Đọc truyện Giao Thiên Đỉnh – Chương 28: Ngỡ đã chết nào ngờ tái sinh – Giúp phu quân trọn nghĩa vẹn tình
– Bách Trượng, Tư Không Vũ, cả hai đều là đại cao thủ danh môn chính phái sao dùng thủ đoạn ác độc này, cùng hợp nhau giao đấu nội lực với mỗi một mình Dương thiếu hiệp? Bệnh Cái lão phu là nhân vật thứ nhất quyết không thể chấp nhận hành vi đê tiện hạ lưu này.
Vừa nghe tiếng gầm phẫn nộ của Bệnh Cái đột ngột cất lên, Dương Cần cũng lập tức há miệng, hú dài :
– Muốn đấu nội lực với ta ư? Hu… ú…
Toàn thân Dương Cần vụt lóe sáng, vùng quang chiếu lập tức xuất hiện bao phủ quanh thân Dương Cần, một dấu hiệu cho biết đấy là lúc vì phải chấp nhận một đấu pháp mới nên Dương Cần đã bắt đầu dốc toàn lực mưu cầu chiến thắng.
Bệnh Cái phát hiện, toàn thân sững lại, bàng hoàng nhìn một cảnh độc nhất vô nhị đang diễn khai.
Vùng quang chiếu xuất hiện thoạt đầu có dấu hiệu chực phủ sang cơ thể của Bách Trượng và Tư Không Vũ vì là hai nhân vật đang hợp nhau dùng nội công giao đấu nội lực với Dương Cần nên có vị thế đứng gần nhất. Nhưng vung quang chiếu chợt thu hẹp lại, từ trạng thái đang bao phủ quanh thân Dương Cần vì cứ bị thu hẹp mãi nên dần dần tiềm phục, chui ẩn hoàn toàn vào nội thể Dương Cần…
Bệnh Cái khiếp hãi, trán xuất hạn, lo cho tính mạng Dương Cần đến trợn cả mắt, líu cả lưỡi :
– Hỏng rồi, hỏng rồi. Nội lực cứ bị thu hẹp thế này chỉ còn mỗi một tử lộ. Sống sao được mà sống?
Chợt bên cạnh Bệnh Cái xuất hiện thêm một hắc y nhân, y phục tuyền đen với dung diện cũng bị một mảng lụa che kín. Hắc y nhân cũng chú mục nhìn vào kỳ cảnh và thì thào thật khẽ :
– Chưa hẳn chỉ là tử lộ. Lão hãy nhìn, bắt đầu từ hai cánh tay của y?
Hắc y nhân nói với ai? Bệnh Cái? Chưa biết. Tuy vậy Bệnh Cái vì nghe tiếng nên vội chuyển mục quang nhìn vào hai cánh tay. Của ai? Dĩ nhiên là của Dương Cần vì quả thật khi đó hai cánh tay của Dương Cần dần ửng sáng. Vùng quang chiếu sau giai đoạn tiềm ẩn giờ phát lộ ở hai tay Dương Cần.
Nhưng lần này cách phát lộ của vùng quang chiếu thật kỳ lạ. Không hẳn là bao quanh hai cánh tay Dương Cần như đã mấy lần phát lộ đều tỏa sáng xung quanh thân. Trái lại, như được phát từ tận trong gân cốt phát ra khiến hai cánh tay của Dương Cần chỉ ửng sáng chứ không thật phát sáng.
Hắc y nhân chợt gật gù và tiếp tục thì thào :
– Y thật thông tuệ, đã biết vận dụng công phu Phật môn hòa quyện vào công phu Nhu Phong vốn của đạo gia. Bây giờ lão hãy chuyển dần cái nhìn sang hai tay, một của Bách Trượng và một của Tư Không Vũ.
Quả nhiên lời của hắc y nhân là dành cho Bệnh Cái. Vì lời thì thào quá khẽ và chỉ có mỗi một mình Bệnh Cái là đứng kề bên. Tuy vậy Bệnh Cái cũng đã nhìn.
Và lão bàng hoàng do phát hiện hai cánh tay đang áp chưởng tỷ đấu nội lực với đôi tay Dương Cần như bị ánh sáng quái lạ lan sang nên cũng ửng sáng.
Và chỉ thoáng mắt sau trạng thái ửng sáng đã từ mỗi cánh tay mỗi người thâm nhập và lan dần đến khắp thân Bách Trượng lẫn Tư Không Vũ.
Chợt Bệnh Cái phát hoảng :
– Trang Hoa Tử? Y chưa chết? Y đang muốn hành động gì thế này?
