Giao Thiên Đỉnh

Chương 12: Vượt Cửu U phu phụ lâm nạn - Dưới đáy vực tái ngộ cố thê


Đọc truyện Giao Thiên Đỉnh – Chương 12: Vượt Cửu U phu phụ lâm nạn – Dưới đáy vực tái ngộ cố thê

Dù hai tai không còn nghe được bất kỳ âm thanh nào nhưng từ sau lưng Trác Bách Hoa, Tiểu Quặt vẫn đủ mục lực để nhìn thấy quả thật có rất nhiều những nhân vật tay cầm Não Bạt, vừa gõ loạn vào nhau vừa tìm cách ngăn chặn mọi lối thoát của Trác Bách Hoa cùng Tiểu Quặt.

Trác Bách Hoa không vì là nữ nhân mà thiếu dũng khí cần có. Trác Bách Hoa đang như mãnh hổ quần dương, cứ tả xung hữu đột xông ào ào vào bọn đối phương.

Màn đêm đen dù còn dày đặc, Tiểu Quặt cũng mơ hồ nhìn thấy từng ngón tay chỉ của Trác Bách Hoa đang luân phiên xạ ra những làn tơ mỏng, nhàn nhạt tợ khói sương. Nhưng vì đấy chính là thứ công phu từng được Đạo Yêu nhận biết là Thiên La chỉ cho nên mỗi lần Trác Bách Hoa phát xạ là có một thân hình, nếu không nảy bật lên thì ngã vật ra chẳng khác nào ác thú giãy chết hoặc một cội cây bị bất ngờ đốn ngã.

Mục kích cảnh nầy, Tiểu Quặt dù kinh hoàng đến rụng rời tứ chi thì vẫn thừa nhận đây là chuyện chẳng đặng đừng và Trác Bách Hoa vì sinh mạng cả hai nên cũng đã nói trước. Trác Bách Hoa không những chỉ là nữ nhân mà còn lâm cảnh cô thế cùng sức đơn lực bạc. Huống hồ đối phương nào chỉ dựa vào số lượng đông đảo, trái lại còn thi triển toàn lực, vận dụng mọi lợi thế họ có, chỉ là để đối phó với mỗi một mình Trác Bách Hoa, Tiểu Quặt cảm thấy phẫn nộ dần dần, đến một lúc không còn giữ tâm trạng kinh hoàng từng có.

Chợt có một lực đạo giáng thật mạnh vào lưng Tiểu Quặt.

Dù đau đớn đến tận xương cốt, Tiểu Quặt vẫn chợt lo khi nhận ra Trác Bách Hoa vì thế cũng bất ngờ bị chao đảo suýt ngã.

Đó là lúc bọn đối phương tay cầm não bạt cũng thừa cơ hội xông vào, tận lực dùng đủ loại vũ khí họ dùng may còn lại lấy ra để quật loạn xạ vào Trác Bách Hoa.

Không cần biết Trác Bách Hoa sẽ đối phó thế nào hoặc có dịp đối phó hay không. Tiểu Quặt vì đang căm phẫn nên buông một tay khỏi cổ Trác Bách Hoa và dùng cách tay nhục thể đó huơ loạn.

Có một lưỡi đao thật to nặng bỗng chém xả mạnh vào tay Tiểu Quặt.

Vì thế, tay của Tiểu Quặt tê rần nhưng chỉ bị đẩy bật ra kỳ dư không bị mang thương tích. Nhận thấy thế Tiểu Quặt rất mừng, vội thuận tay huơ gọn, lập tức chộp đúng vào lưỡi đao to đùng của nhân vật đó.

Không thấy Tiểu Quặt bị tiện mất cánh tay, nhân vật đó vì mãi trợn mắt thất kinh nên Tiểu Quặt chỉ cẩn giật mạnh là cướp mất đại đao. Cũng tiện tay, Tiểu Quặt quật luôn đốc đao vào đầu nhân vật nọ.

Dù đang đêm nhưng Tiểu Quặt cũng nhận thấy nhân vật nọ lảo đảo, kế đó là diện mạo của y cũng bị phủ mờ bởi nhiều làn chất lỏng sẩm màu cứ tuôn trào từ đỉnh đầu của y, chỗ đã bị Tiểu Quặt dùng đốc đao quật mạnh.

Biết đó là máu huyết và cảm nhận đây là lần đầu tiên giết người hại mạng, Tiểu Quặt thất kinh hồn vía, hoang đến độ đang buông bỏ đại đao nhưng không hay.

Chợt có thêm hai lực đạo khác nữa liên tiếp giáng chí mạng vào lưng Tiểu Quặt thật đau.

Tuy vậy lần này Tiểu Quặt lấy làm mừng vì thấy Trác Bách Hoa thay vì lảo đảo lại đột nhiên gia tăng cước lực, xông lướt qua không biết bao nhiêu nhân vật đang cố tình cản đường.

Phấn khích vì biết rằng Trác Bách Hoa đã biết cách đề phòng và còn biết tận dụng lực đạo đẩy phía sau để thoát đi nhanh hơn, Tiểu Quặt không rõ từ lúc nào bản thân đang há miệng toang hoác như vừa mới hô hào tán dương vậy.

