miêu tả sức cám dỗ bản năng mà Gigi tỏa ra, một sự khêu gợi đầy dục vọng nóng bỏng chắc chắn không phải thừa hưởng từ Victoria. Nó khiến Victoria cảm thấy già nua, qua thời chín muồi, vẻ đẹp từng được tán thưởng của bà xếp thứ hai và cách xa so với tuổi trẻ sáng chói và quyến rũ của Gigi.

Gigi trông cũng như mọi khi trong chiếc váy ăn tối nhung đỏ tươi, làn da ở cổ và cánh tay hồng lên trong ánh sáng như làn da của một nữ thần trong tranh của Bouguereau (*) . Công tước nói với Gigi khi cần thiết, thốt ra những tiếng ậm ừ cho phải lẽ đối với những câu chuyện về lượng mưa đến ánh nắng trong những ngày gần đây ở Luân Đôn và Devon . Nhưng không giống như chồng Gigi, người cứ liếc nhìn cô qua vành ly rượu sau mỗi thìa thức ăn, Perrin dành hầu hết sự chú ý của mình cho chiếc đĩa trước mặt ông, tập trung thưởng thức những món ăn cao lương mĩ vị liên tục nối nhau xuất hiện.


_(*) William-Adolphe Bouguereau (1825 – 1905) là một họa sĩ truyền thống có nhiều bức họa về chủ đề hiện thực và chủ đề Thần thoại Hy Lạp như tuyên ngôn của Trường Phái Tân Cổ điển: “Trở về với cổ đại và vẽ tranh lịch sử”. Đó là những chủ đề mang tính Kinh viện tập trung mô tả cao độ về vẻ đẹp của cơ thể nữ giới.

“Cho phép tôi có lời khen tặng người đầu bếp của bà”, đột nhiên công tước nhìn lên và nói, “Đồ ăn thật tuyệt vời”.

Victoria vui sướng một cách ngớ ngẩn. Kể từ đêm họ chơi cá cược bằng sôcôla và bà đã suýt bảo ông lôi bà lên lầu và chiếm đoạt bộ xương già cả cô đơn của mình, bà luôn có cảm giác rần rần như kiến bò.

Bà chỉ có thể nhắc mình rất nhiều lần rằng, trong cơn bối rối tuyệt vọng vì bị phát hiện, bà đã bịa đặt ra mọi chuyện ngay lúc đó. Vấn đề duy nhất của bà là khả năng ứng khẩu tồi tệ. Nếu không được chuẩn bị trước trong nhiều giờ, thậm chí nhiều ngày, bà sẽ buột ra sự thật hoặc che đậy thật vụng về khiến cho mùi vị dối trá của bà có thể ngửi thấy từ cách đó cả fulông (*) .

_(*) Fulông: Đơn vị đo lường của Anh, khoảng 201 mét.

Thay vì thế, có phải bà đã không chủ tâm nói thật? Có phải tất cả sự diễn tập trong cơn điên rồ này đơn giản là một khởi đầu để bà túm lấy ve áo công tước và bắt ông rốt cuộc phải chú ý đến bà? Ông đã không hoàn toàn tin bà, nhưng cũng không phải không tin. Có một vài sự thật, mà sự tàn nhẫn vốn là bản chất của nó, rò rỉ bên dưới và xung quanh những nghi ngờ, cho dù có được che giấu chắc chắn và kín kẽ đến đâu.

“Cám ơn”, bà nói, “mặc dù tôi không thể đáp lại lời khen tặng khéo léo của ngài”.

“Khéo léo là để dành cho những người khác, thưa bà”. Như để nhấn mạnh quan điểm của mình, ông liếc nhìn Gigi và Camden rồi nói, “Xin thứ lỗi cho sự hiếu kỳ của một kẻ lẩm cẩm đã lui khỏi xã hội từ nhiều năm trước, nhưng một đôi vợ chồng chuẩn bị ly dị lại ở trong tình trạng thân thiện như thế này bây giờ có phải là bình thường không?”

“Chắc vậy”, Camden trả lời, giọng anh trôi chảy và mượt mà như một đĩa bánh flan. Anh nhìn Gigi, “Em sẽ nói gì, em yêu?”

“Không nghi ngờ gì”, Gigi nói tỉnh bơ. “Chúng ta đều ghét tai tiếng, phải không Tremaine?”

Công tước phút chốc không nói được gì trước sự biểu diễn xuất sắc này. Ông chuyển sang một chủ đề an toàn hơn, “Tôi biết rằng ngài Tremaine dường như có được Cái chạm của Midas (*) ”.

_(*) Midas hay Vua Midas được nhớ đến trong thần thoại Hy Lạp là người có khả năng biến mọi vật thành vàng khi chạm tay vào. Khả năng đó được gọi là Cái chạm của Midas.