Trang Hoa Tử kỳ thực chưa đến nỗi bị Bách Trượng sát hại. Lão đã gắng gượng đứng lên và đang lảo đảo tiến đến gần phạm vi uy lực của trận giao đấu nội lực.
Hắc y nhân lại thì thầm :
– Tình thế đã diễn khai đến thế này bất kỳ ngoại nhân nào xen vào sẽ nhận lãnh một kết cục thật thảm khốc.
Trạng thái ửng sáng đã loang khắp thân Tư Không Vũ và Bách Trượng.
Trận giao đấu nội lực vẫn cứ thế diễn khai.
Trang Hoa Tử đang lảo đảo chợt vồ chụp vào hậu tâm Bách Trượng :
– Ta cho ngươi cùng chết! Hắc hắc…
Cái chộp của Trang Hoa Tử trúng đích.
“Bộp”.
Toàn thân Bách Trượng khẽ chấn động và lập tức trạng thái ửng sáng đang tồn tại vụt biến đổi, hóa thành một quầng chớp sáng chói và phủ chụp vào toàn thân Trang Hoa Tử ngay tức thì.
Trang Hoa Tử không thể hiểu quầng chớp sáng từ đâu mà có, chỉ thất thanh gào vang :
– A… a…
Quầng chớp sáng do quá chói lóa nên cũng làm cho Bệnh Cái và hắc y nhân cùng nhắm vội những ánh mắt đang dõi theo nhìn. Và khi mở mắt ra, thật lạ, họ chẳng nhìn thấy Trang Hoa Tử đâu nữa.
Bệnh Cái bàng hoàng chép miệng :
– Quang Hội Chiếu? Một lần nữa cảnh Quang Hội Chiếu hủy diệt nhân mạng ở đỉnh Giao Thiên lại tái diễn ở tại Hoa Sơn này.
Hắc y nhân cũng bàng hoàng nhưng vì nguyên nhân khác :
– Nguy mất, sao y để tiếng gào của Trang Hoa Tử làm cho phân tâm? Phen này quả đúng là y chỉ có mỗi một tử lộ. Ta phải cứu y. Chỉ có ta mới cứu được y thôi.
Dứt lời, hắc y nhân như bị cơn gió lốc cuốn đi, thần tốc lao vào phạm vi uy lực của trận tỷ đấu nội lực cứ tiếp tục diễn khai.
“Vù”…
Bệnh Cái thất thần, đến nỗi chỉ cần chờ một quầng chớp sáng chói lóa thứ hai xuất hiện là có thể tin chắc hắc y nhân đã bị hiện tượng Quang Hội Chiếu hủy diệt như vừa mới xảy ra cho Trang Hoa Tử.
Dương Cần đang run lẩy bẩy khắp thân. Bách Trượng và Tư Không Vũ thì tuy chưa biểu lộ dấu hiệu nào đắc ý nhưng vẫn mím môi mím lợi dụng lực, căng hết mục quang nhìn và chờ một kết quả tất yếu thế nào cũng đến với kẻ thảm bại và Dương Cần.
Hắc y nhân không lao ập vào phạm vi uy lực của trận đấu, chỉ lao lướt qua với một ngọc thủ hoàn toàn trắng, đối nghịch với toàn thân đen, chợt vẫy xạ một lượt nhu kình vào trận tỷ đấu nội lực.
Nhu kình lướt qua như thể một làn gió chỉ bất ngờ mơn man thôi. Nhưng diễn biến tiếp đó xảy ra lại không thể lường.
Thoạt tiên là thấy Bách Trượng và Tư Không Vũ cùng run bắn khắp người một lượt, như bị phát lãnh. Sau đó mắt của cả hai chợt díp lại, một dấu hiệu buồn ngủ vì quá mệt mỏi chợt đến với họ chăng?
Không cần biết đúng sai thế nào và tại sao có hiện trạng đó xảy ra, Dương Cần đang run lẩy bẩy toàn thân vì bị núng thế liền nhân đó bật ra tiếng quát to như tiếng sấm động :
– Khai!
“Bung, bung”.
Bách Trượng và Tư Không Vũ cùng bị đẩy lùi, bức dội đến chao đảo ngả nghiêng.
Tiếng quát cực to của Dương Cần làm cả hai vượt qua cơn buồn ngủ bỗng đến với họ quá kỳ quái. Và ngược lại, một kích chấn lùi cũng của Dương Cần làm cả hai bị chấn nát nội tạng. Bằng chứng là cả hai đều ôm ngực như nhau. Vừa lảo đảo vừa há mồm thổ huyết lai láng như nhau.
