Giao Thiên Đỉnh

Chương 4: phát khai Quang Hội - Không lượng sức quyết tìm báu vật


Đọc truyện Giao Thiên Đỉnh – Chương 4: phát khai Quang Hội – Không lượng sức quyết tìm báu vật

Có một đêm đang ngủ Tiểu Quặt chợt giật mình tỉnh giấc, vì bị một tia chớp lòe quá chói chang đột ngột hiển hiện giữa bầu trời đêm làm cho kinh động.

Nó cựa mình bật kêu :

– Thanh tỷ…

Lập tức có một bàn tay vươn đến, áp chặt lên miệng nó :

– Đừng lên tiếng, sẽ bị đối phương phát hiện, tốt nhất ngươi cứ ngủ tiếp, như thể chẳng có chuyện gì xảy ra.

Miệng bị bịt, nó đành gật đầu làm hiệu đã nghe, đã hiểu. Đúng lúc đó từ mãi trên cao bỗng vang vọng xuống một chuỗi gào thất thanh :

– A… a…

Kề bên tai nó liền có tiếng Liễu Tuyết Thanh thầm thì khinh miệt :

– Càng tự thị võ công cao cường càng chuốc lấy hậu quả thật tàn khốc. Vậy là Cổ Linh bảo đã tự làm giảm đi một cao thủ. Tiếp theo sau ắt là đến lượt Vạn Thạch bảo cũng sắp mất đi một cao thủ. Là ai đây?

Hóa ra Liễu Tuyết Thanh đoán đúng. Vì lập tức Tiểu Quặt nghe cũng từ phương hướng đã phát ra tiếng gào thất thanh chợt vang lên tiếng quát to như tiếng sấm động :

– Giao Thiên đỉnh lẽ ra phải là nơi linh khí đất trời hội tụ, không lý nào bỗng hóa thành chốn tuyệt địa, là mồ chôn bao anh hùng hào kiệt võ lâm. Trừ phi đã xảy ra chuyện bất tường, trở thành sào huyệt cho lũ yêu ma ác nhân tác oai tác quái. Ta, Tôn Phong Kiệt, Bảo chủ Vạn Thạch bảo nguyện vì võ lâm liều mình, quyết dò xét minh bạch mọi hư thực liên quan đến Giao Thiên đỉnh. Thử xem nhân vật ẩn hiện nào đủ bản lãnh ngăn cản ta. Hu… ú… ú…

Đó là tiếng hú hào hùng, thể hiện một hào khí ngất trời của nhân vật tự xưng là Bảo chủ Vạn Thạch bảo.

Nhưng hòa vào tiếng hú, một lần nữa bên tai Tiểu Quặt lại vang lên chuỗi âm thanh lạnh lùng miệt thị của Liễu Tuyết Thanh :

– Lão có tự phụ là Bảo chủ Vạn Thạch bảo cũng phải mất mạng. Vì nào phải lão là cao nhân đầu tiên tự dẫn thân vào tử địa? Trước đã có và sau này ắt nhiều hơn.

Lời của Liễu Tuyết Thanh như mệnh lệnh thu hồi sinh mạng phát ra từ miệng Tử Phán Quan. Vì nối tiếp ngay theo sau chuỗi tiếng hú hào hùng vẫn còn vang vọng lại chính là loạt gào thê thảm cũng do Bảo chủ Vạn Thạch bảo phát ra.

– A… a… a…

– Quả nhiên Vạn Thạch bảo đã mất đi một cao thủ. Thật may, đó lại chính là Bảo chủ Tôn Phong Kiệt. Hừ!

Bất chợt Liễu Tuyết Thanh vụt đổi giọng, biến thành kinh ngạc :

– Lạ quá. Sao lần này không thấy có hiện tượng Hội Quang Chiếu xảy ra?

Liền sau đó bàn tay của Liễu Tuyết Thanh đang bịt miệng Tiểu Quặt cũng buông ra. Và đổi lại tay của nàng lại chạm vào đâu đó trên người Tiểu Quặt, kèm theo là tiếng nàng tiếp tục thầm thì nói vào tai Tiểu Quặt :

– Ta phải đi. Để tránh những bất lợi cho ngươi, đừng oán trách nếu ta buộc lòng điểm vào Thụy huyệt. Vì chỉ có thể mới giúp ngươi tìm lại giấc ngủ.

Chỗ bị điểm lập tức phát huy diệu dụng. Tiểu Quặt lại chìm vào giấc ngủ, bất luận muốn hay không muốn cũng thế.

* * * * *

Tiên nương, sư phụ của Liễu Tuyết Thanh đã đến, và có vẻ chỉ cần Tiểu Quặt thức giấc là nói ngay :

– Hôm nay, tuy mới là ngày thứ ba theo hạn kỳ ba ngày bổn Nương nương đã phó giao Liễu Tuyết Thanh chỉ điểm ngươi đôi ba điều tối cần. Nhưng cũng theo Thanh nhi bẩm báo, hai ngày qua nhờ ngươi cố công khổ luyện nên đối với ngươi việc bám vào vách đá để leo lên tụt xuống dường như đã trở nên quá dễ dàng.

Đúng như thế chăng?