Đến khi bắt gặp động thái đó của bản thân, lần đầu tiên Tiểu Quặt không những không cảm thấy ngượng mà trái lại còn chợt nảy ra những ý nghĩ đồng tình với hành vi phản ứng của Trác Bách Hoa nhiều hơn, phải hỗ trợ Trác Bách Hoa thay vì cứ thụ động để một mình Trác Bách Hoa khó khăn đối phó hầu tìm cách thoát. Chợt từ mé tả xuất hiện một ánh kiếm chiếu xạ vào.

Tiểu Quặt nhờ kịp nhìn thấy nên mỉm cười, tự đưa một cánh tay ra, hứng đỡ thẳng vào ánh kiếm. Và ngay khi cánh tay tê chồn vì bị chạm vào lưỡi kiếm, Tiểu Quặt liền nhìn đao, xoay cổ tay một vòng, vừa chộp vừa giật thật mạnh thanh kiếm.

Thế là chỉ nháy mắt Tiểu Quặt đã chiếm đoạt và đã có một thanh kiếm trên tay. Càng thêm phấn khích, Tiểu Quặt lại há miệng tàng hoạc, vừa hô hoán những gì tai không thể nghe vừa vung kiếm loạn xạ, quật vào tất cả người gì cử động chợt xuất hiện xung quanh hướng đang di chuyển của Trác Bách Hoa.

Một này, Tiểu Quặt chợt đếm khi nhận ra tay kiếm của bản thân dù sao đi nữa cũng vừa đưa một nhân vật phe đối phương đi chầu trời. Hai này, ba này…

Tiểu Quặt đang nâng cao thanh kiếm, toan cật lực quật vào một nhân vật khác. Chợt có ánh kiếm khác lạ lóe lên, chạm thẳng vào thân kiếm của Tiểu Quặt.

Có vài ba tia tinh quang nhoáng lên lúc hai thanh kiếm chạm nhau. Tiếp đó kiếm của Tiểu Quặt bị rời tay bay đi.

Tiểu Quặt tức giận, cứ dùng tay chộp vào thanh kiếm đó.

Lúc toan giật về để chiếm đoạt thanh kiếm đó làm vũ khí thay cho thanh kiếm vừa bị chấn bay thì chủ nhân của thanh kiếm cũng kịp vận lực giữ lại, cùng Tiểu Quặt diễn khai một cuộc giằng co có phần quyết liệt.

Tiểu Quặt vì quyết nên cố sức chi trì. Nào ngờ vì mãi giằng co nên Tiểu Quặt bị tuột khỏi lưng Trác Bách Hoa.

Cũng lúc đó Tiểu Quặt chợt nhìn thấy gương mặt độc ác của Nam Cung Hoàng, cũng là nhân vật đang cùng Tiểu Quặt dằn co một thanh kiếm.

Nam Cung Hoàng không hề nhìn Tiểu Quặt cho dù vẫn cùng Tiểu Quặt dằng co.

Vì thế Tiểu Quặt giật mình, vội xoay đầu nhìn theo hướng Nam Cung Hoàng đang nhìn. Và Tiểu Quặt lại thấy mụ Âm Ma Kiều Đại Mỹ. Mụ này đang xòe rộng bàn tay, có những móng tay mang những móng dài và cong quắp. Mụ Âm Ma đang chộp bàn tay đó vào tấm lưng thon thả của Trác Bách Hoa.

Có một ánh chớp vụt lóe lên trong tâm trí và nhận thức của Tiểu Quặt. Vì thế, Tiểu Quặt không cần nghĩ ngợi nhiều, vội buông thanh kiếm, không cùng Nam Cung Hoàng giằng co nữa, đồng thời cứ ba chân bốn cẳng nhẩy xổ đến chỗ mụ Âm Ma, giận dữ chộp cả hai tay vào bàn tay ma quái của mụ toan lén hạ thủ Trác Bách Hoa.

Tiểu Quặt nhờ liều nên chộp được, lập tức bị mụ Âm Ma vừa giật tay này về vừa hất tay còn lại chộp mạnh vào đầu vai Tiểu Quặt.

Tiểu Quặt mặc kệ, cứ cật lực vừa vặn xoắn vừa quyết bẻ gãy năm móng tay cong vút của mụ Âm Ma vẫn đang bị hai tay Tiểu Quặt chộp vào. Và Tiểu Quặt nhìn thấy bộ mặt xấu xa của mụ Âm Ma chợt nhăn nhóm chứng tỏ mụ đang rất đau vì bị Tiểu Quặt vặn bẻ năm móng tay. Tiểu Quặt trợn mắt nhìn, càng hả hê và càng vặn xoắn những móng tay dài của mụ Ác Ma nhiều hơn.

Bất chợt Trác Bách Hoa quay người lại, vô tình cho Tiểu Quặt nhìn thấy một diện mạo thật độc ác chưa từng xuất hiện ở Trác Bách Hoa bao giờ. Trác Bách Hoa vẫn giữ diện mạo dữ và độc ác xạ thẳng một làn tơ mỏng manh vào tâm thất Âm Ma Kiều Đại Mỹ.