“Không hẳn, thưa ngài. Quý bà Tremaine mới là người có đầu óc kinh doanh. Tôi chỉ nỗ lực hết sức để đạt được sự cân bằng về tài chính với cô ấy thôi”.

Victoria liếc nhìn Gigi, hy vọng cô thấy được vẻ ngưỡng mộ trong lời nói của Camden . Nhưng thoáng bối rối trong mắt Gigi cho thấy rằng cô đã nghe thấy điều khác.

“Mẹ luôn nghĩ ngược lại”, Victoria nói. “Quý bà Tremaine tạo dựng trên thành công của cha nó. Còn anh bắt đầu từ con số không”.

“Con không thể nói vậy. Con không phải là Horatio Alger (*) , người hùng yêu mến trong trí tưởng tượng của người Mỹ”, Camden trả lời. “Thành công đầu tiên của con đạt được là nhờ vào khoản vay lớn dựa trên tài sản thừa kế của Quý bà Tremaine”.

_(*) Horatio Alger (1832 – 1899) là nhà văn Mỹ viết hơn 100 cuốn sách về các cậu bé trong nửa sau thế kỷ 19. Những cuốn sách của ông thường đề cập đến những trẻ em nghèo không nhà ở khu ổ chuột của New York, xem chúng như những con người không may mắn trong xã hội, và nếu chỉ cho chúng một cơ hội, chúng sẽ thoát khỏi được sự nghèo khổ đó. Lối viết văn của ông khá đơn giản và hay có sự trùng lặp nhưng nó vẫn được những độc giả đón nhận và đánh giá cao. Sách của ông đã bán được hàng triệu bản trong những thập niên đầu thế kỷ 20.

Gigi sặc rượu. Cô ho vào chiếc khăn tay, Hollis vội vã đến bên cô với một chiếc khăn tay mới và một cốc nước. Cô uống một hơi dài và ngay lập tức tiếp tục ăn những lát thịt vịt trên đĩa của mình.

Victoria tự mình lãnh trách nhiệm hỏi câu mà Gigi không hỏi, “Mẹ không biết chuyện ấy. Làm thế nào mà anh có thể làm như thế?”

Giống như người anh họ của mình, Camden đã ký một hợp đồng hôn nhân cấm mọi sự tiếp cận trực tiếp đến tài sản của Gigi. “Con chứng tỏ cho họ con là ai và cô ấy là ai. Con có chứng nhận kết hôn và tin công bố trên Tạp chí Times . Ngân hàng New York quyết định rằng vợ con sẽ đến giải cứu khi con có nguy cơ vỡ nợ”, anh nói, nụ cười của anh phảng phất vẻ hoang vắng.

Chúa tôi! Lóa mắt bởi vẻ thanh nhã và khéo léo, Victoria chưa bao giờ nhìn thấy mặt mưu mẹo này của người con rể. Bà luôn luôn nghĩ về một tình cảm và tình bạn ngày-xửa-ngày-xưa giữa một nữ thừa kế tính toán và một hầu tước tao nhã, yêu mến nhau nhưng lại cọc cạch, vì hai con người này không thể khác nhau hơn được nữa. Thế nào mà bà lại đánh giá thấp Camden bằng cách đánh đồng lối cư xử hoàn hảo bóng bẩy bên ngoài kia với bản tính tàn nhẫn bên trong.

Công tước thưởng thức một ngụm rượu vang đỏ, một chai Romanée-Conti mười bốn năm tuổi. Victoria rất sửng sốt khi nhìn thấy ông hơi mỉm cười.

Ông không đẹp trai theo kiểu cổ điển, những đường nét của ông gồ ghề hơn là thanh nhã, với hàng lông mày ngang ngạng và một cái mũi cao như đỉnh Mont Blanc – một khuôn mặt thích hợp với việc nhanh chóng chuyển thành những cái quắc mắc đáng sợ. Nhưng nụ cười của ông – một nụ cười thoáng qua và chưa trọn vẹn – lại hoàn toàn biến đổi. Nó tỏa sáng đôi mắt đẹp màu nâu hạt dẻ, thêm sức sống cho đôi môi, và làm tan chảy vẻ kiêu ngạo của ông với sự ấm áp bất ngờ và vẻ nam tính trần tục.

Bà không dùng từ này một cách dễ dàng – thực ra, bà chưa bao giờ sử dụng nó đối với bất kỳ một người đàn ông nào từng tồn tại – nhưng ông trông gần như là không thể cưỡng lại. Đột nhiên bà hiểu ra tại sao những quý bà được nuôi dạy một cách khuôn phép lại giành giật ông như những con mụ lăng loàn.

“Có rất ít thứ tôi ghét hơn những bữa tối ở một vùng quê nhỏ”, ông nói.

“Nhưng, thưa bà, nếu bà nói với tôi rằng có những trò giải trí đặc biệt dành sẵn cho tôi, tôi sẽ không phải ép bà cung cấp những trò tiêu khiển khác nữa”.

