Giáo Sư, Xin Lỗi Mà

Chương hap 11: Luận về thất tình


Bạn đang đọc Giáo Sư, Xin Lỗi Mà: Chương hap 11: Luận về thất tình

“Anh đùa tôi thật sao?” Vẫn câu hỏi đó. Làm ơn đi, nhà anh ta là ở chung cư đó, bộ muốn là đổi được hệ thống mạch điện trong nhà sao?
“Ờ, lại đoán đúng nữa rồi.”
Được rồi.
Sau này cô mới biết, công tắc điện thật sự đã bị kệ để giày nhà anh ta che mất, do khi đó quá tối, khoảng cách giữa kệ để giày với bức tường quá nhỏ, cô hoàn toàn không để ý đến. Còn thứ có-vẻ-giống-công-tắc-điện kia thì đúng là để trưng thật.
Ăn xong, Vũ Tuyết đứng phắt dậy, do quá đột ngột nên ghế bị đẩy ra xa, miết với mặt sàn tạo thành âm thanh “Kétttt!” khó chịu. Mang tô vào bếp, Vũ Tuyết quay ngoắt ra, nói, “Tôi về được chưa?” Nói cũng ngại, tới nhà anh ta dọn dẹp mà toàn là bày bừa, còn để anh ta khao bữa khuya nữa chứ.
“Ừm”.
Đến trước cửa kí túc xá, cô mới phát hiện ra một sự thật tàn khốc.
KÍ-TÚC-XÁ-ĐÓNG-CỬA!!! Thế quái nào cô lại quên mất kí túc xá thường đóng cổng lúc 9h. Xin cô quản lí sao? Đùa đi! Khi nào tận thế rồi hẵng nói.
Quả nhiên hiện thực lúc nào cũng tàn nhẫn, làm người ta muốn trào máu họng mà thều thào hai chữ “…Máu chó!”
Thế, bây giờ làm sao?
Cô mới không thèm giống mấy nhỏ bánh bèo đi tá túc nhà trai rồi ngăn cản hai anh nam chính đến với nhau đâu. Lương tâm không cho phép Vũ Tuyết làm điều đó, huống hồ sau khi biết được giới tính anh ta, cô không nỡ bẻ thẳng một tiểu mỹ thụ có tương lai sáng lạng cùng con đường rộng mở như thế.
Đón xe về nhà? Xin lỗi, cô là giai cấp vô sản. Vào khách sạn? Xin lỗi, cô là giai cấp vô sản. Lên xe bus bày đặt như nữ chính trong mấy bộ phim tình cảm sướt mướt ngồi cho tới sáng? Xin lỗi, cô là giai cấp vô sản.
Ngồi trước cổng kí túc tới sáng? Xin lỗi, mới ăn một tô hủ tiếu gõ thôi, không có sức ngồi đó chịu lạnh đâu. Với lại bà Hạ từng nói, “Nhìn con gái nhà người ta đi, có phải trông giống con gái không, còn con thì sao, cư xử y như đứa con trai, khoan, ăn uống kiểu đó đó hả? Mẹ chưa nói xong mà, ngó đi ngó đi, ngồi tướng đó coi chừng bị dìm xuống đáy xã hội, dù không có giá cũng làm bộ có giá ẹ, ít nhất cũng phải lừa được thằng nào đó lôi về làm oshin!”
Aiz, nếu bây giờ mẹ mà biết cô đang làm oshin cho nhà người ta thì sao?
Thế nên từ lúc nhỏ, bà Hạ đã bắt đầu thực hiện kế hoạch “ngụy thục nữ” cho cô, một trong những bài học đó là không được ở ngoài đường vào ban đêm. Một lô các vụ án giết hại bắt cóc các cô gái trẻ đẹp được lôi ra làm tài liệu giảng dạy. “Thấy không, người ta toàn bắt cóc mấy người đẹp đẹp không đó, cho nên người đẹp không được ra đường ban đêm đâu!”
“Ồ!” Vũ Tuyết nhỏ gật gù.