Mụ Âm Ma thất kinh, quên cả đau, vội vàng thu tay còn lại về, đồng thời dùng tay đó tự bẻ gãy cánh tay đang bị Tiểu Quặt nắm giữ hành hạ. Khi tay bị gãy lìa, mụ Âm Ma Kiều Đại Mỹ còn hốt hoảng tự ngã lăn qua một bên, nhờ thế kịp thoát Thiên La chỉ của Trác Bách Hoa, chỉ để bị xạ vào một bên vai thay vì bị xuyên thủng tâm thất như ý định của Trác Bách Hoa lúc xuất thủ.

Gương mặt Trác Bách Hoa ngay sau đó không vì thế là mất hoặc giảm đi vẻ độc ác. Trái lại, Trác Bách Hoa vẫn giữ nguyên thái độ, đột nhiên phát xạ tiếp hai tia Thiên La chỉ. Một nhắm vào Nam Cung Hoàng, một còn lại thì hướng vào Tống Thanh Đạt cũng vừa vặn xuất hiện.

Hai nhân vật này vì thấy gương của Âm Ma Kiều Đại Mỹ trước mắt nên chưa chi đã vội co người nhảy lùi lại thật xa.

Như chỉ nhờ có thế, Trác Bách Hoa chộp vào Tiểu Quặt và vội vàng lôi đi, vận dụng toàn lực lao vun vút.

Bọn cầm não bạt đến lúc này tự nhảy giạt qua một bên, kinh hoàng nhường lối cho Trác Bách Hoa lao thoát.

Trác Bách Hoa lôi Tiểu Quặt đi mãi, cho đến khi trời tờ mờ sáng. Và lúc Trác Bách Hoa dừng lại thì cả hai đang đứng trên một mõm đá cheo leo. Chưa bao giờ Tiểu Quặt thấy Trác Bách Hoa có thái độ khẩn trương như bây giờ.


Trác Bách Hoa do quá khẩn trương nên vừa tự tay rút bỏ hai mảnh giẻ ở hai tai Tiểu Quặt vừa hào hển nên cũng quên rằng bản thân vẫn chưa tự rút bỏ hai mảnh giẻ ở hai tai mình. Vì thế Tiểu Quặt vừa nghe Trác Bách Hoa nói vội nói vàng, vừa giúp lại Trác Bách Hoa việc rút bỏ hai mảnh giẻ. Trác Bách Hoa nói với sắc diện đã tái nhợt :

– Lý ra ta sẽ cùng phu quân leo xuống đáy vực này nhưng bây giờ muộn rồi.

Phu quân cứ một mình leo xuống. Mau đi.

Tiểu Quặt đau đớn nhìn Trác Bách Hoa :

– Chúng ta sống cùng sống, chết cùng chết, đúng không?

Trác Bách Hoa thêm khẩn trương, bắt đầu dõi mắt nhìn ngược về hướng mà cả hai vừa từ đó chạy đến :

– Bọn độc ác trước sau cũng chạy đến. Phu quân hãy tự bảo trọng và đừng phụ lòng kỳ vọng của Trác Bách Hoa ta.

Tiểu Quặt tiến lại gần :

– Sao phu nhân tránh câu trả lời? Có phải chúng ta sống cùng sống, chết cùng chết?

Lần đầu tiên Trác Bách Hoa sa lệ, nhưng mau chóng tự gạt đi :

– Điều đó chỉ đúng với tình thế chẳng đặng đừng. Còn lúc này, cơ hội thoát cho phu quân vẫn còn. Xin đừng tự làm khó bản thân, thậm chí cũng gây khó lòng cho Trác Bách Hoa.

Tiểu Quặt cười nhẹ :

– Nếu vậy, Dương Cần có thể ôm phu nhân một lần, gọi là thể hiện tình phu phụ?

Trác Bách Hoa thở dài.

Thừa dịp đó, Tiểu Quặt tiến lên, vòng tay ôm thật chặt quanh Trác Bách Hoa.

Và bất ngờ, Tiểu Quặt chõi mạnh cả hai chân về phía sau, tạo đà, rồi cùng Trác Bách Hoa rơi ào khỏi mõm đá cheo leo, gieo luôn vào miệng vực thẳm.

Sợ Trác Bách Hoa vùng vẫy khi cả hai đã thật sự rơi, Tiểu Quặt há miệng quát to, cố át tiếng gió ào ào quật ngược lên :

– Phu nhân trúng độc, ta biết. Phu nhân không đủ lực ngăn cản bọn đối phương khá nhiều, ta cũng hiểu. Vì thế ta biết phu nhân chỉ muốn liều chết để một mình ta sống. Nhưng phu nhân đừng quên, ta vẫn có cách giúp phu nhân giải độc, đồng thời ta nhờ có bản lãnh trời ban nên cũng có cách cùng phu nhân toàn mạng cho dù có phải gieo thật mạnh vào đáy vực. Vậy thì phu nhân nên ngoan ngoãn càng co rút thật gọn càng tốt. Ta tự biết cách dùng tấm thân không bị tan vỡ này che chắn cho phu nhân. Chúng ta phải sống, phải báo mối thù này.