Bách Trượng phẫn nộ nhìn hắc y nhân đã xuất hiện ngay phía sau Dương Cần :
– Ngươi… là ai? Sao độc ác… giúp tiểu tử đả bại… đả bại ta?
Hắc y nhân đưa tay gỡ mảng lụa đen đang che kín diện mạo :
– Hãy nhìn xem ta là ai?
Tư Không Vũ bàng hoàng đến độ không chi trì nổi chợt khuỵu xuống :
– Trác… Bách Hoa?
Dương Cần giật nảy người, lập tức quay nhìn hắc y nhân. Vừa lúc đó hắc y nhân gật đầu thừa nhận với Tư Không Vũ :
– Không sai! Và đừng nói Trác Bách Hoa ta có thừa tư cách đối phó lũ tham tâm các ngươi mà chỉ cần với tư cách là phu nhân của Dương Cần, há lẽ Trác Bách Hoa này không được phép giúp phu quân?
Dương Cần gật nhẹ đầu một lượt và tuy có nhìn nhưng không nói với Trác Bách Hoa lời nào. Trái lại, Dương Cần chợt rảo bước đến gần Tư Không Vũ :
– Lão tặc nhi ngươi mau theo ta.
Tư Không Vũ thất kinh toan dụng lực phản kháng nhưng vì bất lực đành buông thõng tay xuống :
– Ngươi muốn giết ta?
Dương Cần cười lạt, lôi Tư Không Vũ sền sệt cùng đi :
– Đâu thể tiện nghi cho lão tặc ngươi như thế?
Dương Cần dừng chân cạnh thân hình bất động của Kim Mỹ Kỳ :
– Mỹ Kỳ muội. Ta…
Đột ngột Kim Mỹ Kỳ chớp nhẹ đôi mắt, đồng thời mấp máy môi gọi :
– Biểu… huynh…
Dương Cần cả mừng, vội ngồi xuống cạnh Kim Mỹ Kỳ :
– Muội chưa chết? Hay quá, muội vẫn còn sống thì hay không gì bằng. Hãy gắng lên. Biểu huynh quyết giúp muội khôi phục nguyên trạng.
Kim Mỹ Kỳ chợt nấc lên :
– Đừng chậm trễ… muội chỉ cố… chi trì để đợi gặp biểu huynh… lần cuối…
Dương Cần giật mình :
– Không được. Muội phải sống. Ta quyết không để biểu muội chết. Nhìn đây.
Tư Không Vũ đây. Muội phải sống để đích thân hành hình, bắt lão tặc nhi từng dày vò muội phải đền tội. Muội có nhìn thấy kẻ thù của muội chưa?
Trác Bách Hoa tiến lại gần, dùng tay xem qua mạch tượng cho Kim Mỹ Kỳ và lắc đầu :
– Nếu tâm nguyện cuối cùng của nàng là báo thù, phu quân, xin đừng chậm trễ. Hãy mau giúp nàng thỏa nguyện.
Kim Mỹ Kỳ lại nấc :
– Hãy giúp… giúp muội báo thù…
Dương Cần gật đầu quả quyết :
– Nếu là thế, muội muốn lão súc sinh này chết cách nào? Hay cứ như lão từng hành hạ ta, lão tặc nhi độc ác này từng tìm cách hủy hoại tứ chi ta?
Trác Bách Hoa nôn nóng :
– Không kịp nữa rồi, phu quân muốn gì thì hành động mau lên. Nàng khó thể kéo dài lâu hơn.
Dương Cần chấn động, tuy vậy vẫn lập tức quay qua vặn gẫy một tay Tư Không Vũ đến tận khớp bả vai :
– Muội đừng chết! Hãy gắng gượng xem ta thay muội hành hình lão súc sinh.
Tư Không Vũ gào thê thảm :
– A… a…
Bỗng có tiếng Tôn Nhân Phụng từ đâu đó bật quát vang :
– Lão muốn tự sát ư? Chưa được đâu vì bổn cô nương đâu đã có cơ hội hỏi tội lão. Hừ.
Mọi người quay đầu nhìn và thấy Tôn Nhân Phụng ngay khi xuất hiện đã điểm huyệt chế ngự Bách Trượng ngay. Hóa ra Bách Trượng không muốn bị hành hình như bào đệ Tư Không Vũ nên toan tự sát nhưng đã bị Tôn Nhân Phụng phát hiện chặn lại.
Dương Cần vặn gẫy cánh tay thứ hai của Tư Không Vũ :
– Còn nữa đây. Biểu muội phải sống để xem ta thay muội hành hình kẻ thù.
Tư Không Vũ gào càng thê thảm hơn :
– A… a…
Trác Bách Hoa chợt lắc đầu :
– Nàng đi rồi. Cũng may, dù sao nàng cũng được mãn nguyện.