Một phút hoàn toàn im lặng. Victoria quá mất phương hướng để cảm thấy bối rối. Bà vẫn còn chưa hiểu được rằng trọng tâm của cuộc hội thoại đã đột ngột chuyển từ vợ chồng Tremaine sang những cuộc gặp mặt của bà với công tước.


“Ồ thưa ngài”, Gigi nhăn mặt nói, “xin ngài hãy nói tiếp đi”.

“Ồ, Gigi, làm ơn, không có gì thú vị không phải phép đâu”, Victoria gắt gỏng, “Đức ngài chỉ đề nghị mẹ chơi vài ván bài, và mẹ đã vui lòng nghe theo”.

“Thưa ngài”, Gigi nói với công tước, một nụ cười ranh mãnh nở trên mặt cô, “Tôi được nghe rằng ngài đã là một kẻ phóng đãng. Tôi thấy rằng ít nhất ngài vẫn là một tay số đỏ”.

“Gigi!”, Victoria kinh hoàng thốt lên.

Nhưng công tước có vẻ thích thú hơn là bị xúc phạm, “Tôi đã là một kẻ phóng đãng khi còn trẻ, nếu nói một cách tử tế. Còn về trò may rủi, hãy chỉ nói rằng tôi có thể đưa ra rất nhiều thỏa thuận và vẫn nhận được nhiều sự đồng thuận”.

Victoria cảm thấy mặt bà đỏ rực như màu váy của Gigi. Ôi, sao bà ghét đỏ mặt trước mọi người, thật không lịch sự và trẻ con. Camden, cầu nguyện cho cậu ấy, vẫn đang ăn với vẻ thích thú háu đói, như thể cậu ấy không nghe thấy một từ nào của cuộc hội thoại trong năm phút qua. Nhận thấy tín hiệu của chồng, Gigi đâm một cái nữa vào lát ức vịt còn lại trên đĩa. Tuy nhiên, công tước vẫn chưa buông tha.

“Cô gái”, ông nói với Gigi, “Tôi hy vọng cô nhận ra mình may mắn như thế nào, khi ở tuổi này, vẫn còn có một người mẹ nhảy múa với ma quỷ vì cô”.

Giờ đến lượt Camden ho trong chiếc khăn tay của mình, mặc dù trong trường hợp của cậu ấy thì nó nghe giống một tiếng cười tắc nghẹn hơn là tiếng nghẹn thực sự. Cho đến cái ho nhại lại đó, bữa tối đã gần giống với một bữa tối nhiều gai góc giờ lại giống với một bữa tối trào phúng.

Giờ thì bà đã biết bữa tối là một tối kiến, đúng vậy không nhỉ, Victoria hoang mang nghĩ. Tại sao, ôi, tại sao bà không xóa bỏ nó? Tại sao bà cứ khăng khăng như thể công tước là Moby Dick (*) và bà là thuyền trưởng Ahab loạn trí, người sẽ đâm ông bằng cái lao móc hoặc chết vì quá sức?

_(*) Moby-Dick là tác phẩm kinh điển ra đời năm 1851 viết về hành trình săn cá voi trắng khổng lồ do thuyền trưởng Ahab dẫn đầu. Tác phẩm này được đề cử trở thành “Cuốn sách chính thức” của bang do đã thể hiện một lịch sử văn học phong phú của Massachusetts.

Gigi không phải là người ngồi xuống nghe thuyết giảng, “Thưa ngài, tôi hy vọng ngài nhận ra rằng, trong khi tôi rất biết ơn, tôi cũng phải nhắc mẹ tôi nhớ một cách rõ ràng là, không cần thiết phải nhảy múa với ma quỷ thay tôi. Tôi đã có được tình cảm và lòng trung thành của một người đàn ông tốt. Hạnh phúc tương lai của tôi sau khi ly dị đã được đảm bảo”.

Công tước thở dài đầy cường điệu, “Quý bà Tremaine, tôi không tự nhận là biết về những phẩm chất tuyệt vời của người đàn ông này. Nhưng tại sao phải đánh cuộc – và phí phạm – một vụ ly dị khi mà tôi thấy rõ ràng là cô và chồng cô chưa hề mệt mỏi vì nhau”.

Sau khi đã làm Gigi im tiếng và bóp nghẹt sự vui vẻ của Camden , Đức ngài quay sang Victoria và mỉm cười lần nữa, lần này là một nụ cười trọn vẹn. Bà gần như tan chảy trong ghế, không còn lại gì ngoại trừ cái áo nịt ngực ngà voi và một bộ váy áo.

“Thưa bà” – ông nâng ly lên để chúc mừng – “đây là loại rượu vang tuyệt hảo nhất mà tôi có đặc quyền hưởng thụ. Bà có thể chắc chắn về lòng biết ơn vô vàn của tôi”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.