Lúc Tiểu Quặt dứt lời thì cả hai đã rơi xuống quá sâu, thế cho nên, dù muốn dù không, Trác Bách Hoa chỉ còn biết co rút toàn thân vào giữa vòng tay và tấm thân vạm vỡ của Tiểu Quặt và thút thít khóc :

– Phu quân. Thiếp dù mất mạng cũng mãn nguyện và tự hứa, nếu thật sự có kiếp sau, Trác Bách Hoa nguyện kiếp lai sinh sẽ mãi mãi là thê tử của phu quân.

Tiểu Quặt toan đáp lời, toan phản bác hai chữ kiếp sau Trác Bách Hoa vừa tình cờ buột miệng, chợt toàn thân bị chấn động thật mạnh.

Vì nhận biết chấn động đó là do Trác Bách Hoa cố ý gây ra. Tiểu Quặt vội nhìn quan và phát hiện bản thân đang một mình chợt là đà di chuyển theo chiều ngang, hướng đang di chuyển đến là một huyệt khẩu ở lưng chừng vách núi đá bỗng xuất hiện. Còn Trác Bách Hoa thì cũng một thân một mình cứ nhanh chóng lao tiếp và gieo mất hút vào vực thẳm.

Tiểu Quặt vội vùng vẫy, cố làm cho thân hình cũng mau chóng lao xuống dưới cùng Trác Bách Hoa. Nhưng huyệt khẩu ở lưng chừng vách đá đã xuất hiện, nhẹ nhàng nuốt Tiểu Quặt vào. Khiến Tiểu Quặt tin rằng đã hoàn toàn vĩnh biệt Trác Bách Hoa. Một tâm trạng đau đớn vô cùng tận chợt ập đến, làm cho Tiểu Quặt đang há miệng toan gào lên thì bất ngờ hôn mê, có muốn cũng không thể gào được nữa…

* * * * *

– Phu nhân! Sao phu nhân nhẫn tâm lìa bỏ ta, tự tìm lấy cái chết thê thảm!

Phu nhân…

Tiếng gào chợt phát ra từ cửa miệng khiến ngay cả bản thân Tiểu Quặt cũng giật mình. Và nhờ giật mình nên Tiểu Quặt chợt mở mắt nhìn quanh, mới nhận ra bản thân vừa tỉnh lại sau một cơn mê không biết đã kéo dài bao lâu.

Rồi cũng nhờ nhìn quanh nên Tiểu Quặt mới nhận thấy chỗ bản thân đang nằm là một lòng động khô ráo, có cả một lớp đệm cỏ dưới lưng. Và xa xa là một khe đá rộng, tương tự một thạch môn, với cảnh quang bên ngoài tuy chưa rõ thực hư là thế nào nhưng trước mắt thì có hình hài một lão nhân đang ngồi xoay lưng lại, có vẻ như đang đăm chiêu ngắm nhìn cảnh gì đó không biết.

Tiểu Quặt nhẹ nhàng ngồi lên, rồi đứng dậy bước đi êm thắm, xuyên qua thạch môn, tiến lại gần lão nhân từ phía hậu.

Đó là hình hài của một người vẫn sống, Tiểu Quặt tin quyết như thế qua lần dò xét đầu tiên và phát hiện đôi vai lão nhân dù đang tư thế nhập định, hoặc là chiêm niệm cũng được, vẫn thi thoảng nhấp nhô lên xuống theo nhịp hô hấp đều đặn và có quảng cách khá dài lâu.

Và thêm một điều nữa cho Tiểu Quặt biết lão nhân chính là người còn sống, mặc dù lão nhân cứ ngồi bất động như pho tượng đang hướng mặt vào vách đá xa xa phía trước, ngăn cách với chỗ lão nhân đang ngồi là một khoảng trống do có vực thẳm xuất hiện. Đó là lúc lão nhân chợt tự lên tiếng, mặc dù không lần nào nhìn lại :

– Cung hỉ tiểu thiếu hiệp, thay vì lâm cảnh tan thây nát thịt dưới đáy vực lại ngẫu nhiên đặt chân đến một nơi trên không nhìn thấy trời, dưới không nhìn thấy đất.

Thanh âm đó thật ôn hòa khiến Tiểu Quặt không thể không giữ lễ :

– Lão trượng có bản lãnh thật thượng thừa, không chỉ cứu mạng và đưa tiểu bối vào đây mà còn nhận biết tiểu bối lúc nào sẽ lai tỉnh để ngồi sẵn và chờ đợi.

Tiểu bối họ Dương tên Cẩn, xin được khấu đầu bái kiến.

Lão nhân chợt xoay lại, một động thái tuy nhẹ nhàng nhưng nếu là Tiểu Quặt thì không chắc có thực hiện được không. Bởi lão nhân hoàn toàn không dựa vào đâu cả, ấy vậy mà thân hình vẫn tự xoay ngược lại khiến tư thế ngồi xếp bằng vẫn giữ nguyên, cứ như thể là vừa có một lực vô hình nào đó chợt xuất hiện và xoay ngược người lão nhân lại vậy.