Tiểu Quặt lồm cồm ngồi dậy, nhịp hô hấp cũng nhân đó chừng như hụt hẫng vì phát hiện chưa lúc nào nó được nhìn rõ dung diện tiên nương gần như lúc này.

Và càng nhìn gần nó càng bị hoa dung diễm lệ tuyệt trần của tiên nương làm cho mê đắm, thần tình trở nên hoang mang lạ.

Không nghe nó đáp, Tiên nương như hiểu vì sao nên cười với nó :

– Hài tử ngươi dẫu sao cũng chỉ là một đứa bé. Đừng nhìn bổn Nương nương bằng đôi mắt háo hức như thế. Nào, bổn Nương nương vẫn còn chờ nghe một lời đáp của ngươi đấy.

Nó đành mở miệng :

– Chao ôi, đệ tử thật chưa thấy ai xinh đẹp tuyệt trần như Nương nương. Xin đừng trách mắng nếu đệ tử tỏ ra thất lễ vì cứ ngưỡng mộ nhìn Nương nương.

Tiên nương phì cười, cố che giấu tâm trạng hài lòng, và nhất là hả hê bằng cách lấy tay xoa đầu nó :

– Dẫu rằng đã từng nghe nhiều lời khen tặng tương tự nhưng nếu trước kia chỉ toàn là những lời hoa mỹ giả dối hoặc có mưu đồ thì lần này lời chân thành của ngươi lại khiến bổn Nương nương phần nào bối rối. Nhưng thôi, chúng ta cần quay trở lại chính đề thì hơn. Có thật ngươi đã không làm bổn Nương nương thất vọng?

Nó ngây người mất một lúc vì được tiên nương ưu ái và chạm vào người nó.

Một lúc sau đó nó mới có thể đáp :

– Đệ tử lúc còn ở Kim gia trang từng bị phó giao nhiều việc nặng nề hơn, đâu sá gì chuyện cỏn con là chỉ cần leo lên tụt xuống theo vách đá. Nương nương hãy yên tâm, đệ tử quyết không phụ lòng kỳ vọng của Nương nương.

Tiên nương nhẹ gật đầu :

– Dẫu vậy ngươi cũng chớ quá xem thường. Chỉ mong sao khi lâm sự ngươi đừng để mất đi đởm lược vốn có. Vì điều đó chỉ đưa đến một hậu quả duy nhất là vong mạng. Ngươi hãy hứa sẽ luôn luôn cẩn trọng, vì bổn Nương nương và vì sứ mệnh ngươi không thể không hoàn thành.

Tiểu Quặt lại nghe nhịp hô hấp hụt hẫng khiến lời đáp vì thế cũng ấp a ấp úng lạ :

– Đệ tử… vì Nương nương… xin… xin hứa…

Tiên nương liền thở phào nhẹ nhỏm :

– Vậy thì, ngày hôm nay liệu ngươi có cần khổ luyện nữa không?

Tiểu Quặt cười tự tin :

– Theo đệ tử, có lẽ không cần. Nhưng nếu ý Nương nương muốn, đệ tử xin tiếp tục.


Tiên nương lắc đầu, tỏ ra tin tưởng hoàn toàn vào nó :

– Ngươi đã bảo không cần thì thôi. Huống hồ sau câu chuyện vừa xảy ra đêm qua, bổn Nương nương đành thay đổi chủ ý trước đó, quyết giúp ngươi nhanh chóng hoàn thành sứ mệnh và ngay đêm nay chuyện đó sẽ bắt đầu. Vì thế, với thời gian ngắn ngủi còn lại, vỏn vẹn chỉ có một ngày, tính từ bây giờ cho đến khi màn đêm buông xuống, chúng ta hãy còn rất nhiều việc phải hoàn tất. Đầu tiên ngươi hãy cởi hết y phục ra.

Tiểu Quặt sững sờ ra mặt :

– Nương nương vừa bảo sao?

Dung diện của tiên nương cũng bắt đầu đỏ hây hây :

– Ngươi cũng nghe rồi còn gì. Đừng chần chừ nữa, cũng đừng ngượng ngùng e ngại. Hãy mau làm theo lời bổn Nương nương vừa bảo.

Nó nhìn quanh. May thay lòng động thất vắng lặng, Liễu Tuyết Thanh không rõ đã bỏ đi từ lúc nào, hay đêm qua vì mãi đi nên bây giờ chưa quay lại, nó từ từ trút bỏ y phục :

– Thanh tỷ sẽ không bất ngờ quay lại chứ?

Tiên nương chợt chép miệng :

– Có quay lại cũng đâu can hệ. Huống hồ ả chỉ là đệ tử, đồng thời việc bổn Nương nương đang thực hiện đây hoàn toàn đoan chính. Không lý nào lúc nhìn thấy ả lại dám ngộ nhận, nghĩ không đúng về sư phụ ả.

Tuy nói vậy nhưng tiên nương cũng giữ ý lùi xa hơn. Thái độ này của tiên nương vô tình làm Tiểu Quặt ngượng, đành quay người sang phía khác để trút bỏ hầu hết y phục mặc trên người. Cũng lúc đó nó nghe tiên nương hỏi :

– Ngươi đã xong chưa?