“Thế con có phải người đẹp không?”
Vũ Tuyết nhỏ ngẫm nghĩ một hồi, cái miệng nhỏ dẫu lên, má hơi phồng ra chiều suy tư, sau một hồi nghĩ nghĩ liền gật gật. “Vũ Tuyết là người đẹp!”
“Ồ, thế thì con không được ra đường ban đêm đâu!”
Từ đó về sau, Vũ Tuyết rất hiếm khi ra đường ban đêm, dù có cũng là đi cùng bố mẹ. Lớn rồi, lá gan có to hơn nhưng thói quen vẫn như cũ không đổi, cô rất hiếm khi ra đường khi trời đã sập tối.
“Thế đi đâu bây giờ?” Vũ Tuyết ngẩng đầu nhìn trời. Bầu trời đen thẳm, như ánh mắt ai đó cô quen.
Ai nhỉ?
Tí tách, tí tách.
Màn trời đen kịt hạ xuống những giọt mưa đột ngột, nhanh chóng trở nên dày đặc, thấm ướt cả áo cô.
“Khỉ thật!” Bây giờ dù có muốn cũng chẳng ngồi trước cổng đến sáng được rồi. Vũ Tuyết nhanh chóng chạy đi, lạng quạng thế nào mà đến ngay trước bệnh viện. Lúc này nhìn Vũ Tuyết rõ thảm, ướt từ trên xuống dưới, tóc bết lại, nhỏ xuống những giọt nước lạnh trong suốt. Làn da trắng bệch, áo vì ướt mà dính sát cả vào người, lộ ra thân hình nhỏ bé không ngừng run rẩy vì lạnh.
“A, không phải là Vũ Tuyết sao? Sao cô lại đứng đó? Nhanh nhanh vào đây kẻo cảm lạnh!” Một nữ y tá hoảng hốt kéo cổ tay Vũ Tuyết vào bệnh viện, tấm cửa kính đóng lại ngăn cách một màn khí lạnh bên ngoài. Nhìn kĩ lại thì thấy đó chính là y tá cho cô địa chỉ nhà Lôi Chấn hôm trước.
“Ay dà, làm ăn nông nỗi gì mà thê thảm vậy hả? Thật tình, đây, để tôi dìu cô vào.” Ân miệng líu ríu, dắt cô vào một phòng bệnh trống, để cô ngồi xuống giường. Đưa một chiếc khăn bệnh viện cho Vũ Tuyết để lau khô người, lại lấy từ trong tủ ra một bộ quần áo bệnh nhân. “Đây, cô mau thay đi.”
“Cám ơn cô.”
Ân cười, lúm đồng tiền hai bên má lộ rõ, bỗng làm mặt gian, lấy khuỷu tay huých huých, “Sao rồi, mới từ nhà người ta về đó phải không, tôi biết mà, kiểu này chắc là ở khuya quá kí túc trường cô đóng cổng chứ gì?” Một câu hỏi mang ý khẳng định.
“Sao cô biết?”
“Ôi dào, tình tiết đó đầy rẫy trong truyện ấy mà, nữ chính vì ở nhà nam chính chơi đùa đến quên trời trăng, quên luôn rằng đến tối kí túc sẽ đóng cổng, thế là gọi điện cho bạn cùng phòng thông báo, sau đó ở lì nhà nam chính đến sáng luôn. Mà cô không ở nhà giáo sư chắc là vì để quên đồ hả? Chứ tôi thấy trong trường hợp này nhiều đôi hay thuận nước đẩy thuyền lắm nha.” Ân nói vẻ dĩ nhiên, rồi lại nhìn nhìn Vũ Tuyết tìm tòi. “Hừ, sao không có vết gì hết vậy ta? Kì thật. Không lẽ truyện đều là hư cấu?”

Mặt Vũ Tuyết đen lại, “Ân à, nghĩ nhiều quá rồi đó! Cô bớt đọc truyện lại đi.”
Ân nhún vai, “Vậy sao? Ai biết được.”
Trời đã khuya, trong phòng cũng chỉ có mỗi tiếng hai người đối thoại, “Sao cô còn ở đây? Không về sao?” Cũng mười một giờ hơn rồi.
“Hôm nay đến phiên tôi trực khuya.”
“À…”
“Nhắc mới nhớ, không nói với cô nữa, tôi tiếp tục công việc của mình đây, tạm ngủ ở đây để mai về cũng được, khuya rồi, con gái con đứa ra ngoài nguy hiểm lắm.” Ân dặn dò. Gần đóng cửa bỗng sực nhớ, “À Tuyết này…”
“Gì vậy?” Vũ Tuyết hỏi.
Ân làm mặt thần thần bí bí, hết ngó trái lại ngó phải, thấy không có ai mới nói nhỏ, “Trong bệnh viện có ma đó.” Nói xong không kịp để Vũ Tuyết đã đóng cửa đi mất.
Còn một mình trong phòng, Vũ Tuyết nhanh chóng thay vào quần áo bệnh nhân rồi ngã huỵch xuống giường, vươn thẳng hai tay hai chân, xong lại phát ra âm thanh dễ chịu của mèo. Cuối cùng cũng được nghỉ ngơi. Vũ Tuyết nhắm mắt lại, vùi người vào tấm chăn mỏng màu trắng, nhưng quay đi quay lại vẫn chẳng thể vào giấc. Thở dài, cô mở đôi mắt đen nhìn quanh.
Căn phòng rộng chỉ mỗi mình cô, ngập mùi thuốc sát trùng. Cả khoảng không yên tĩnh chỉ có tiếng hít thở đều, nhẹ của Vũ Tuyết. Ngước nhìn trần nhà, lại một sắc trắng bị phủ trong bóng đêm. Quá mức yên lặng, yên lặng khiến người ta dần bất an.
Ầm ầm.
Tiếng sấm đột ngột phá tan không gian, nỗi lo lắng trong lòng như chỉ chờ có vậy mà chực trào ra. Chẳng thể ngủ được nữa.
Mưa ngoài kia liên tục rít gào, sấm và chớp luân phiên nổi lên, bóng cây lớn cứ chớp tắt ẩn hiện quỷ dị trên tấm mành phòng bệnh, như những ngón tay xương xẩu đen dài. Vài cành cây vì không chịu được sức gió mà rung lắc dữ dội, tán lá như chuyển động, cứ ngỡ sẽ chạm cả vào người.
Trong đầu Vũ Tuyết không ngừng nghĩ về những câu chuyện kinh dị từng xem, thời gian ma quỷ xuất hiện luôn là những ngày sấm chớp lớn như thế này.
“Trong bệnh viện có ma đó.” Lời nhắc nhở của Ân vang vọng trong đầu chẳng dứt.