Lão nhân để tóc xõa che gần kín mặt. Từ đó hé lộ đôi mắt già nhăn nheo đang từ từ nhìn lướt qua Tiểu Quặt :


– Tên thiếu hiệp ở họ Dương? Dám hỏi đã bao nhiêu niên kỷ?

Tiểu Quặt khom người bái lễ, sau đó khẩn khoản hỏi ngược lại :

– Tiểu bối được mười lăm. Xin lão trượng cho hỏi đây là nơi nào, gần hay cách xa chỗ mà lão trượng vừa bảo có lẽ tiểu bối phải ngã tan xương nát thịt?

Lão nhân vén tóc về hai bên, nhìn mặt Tiểu Quặt kỹ hơn :

– Nếu tiểu thiếu hiệp hỏi vì muốn tìm lại phu nhân vẫn còn tại thế e chỉ là chuyện vô ích. Xin mạo muội hỏi thêm lệnh tôn thật ra là ai ? Liệu có phải mang tính danh Dương Thế Tôn?

Tiểu Quặt bắt đầu nôn nóng, chỉ là do khẩn trương mà ra :

– Thuở sinh thời, gia phụ chỉ có mỗi một tính danh là Dương Bân. Mong lượng thứ, xin lão trượng hạ cố chỉ giáo cho điều tiểu bối vừa hỏi?

Lão nhận nhẹ gật đầu. Lộ ra hãi hùng với điều gì đó chỉ có bản thân biết.

Nhân đó làm cho mái tóc dài từ hai bên lại xõa xuống, tiếp tục che gần kín lấp gương mặt tuy già nhưng vẫn phần nào còn hồng nhuận :

– Từ chỗ lúc nãy tiểu thiếu hiệp nằm, nếu quay lui một đỗi chừng mười trượng, chính là huyệt khẩu tiểu thiếu hiệp nhờ may nên bất ngờ rơi xiên vào. Riêng ân cứu mạng gì đó tiểu thiếu hiệp vừa đề cập, Bất Tri Nhân này không dám nhận. Vì bất quá Bất Tri Nhân này chỉ có một ít công lao, là kịp phát ra một lượt nhu kình, giúp tiểu thiếu hiệp dẫu có ngã cũng không đến nỗi bị gây tổn hại, kỳ dư đều là do hồng phúc của tiểu thiếu hiệp, hoặc cùng lắm là có thêm sự hy sinh của quý phu nhân như lúc vừa tỉnh lại tiểu thiếu hiệp có hô hoán khiến Bất Tri Nhân này mạo muội đoán như thế.

Tiểu Quặt chợt thở dài thất vọng :

– Đây là nơi lão trượng lưu ngụ có lẽ đã khá lâu?

Lão nhân có vẻ bối rối :

– Tiểu thiếu hiệp hỏi câu đó như có ý trách Bất Tri Nhân này vì đã ngoài mười năm chỉ mới gặp duy nhất tiểu thiếu hiệp là một, nên lúc nãy đã có phần nói lắm lời?

Tiểu Quặt động dung :

– Không lẽ tiểu bối đoán đúng? Lão trượng nhờ lưu ngụ ở đây đủ lâu nên quyết chắc chưa từng có bất kỳ ai từ trên rơi xuống nhưng vẫn toàn mạng? Đủ hiểu, phu nhân của Dương Cần này kể như mười phần cũng chẳng còn phần nhỏ nào hy vọng?

Lão nhân thở dài :

– Bất Tri Nhân thật không dám ngoa ngôn vọng ngữ, huống hồ qua tiếng kêu bi thiết lúc nãy đủ hiểu tiểu thiếu hiệp dấu ái và xót thương quý phu nhân như thế nào. Và kỳ thực, bất kể độ cao tính từ đây lên hay xuống mãi dưới sâu, chiều nào cũng không dưới trăm trượng. Quả thật suốt mười năm qua, tiểu thiếu hiệp là nhân vật đầu tiên Bất Tri Nhân cho rằng phải có thật nhiều may mắn mới không thảm tử. Như mới hôm qua chẳng hạn, có thể nói đã có rất nhiều lượt người thử tìm cách từ trên kia leo xuống. Nhưng dù họ làm đủ cách, cuối cùng cũng phải tuyệt vọng bỏ đi, không thể nào tìm và cứu được tiểu thiếu hiệp cùng quý phu nhân còn sống.

Lão nhân tuy đa ngôn lắm lời, ắt hẳn vì quá lâu không có người đối thoại, nhưng lần này lại tỏ ra hữu ích cho Tiểu Quặt :

– Lão trượng bảo có nhiều nhân vật toan leo xuống? Ngày hôm qua?

Lão nhân phì cười và lắc đầu :

– Phải ngày hôm qua, có nghĩa là lúc này những bằng hữu của tiểu thiếu hiệp đã bỏ đi, có muốn gào to kêu họ lại cũng không sao kịp.