Nó bối rối hỏi ngược lại :

– Nương nương cũng nhìn thấy rồi đó, đệ tử có cần trút bỏ toàn bộ y phục chăng?

Có tiếng của tiên nương gay gắt với nó :

– Bổn Nương nương cần gì nhìn ngươi. Mà sao ngươi lại hỏi câu đó? Chẳng phải đã nói trút bỏ hết y phục sao? Hay ngươi không hiểu thế nào là trút bỏ hoàn toàn?

Nó đành thực hiện theo :

– Xong rồi. Giờ thì sao? Đệ tử phải làm gì tiếp theo?

Có tiếng tiên nương thở dài :

– Bổn Nương nương đã quay mặt vào trong rồi. Bây giờ chỉ cần ngươi quay lại, ắt sẽ thấy ngay phía sau ngươi là một bộ y phục khác. Hãy mau mặc vào trong, tiếp đó mặc lại bên ngoài bằng chính y phục của ngươi.

Nó chực quay người lại, chợt có bóng dáng của Liễu Tuyết Thanh dùng võ công từ bên ngoài lao ập vào :

– Sư phụ…

Nhìn thấy Liễu Tuyết Thanh, Tiểu Quặt ngượng đến đỏ mặt, vội quay vào trong. Và vì nhìn thấy ở ngay phía sau, trên nền động, quả nhiên có một bộ y phục để sẵn, Tiểu Quặt cũng vội vơ lấy mặc thật nhanh vào người.

Lúc chuẩn bị mặc lại bộ y phục của bản thân, phủ bên ngoài lớp y phục mỏng vừa mặc, Tiểu Quặt bất ngờ phát hiện tiên nương không rõ đã quay lại nhìn nó từ lúc nào và lúc này cũng đang nhìn nó. Quá bối rối, nó đành cúi gằm đầu, lo công việc của chính nó là tự mặc vào người lượt y phục thứ hai.

Bỗng có tiếng Nương nương hắng giọng :

– Có chuyện gì khẩn khiến trông ngươi có vẻ hốt hoảng thế, Thanh nhi?

Tiểu Quặt chẳng dám ngước mắt nhìn ai, đành lấy tai nghe Liễu Tuyết Thanh bằng giọng dù khẩn trương nhưng vẫn lí nhí thế nào ấy, đáp lại câu tiên nương vừa hỏi :

– Không rõ nguyên nhân vì sao, Tống bá bá đột nhiên đến đây, cứ nhất mực đòi gặp cho bằng được sư phụ.

Tiên nương chợt lặng người. Điều đó khiến Tiểu Quặt ngước mắt nhìn lên và lần đầu tiên mục kích sắc mặt lạnh lùng vô biểu cảm lúc tiên nương lên tiếng :

– Chúng ta đã hành sự kín đáo, thật lạ là hành tung của chúng ta vẫn bị lão Tống phát hiện. Theo ngươi, đó là vì sao?

Tiểu Quặt nhìn qua Liễu Tuyết Thanh, vừa vặn kịp thấy nàng có sắc mặt hoảng hốt, nhưng sau đó vẩn bình thản đáp lời :

– Đồ nhi chỉ dám phỏng đoán có lẽ do những ngày vừa qua sư phụ đã tỏ ra thiếu thiện ý trong việc đào luyện Thập Nhân Can như đã dự bị, vô tình tạo nghi ngờ cho Tống bá bá.

Tiên nương hừ nhạt :

– Nào phải lỗi do ta nếu người của lão Tống cho đến nay vẫn chưa thu thập cho đủ số lượng mười người để tiến hành đào luyện. Vậy là theo ngươi chỉ vì thế Tống lão nghi ngờ? Nhưng còn việc lão đột nhiên xuất hiện đúng ở đây và hỏi tìm đích thân ta, theo ngươi, đấy là vì sao?

Liễu Tuyết Thanh cúi đầu bẩm báo :

– Đêm qua đã có không ít nhân vật các võ phái tìm đến Giao Thiên đỉnh. Nếu chúng ta vì lo lắng phải lẳng lặng dò xét thì theo đồ nhi có lẽ Tống bá bá tình cờ phát giác sư phụ hiện diện quanh đây, khiến vừa nhìn thấy đồ nhi, Tống bá bá liền hỏi ngay về sư phụ.

Tiên nương thở dài :

– Và ngươi đáp sẽ bẩm báo để ta xuất hiện hội diện lão Tống? Hiện giờ lão đang chờ ta ở đâu?

Liễu Tuyết Thanh chưa kịp đáp, thì bên ngoài động khẩu vang lên một giọng cười trầm hùng chỉ có thể phát ra từ một nam nhân đã cao niên :

– Lão huynh vì không chờ được đành mạo muội tùy tiện tìm đến. Mong rằng đừng vì thế nhị muội trách là huynh đường đột, hoặc giả mắng Thanh nhi đã sơ ý đưa đường. Lão huynh có thể vào được chưa, nhị muội? Ha ha…

Thoạt nghe xong, tiên nương biến sắc. Nhưng chỉ một thoáng là bình thản lại, tiên nương vừa lấy mắt ra hiệu cho Liễu Tuyết Thanh, ám thị một mệnh lệnh ngầm nào đó mà tin rằng thế nào Liễu Tuyết Thanh cũng hiểu, đồng thời vừa lên tiếng gọi vang ra ngoài :

– Sao hôm nay Tống lão huynh tỏ ra khách sáo lạ? Vào đi, cũng đừng trách muội chậm tiếp nghinh vì đang bận tra vấn một ứng nhân có thể sẽ giúp Tống lão huynh bổ sung đủ nhân lực cần thiết cho việc đào luyện Thập Nhân Can.

