Đọc truyện Giáo Thảo Đại Học A Và Giáo Hoa Đại Học S – Chương 42: Phiên ngoại 2: [Khi còn bé] Tiểu Thảo và Tiểu Hoa (2)
Mỗi tầng của trường học đều có nhà vệ sinh, nhưng bồn rửa tay được trang bị ở bên ngoài.
Tiểu Hoa đi vệ sinh xong, ra ngoài liền thấy vòi rửa tay trước cửa nhà vệ sinh nam đã bị chiếm mất, ngược lại nhà vệ sinh nữ bên kia không có người, vì có thể sớm về lớp làm bài tập, Tiểu Hoa đành sang bên đó rửa tay.
Còn chưa rửa tay xong, Tiểu Thảo đột nhiên xuất hiện bên cạnh hắn, vỗ vai nói:” Hello, còn nhớ tớ không?”
Tiểu Hoa:”… Là cậu à.” Thật ra hắn còn muốn nói, kẹo lần trước còn không, cho xin vài cái nhé.
Tiểu Thảo dường như nhìn thấu lòng hắn, làm ảo thuật móc ra từ trong túi hai viên kẹo:” Cho cậu, có phải rất ngon không?”
“Cảm ơn.” Tay còn chưa lau khô, Tiểu Hoa nghiêng người lộ ra túi áo:” Cậu giúp tôi bỏ vào đi.”
Tiểu Thảo nháy mắt lùi về sau hai bước:” Không được không được.”
Tiểu Hoa nhìn cậu, lại nhìn đồng phục học sinh của mình, liếc mắt về phía nhà vệ sinh nữ, có chút trầm mặc.
Đồng phục của Nhất Tiểu chỉ có một kiểu, nam nữ giống nhau, chỉ có phù hiệu là khác biệt, nam đeo màu xanh lam, nữ đeo màu hồng nhạt. Chẳng qua trường học không bắt buộc phải đeo, rất nhiều học sinh thấy phiền, cả học kì không đeo được mấy lần.
Tiểu Hoa xoắn xuýt nhìn viên kẹo trên tay cậu.
Vừa nghĩ đã biết người này cho mình kẹo vì tưởng mình là nữ sinh, nếu giới tính bị bại lộ, sẽ không được cho kẹo nữa, không chừng có ngày còn bị ăn đòn.
Nhưng mà lừa gạt người khác là không tốt, Tiểu Hoa vội lên tiếng nói:” Thật ra tớ là…”
Keng keng keng…
“A, vào học rồi! Vậy tớ để ở đây nha, cậu tự lấy, lần sau gặp!” Tiểu Thảo đặt kẹo trên bồn rửa tay, phất tay một cái liền chạy về lớp không hề quay đầu lại.
Để lại Tiểu Hoa một mình đứng trong gió lòng ngổn ngang:”…”
Sau một hồi, Tiểu Hoa qua loa lau tay xong, cất kẹo vào trong túi.
Lần gặp mặt tiếp theo đến rất nhanh, là buổi trưa ngày thứ hai.
Tiểu Hoa ăn cơm xong, thu dọn đồ đạc vào khay thức ăn bưng lên, phía sau đột nhiên bị người khác va vào, lảo đảo một hồi suýt chút nữa ngã sấp trên bàn.
Hắn nhăn mày, xoay người nhìn xem đối phương là ai, kết quả lại bắt gặp một đôi mắt quen thuộc.
“Oa, lại là cậu, thật trùng hợp nha!” Tiểu Thảo cười nói.
Tiểu Hoa phát hiện khoé miệng cậu còn dính máu, lông mày càng nhíu chặt:” Cậu làm sao vậy?”
Tiểu Thảo:” Không có chuyện gì, náo loạn với bạn cùng lớp một chút thôi, không cẩn thận đánh vào mặt.”
“Bọn họ bắt nạt cậu sao?” Tiểu Hoa hỏi.
Tiểu Thảo lắc đầu:” Không, làm sao bọn họ bắt nạt được tớ, đám ranh con lông còn chưa mọc đủ mà đòi ra tay với tớ á? Tớ chưa đi học đã biết đánh nhau rồi đấy, hừ!”
“Vậy cậu bôi thuốc chưa?”
“Thuốc?” Tiểu Thảo hơi bối rối:” Không sao không sao, tớ thật sự không đau, chỉ là đi đến đây không cẩn thận trượt chân một cái, chỗ này mới bị trầy da…”
Tiểu Hoa không lên tiếng.
Tiểu Thảo nói mãi, âm thanh ngày càng nhỏ, cuối cùng mới đàng hoàng trả lời:” Được rồi, thật ra có đau một chút, chỉ một chút chút xíu thôi.”
“Cậu ăn xong rồi sao?” Tiểu Hoa nghiêng đầu nhìn cậu
Tiểu Thảo gật đầu liên tục:” Ừm!”
Tiểu Hoa bưng khay thức ăn nói:” Đi theo tớ.”
Tiểu Thảo mờ mịt:” Đi đâu?”
“Phòng y tế.”
Trong phòng y tế không có ai, giáo viên trực ban hôm nay có lẽ đang nghỉ trưa.
Tiểu Hoa lục lọi một hồi, dùng bông ngoáy tai chấm một ít nước muối sát trùng cho cậu.
“Cậu thành thạo thật đấy.” Tiểu Thảo nở nụ cười, khoé miệng nhếch lên kéo theo một trận đau đớn, không khỏi hít vào một hơi.
“Đừng nhúc nhích.” Tiểu Hoa thay đổi đầu bông ngoáy tai, giải thích:” Mẹ dạy tớ đấy.”
Mặt Tiểu Hoa gần như kề sát vào mặt Tiểu Thảo, Tiểu Thảo kìm lòng không được, hô hấp cũng nhẹ hơn, yên lặng đánh giá hắn.