Tiểu Quặt cũng cười nhưng là cười lạt :

– Bằng hữu gì những hạng độc ác và đầy dã tâm tham vọng như họ. Nhưng không sao, họ bỏ đi như thế càng tốt. Dương Cần này chờ khi an táng phu nhân xong, cho đủ nghĩa phu thê, sau này quyết gặp lại họ, sẽ đạp thành bình địa nào là Cửu U, Địa Tuyệt nhị viện, nào là mụ nhất ma, Âm Ma Kiều Đại Mỹ. Họ sẽ phải hối tiếc vì những gì tự họ đã gây ra hôm nay.

Tiểu Quặt toan xoay người đi ngược trở lại, chợt nghe lão nhân tự xưng là Bất Tri Nhân lên tiếng gọi :

– Chờ đã. Tiểu thiếu hiệp vừa bảo họ gồm những nhân vật nào?

Tiểu Quặt vì không có gì vội nên lập lại :

– Là Nam Cung Hoàng, Viện chủ Địa Tuyệt viện, Tống Thanh Đạt, Cửu U viện Viện chủ, cùng với Âm Ma Kiều Đại Mỹ, nhân vật đứng đầu trong nhất ma, nhị ác, tam quỷ, tứ yêu.

Lão nhân có một thoáng thừ người :

– Hóa ra đây là sự cố sát? Và vì những nhân vật này nên tiểu thiếu hiệp cùng quý phu nhân mới ngộ nạn? Dám hỏi, tiểu thiếu hiệp vì niên kỷ còn quá nhỏ nên không cần bàn đến, ắt hẳn quý phu nhân cũng là nhân vật võ lâm hữu danh nên mới bị họ đều là những đại cao thủ hiệp lực hãm hại?

Tiểu Quặt không thể không thừa nhận :

– Không dám, phu nhân của Dương Cần chính là Viện chủ viện Thiên La nhũ danh Trác Bách Hoa.

Lão nhân giật bắn mình, lại vén tóc để nhìn thật kỹ Tiểu Quặt :

– Tiểu thiếu hiệp đã nói niên kỷ chỉ mới mười lăm? Sao có thể trở thành trượng phu của…

Tiểu Quặt xua tay bảo :


– Chuyện kể ra khá dài, tiền bối xin tạm khất lại dịp khác.

Thấy Tiểu Quặt quả quyết bỏ đi, lão Bất Tri Nhân gọi giật lại :

– Tiểu thiếu hiệp định leo xuống đáy vực tìm thi hài Trác viện chủ?

Tiểu Quặt quay lại :

– Không lẽ không được?

Lão nhân lúng túng :

– Đừng nghĩ Bất Tri Nhân này vì có ác ý nên cố tình ngăn cản. Nhưng thiếu hiệp liệu có đủ bản lãnh leo xuống và vẫn an toàn chăng?

Tiểu Quặt nghiêm mặt :

– Không cần nói tiểu bối cũng biết lão trượng từng một thời là nhân vật võ lâm. Tuy vậy, nếu lão trượng nghĩ tiểu bối không có đủ bản lãnh hay đởm lược để leo xuống dưới là lầm. Nhưng thôi, đó là chuyện mà tiểu bối biết tự lo liệu, chỉ cần lão trượng đừng cậy biết võ công để ngăn cản tiểu bối là đủ. Cáo biệt.

“Vút”.

Lão Bất Tri Nhân lao lướt qua và xuất hiện ngăn lối Tiểu Quặt :

– Tiểu thiếu hiệp không biết võ công?

Tiểu Quặt biến sắc :

– Lão trượng toan làm gì tiểu bối? Hay vì quen biết những nhân vật kia nên định thay họ, vẫn muốn hạ thủ tiểu bối?

Lão Bất Tri Nhân xua tay quầy quậy :

– Xin đừng nghĩ như thế. Trái lại, Bất Tri Nhân này chỉ không muốn tiểu thiếu hiệp liều mạng một cách oan uổng.

Tiểu Quặt thở hắt ra :

– Đa tạ lão trượng lo lắng. Nhưng chuyện bám vào vách đá để leo lên hay leo xuống đối với tiểu bối không hề khó khăn. Hay lão trượng chợt muốn tiểu bối tiếp tay, giúp lão trượng cùng thoát ? Điều đó tiểu bối cũng làm được.

Lão hất ngược toàn bộ mái tóc để xõa về phía sau, vô tình làm cho Tiểu Quặt nhìn thấy nhiều chấm xẹo xếp đều đặn trên trán, gần đỉnh đầu của lão.

– Tiểu thiếu hiệp không am hiểu võ công nhưng lại tự phụ đủ bản lãnh để leo lên hoặc leo xuống? Lời này liệu có đáng tin không?

Tiểu Quặt phì cười :

– Tin hay không, liệu lão trượng có dám để tiểu bối dùng dây cột vào người và leo xuống tận dưới đáy một lần cho biết?

Lão ngẫm nghĩ một lúc đoạn gật đầu :

– Cũng đáng để thử mạo hiểm một lần xem sao.