“Vù”…

Như có phép mầu, từ bên ngoài lao vào là một lão nhân với dáng vẻ bên ngoài trông chẳng khác nào một tiên ông. Nhưng bây giờ Tiểu Quặt đã biết tất cả đều là người phàm và sở dĩ họ có thể ung dung xuất hiện ở động thất với phần bên ngoài chỉ là một vực sâu bao quanh một vách núi đá cheo leo thì đây chỉ là nhờ họ có võ công. Một thứ võ công kỳ diệu đã khiến họ không những không sợ rơi xuống vực mà họ còn đủ bản lãnh, thản nhiên từ bên trên lăng không rơi xuống, để khí rơi đến ngang tầm họ liền nhẹ nhàng chuyển dịch thân hình theo chiều ngang, an toàn xuất hiện ở ngay giữa động thất này.


Và thoạt xuất hiện, lão tiên ông họ Tống đã lập tức đưa mắt nhìn Tiểu Quặt :

– Nhị muội ám chỉ tiểu oa nhi này? Y từ đâu đến? Sao chỉ có mỗi một mình nhị muội phát hiện, trong khi chẳng một thuộc hạ nào của lão huynh hay biết gì về sự xuất hiện của y?

Tiên nương tươi cười :

– Không phải tự y đến. Vì nếu có chuyện đó, muội đâu xuẩn động định thu nhận y vào số Thập Nhân Can. Là gã họ Lục đã đưa y đến thì đúng hơn.

Lão tiên ông tỏ ra kinh ngạc :

– Nhị muội có ý bảo y chính là Đại Giáp mà gần đây ai cũng ngỡ đã chết hoặc chạy thoát thật xa?

Tiên nương vẫn tươi cười :

– Đã xảy ra chuyện bất ngờ. Y vì tình cờ nhìn thấy thi thể họ Lục nên lúc hoảng sợ có bỏ chạy thác loạn. May nhờ Thanh nhi tìm thấy y. Muội cũng vừa tra hỏi y xong, nếu thấy cần, Tống lão huynh có hể hỏi lại cho cặn kẽ hơn.

Lão tiên ông sau một lúc ngắn ngủi ngẫm nghĩ chợt lắc đầu, bảo :

– Nhị muội nếu đã tra hỏi xong cũng đủ rồi. Lão huynh cần gì hỏi lại, vì làm thế có khác nào không tin nhị muội? Nhưng này, đâu thiếu gì chỗ để nhị muội tra hỏi, cần gì phải đưa y đến chỗ kín đáo này? Hay ở y đã có điều làm cho muội nghi ngờ?

Tiên nương quả có tài bịa chuyện, lời giải thích cứ trơn tru phát ra :

– Sau mấy ngày chạy loạn, nếu Thanh nhi không kịp phát hiện có lẽ y đã rơi xuống vực chết tan thây. Đây là nơi Thanh nhi đặt y nằm tịnh dưỡng. Muội cũng buộc phải đến và vừa giúp y xem lại toàn bộ kinh mạch, cũng may y không bị tổn thương. Tống lão huynh nhìn xem, có phải y vừa mặc lại y phục? Do vội lại gặp lúc Tống lão huynh tình cờ tìm đến, kể cả muội cũng chưa có cơ hội giúp y sửa lại y phục cho tươm tất.

Đoạn tiên nương dõng dạc ra lệnh cho Liễu Tuyết Thanh :

– Ta tâm giao y cho Thanh nhi. Khi nào thấy đã ổn hãy lập tức đưa y đến chỗ Tống bá bá, bổ sung vào đám Nhị Ất, Lục Kỷ như trước kia.

Liễu Tuyết Thanh khom người nhận lệnh :

– Đồ nhi biết rồi. Nhưng có lẽ phải hết đêm nay đồ nhi mới có thể đưa y đến chỗ Tống bá bá.

Tống tiên ông thoạt nghe liền cau mày toan hỏi, vừa kịp có tiên nương lên tiếng, nói với Liễu Tuyết Thanh :

– Cứ như thế đi. Nhưng nhớ, đưa y đến chỗ Tống bá bá càng sớm càng tốt.

Chúng ta đã quá muộn so với dự định trong việc gắng sức đào luyện Thập Nhân Can, gây dựng thế lực sau này. Ngươi hiểu cả chứ, Thanh nhi?

Và quay qua Tống tiên ông, tiên nương cười tươi như hoa nở :

– Nhưng dù vội, chúng ta có muộn thêm một ngày cũng không có gì quá đáng, đúng không, Tống lão huynh? Đi nào, Tống lão huynh, cứ để việc đó cho Thanh nhi lo liệu, sẽ ổn thôi. Thật đấy.

