Đọc truyện Giao Tiên Đại Nhân Của Tôi – Chương 46
“Bắt được rồi!” Tôi vui vẻ kêu to.
Tôi kêu to khiến cha mẹ tôi đều đi ra, mẹ tôi hỏi tôi bắt được cái gì, còn không đợi tôi trả lời cha tôi đã bước nhanh tới cướp lấy lưới trong tay tôi: “Đứa nhỏ này lớn vậy mà cứ như trẻ con, rắn cũng có thể tùy tiện bắt sao, không sợ có độc à!”
Cha tôi mắng tôi, lúc này tôi mới phát hiện thứ bên trong túi căn bản không phải là chuột mà là một con rắn đen dài bằng chừng bàn tay, rất nhỏ, rất mê hoặc.
Tôi vậy mà thấy con rắn kia mê hoặc?
Trong lòng tôi chấn kinh, trước kia tôi rất ghét rắn, nhưng con rắn này toàn thân đen nhánh bóng loáng không dính nước, nhìn qua có vẻ rất dễ nuôi.
Ngay khi tôi nhìn chằm chằm vào con rắn thì cha tôi đã nhanh chóng bắt con rắn từ trong lưới ra nhét vào bên trong một cái lọ thủy tinh.
“Đã thấy chính là duyên phận, vừa vặn gần đây thân thể Tiểu Di không khỏe, con rắn này có thể ngâm thành rượu thuốc cho Tiểu Di bồi bổ. Bà nó này, bà tới nhà thím Vương mua hai cân rượu, tôi sẽ làm sạch con rắn này.” Cha tôi nói.
Nói xong ông cầm theo con rắn tiến vào phòng bếp, mẹ tôi cũng vui vẻ lấy tiền đi mua rượu. Tại thôn chúng tôi rượu thuốc chính là một món để bồi bổ.
Tôi cũng đi theo cha tôi tiến vào phòng bếp, không biết tại sao tôi luôn cảm thấy con rắn đen kia nhìn rất đẹp. Đôi mắt nhỏ đen nhánh cứ nhìn tôi trừng trừng giống như đang muốn nói chuyện với tôi.
Cha tôi bảo tôi canh chừng con rắn không cho nó chạy, ông đi mài dao, lấy dao mổ bụng rắn moi nội tạng ra, rửa sạch sẽ là có thể dùng để ngâm rượu.
Con rắn này như có linh tính, hai mắt nó nhìn tôi chằm chằm giống như cũng biết lát nữa sẽ có chuyện gì xảy ra, cái đuôi nhỏ bé không ngừng lắc lư trước mặt tôi giống như đuôi chó vậy.
Tôi không khỏi hào hứng: “Cha, hay đừng làm thịt con rắn này? Trông nó …”
“Không làm thịt thì lấy gì bồi bổ cho con, đây là đồ tốt, con tuyệt đối đừng thả.” Cha tôi không đợi tôi nóng xong đã ngắt lời.
Ông nhanh chóng mài dao, mặc dù trong lòng tôi không muốn nhưng vẫn lên tiếng dạ thưa: “Vậy được ạ.”
“Đường Di, em cứ vậy đồng ý sao?” Thấy tôi đồng ý với cha tôi, ánh mắt con rắn đen đang nhìn tôi như lóe lên, cùng lúc đó bên tai tôi bỗng nhiên vang lên giọng nói dễ nghe kia.
Là người ấy!
Người tôi run lên, nhanh chóng đưa mắt nhìn xung quanh tìm kiếm.
Không có ai cả.
Nhưng vừa rồi rõ ràng có người nói chuyện với tôi.
“Nhìn xuống! Là anh đang nói chuyện! Nhanh thả ra, em muốn mưu sát chồng mình đúng không?!” Ngay khi tôi đang cảm thấy mông lung thì tiếng nói kia lại vang lên.
Lúc này tôi mới phát hiện, nói chuyện… hình như là con rắn này?
“Ôi trời!” Tôi sợ hãi ném cái bình đi, quay người chạy, vừa chạy vừa hoảng sợ gọi cha tôi, nói con rắn kia biết nói!
Cha tôi nhìn tôi như nhìn kẻ ngốc, tay còn đưa lên sờ trán tôi, cho rằng tôi bị sốt.
Sau khi xác nhận tôi bình thường, mặt cha tôi lộ vẻ không hiểu rồi đi tìm con rắn, nói sao con rắn có thể nói chuyện, nhất định tôi bị bệnh nên hồ đồ rồi.
Nói xong ông liền vùi đầu tìm xung quanh mấy mảnh thủy tinh vỡ.
Trong lòng tôi không biết từ lúc nào thắt lại, nhịp tim tăng rõ ràng.
Tôi rất lo lắng, sợ con rắn nhỏ kia bị cha tôi tìm thấy.
Âm thanh tôi vẫn luôn ghi nhớ kia lại là của một con rắn?
Trong lòng tôi chấn kinh, cũng may cha tôi tìm một hồi liền thở dài, nói đáng tiếc để con rắn chạy mất.
Nói xong lại quay qua tôi quở trách.
Tôi thầm thở ra, không tìm thấy thì tốt.
Tôi cười hì hì trấn an cha tôi, nói đây đều là số mệnh, mà tôi đã khỏe mạnh không cần bồi bổ thân thể.