Tiểu Quặt liền tìm thấy một nhánh dây leo đủ dài, sau đó có lão giúp nên cũng dễ dàng cột chặt lão quang thân, cho nằm ngay trên lưng.

– Lão trượng cũng may không đến nỗi nặng, chưa thể bằng lần một mình tiểu bối kéo những hai nhân vật cùng leo lên.

Lão hắng giọng :

– Đấy là hai nhân vật nào? Sao họ không tự leo, trái lại phải cùng mạo hiểm với tiểu thiếu hiệp như thế?

Tiểu Quặt đã cùng lão quay trở lại chỗ có huyệt khẩu :

– Nếu người nhân vật lúc nãy lão trượng biết, ắt hẳn cũng phải biết hai nhân vật này. Một là Tôn bá bá, Bảo chủ Vạn Thạch bảo, hai là Nhân Yêu, Liễu Tuyết Đan.

Lão cất giọng hoài nghi :

– Tiểu thiếu hiệp hẳn đã cùng Trác viện chủ trở thành phu phụ từ lâu, vì thế mới có cơ hội lần lượt hội diện nhiều nhân vật hữu danh đến vậy?

Tiểu Quặt đang xoay xở tìm cách leo xuống :

– Tất cả đều do ngẫu nhiên. Đến như phu nhân của Dương Cần này, tiểu bối cũng vì ngẫu nhiên nên tình cờ hội diện. Chưa hết đâu, tiểu bối còn một lần chạm mặt Đạo Yêu, thêm lần nữa thì suýt bị Quỷ Cước đoạt mạng. Còn nếu kể hết ra thì tiểu bối cũng có lần vì số phận nên gặp đệ tử của Quỷ Diêm La. Tính ra cũng đều là những nhân vật hữu danh.

Lão chợt hỏi :

– Tiểu thiếu hiệp quyết leo xuống thật?

Tiểu Quặt đang bắt đầu chuyện đó :

– Hay lão trượng sợ? Yên tâm đi, vì nếu có nhỡ rơi xuống, chỉ cần lão trượng nhớ cứ ôm chặt tiểu bối là đủ, tiểu bối tự có cách giữ cho cả hai cùng toàn mạng.

Lão hoài nghi :

– Giữ như thế nào một khi tiểu thiếu hiệp đề quyết là không am hiểu công phu?

Tiểu Quặt đang thản nhiên bám vào từng gờ đá để leo xuống :

– Nhờ trời ban, có lẽ thế, tiểu bối dù từng bị nhiều nhân vật võ lâm quật chưởng vào người nhưng vẫn vô sự. Và như họ nói, tiểu bối tình cờ có tấm thân như đã luyện qua Kim Cương Bất Hoại.

Lão càng thêm hoài nghi :


– Đúng là có công phu đó nhưng hầu như đã thất truyền. Từ lâu tiểu thiếu hiệp hoặc luyện được hoặc do trời ban như lời tiểu thiếu hiệp vừa tự nhận?

Tiểu Quặt không dám giải thích quá rõ :

– Tiểu bối không biết và cũng chưa hề luyện qua võ công, đó là sự thật. Còn vì sao hoặc nhờ đâu tiểu bối có bản lãnh này, lão trượng chớ hỏi, tiểu bối chưa thể thổ lộ và cũng không muốn đặt điều nói dối nhất là đối với người cao niên như lão trượng.

Lão chợt thở dài :

– Nói như vậy, lẽ nào trời đất này còn sinh ra bậc kỳ nhân? Lão nạp tuy không thể tin lời tiểu thí chủ nhưng xem ra cũng không thể không thử lại. Và trước tiên, hãy để lão nạp giúp tiểu thí chủ hoàn thành ý nguyện. Xuống này.

Thân hình Tiểu Quặt bỗng nặng như thể đang đeo cả khối đá ngàn cân. Vì thế, kể cả Tiểu Quặt lẫn lão Bất Tri Nhân đều vùn vụt lao xuống. Khiến Tiểu Quặt chỉ có thể há miệng gọi thất thanh :

– Ôi… Sao thế này? Nhưng lão trượng đừng sợ. Cứ bám chắc vào tiểu bối.

Nhớ đấy, chúng ta rồi sẽ toàn mạng dù chuyện này xảy ra hoàn toàn ngoài ý muốn của tiểu bối.

Lão Bất Tri Nhân đâu có sợ. Trái lại, chính lão đang lên tiếng trấn an ngược lại Tiểu Quặt :

– Tiểu thí chủ không nhận biết đây là chuyện do lão nạp đã hữu ý gây ra sao?

Nhưng chớ lo, vì lão nạp gây ra nên phương cách bổ cứu cũng sẽ do lão nạp lo liệu. Hãy xem đây.

Tiểu Quặt tuy không thể xem vì hiện tại lão Bất Tri Nhân vẫn bị cột dính ở phía sau lưng Tiểu Quặt, nhưng tai chợt nghe những tiếng y phục vỗ phành phạch trong không khí ở hai bên thân. Tiểu Quặt vội liếc mắt nhìn và thấy đấy là hai cánh tay của lão Bất Tri Nhân đang nhẹ nhàng, đều đặn nâng lên quạt xuống.