Và bằng võ công diệu kỳ, tiên nương từ từ lao ra ngoài động thất, sau đó cất cao lên, bay mất hút theo vách đá, khuất khỏi tầm mắt quá đỗi kinh ngạc lẫn thán phục của Tiểu Quặt.

Bỗng có tiếng lão Tống dò hỏi nó :

– Ngươi chưa thấy ai thi triển khinh công cao minh như thế?

Tiểu Quặt vẫn nhìn theo, miệng hỏi lại lão :

– Lão trượng gọi đó là khinh công? Không phải phép mầu của bậc thần tiên sao?

Lão Tống bật cười :

– Ngươi thật sự nghĩ dó là phép mầu? Ha… ha… hay ngươi có võ công nhưng vẫn giả vờ không biết? Để xem nào.

Lập tức có một bàn tay thô lỗ chộp vào Tiểu Quặt. Thật bất ngờ là có thêm tiếng Liễu Tuyết Thanh kêu hoảng :

– Mong Tống bá bá nương tay. Vì quả thật y không hề biết võ công.

Tiểu Quặt nhìn lại, thấy Liễu Tuyết Thanh lo lắng cũng phải. Vì vào lúc này, Tống lão vì đứng ngay bên cạnh nên để lộ cho Tiểu Quặt thấy một diện mạo độc ác với nụ cười dù mím chặt vẫn nở trên môi lão. Tiểu Quặt kinh hãi :

– Lão trượng định làm gì tiểu bối? Thanh tỷ mau cứu đệ.

Tiểu Quặt kêu lớn, nhờ thế mới nghe tiếng của tiên nương từ đâu đó mãi bên trên vọng xuống trấn an nó :

– Hài tử chớ quá lo. Vì một khi biết ngươi không có võ công, bổn Nương nương đoan chắc sẽ không có gây bất lợi gì cho ngươi. Đúng như thế chứ, Tống lão huynh?

Lão Tống liền buông tay, không chộp giữ Tiểu Quặt nữa, dù vẫn hậm hực bảo :

– Ngươi là Đại Giáp, trước sau gì cũng là thuộc hạ của lão phu. Nếu lần sau còn hô hoán, tỏ ra bất kính với lão phu, ngươi sẽ biết tội bất kính ắt nhận chịu hậu quả như thế nào.

Lão quay qua ra lệnh cho Liễu Tuyết Thanh :

– Ta nhận thấy y hoàn toàn bình ổn. Ngươi nên liệu đấy, càng sớm đưa y đến chỗ ta, sẽ càng tốt cho bản thân ngươi. Nhớ chứ? Hừ!

Rồi lại “vù” một cái, lão Tống liền biến mất, để lại thật nhiều ngỡ ngàng cho Tiểu Quặt, lúc có thể lên tiếng hỏi Liễu Tuyết Thanh :

– Đệ không muốn trở thành thuộc hạ của lão. Tỷ có thể giúp đệ mãi mãi lưu lại bên cạnh lệnh sư và cạnh tỷ?

Đáp lại, Liễu Tuyết Thanh bỗng đặt một ngón tay lên môi và khẽ thì thào :

– Tống bá bá có bản lãnh rất cao minh. Tạm thời chúng ta đừng lên tiếng, kẻo bị Tống bá bá nghe được thì khốn.


Sau đó một lúc, Liễu Tuyết Thanh chợt nhìn nó và bảo :

– Ngươi thật không biết xấu hổ, lớn thế này còn dám thay đổi y phục trước mặt ngoại nhân. Sao lại thế?

Tiểu Quặt chợt nhớ đến cảnh lõa thể lúc nãy, liền đỏ mặt cúi đầu :

– Lệnh sư đã ra lệnh. Đệ cũng ngại sẽ bị tỷ bắt gặp nhưng vẫn không thể tránh. Mà này, sao lệnh sư cứ muốn đệ mặc thêm lớp y phục bên trong?

Nó nghe tiếng Liễu Tuyết Thanh thở dài :

– Do sư phụ ta đã bị Tống bá bá cầm chân, có lẽ ta đành thay thế, giải thích cho ngươi hiểu là thế này…

Lần đầu tiên Tiểu Quặt được nghe Liễu Tuyết Thanh nói rõ mọi điều có liên quan đến Giao Thiên đỉnh, là nơi chỉ mới đêm qua thôi Tiểu Quặt nhờ tình cờ nghe nên hiểu vì sao phải gọi đó là tuyệt địa võ lâm và bây giờ nó càng hiểu thêm.

Nó chợt hỏi :

– Vì tin rằng trên Giao Thiên đỉnh có báu vật nên từ lâu nay vẫn luôn có nhiều nhân vật bất chấp hiểm nguy, quyết tìm vào để đắc thủ?

Liễu Tuyết Thanh lắc đầu :

– Vì chưa có một ai sau khi tiến vào đã toàn mạng thoát ra nên chẳng ai dám đoán chắc đó là báu vật gì. Và có lẽ tất cả sẽ minh bạch nếu ngay đêm nay ngươi tiến vào, rồi sau đó an toàn quay trở ra.

Nó lo lắng :

– Nếu chưa có ai từng thoát ra an toàn thì sao lệnh sư lại quả quyết đệ sẽ là người đầu tiên và duy nhất?