Vũ Tuyết lập tức ngồi bật dậy, mặc dù trước giờ cô vốn không hề tin vào những thứ phi logic như vậy, nhưng thiên thời địa lợi nhân hòa, hoàn cảnh hiện giờ không thể không khiến cô bất an. Thả chân xuống giường, mặt sàn lạnh ngắt như nước đá, khiến cô theo phản xạ co chân lên, sau đó lại nhanh chóng tìm giày mà mang vào.
Không muốn để đầu óc suy nghĩ những thứ đâu đâu nữa, Vũ Tuyết quyết định lên phòng thí nghiệm của Lôi Chấn tìm lại sổ lò xo của mình. Mặc dù không biết anh ta có khóa cửa không, nhưng cứ để mình ngồi không lo lắng thế này thì chi bằng thử một phen.
Men theo bức tường trắng ngấm hơi lạnh buổi đêm, Vũ Tuyết bước từng bước đến phía cánh cửa kim loại. Chợt nghĩ có khi nào thang máy đang giữa chừng lại đột ngột ngưng lại như trong mấy bộ phim hay không, nhưng nhớ đến ngày đầu tiên leo mấy tầng lầu của mình, Vũ Tuyết không do dự bấm nút.
“King coong!” Cảnh cửa kim loại nặng trịch chầm chậm mở ra, ánh sáng vàng trong thang máy khẽ hắt ra ngoài một chút. Cô bước vào, ấn vào số 6, đợi cánh cửa dần đóng lại.
Trong thang máy, chỉ mỗi mình cô.
Trong quá trình lên đến tầng 6, nhìn những con số điện tử đỏ phía trên bảng điều khiển tăng dần, cả người cô như bị trọng lực hút xuống phía dưới. Bị kéo xuống một nơi nào đó thật sâu. Khẽ rùng mình một cái, lắc lắc đầu cho tỉnh táo, đến khi cảnh cửa lạnh ngắt ấy một lần nữa mở ra, Vũ Tuyết vội bước ngay ra ngoài, lướt mắt tìm căn phòng số 13.
Đưa mắt ra cửa sổ, nhìn mảnh đêm âm u, Lôi Chấn trầm tư một hồi. Giờ muộn thế này, kí túc xá có lẽ đã đóng cửa.
Anh vào bếp, mở tủ lạnh lấy một chai nước suối, đang bật nắp thì vô tình nhìn sang sọt rác chứa đầy mảnh thủy tinh vỡ do ai hậu đậu gây ra. Hừm.
… Không biết cô ta đi đường có làm người ta tông xe chưa nữa.
Đột nhiên một tiếng động to lớn nổ ra, kéo theo đó là những giọt mưa thêm dày và nặng, làm nhòe cả cửa sổ.
Lôi Chấn vội lấy ngay chìa khóa xe, bước ra khỏi nhà.
_____
Trở về hiện tại.
“Anh… anh…” Vũ Tuyết lắp bắp, mãi mà không thốt nên lời. Người còn lại thì vừa dựa vào cửa vừa thích thú xem phản ứng của cô.
Thở dài, thôi đi, coi như lần này anh thắng. Cô đưa tay chỉ vào váy của mình, rồi lại chỉ vào cái lọ bị vơi gần hết đang nằm nghiêng ngửa dưới mặt sàn, “Đó là cái gì?”
“Một loại thuốc nhuộm vải” Anh nhún vai ra điều đương nhiên, “Hên mà đấy chỉ là thuốc nhuộm vải thôi đấy” Nhìn gương mặt phẫn uất của cô, Lôi Chấn thở dài, anh mà không đến sớm chẳng biết còn chuyện gì xảy ra.
Lúc này Vũ Tuyết mới chợt nhớ ra, “A, sao anh biết tôi ở đây?” Không lẽ anh ta biến thái tới nỗi gần nửa đêm chạy vù vào phòng thí nghiệm chứ? Hay là theo dõi cô? Ý nghĩ này khiến cô nhìn người đối điện thêm phần cảnh giác.
“Khi nãy cô ra về vào khoảng hơn mười giờ, mà kí túc xá các cô có lẽ đóng cổng tầm chín giờ, phải không?” Anh vừa nói, giọng pha chút mệt mỏi, vừa nhìn vào căn phòng từng vô cùng ngăn nắp của mình. Cứ như vừa có chiến tranh quét qua ấy.