Khoảng cách giữa hai người rất gần, lông mi của Tiểu Hoa cong lên, dài gấp ba lần của cậu, da dẻ trắng vô cùng, chóp mũi hồng hồng, giống như một bông hoa đào nhỏ.
Xưa nay cậu chưa từng thấy nữ sinh đẹp như thế bao giờ.
Tiểu Thảo nghĩ thầm, nếu có thể, cậu nhất định sẽ cưới cô bé trước mặt này về nhà làm vợ.
“Nhìn cái gì thế?” Tiểu Hoa dán băng gạc lên miệng vết thương, một tay huơ huơ trước mặt cậu.
Tiểu Thảo sợ tới mức suýt nữa đứng bật dậy:” Không có không có, tớ không nghĩ gì hết.”
Tiểu Hoa cất đồ vật vào chỗ cũ, trầm tư trong chốc lát, thấy đây là cơ hội tốt liền nói:” Có một chuyện tớ phải nói… A…”
Một lời còn chưa nói xong, kẹo chocolate đã bị nhét vào trong miệng.
Tiểu Thảo xé vỏ một viên kẹo đưa tới bên miệng Tiểu Hoa:” Cho cậu.”
“… Cảm ơn.” Tiểu Hoa không khách khí, đầu lưỡi cuốn một cái ngậm viên kẹo vào trong miệng.
Loại kẹo này bên ngoài là chocolate, bên trong có si rô, hoà vào một chút hạt dẻ, ngọt mà không ngán.
Tiểu Hoa lập tức đưa chuyện giải thích vấn đề giới tính ra sau đầu, chậm rãi nhai kẹo.
Tiểu Thảo đứng lên, sờ nắn túi mình từ trên xuống dưới, cuối cùng lấy từ trong túi quần ra một viên nữa:” Cho cậu, hình như cậu rất thích ăn cái này?”
“Cảm ơn.” Tiểu Hoa nhận lấy viên kẹo, dừng một chút, gật đầu:” Thích.”
“Trong nhà cậu tớ có nhiều lắm, sau này mỗi ngày tớ đều mang cho cậu ăn.”
Tiểu Hoa bị kẹo làm cho choáng váng đầu óc, ngẩng đầu nhìn Tiểu Thảo nở nụ cười.
Tiểu Thảo đột nhiên cảm thấy trong miệng có chút ngọt.
Nhưng mà rõ ràng cậu không ăn kẹo, tại sao lại có vị ngọt chứ?
Quan hệ của hai người, vì một viên kẹo chocolate mà xích lại gần hơn.
Có lúc, công ty của cậu Tiểu Thảo tăng ca bận rộn, Tiểu Thảo thường chạy đến lớp của Tiểu Hoa, hai người cùng nhau làm bài tập.
Tiểu Hoa phát hiện, đối phương học toán rất khá, trong sách phụ đạo toán của hắn cậu thường viết vào một, hai trang.
Tiểu Thảo sau khi nghe thấy lời của hắn, cười đắc ý nói:” Không hẳn đâu, cậu biết thần tượng của tớ là ai không?”
Tiểu Hoa phối hợp hỏi:” Là ai?”
“Hoa La Canh*!” Tiểu Thảo nắm chặt tay:” Sau này tớ nhất định sẽ trở thành một nhà số học.”
*Một nhà số học của Trung Quốc.
Tiểu Hoa nở nụ cười:” Tại sao lại thích ông ấy?”
Tiểu Thảo nói:” Vì em trai tớ thích ông ấy, cho nên tớ cũng thích. Cậu biết không, tớ có một em trai, năm nay tám tuổi, nó rất thích các con số, còn thích nghịch bảng tính, trong nhà tớ có vài cái đấy, cả ngày nó chỉ chơi xếp số, xếp đến bảy, tám giờ tối mới chịu đi ngủ.”
Tiểu Hoa tò mò hỏi:” Em trai cậu không học ở đây sao?”
“Ừm… Em trai tớ bị bệnh, từ nhỏ đã không nói được, tớ nói chuyện với nó nó còn không để ý đến tớ. Ba mẹ tớ đem nó ra nước ngoài, bên đó chắc sẽ có bác sĩ trị khỏi bệnh cho em tớ.” Tiểu Thảo một tay di chuyển bút, một tay chống cằm:” Tớ ở chỗ cậu tớ đi học cũng chỉ là tạm thời thôi. Khi nào ba mẹ tớ về tớ cũng phải về nhà.”
Tiểu Thảo nói đến đây, thở dài một tiếng:” Cậu thì sao? Sau này cậu muốn làm gì?”
“Tớ?” Tiểu Hoa suy nghĩ một hồi, chậm rãi lắc đầu:” Tớ không biết.”
Tiểu Thảo cười ha ha:” Không thì cậu làm nhà số học với tớ đi, tớ sẽ chăm sóc cậu.”
Tiểu Hoa thấp giọng cười nói:” Nhưng lần trước bài thi toán của tớ chỉ được chín mươi điểm thôi.”
“Không sao đâu, từ từ học. Thực ra, tớ… tớ có thể dạy cậu mà.”
“Cậu cho tớ kẹo còn dạy tớ học toán, làm phiền cậu nhiều quá.”
“Tớ tự nguyện!” Tiểu Thảo đối diện với ánh mắt kinh ngạc của Tiểu Hoa, gãi gãi mặt giải thích:” Ý tớ là, chúng ta là bạn bè mà, giúp đỡ nhau còn tính toán cái gì?”
Trong lòng Tiểu Hoa đột nhiên thấy hơi buồn bực.
Không biết là vì mình lừa dối cậu hay là vì thái độ của cậu đối với mình.