Dương Cần đứng bật dậy thét dậy trời :
– Không thể nào. Tư Không Vũ vẫn chưa đền mạng, biểu muội vẫn chưa thể bỏ đi. Kim Mỹ Kỳ biểu muội!
Tiếng thét làm rúng động lòng người và Dương Cần càng làm họ rúng động hơn khi bất ngờ dựng lão Tư Không Vũ dậy. Dương Cần bóp banh miệng Tư Không Vũ ra và vừa nhét từng hoàn Hỏa Khí Diêm La Cầu vào miệng lão vừa quát bảo lão :
– Há miệng ra. Nuốt! Nuốt xuống! Còn nữa, nuốt nữa đi, nuốt cho nhiều vào.
Ha ha…
Có không ít hơn tám hoàn Hỏa Khí Diêm La Cầu đã được Dương Cần vừa nhét vừa bắt Tư Không Vũ phải nuốt vào bụng. Tiếp đó Dương Cần lại gào thét váng động :
– Ta biết vong linh muội chưa thể đi xa. Muội hãy nhìn đây, nhìn để biết lão súc sinh Tư Không Vũ sắp phải thảm tử như thế nào. Biểu muội hãy nhìn đây. A…
a…
Dương Cần vận lực quẳng mạnh, làm cho Tư Không Vũ bay đi, chếch về phía sườn núi đá cheo leo ở phía hậu của Hoa Sơn phái và bóng dáng lão mất dần về phía vực.
Không bao lâu sau từ đâu đó phía dưới bật vang dội một loạt chấn động kinh hoàng.
“Ầm, ầm, ầm”.
Dương Cần vừa nghe tiếng liền cười khanh khách, chân thì di chuyển dần về phía Bách Trượng :
– Tư Không Vũ, bào đệ của lão ngụy tăng ngươi đã chết như thế đó. Bây giờ thì đến lượt lão ngụy tăng ngươi. Ha ha… ha ha…
Thần thái của Dương Cần khiến Tôn Nhân Phụng đứng canh giữ Bách Trượng cũng phải rúng động :
– Dương huynh!
Dương Cần ngưng cười để nhìn nàng và bất chợt thở hắt ra một hơi trút nhẹ nộ khí :
– Tôn cô nương vội đến đây, ắt là vì sự an nguy của lệnh Quách nhị thúc?
Tôn Nhân Phụng thoáng bối rối nhưng vẫn lên tiếng phẫn nộ :
– Quách nhị thúc đã chết. Mệnh lệnh là do Bách Trượng chủ trương. Dương huynh có thể cho muội tự tay báo thù?
Dương Cần cười lạt, giọng thờ ơ :
– Cô nương ngại Dương Cần này sẽ độc ác như đã hành hình Tư Không Vũ?
Được, xin tùy cô nương. Vì với tại hạ chỉ cần Bách Trượng chết là đủ. Đủ cho gia phụ, cho thần tăng Tuệ Quang, cho những huynh đệ như Nhị Ất và nhất là cho Tiểu Chân cùng Quỷ Diêm La. Giết đi. Giết thế nào tùy cô nương.
Dương Cần ung dung lùi lại nhưng chợt giật nảy người khi nghe Tôn Nhân Phụng buột miệng :
– Dương huynh sao rồi? Hãy mau tỉnh lại đi vì Tiểu Chân thật sự chưa chết.
Dương Cần chồm đến, lay lay tay Tôn Nhân Phụng :
– Thật chứ? Có thật Tiểu Chân chưa chết? Tin này từ đâu có? Ai đã cho cô nương biết?
Trác Bách Hoa tiến lại gần :
– Chính ta. Dường như phu quân đang hận Trác Bách Hoa ta thì phải? Nếu biết trước như vậy, lần đó ta đã chẳng cứu Tiểu Chân làm gì. Hừ…
Dương Cần vội quay lại, ngượng ngùng nhìn Trác Bách Hoa :
– Chuyện đó… hãy để sau. Mà có thật chính phu nhân đã cứu mạng Tiểu Chân hộ Dương Cần ta.
Tôn Nhân Phụng bỗng tủm tỉm cười :
– Muội hiểu cả rồi. Mà thôi, chuyện đó quả thật cứ để sau hãy nói đến. Còn bây giờ, sao Dương huynh nỡ nghi ngờ lời nói của Bách Hoa tỉ tỉ? Nếu có đã có một Bách Hoa tỉ ngỡ chết nhưng vẫn hồi sinh thì sao huynh không tin chuyện Tiểu Chân thật sự vẫn còn sống?
