Giáo Sư, Xin Lỗi Mà

Chương hap 10: Vở kịch "cô gái nhỏ đáng thương và tên không bằng cầm thú"


Bạn đang đọc Giáo Sư, Xin Lỗi Mà: Chương hap 10: Vở kịch “cô gái nhỏ đáng thương và tên không bằng cầm thú”

Ngôi nhà của một tên giáo sư kì quái trong tưởng tượng của bạn là như thế nào? Xây từ những hòn đá đen ngòm với mái nhà cao chót vót nhọn hoắc chọc trời, có cả đàn quạ, đàn dơi bay quanh, thêm ngoại cảnh là mây đen mù mịt sấm sét ì đùng như phù thủy? Thêm mùi hôi tanh của xác động vật thối rữa, xương trắng phau ngổn ngang trên nền đất, là cái kiểu kinh dị nhuốm hơi hướm Frankenstein hay Hannibal? Vũ Tuyết đã nghĩ vậy ấy.
Nhưng mà, nhà của tên đó hóa ra chỉ là một ngôi nhà trong khu chung cư cao cấp thôi. Bình thường tới nỗi không thể bình thường hơn. Cho nên khi mang tâm lí chuẩn bị sẵn sàng đối phó với thử thách tâm lí nặng nề, cô hơi bị hụt hẫng…một chút xíu.
Là đứa nào đồn bậy thế hả? Thiếu chút nữa mang cái vòng tỏi đuổi tà ma với đây chuyền thánh giá theo luôn rồi…tại ngại bảo vệ không cho vào nên mới không mang theo…
Lẽ ra khi gặp ngôi nhà như vậy, Vũ Tuyết sẽ cho là mình đầu váng mắt hoa và tìm ngôi nhà nào khác bất thường hơn một tí, vậy mới đáng tin.
Nhưng mà…
…nhà của anh ta là căn phòng số 6, tầng 13… (Ơn trời là thang máy không trong tình trạng “đang bảo trì” )
Nó khiến cô nhớ lại quá khứ đau thương leo sáu tầng lầu để lên căn phòng thí nghiệm số 13 kia…
Cô bắt đầu nghi ngờ hai con số này có liên quan gì đó đến thân thế thân phận hay thân thể gì đó của Lôi Chấn, ví dụ như anh ta sinh ngày 13 tháng sáu, số điện thoại là 09xxxxx613…
Cũng có thể, anh ta từng bị OOXX 613 lần!!!
Mà, chắc không phải đâu…ha?
Lắc đầu xóa đi mấy ý nghĩ không lành mạnh, Vũ Tuyết lôi cái chìa khóa anh ta đưa rồi tra vào cửa. Thuận lợi nghe một tiếng ‘cạch’ vang lên, mở cửa ra thấy cả căn nhà tối om. Người bình thường trong hoàn cảnh này sẽ đưa tay ra lần tìm công tắc đèn, cho nên để chứng minh mình là người bình thường, cô cũng mò cái công tắc đèn kia.
Không bật đèn thì thôi, vừa muốn bật đèn thì chả có cái đèn nào chịu mở cả!
Bật đi bật lại mấy lần thấy chẳng phản ứng gì, tưởng cúp điện, nhưng nhìn xem khu chung cư cao cấp này, đèn đóm sáng trưng cứ như cây noel sáng mấy hôm tết ( vd rất có liên quan…)
Mà có mỗi nhà anh ta là chẳng thấy chút tia sáng le lói nào hết.
Không lẽ đứng ngoài đây không vào? Vớ vẩn, tự hành mình à, đã bảo cô chỉ thích ăn thịt thôi!
Cho nên, Vũ Tuyết vào nhà Lôi Chấn, và một tấn bi kịch bắt đầu xảy ra.