Liễu Tuyết Thanh giải thích :

– Ngươi cần phải tin tưởng vào sự phán đoán của sư phụ ta. Và nhớ đừng bao giờ để mất đi đởm lược. Sư phụ ta dám quả quyết như thế vì đã thử qua một lần.

Và lần đó, vì tin tưởng vào suy luận, người quyết không dùng đến võ công, nên người đã có cơ hội tiến khá sâu vào Giao Thiên động, đồng thời quay lui an toàn.

Nó động tâm :

– Lệnh sư đã vào rồi lại phải quay lui, ắt là vì vấp phải chướng ngại, một việc nếu muốn vượt qua lệnh sư không thể không cần dùng đến võ công?

Liễu Tuyết Thanh thừa nhận :

– Ngươi đoán đúng. Và đó là một hẻm vực mà muốn lao qua hoặc tìm cách leo xuống đáy rồi lại trèo lên trên theo vách đá phía bên kia vực, sư phụ ta không thể thực hiện nếu không dùng đến võ công. Nhưng hễ dùng đến võ công tức là nạp mạng, một khi bị hiện tượng Quang Hội Chiếu phát sinh, tạo thành uy lực kinh thiên động địa hủy diệt.

Nó giật mình :

– Tia chớp sáng lòa đêm qua làm đệ thức giấc chính là Quang Hội Chiếu?

Hiện tượng đó chỉ xuất hiện và hủy diệt kẻ nào biết võ công đã mạo hiểm tiến vào Giao Thiên động?

Liễu Tuyết Thanh gật đầu và thở dài :

– Đã ngoài ba năm ta luôn ngấm ngầm giám sát, quả thật hễ có nhân vật nào biết võ công tiến vào là Quang Hội Chiếu liền xuất hiện hủy diệt nhân vật đó.

Chưa một ai thoát, cho dù đã có người nhờ điều kỳ lạ nào đó bỗng làm cho hiện tượng Quang Hội Chiếu không xảy ra.

Tiểu Quặt không thể không nhớ đến nhân vật đêm qua, Bảo chủ Vạn Thạch bảo.

– Thanh tỷ muốn ám chỉ nhân vật Tôn Phong Kiệt? Và vì tỷ đêm qua có bỏ đi dò xét nên bây giờ đã rõ nhân vật Tôn Phong Kiệt vẫn không thoát?

Liễu Tuyết Thanh cười lạt :

– Ngươi luôn ghi nhớ kỹ mọi điều mắt thấy tai nghe? Có phải ý những đang dao động, không muốn tiến vào Giao Thiên động trên đỉnh Giao Thiên đỉnh nữa?

Tiểu Quặt mỉm cười :

– Đệ không dao động dễ như Thanh tỷ nghĩ đâu. Chỉ có điều, vì tin chắc sứ mệnh này đệ sẽ hoàn thành nên đệ muốn nêu một yêu sách, gọi là đánh đổi lần mạo hiểm đến sinh mạng của đệ.

Liễu Tuyết Thanh hừ lạnh :

– Ngươi đùng mong giở trò, chỉ thủ lợi cho bản thân ngươi mà thôi. Như không có ngươi, ta và sư phụ vẫn cố nhẫn nại tìm người khác thay vào.

Nó vẫn cười :

– Thanh tỷ đừng gạt đệ. Vì nếu tìm được, tỷ và lệnh sư đâu cần chờ đến hôm nay, bỏ phí rất nhiều thời gian để lưu ngụ và giám sát từng động tĩnh quanh Giao Thiên đỉnh? Huống hồ thời gian như không còn chờ tỷ và lệnh sư nữa. Bởi đã có quyết định, nội nhật đêm nay đệ phải bắt đầu đúng không nào?

Liễu Tuyết Thanh không hề bối rối :

– Ngươi đừng vội cao ngạo. Nên biết, để tìm một nhân vật có bản lãnh thông thiên triệt địa mới khó, chứ như một kẻ hoàn toàn không có võ công như ngươi thật dễ như trở bàn tay.

Tiểu Quặt cũng không bối rối :

– Vậy tỷ và lệnh sư cứ tìm, cũng đừng quên người đó cũng cần có lòng đởm lược như đệ, đủ để dám leo trèo khắp các vách đá vừa thẳng đứng vừa chênh vênh hung hiểm tương tự đệ.

Chợt “vù” một tiếng, tiên nương sư phụ của Liễu Tuyết Thanh bỗng đột ngột xuất hiện :

– Hài tử ngươi sao chỉ vài ngày ngoan ngoãn bỗng đổi ra giở chứng thế này?

Tóm lại, ngươi định yêu sách gì?

Lời đáp của Tiểu Quặt làm cho sư đồ Liễu Tuyết Thanh bỡ ngỡ, nếu không muốn nói là lâm cảnh dở khóc dở cười. Vì nó bảo :

– Yêu sách của đệ tử không quá khó. Chỉ cần Nương nương hứa đừng bao giờ đưa đệ tử đến chỗ lão Tống lúc nảy, việc tiến vào Giao Thiên động và giúp Nương nương thành toàn ý nguyện, đệ tử dù mất mạng vẫn hứa tiến hành.

Quá ngỡ ngàng, Liễu Tuyết Thanh hỏi nó :

– Sao ngươi tỏ ra khiếp hãi Tống bá bá như thế?

