Đọc truyện Giao Tiên Đại Nhân Của Tôi – Chương 17
Trong nháy mắt quần áo của tôi bị mẹ chồng và Giang Hải lột sạch sẽ, mẹ chồng vừa chỉ đạo Giang Hải phải làm gì vừa đẩy anh ta lên trên người tôi.
Có mẹ chồng đứng cạnh chỉ đạo, lần này động tác của Giang Hải thuận lợi hơn rất nhiều, anh ta giữ chặt hai chân của tôi kéo ra.
Tôi kêu một tiếng thảm thiết, đau đến mức toàn thân run rẩy, chỉ cảm thấy hai chân của tôi sắp bị anh ta bẻ gãy. Trong nháy mắt tôi thậm chí nhớ đến con sóc con chết thảm kia, xương cốt của nó chính là bị bẻ gãy, hiện tại tôi không phải giống như nó sao…
Đang nghĩ ngợi thì đột nhiên động tác của Giang Hải dừng lại, rồi lập tức buông tôi ra, hoảng sợ trốn sau mẹ của anh ta: “Mẹ, có rắn!”
“Rắn?” Mẹ chồng tôi sửng sốt một chút, không hiểu Giang Hải đang nói gì. Bà ta đang muốn mắng anh ta thì phía ngoài truyền tới tiếng xào xạc càng ngày càng lớn.
Trong lòng tôi thầm vui mừng!
Mặc kệ là rắn hay mãnh thú gì, chỉ cần có thể ngăn cản mẹ chồng cùng Giang Hải thì cho dù giết tôi cũng được!
Tôi lớn tiếng hô cứu mạng, chỉ cần có một tia hi vọng tôi đều muốn cố gắng hết sức!
Thấy tiếng kêu của tôi, mẹ chồng bỗng nhiên quay đầu nhìn tôi, ánh mắt sắc như dao.
Nhưng âm thanh bên ngoài đã quá gần, bà ta hiện tại không lo canh chừng tôi được nữa, giọng hung ác bảo Giang Hải khống chế tôi, bà ta đẩy cửa đi ra ngoài.
“Hóa ra hôm đó là ngươi.” Rất nhanh bên ngoài truyền đến tiếng khiếp sợ của mẹ chồng tôi.
Sau đó giọng của ba ta càng ngày càng yếu, tôi nghe thấy bà ta nói gì đó là đừng bao đồng xen vào chuyện người khác, thế nhưng nói chưa được vài câu thì bên ngoài truyền đến tiếng lầm rầm như đang niệm chú của mẹ chồng tôi, giống như đang đáng đánh.
Rầm! Ngay khi tôi đang dỏng tai lắng nghe động tĩnh thì mặt đất bỗng nhiên rung chuyển, sau đó một cây cột màu đen bỗng nhiên nện xuống nóc nhà, khiến toàn bộ căn phòng bị đập nát!
Tôi sợ hãi hét to, thân thể vẫn không cử động được, chỉ có thể trơ mắt nhìn mảnh vỡ từ nóc nhà đang rơi xuống người tôi.
Tôi bị đám gạch ngói lớn như vậy rơi trúng, chỉ cảm thấy mặt mũi tối sầm lại, sau đó không còn biết gì nữa.
Có điều ngay trước khi tôi ngất đi tôi mơ hồ trông thấy một khối gạch ngói lớn hơn nện xuống người Giang Hải…
Có thể chết cũng là một niềm hạnh phúc.
Chí ít tôi sẽ không lại bị người khống chế, cũng không bị quỷ cưỡng gian, điều tiếc nuối duy nhất là tôi không thể gặp Giao một lần cuối.
Tôi chìm vào trong bóng tối vô tận, cảm giác cả thân thể tôi đều trở nên nhẹ nhàng, hẳn là linh hồn tôi đã lìa khỏi xác?
Chỉ là sau khi linh hồn rời khỏi xác tôi không biết nên đi đâu, tôi muốn trở lại núi, vào trong nhà Giao nhìn một chút.
Không chừng anh ấy sau khi đi đốt thi thể Giang Hải sẽ về nhà tìm tôi.
Tìm không thấy tôi liệu anh ấy có lo lắng không, có sốt ruột không?
Đầu óc tôi hôn loại, trước mặt lại một mảnh đen kịt, căn bản cũng không tìm thấy phương hướng, cũng không tìm thấy nhà Giao.
Không biết qua bao lâu tôi mơ hồ nghe thấy có người đang gọi tôi: “Đường Di, em tỉnh lại đi.”
Giọng thanh thanh vô cùng dễ nghe.
Tôi ngây ngẩn cả người, giọng này…
Trong lòng chợt bừng lên mừng rỡ!
Là Giao!
Anh ấy thật sự tới, chạy đến gặp mặt tôi lần cuối!
Tôi liền mở mắt ra.
Ánh sáng cực kì chói mắt nhưng trước mặt tôi có một gương mặt đẹp đẽ đang chăm chú nhìn tôi, mắt anh ấy đang nhíu lại giống như đang rất lo lắng.
Thấy tôi mở mắt con ngươi anh ấy mới buông lỏng một chút, nói: “Biết anh là ai không?”
Giọng vẫn quạnh quẽ như cũ, nghe không thấy anh ấy có bao nhiêu sốt ruột khiến tôi không khỏi hoảng hốt một chút, cảm giác của tôi vừa rồi có phải là nhầm lẫn hay không, kỳ thật anh ấy không lo lắng?
“Anh là Giao.” Tôi lập tức cười, ngây ngô nhìn anh ấy.
Cho dù anh ấy không lo lắng cho tôi vậy thì đã sao?
Chí ít trước khi xuống địa ngục tôi còn có thể gặp anh ấy một lần, như vậy là đủ rồi!
Thấy tôi cười, đôi lông mày đẹp mắt của Giao nhướn lên, hai tay cũng xốc tôi lên.
Lúc này tôi mới phát hiện vừa rồi dĩ nhiên tôi đang ở trong lòng anh ấy.
“Nếu biết anh là ai, vậy em có nhớ rõ trước khi đi anh đã nói gì với em không?” Giọng Giao lạnh lùng nói.