Dương Cần có phần hoài nghi :
– Cô nương gọi Bách Hoa tỷ? Tại hạ phải hiểu như thế nào đây?
Trác Bách Hoa vội xua tay :
– Đã bảo không được nói bây giờ, trước mắt hãy xử lý xong Bách Trượng đã.
Ai hạ thủ? Hay do ta?
Dương Cần bảo :
– Hãy giao cho Tôn Nhân Phụng.
Tôn Nhân Phụng nhận ngay :
– Dương huynh còn Hỏa Khí Diêm La Cầu?
Bệnh Cái thất kinh :
– Cả Bảo chủ cũng không muốn Bách Trượng chết toàn thây nữa sao?
Tôn Nhân Phụng đã có chủ ý :
– Bách Trượng mưu đồ mộng bá vương. Tiểu nữ chỉ giúp lão thành toàn bá nghiệp bằng cách rải thi thể lão khắp thiên hạ, tự đền tội với khắp lê dân bá tánh.
Dương Cần trao cho nàng vật nàng cần :
– Tại hạ chỉ giữ lại có một, gọi là chút di vật của biểu muội Kim Mỹ Kỳ.
Nhưng vì cô nương cần, xin cứ sử dụng. Thiết nghĩ sẽ giúp vong linh biểu muội toại nguyện hơn.
Tôn Nhân Phụng cầm lấy và đặt vào giữa miệng Bách Trượng :
– Lão chỉ may mắn hơn Tư Không Vũ là không bị đớn đau. Ngậm lấy.
Nàng cũng y cách Dương Cần lúc nãy nhưng thay vì ném xuống vực thì lại ném bổng Bách Trượng lên trời.
“Vù”…
Chờ thân hình Bách Trượng chuẩn bị rơi ngược xuống, Tôn Nhân Phụng chợt thét :
– Bách Hoa tỷ, giúp muội.
Trác Bách Hoa gật đầu và bất ngờ bật lao lên như bị cơn gió lốc cuốn đi.
“Vút”.
Đến gần Bách Trượng, Trác Bách Hoa vẫy nhẹ ngọc thủ :
– Hãy nhận lệnh của U Minh Diêm La điện. Đó là tử lệnh.
Hỏa Khí Diêm La Cầu ngậm trong miệng Bách Trượng lập tức phát nổ, tạo thành xung lực kinh khiếp, hủy hoại toàn bộ thân hình Bách Trượng.
“Ầm”.
Trong khi đó Trác Bách Hoa an nhiên hạ thân xuống cạnh Dương Cần.
Dương Cần thán phục :
– Phu nhân không ngại độc?
Trác Bách Hoa cười tươi tỉnh :
– Phu quân không ngại độc, lẽ nào ta ngại.
Tôn Nhân Phụng hỏi xen vào :
– Còn những Chưởng môn, Dương huynh định xử lý sao?
Dương Cần vẫn đang nhìn Trác Bách Hoa :
– Họ bị Thất Hồn tán…
– Ta thừa năng lực hóa giải nếu đó là chủ ý của phu quân.
Dương Cần bối rối :
– Nhưng không phải lúc này. Phu nhân có thể tạm giao giải dược để nhờ Bệnh Cái lão tiền bối sau đó cứu tỉnh họ?
Bệnh Cái tiến đến :
– Dương thiếu hiệp quyết lánh mặt họ?
Dương Cần gượng cười :
– Họ sẽ luyên thuyên, riêng tiểu bối thì không tiện lưu lại, nhất là vào lúc này. Mong lão tiền bối lượng thứ giúp cho.
Bệnh Cái liếc nhìn Trác Bách Hoa :
– Phu nhân của thiếu hiệp thật sự bối phận không hề kém, xin đừng gọi ta là lão tiền bối. Bất qua, hai chữ tiền bối, ta có thể miễn cưỡng nhận.
Trác Bách Hoa cười lạt :
– Lão biết nói thế cũng tốt. Đó là chưa kể nhị phu nhân của chuyết phu cũng đường đường là Bảo chủ Vạn Thạch bảo. Riêng chuyết phu có thể bảo đang là thiên hạ đệ nhất nhân. Chỉ vì ta biết do chuyết phu không muốn, bằng không, chuyết phu dù có tự xưng là minh chủ võ lâm cũng chẳng có gì không được. Đúng chứ?