Tiểu Quặt thật thà đáp :

– Đệ không khiếp hãi. Vì còn nỗi khiếp hãi nào có thể so sánh với nỗi sợ chết? Tuy nhiên đệ cảm thấy không nhẹ nhõm chút nào nếu bảo đệ cứ luôn nhìn thấy lão thay vì được lưu lại vịnh viễn bên cạnh tỷ và lệnh sư.

Nó ngước nhìn tiên nương :

– Mong Nương nương đáp ứng, chấp thuận yêu sách này của đệ tử.


Tiên nương nhoẻn cười, lấy tay xoa đầu nó :

– Được, bổn Nương nương hứa. Mà này sao ngươi dám nghĩ bấy lâu bổn Nương nương chẳng thể tìm thấy ai khác ngoài ngươi, hội đủ mọi yếu tố cần thiết?

Vì được hứa nên Tiểu Quặt tươi hớn hở :

– Điều này không khó đoán. Vì hầu hết những ai không có võ công đều tỏ ra kém đởm lược, nhất là lúc đối đầu với hiểm cảnh. Vả lại nếu đã tìm thấy, Nương nương đâu cần nhẫn nại chờ đến hôm nay?

Tiên nương gật gù, thán phục :

– Còn việc ngươi bảo thời gian sẽ không chờ đợi thêm bổn Nương nương thì giải thích thế nào?

Nó cau mày giải thích :

– Hết đêm nay đệ tử vẫn chưa thể vì Nương nương hoàn thành sứ mạng, ngày mai Thanh tỷ buộc phải đưa đệ tử đến chỗ lão Tống. Đến lúc đó, ắt phải khó khăn lắm Nương nương mới có thể giấu lão và đưa đệ tử quay lại đây để tiếp tục sứ mạng. Còn không thể đưa đệ tử quay về, có phải Nương nương sẽ sẽ lại vất vả tìm một người khác cũng hội đủ mọi yếu tố cần thiết như đệ tử đó sao? Vì nghĩ như thế nên đệ tử mới dám quả quyết, đêm nay là cơ hội kể như cuối cùng vừa của Nương nương đồng thời cũng vừa của đệ tử nếu vẫn muốn mãi mãi lưu ngụ cạnh Nương nương.

Tiên nương chợt khanh khách cười phá lên :

– Tuy còn bé nhưng biết suy nghĩ thấu đáo như ngươi quả hiếm có. Nhân tiện bổn Nương nương cũng cho ngươi biết thêm một điều. Đêm nay đúng thật là cơ hội gần như cuối cùng dành cho mỗi người trong chúng ta. Phần của ngươi thì nguyên do thế nào, tự ngươi cũng đã nói ra. Riêng phần của bổn Nương nương và Thanh nhi thì qua thời gian dài giám sát và liệu tính, bổn Nương nương đã nhận định, cứ mỗi tuần trăng thì chỉ vào một đêm một không trăng không sao như đêm nay mới chính là thời khắc ít xảy ra hiện tượng Quang Hội Chiếu nhất. Nghĩa là mọi hung hiểm nếu có xảy đến cho ngươi thì đêm nay mười phần giảm đến bảy phần. Thêm vào đó ngươi còn có bảo y bổn Nương nương đã trao tặng để giúp bảo hộ sinh mạng. Đôi ba phần hung hiểm còn lại kể như giảm thêm một nửa. Vậy thì nửa kia dĩ nhiên là tùy vào đởm lược của ngươi.

Nó giật mình, lấy tay chạm vào lớp y phục mỏng đã mặc vào người :

– Sao gọi là bảo y?

Liễu Tuyết Thanh nhanh nhảu giải thích :

– Ngươi nghi ngờ vì phát hiện y phục quá mỏng? Đừng nghi ngờ như thế kẻo lầm. Vì đó là Thiên Tằm bảo y, một bảo vật có thể giúp ngươi đạt mức đao thương bất nhập. Đồng thời nếu ngươi có sơ ý ngã xuống vực cũng có thể nhờ bảo y nên toàn mạng. Đủ hiểu sư phụ ta kỳ vọng và dành hết mọi ưu ái cho ngươi đến thế nào. Hãy liệu theo đó mà báo đáp cho cân xứng.

Nó thật sự cảm kích :

– Nếu đúng thế này đệ tử càng thêm ao ước sao cho mãi mãi được sống cạnh Nương nương. Đệ tử hứa sẽ tận lực đền đáp bằng cách quyết tâm hoàn thành sứ mạng được giao phó.

Đoạn nó hỏi :

– Sau khi lọt vào Giao Thiên động, vật gì đệ tử phải tìm để phó giao cho Nương nương?

Lần đầu tiên Tiểu Quặt thấy tiên nương hoang mang ngập ngừng :

– Vì chưa có bất kỳ ai toàn mạng thoát ra nên… Thôi thì cứ tùy tiện ngươi quyết định. Nếu phát hiện bất luận vật gì được kể là kỳ lạ, có thể nghi là bảo vật, ngươi cứ thu nhặt và mang ra cho bổn Nương nương. Được chứ?

Và cũng lần đầu tiên Tiểu Quặt tỏ ra bị dao động :

– Nhỡ đệ tử không thể quay ra thì sao, cho dù đã tìm thấy vảo vật?

