Giao Tiên Đại Nhân Của Tôi

Chương 35


Đọc truyện Giao Tiên Đại Nhân Của Tôi – Chương 35

“Tại sao?” Tôi khó hiểu hỏi.

Thái độ của Giao khiến tôi có chút phẫn nộ, tôi một lòng chân thành với anh ấy nhưng anh ấy cái gì cũng không nói với tôi, anh ấy bảo tôi rời đi nhất định là xảy ra chuyện!

“Bởi vì anh không muốn gặp lại em.” Giao nói.

Nghe được câu này tôi tức quá hóa cười, anh ấy coi tôi là kẻ ngu sao, kịch bản cẩu huyết bao nhiêu năm đều như vậy, anh ấy vì tốt cho tôi nên mới dùng lời nói làm tổn thương tôi!

Tôi liền cất bước tiến về phía trước để thấy gương mặt của anh ấy, tôi muốn biết đến tột cùng là đã xảy ra chuyện gì khiến anh ấy có thể nhẫn tâm đuổi tôi đi.

Thế nhưng Giao cũng rất nhanh, tôi vừa khẽ động thì âm thanh từ anh ấy lại lùi xa mấy phần, rõ ràng không muốn cho tôi nhìn thấy.

Trong nháy mắt tôi càng tức giận, anh ấy càng không cho tôi nhìn thì tôi liền càng phải thấy anh ấy.


Tôi đi nhanh vào rừng sâu, tôi càng đi về phía trước anh ấy lại càng lui xa.

Cuối cùng anh ấy rốt cuộc không nhịn nổi, giọng trầm xuống, lạnh lùng nói: “Đủ rồi, cô hại tôi còn chưa đủ sao? Tôi đang tu luyện êm đẹp trong núi, tự nhiên vì cô trêu chọc vào mẹ chồng hại tôi mất hết công lực, bản thân cũng bị thương nặng. Hiện tại tôi phải đem mẹ chồng cô giải quyết, cô hãy cút đi thật xa, sau này chúng ta không ai nợ ai, tôi cũng không muốn xen vào chuyện phiền phức của cô nữa.”

Trong giọng nói mang theo sự tức giận.

Chân tôi đang tiến tới liền ngưng lại.

Anh ấy…

Nói không sai.

Từ sau khi biết tôi quả thật anh ấy bị thương nặng, còn suýt chút nữa chết.

Người ta sau khi trải qua sinh tử thường sẽ bỗng nhiên nhìn thấu rất nhiều thứ, ví như tôi một chút liền có thể thấy được rõ sự tình, tôi muốn có Giao nhưng Giao thì rõ ràng là muốn xa khỏi tôi.

Lý do này của anh ấy khiến tôi đau lòng nhưng lại không cách nào phản bác.

Tôi nuốt nước miếng một cái, còn chưa hết hi vong: “Vậy vừa rồi con rắn đen kia có phải là anh không? Anh đem cha mẹ em đi đâu?”

Tôi cũng phải tìm ra một vấn đề khiến anh ấy nhất định phải trả lời.


“Bọn họ không phải là cha mẹ cô.” Trong giọng Giao lộ ra chút ai oán, nhàn nhạt nói.

Tôi không biết nên khóc hay nên cười, ngước nhìn bóng đêm phía trước, hỏi giống như hờn dỗi: “Không phải cha mẹ em thì chẳng lẽ là cha mẹ anh?”

“Còn nhớ tấm hình em đã nhìn thấy kia không?” Giao không trả lời câu hỏi của tôi mà hỏi lại tôi.

Tôi sửng sốt một chút, lập tức nhớ tới tấm ảnh ố vàng, phía trên đó có đôi nam nữ tướng mạo khuynh thành, còn đứa trẻ kia…

Con ngươi tôi co rút lại, cố gắng nhìn vào bóng đêm trước mặt, muốn thấy nét mặt Giao bây giờ.

“Đó mới là cha mẹ thật sự của em, đứa bé trong ảnh chính là em.” Giao nói.

Giọng nói của Giao rốt cuộc đã lại gần tôi hơn một chút, xuyên qua bóng đêm phía trước, dần dần xuất hiện trước mặt tôi.

Tôi muốn thấy anh ấy nhưng đến khi tôi thật sự nhìn thấy được anh ấy thì tôi lại giật nảy mình, hai chân mềm nhũn ngồi bịch xuống đất!


Bây giờ anh ấy căn bản không có dáng vẻ con người mà chỉ là một con rắn đen đang ngẩng cao đầu, chỉ là con rắn không còn to như vậy, chỉ bằng một người đàn ông trưởng thành, toàn bộ bên trên thân rắn đầy vết thương, máu thịt mơ hồ lẫn lộn.

Tôi không khỏi hít một hơi lạnh, mặc dù đã sớm biết thân phận của Giao, cũng đã thấy được thân xác thật của anh ấy thế nhưng nói chuyện cùng một con rắn khổng lồ trong khoảng cách gần như này tôi còn rất sợ hãi huống chi lúc này toàn thân anh ấy đầy vết thương. Không biết tại sao tôi có chút e ngại anh ấy, động thời cũng rất đau lòng.

Tôi biết một thân đầy vết thương này đều có nguyên nhân bắt nguồn từ tôi, nếu hóa thân thành hình người thì anh ấy cũng đã đầy vết thương khắp người.

Nghĩ đến cái này trong lòng tôi đột nhiên toát ra một ý nghĩa, có phải anh ấy đã không thể hóa thân thành hình người?

Trong tiểu thuyết hay trên TV đều nói, động vật thành tinh có thể hóa thân thành hình người đều cần rất nhiều tinh lực, hiện tại anh ấy bị thương nặng hẳn duy trì hình người rất khó khăn?

Chẳng trách vừa rồi anh ấy không nguyện ý xuất hiện, là sợ tôi thấy anh ấy sẽ sợ hãi?


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.