Dương Cần hốt hoảng :
– Nhị phu nhân nào? Minh chủ nào? Thôi đi, Dương Cần ta chỉ biết mỗi một mình phu nhân. Huống hồ đó đã là chủ ý của Dương Cần này từ lâu. Ta không thích làm minh chủ, càng không thích cứ ngày ngày bôn tẩu giang hồ. Ta mệt lắm rồi. Và nói thật, chẳng bao lâu nữa công phu của ta cũng tự thất tán, có muốn làm minh chủ cũng không đủ tư cách. Phu nhân mau giao giải dược để cứu họ. Thế là đủ, chúng ta hãy đi cho mau. Ta không muốn gặp lại họ. Kẻo đến lượt họ lại miễn cưỡng ta là minh chủ.
Trác Bách Hoa phì cười, nói với Bệnh Cái :
– Lão đã thừa nhận những gì giữa hai chúng ta có cơ hội đàm đạo đều đúng như ta đoán? Vậy lão an tâm rồi chứ?
Bệnh Cái gật đầu, tỏ ý thất vọng :
– Trác viện chủ vốn có tâm cơ, lại quá hiểu ý phu quân, điều này khiến Bệnh Cái này dù có mừng cho Viện chủ vẫn cảm thấy tiếc cho võ lâm.
Trác Bách Hoa ném cho Bệnh Cái một lọ giải dược và dặn :
– Cách hóa giải ta đã điểm chỉ sẵn. Riêng về điều tiếc nuối của lão, yên tâm đi, sau khi bọn ta ba người đã đi, phiền lão cáo bạch cho bọn họ biết, Dương Thế Tôn vẫn có thể tái xuất giang hồ bất kỳ lúc nào nếu giả như họ cố tình gây náo loạn. Tương tự, lão cũng nên thay Dương Cần giải thích rõ ngọn ngành cho Triển Hoành một lần nữa. Nếu y không lo phục thiện, lại cố ý gây ra chuyện phiền toái như có lần đã đồng mưu với Lạc Quyến Đề, hừ, khi đó y đừng mong còn cơ hội toàn mạng. Cũng xin thú thật, ta cũng như phu quân, thật sự ngán lắm rồi chuyện phân tranh của giới giang hồ. Hãy bảo họ để phu thê ta bình yên. Cứ như thế sẽ không bao giờ có chuyện Dương Thế Tôn tái thế. Cáo biệt.
Bệnh Cái nhìn theo họ với một tâm trạng bâng khuâng như vừa mất một điều gì đó rất đáng quý.
* * * * *
Trác Bách Hoa chợt quay qua hỏi Dương Cần :
– Sao phu quân không hỏi ta nữa về Tiểu Chân?
Dương Cần đi giữa Trác Bách Hoa và Tôn Nhân Phụng tỏ ý phiền trách :
– Phu nhân sao nỡ đem ta làm trò cười?
Tôn Nhân Phụng chợt hỏi :
– Hóa ra Dương huynh đã có ý ngờ gần đây sau lưng muội có một hậu thuẫn là Bách Hoa tỷ?
Dương Cần liếc nhìn nàng :
– Tôn cô nương…
Trác Bách Hoa hắng giọng :
– Nàng đã là nhị phu nhân của phu quân, đã do chính tay ta sắp đặt, phu quân sao cứ khách sáo gọi mãi nàng là cô nương như người xa lạ?
Dương Cần đỏ mặt :
– Mong phu nhân giải thích rõ hơn?
Tôn Nhân Phụng cũng đỏ mặt và bối rối :
– Không phải lúc này đâu, Bách Hoa tỷ.
Trác Bách Hoa gật đầu :
– Phu quân cứ thay đổi lối xưng hô. Ằt không bao lâu nữa tự phu quân sẽ hiểu rõ nguyên do.
Dương Cần miễn cưỡng đáp ứng :
– Kỳ thực ta chỉ đoán sau lưng muội có kỳ nhân tiếp trợ nhưng hoàn toàn không nghĩ đó lại là Bách Hoa, một phu nhân đã chết của ta.
Trác Bách Hoa bảo :
– Ằt là do phu quân phát hiện một mình Phụng muội, quyết không thể có phương dược thần diệu giúp phu quân dù bị cháy bỏng khắp người vẫn có cơ hội khôi phục nguyên trạng?
Dương Cần giải thích thêm :
– Còn là do cách đối phó của Phụng muội đối với Liễu Tuyết Thanh. Vì ta nhận định, Phụng muội bất quá chỉ có thể đánh đuổi, quyết không đủ bản lãnh hạ thủ yêu nữ báo thù rửa hận cho Tiểu Chân.
Tôn Nhân Phụng thừa nhận :
– Trước lúc chúng ta phát hiện có Liễu Tuyết Thanh tìm đến, tiếng động lạ kèm theo lời mắng là của Bách Hoa tỷ phát ra để dẫn dụ muội đến gặp. Thủ hạ được yêu nữ mang theo cũng bị Bách Hoa tỷ giúp muội triệt hạ, sau đó mới đến lượt yêu nữ đền mạng.