Tiên nương chợt ngó qua Liễu Tuyết Thanh, sau đó bỗng nói :

– Nếu ngươi không thể toàn mạng ra, hừ, bảo vật đó dù trân quý đến mấy thì cũng là vật từng khiến nhiều anh hùng hào kiệt mất mạng. Ngươi hãy thay trời hành đạo, hủy vật đó, tránh cho võ lâm thế nào cũng còn nhiều người mất mạng vì vật đó. Rõ chưa?

Liễu Tuyết Thanh chợt thở dài ảo não khi thấy Tiểu Quặt gật đầu, đáp ứng đề xuất vừa rồi của sư phụ. Nhưng sau đó chính nàng cũng nói :

– Nếu hủy được cũng nên hủy. Thà như thế còn hơn để vật đó rơi vào tay kẻ khác.

Tiên nương chợt đứng lên :

– Mọi việc vậy là đã định đoạt. Thanh nhi hãy thay ta lo liệu cho ổn thỏa. Thật tiếc là ta không có mặt để mục kích ngay từ đầu, vì cần phải ở quanh quẩn lão Tống, quyết không thể để lão nghi ngờ. Ta đi đây, cầu chúc cho hài tử ngươi mã đáo thành công.

Tiên nương đi rồi, Liễu Tuyết Thanh mới lần đầu thổ lộ cùng Tiểu Quặt :

– Tuy sư phụ ta căn dặn thế nhưng chỉ khi thật sự lâm cảnh vạn bất đắc dĩ ngươi hãy tiến hành hủy bỏ vật đó. Rõ rồi chứ?

Nó mỉm cười :

– Đó chỉ là tình huống giả định do đệ thuận miệng hỏi thế thôi. Vì kỳ thực đệ không hề nghĩ sẽ thất bại.

Liễu Tuyết Thanh cau mày tỏ ý không hài lòng :

– Dù ngươi có thừa đởm lược nhưng cao ngạo và quá tự phụ thế này cũng chẳng có gì tốt. Huống hồ còn một điều nữa có lẽ sư phụ ta do vội nên chưa giải thích rõ với ngươi.

Tiểu Quặt động tâm :

– Có phải việc đêm nay ít xảy ra hiện tượng Quang Hội Chiếu là một nhận định không thật đúng?

Liễu Tuyết Thanh giật mình :

– Sao ngươi nghĩ thế? Kể cả nhận định của sư phụ ta ngươi cũng không tin?

Nó ngập ngừng :

– Không phải không tin mà là đệ cảm thấy khó hiểu.

– Khó hiểu như thế nào?

Nó giải thích :

– Đã bảo, chỉ khi nào có nhân vật biết võ công tiến vào, hiện tượng Quang Hội Chiếu mới xảy ra. Vậy thì dựa vào đâu lệnh sư đoán chắc cứ mỗi đêm không có trăng sao là hiện tượng đó ít xảy đến? Có phải vì vào những đêm như thế, trời quá tối nên chẳng có nhân vật nào dám mạo hiểm đi vào Giao Thiên động? Nếu như vậy, đêm nay đệ chỉ được mỗi một điều lợi là không sợ bị một ai đó phát hiện.

Còn hiện tượng Quang Hội Chiếu nếu muốn vẫn xảy ra, bất luận bầu trời đêm có hay không có ánh trăng sao. Đúng không?

Liễu Tuyết Thanh thở dài :

– Ngươi đã tỏ ra quá thông tuệ? Được rồi, ta đành tỏ bày toàn bộ sự thật cho ngươi biết thì hơn. Quả vậy, chính vì trời quá tối nên sẽ có ít người tìm đến Giao Thiên đỉnh, vậy là về phương diện ngươi bị người ngăn cản sẽ ít có cơ hội xảy ra. Riêng về hiện tượng Quang Hội Chiếu kỳ thực ta và sư phụ ta đã nhờ quan sát nhiều nên có một phần nhận định. Đó là lúc thời tiết càng trở nên oi bức thì hiện tượng này càng xảy ra, bất luận có hay không có cao thủ võ lâm tiến vào Giao Thiên động. Đồng thời một tiết trời oi bức như thế chỉ độ đôi ba ngày nữa sẽ đến. Chứng tỏ nếu chúng ta bỏ lỡ cơ hội như đêm nay ắt hẳn phải xấp xỉ gần một năm nữa cơ hội này mới đáo lại. Ngươi rõ rồi chứ?

Nó gật đầu và đưa mắt nhìn ra bên ngoài động thất :

– Đã chiều rồi. Tỷ định lúc nào đưa đệ lên Giao Thiên đỉnh?

Liễu Tuyết Thanh chợt lấy ra một gói vật thực :

– Giờ xuất phát là gần giữa đêm. Có thể hiểu đây là bữa ăn cuối cùng trước lúc ta tiễn ngươi đi vào Giao Thiên động, trên đỉnh Giao Thiên. Ngươi nên ăn cho no, nghỉ ngơi cho thật đủ. Để đến lúc, ta sẽ gọi ngươi thức dậy và bắt đầu.

Nó cảm kích, nhận lấy và ăn…


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.