Ằt hẳn là do động thái đó của lão cho nên thân hình của Tiểu Quặt dù vẫn rơi nhưng từ từ chậm lại.

Chợt hiểu, Tiểu Quặt lên tiếng phán phục :

– Thật là phi thường. Hóa ra lão trượng đã cố tình chọn chỗ lưu ngụ hiểm trở như thế, không phải do số phận hay là tình cờ bị sinh cầm.

Có tiếng lão Bất Tri Nhân hô hấp đều đặn :

– Cũng có thể hiểu như thế. Và thú thực là do lão nạp tự tìm cách lánh đời, lánh xa cõi hồng trần có quá nhiều những lòng dạ nham hiểm độc ác và mưu mô.

Vì rơi chậm nên Tiểu Quặt có dịp để căng mắt hầu nhìn khắp đáy vực thế nào cũng có lúc nhìn thấy. Và Tiểu Quặt chợt thở dài thất vọng :

– Đáy vực vừa tối vừa giăng giăng những làn hơi mờ ẩm đục. Không lẽ tiểu bối đến cơ hội lo an táng chu đáo cho phu nhân cũng không thể nào thực hiện?

Lão Bất Tri Nhân vẫn nâng lên, quạt xuống đều đều hai cánh tay :

– Cứ để lão nạp có cánh lo liệu ổn thỏa cho tiểu thí chủ. Kia rồi, đáy vực vì chứa đầy những lớp lá cây ẩm mục, mềm nhũn tợ bùn, nên lão nạp có thể phát hiện một chỗ lún sâu xuống, như đó chính là vị trí Trác viện chủ đã rơi.

Lúc lão dứt lời cũng là lúc thân hình Tiểu Quặt chợt bay chếch qua một bên.

Sau cùng như bị kết dính vào vách đá, nơi chỉ cách đáy vực không xa, đồng thời cũng là chỗ khá gần để Tiểu Quặt đến lượt nhìn thấy ở đáy vực có một vệt lõm sâu hút :

– Lão trượng mau buông tiểu bối xuống. Tiểu bối chỉ muốn nhìn lại phu nhân, cho dù không thể an táng thì cũng được nhìn lần cuối cùng.

Tiểu Quặt kêu như thế vì lúc này quả nhiên Bất Tri Nhân đang tự bám tay vào vách đá, đưa Tiểu Quặt hướng mặt ra ngoài và đang nhìn vào vết sâu hút nọ.

Lão lên tiếng :

– Thảm lá mục rất dày, chỉ cần tiểu thí chủ đặt chân lên đó lập tức bị chìm xuống đến tận đáy ngay. Không được đâu.

Tiểu Quặt tự mở lớp dây leo đang cột dính giữa lão và bản thân ra :

– Không phải tiểu bối vì đau lòng mà muốn chết theo phu nhân. Tiểu bối chỉ có thể làm như thế sau khi báo được thù. Còn lúc này, lão trượng đã tỏ rỏ là bậc kỳ nhân, xin hãy giúp tiểu bối toại nguyện.

Lão thở dài :

– Tiểu thí chủ vẫn muốn xuống và mong lão nạp cứ thế này giòng dây đưa xuống và kéo lên?

Tiểu Quặt gật đầu :

– Sẽ không mạo hiểm chút nào đúng không? Vậy hãy giúp tiểu bối.

Có phần miễn cưỡng, lão bảo :

– Lão nạp sẽ giúp tiểu thí chủ nhưng không theo cách này. Vì tiểu thí chủ vừa bảo chỉ cần nhìn qua một lần cuối cùng là đủ. Đúng không?

Tiểu Quặt vừa gật đầu thừa nhận liền nghe lão đanh giọng hỏi :

– Vậy hãy tự bám chắc vào vách đá và nhìn cho thật rõ. Được chưa?

Lúc đó Tiểu Quặt đã tự cởi dây leo xong, cho dù có hoài nghi thì vẫn đành bám theo vách đá như lời lão Bất Tri Nhân vừa căn dặn.

Chợt lão buông tay cho rơi xuồng đáy vực và thật lạ, lão cứ bình thản đứng ngay bên trên thảm lá ẩm mục. Sau đó lão từ từ đẩy hai tay ra, hướng vào vệt sâu hút trước mặt, đồng thời còn bật quát :

– Xem cho kỹ. Khai!

Từ giữa hai tay lão liền phát sinh tiếng rú rít, sau đó thì đến lượt thảm lá mục xung quanh vệt sâu hút cũng từ từ phân khai, để lộ rõ dần những gì bao lâu nay vẫn bị thảm lá ầm mục do quá dày nên che khuất. Và một thân hình hiện ra nhưng lại lấm lem toàn những bùn đen, tuy vậy, Tiểu Quặt vừa thoạt nhìn qua đã phải gào rít lên :

– Phu nhân?

Đó cũng là lúc Tiểu Quặt ngất lịm hoàn toàn.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.