Cô trố mắt ngạc nhiên, “Sao anh biết?”
Lôi Chấn nhún vai không trả lời mà nói tiếp, “Tôi nghĩ hẳn không còn chỗ để cô đi nữa, nên đến đây tìm, cô biết đấy, trời tối thế này dễ có trộm cướp xảy ra lắm.” Vừa nói vừa như vô tình liếc qua Vũ Tuyết đang chột dạ. Vì cúi mặt xuống nên cô không thấy tia cười trong mắt anh.
“Mà cô bỏ con dao kia xuống đi, tủ của tôi ấy hả, dùng loại khóa chống trộm đặc biệt mà, cạy không ra đâu.” Nói rồi anh lại nhìn xuống đồng hồ đeo tay, “Cũng muộn rồi, mọi người đều mệt, đi nghỉ thôi.”
Nè nè, anh có biết lời vừa nói ám muội đến cỡ nào không hả? Mặt Vũ Tuyết đen thui. Thôi kệ, hôm nay vừa phá hoại nơi sống, vừa phá nát nơi làm việc của anh ta, cũng phải tỏ ra hối lỗi một chút. Mà hối lỗi trong từ điển của Vũ Tuyết là không lên tiếng cãi lại, cho nên suốt từ đường đi xuống phòng bệnh, Lôi Chấn gặp một cảnh tượng rất lạ: Vũ Tuyết đi mà cứ cúi gằm mặt xuống, tóc đen dài xõa cả xuống áo trẵng nhiễm đỏ, im lặng không nói tiếng nào, thậm chí cứ như xung quanh vốn chỉ có mình anh vậy. Đi một hồi không chịu nổi nữa, Lôi Chấn quay phắt lại, làm Vũ Tuyết theo quán tính đâm sầm một cái vào người anh. Cô ngẩng đầu lên thắc mắc, anh lập tức nói, “Cô tính dọa ma tôi hả?”
Bực bội, không được, phải nhịn, mình có lỗi, cứ để anh ta mắng.
“Sao thế, tính cosplay ma nữ hả, bình thường thấy cô xông xáo lắm mà?” Thấy cô cứ cúi mặt, anh hơi lo lắng một chút.
Nhịn, tiếp tục nhịn!
“Hay là… cô mới thất tình?” Lôi Chấn hỏi, không phải chứ, thế thì an ủi kiểu gì đây?
“Anh có thôi đi không, vớ va vớ vẩn, tôi mà thất tình ấy hả, có anh mới thất tình ấy, người theo đuổi tôi xếp hàng từ cửa phòng thí nghiệm của anh đến cổng bệnh viện này còn chưa hết đâu nhá!” Nghe nói tới đó liền không nhịn được nữa, trực tiếp quát thẳng vào mặt Lôi Chấn.
Thấy cô có hơi sức quát người mới an tâm, Lôi Chấn tiếp tục phát huy tính vô lại của mình, “Ờ ha, tôi quên, ai khùng mới đi thích cô.” Anh cười, “Khi nào đi thi Cặp đôi hoàn hảo nhớ gọi tôi, nhất định tôi sẽ kêu gọi mọi người vote cho, nhá.”
“Hừ, người như anh sớm muộn cũng thất tình thôi, ở đó lên giọng.”
“Không, đó giờ tôi chưa từng thất tình.”
Hả, thứ biến thái như anh ta mà cũng có người thương sao?
“Tại tôi chưa có ai theo đuổi hết, không có tình thì lấy đâu ra thất tình?” Anh tỉnh bơ nói.
“Phì…” Vũ Tuyết nén cười, “Đúng rồi, người như anh ai lại thích được chứ.”
Lôi Chấn khóe miệng hơi nhếch lên, “Rồi sẽ có thôi…” Nói rất nhỏ, ngay cả Vũ Tuyết cũng chẳng nghe thấy.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.