Dương Cần phân vân :
– Nhưng sao lúc ta giả vờ nói lời chia tay, kỳ thực vẫn lẻn lưu lại cả ngày để dò xét cũng không thấy Phụng muội hoặc đi tìm Bách Hoa hoặc lên tiếng gọi để Bách Hoa xuất hiện?
Tôn Nhân Phụng gượng cười :
– Muốn tìm thì cũng không thể. Vì muội nào biết Bách Hoa tỷ lưu ngụ nơi đâu. Còn gọi ư? Bách Hoa tỷ đã căn dặn kỹ, tự tỷ sẽ đến nếu cần, kỳ dư cấm muội tuyệt đối không gây kinh động. Hóa ra chuyện này Bách Hoa tỷ cũng đoán đúng.
Vì sau đó có bảo muội, huynh vẫn lưu tâm tìm đủ mọi cách để ngấm ngầm dò xét xem ai đã giúp muội. Kể cả huynh bảo sắp đến kỳ tiêu tán nội lực chân nguyên cũng là giả?
Dương Cần phản bác :
– Nói chia tay mới là giả. Còn chuyện có thất tán võ công hay không mãi đến hôm nay ta mới minh bạch là không có.
Trác Bách Hoa chợt hỏi :
– Vì sao phu quân quyết sẽ không còn lo bị thất tán võ công?
Dương Cần giải thích :
– Đó là lúc ta cùng huynh đệ Tư Không Vũ tỷ đấu nội lực, chợt phát hiện nhị mạch Nhâm Đốc không chỉ khai thông với đại huyệt Đan Điền mà còn tự khai thông lẫn nhau. Dường như điều đó giới võ lâm gọi là khai phá sinh tử huyền quan?
Trác Bách Hoa gật đầu :
– Đả thông sinh tử huyền quan. Một cảnh giới tối thượng và cao minh nhất đối với người luyện võ, hãn hữu lắm mới có một người đạt được. Vậy vì sao phu quân bỗng đạt được điều này?
Dương Cần lắc đầu :
– Nhất định là do phu nhân nhúng tay vào. Phu nhân không nói ta khó lòng tự đoán.
Trác Bách Hoa bảo :
– Không sai, ta biết và vạn sự đều do ta sắp đặt. Nhưng công đầu là nhờ Phụng muội. Vì thế ta mới chấp nhận Phụng muội là nhị phu nhân của phu quân.
Dương Cần hoang mang :
– Tại sao? Công gì?
Trác Bách Hoa thở dài :
– Có nói phu quân cũng không hiểu. Vì phu quân đúng là ngốc. Đến chuyện thân cận nữ sắc là thế nào còn không biết thì hiểu sao được thuật Đại Hồi Âm Dương do ta nhờ Phụng muội thi thố vừa giúp phu quân mau khôi phục chân nguyên vừa là cơ hội để sau này phu quân được dịp tự khai thông Nhâm Đốc nhị mạch, vượt ngưỡng Ngũ Khí Triều Nguyên, võ học cái thế.
Dương Cần chỉ hiểu mơ hồ :
– Hóa ra tất cả đều do công của Phụng muội. Mà này, sao phu nhân trước kia thoát chết, bây giờ lại am hiểu nhiều bí thuật như tà pháp?
Trác Bách Hoa thở dài :
– Ta thoát là nhờ may mắn, chợt rơi đúng vào một tàng cây, sau bị hất lọt vào một bí động gọi là U Minh Diêm La điện. Tại đó ta phát hiện một quyển Đan Kinh, chỉ dạy nhiều bí thuật dù có gọi là tà pháp cũng không mấy sai.
Dương Cần mừng thay cho Bách Hoa :
– Nhưng sao dưới đáy vực lúc đó cũng có một thi thể ta nhận đúng là nữ nhân?
Trác Bách Hoa phì cười :
– Ta ở U Minh Diêm La điện dù chưa thể tự thoát ra nhưng có nghe tiếng phu quân kêu gào rất thảm thiết, phu quân rất chung tình, nhất là biết tuân thủ đúng theo từng lời đã cùng ta minh sơn thệ hải. Vì thế cũng độ ba năm sau, lúc ta bắt đầu tái xuất giang hồ, cũng nhờ luôn lẻn bám theo nên có giúp phu quân tìm hiểu xem thi thể dưới đáy vực lần đó là ai, sao lại ngẫu nhiên lâm tử cảnh cùng ngày cùng chỗ với chúng ta. Hóa ra là Âm Ma Kiều Đại Mỹ. Thế phu quân không thấy lạ vì bao lâu nay ai ai cũng xuất hiện và bị phu quân lần lượt diệt trừ, chỉ riêng nhất ma là biệt tăm?
Dương Cần vỡ lẽ :
– Vậy phu nhân cũng nghe ta kêu gào, bảo giúp ta cứu nguy cho tiểu Chân?
Trác Bách Hoa tắt ngay nụ cười :
– Ta có nghe và vì phu quân ta đã kịp giải thoát Tiểu Chân trước khi bị thù nhân phóng hỏa. Nhưng ta bất lực, chỉ có thể giúp Tiểu Chân được đến thế thôi.
Dương Cần lo sợ :
– Tiểu Chân hiện nay như thế nào?
Trác Bách Hoa lắc đầu :
– Nàng thác loạn càng lúc càng nghiêm trọng, đã có lần suýt hạ sát mụ Quỷ Diêm La. Tình huống của nàng hiện nay rất thảm. Để đuổi theo giúp phu quân, ta đành liều lĩnh tiếp tục phó giao nàng cho Quỷ Diêm La chăm sóc. Nhưng như tin từ Quỷ Diêm La cấp báo đến, nhờ Bệnh Cái báo lại ta hay, nàng vì quẫn trí đã tự sát, kể cả Quỷ Diêm La sau đó cũng mệnh chung do bị nàng đả thương quá nặng. Ta thật tiếc.
Dương Cần chấn động song cũng mau chóng vượt qua :
– Dù sao như vậy cũng tốt cho nàng. Vì ta từng nghĩ, nhỡ nàng khôi phục, liệu nhớ lại chuyện bị Bách Trượng làm nhục, nàng chịu nổi đả kích đó chăng?
Giọng của Dương Cần quá thảm, khiến ai nghĩ cũng buồn. Để phá tan không khí này, Tôn Nhân Phụng chợt cười hỏi :
– Huynh thì biết gì chuyện đó mà bảo là đả kích?
Dương Cần đỏ mặt :
– Thì ta nghe ai ai cũng bảo thế, không phải sao?
Trác Bách Hoa cũng cười :
– Do phu quân chưa biết, hay để ta giải thích một lần cho minh bạch.
Và mặc cho Tôn Nhân Phụng kêu ré phản bác, Trác Bách Hoa vẫn thì thào giải thích cho Dương Cần hiểu.
Càng nghe Dương Cần càng ngượng :
– Đó gọi là thân cận nữ sắc? Và Tôn Nhân Phụng đã cùng ta… cùng ta? Sao ta không nhớ?
Trác Bách Hoa bảo :
– Đêm nào phu quân cũng nhờ nàng điểm huyệt, sau đó mới cho phép nàng đắp phương dược mới, thay cho lớp cũ. Lúc đó phu quân còn biết gì để bảo nhớ hay không nhớ?
Dương Cần áy náy nhìn Tôn Nhân Phụng :
– Muội đã vì ta hy sinh trinh tiết? Ta thật có lỗi vì không biết sớm tổn thất này của muội.
Đến lượt Tôn Nhân Phụng thì thào vào tai Dương Cần một lúc lâu.
Lần này càng nghe Dương Cần càng thất sắc :
– Bách Hoa vì để tự cứu phải luyện tà công? Và vì hao tổn nguyên khí nên không bao lâu nữa sẽ tuyệt mạng?
Trác Bách Hoa thừa nhận :
– Đó là sự thật. Vì nếu lúc đó ta đừng nghe tiếng phu quân kêu thảm, khiến ta dù rất muốn chết vẫn không nhẫn tâm để phu quân lưu lại một mình, có lẽ ta không bao giờ mạo hiểm luyện tà công đó.
Và nghe Trác Bách Hoa thở ra :
– Nhưng dù sao bây giờ ta cũng mãn nguyện. Thứ nhất đã báo thù, là tự tay giết nghịch đồ Liễu Tuyết Thanh. Thứ hai, giúp phu quân vừa phục thù vừa có cơ hội lưu danh hậu thế. Sau cùng là lấy quyền phu nhân, tìm được một nhị phu nhân thật tốt, thay ta chăm sóc phu quân đến mãn đời. Ta không còn gì hối hận nữa ngoài câu chúc cả hai: Long phụng hảo cầu, bền duyên cầm sắt. Vĩnh biệt.
“Vút”.
Trác Bách Hoa như được cơn gió lốc cuốn đi, khiến Dương Cần dù muốn gọi cũng không kịp, nói gì chuyện đuổi theo…
HẾT