Cộp! Chân đá phải cái ghế., theo định luật III Newton, khi vật A tác dụng vào vật B một lực thì vật B cũng sẽ đồng thời tác dụng một lực tương đương vào vật A, cho nên không ngoai lệ nghe tiếng “Á!” của ai đó.
Xoảng! Bộ trà trên bàn theo định luật vạn vật hấp dẫn của mà rơi tự do xuống cái thảm dưới sàn.
Roẹt! Do khi nãy vấp té, loạng choạng giữ lấy cái gì đó nhưng quán tính và trọng lực (cộng thêm sức trâu của ai đó) mà thành công khiến các phân tử của tấm rèm chia cắt trong đau đớn.
Thê thảm, thê thảm.
Tấn bi kịch này diễn ra khiến cả căn nhà chẳng còn lại hình dáng ban đầu của nó. Không còn cách nào khác, đành ôm cây đợi thỏ thôi, đợi anh ta về.
Nên Vũ Tuyết lại đi ra khỏi nhà, đương nhiên quá trình đó lại dẫn thêm một chuỗi âm thanh trong trẻo mỹ miều rung động lòng người kinh động nhân tâm vang lên…
Khi Lôi Chấn về tới nhà thì thấy cảnh tượng như thế này, ai đó đầu bù tóc rối quần áo xộc xệch ôm gối ngồi trước cửa nhà anh, trông như người đáng thương không nơi nương tựa vừa bị đá. Mấy người hàng xóm trốn anh như trốn quỷ cũng ló hết cả ra.
Theo tiếng động ầm ĩ vừa rồi, cộng thêm tiếng la hét của con gái, kết hợp với tình cảnh này đã giúp họ phát huy trí tưởng tượng bay cao bay xa của mình một cách tối đa, thế là một câu chuyện tội nghiệp của một cô gái tội nghiệp bắt đầu được thêu dệt…
“Tôi biết anh ta không phải người thường lâu rồi, chỉ là không ngờ còn là một kẻ nhẫn tâm như thế!”
“Tôi nghiệp cô gái đáng thương, hẳn là đau lòng lắm.”
“Suỵt! Anh ta đến đấy!” Một người phát hiện ra bóng dáng cao cao đang đi tới, vội cảnh báo cho người bên cạnh. Lập tức ai cũng ngừng cuộc đàm thoại sôi nổi lại.
Mặt Lôi Chấn đen xì, tự dưng xì xào trước cửa nhà người ta rồi im bặt là thế nào. Mấy người hàng xóm hay tò mò tọc mạch đó tưởng anh tức giận vì cô gái chưa đi nên vội khuyên can Vũ Tuyết, “Cô đi đi, không khéo anh ta đánh đấy!”
Nhưng Vũ Tuyết, vừa thấy Lôi Chấn đến liền đứng phắt dậy nhào vào lòng ai đó khóc tức tưởi, “Tôi…tôi xin lỗi!” Lỡ tay phá hỏng đồ đạc trong nhà anh rồi, có thể không bị bắt đền được hay không?
“Hả?” Cái gì mà tự dưng xin lỗi? Còn nữa, ôm chặt thế này, đem cái tay cô bỏ ra khỏi cổ tôi mau!
“Anh…anh có thể cho tôi một cơ hội hay không? Tôi sẽ cố gắng sửa chữa bản thân, tôi sẽ khiến anh hài lòng mà!” Đương nhiên, đang nghèo rớt mồng tơi, miễn không bị bắt đền là được rồi.
Lôi Chấn hơi bị khó chịu, không kìm được gầm nhẹ “Cô buông tôi ra!” Ôm chặt thế này không khéo ngạt thở chết mất.

“Anh đừng tức giận mà!” Anh không chịu tha thì đừng mong tôi buông!
Bực bội, vì lấy lại hơi thở nên anh kéo tay cô ra rất dứt khoát. Vũ Tuyết lúc này lại phát huy sở trường ‘một khóc hai nháo ba thắt cổ’ của nữ nhân, vờ té xuống, chớp mắt để nước nhỏ mắt chảy ra, nhìn anh nói, “Anh…anh vẫn không chịu tha thứ cho tôi sao?”
“Đương nhiên là không! Cô thôi làm trò đi!” Nhảm nhí, chưa biết mô tê gì hết mà tha thứ cái gì.
Trong mắt quần chúng nhân dân: Một cô gái đáng thương bị tên cầm thú nào đó lừa dối rồi nhẫn tâm vứt bỏ. Cô gái tưởng mình có lỗi nên ra sức xin lỗi, cầu xin tha thứ nhưng cái tên lòng dạ sắt đá đó ném cô xuống đất, dùng lời lẽ cay nghiệt nói ra, khiến cô gái khóc lóc thương tâm.
Người qua đường giáp nhìn không nổi cảnh này nữa nên đứng ra quát lớn, “Tên kia, anh còn là con người à, lừa hết mọi thứ rồi vứt bỏ là sao? Còn là đàn ông không?”
Hiệu ứng dây chuyền phát huy thật mạnh mẽ, người qua đường ất bình ngọ cũng nhảy vào mắng: “Đồ cầm thú!”
“Đồ không có lương tâm, lừa gạt một cô gái như thế này sao?”
“Anh không phải đàn ông, thật là mất hết thể diện của cánh mày râu trên thế giới, cút đi!”
Vũ Tuyết bỗng đứng dậy nói, “Mọi người đừng như thế, anh ấy không phải…” Anh ta là thụ, đương nhiên theo một nghĩa nào đó không phải đàn ông rồi. Nhưng mọi người lại tưởng cô bênh vực cho người mình yêu, bèn cắt ngang lời cô, “Cô gái, hắn ta không đáng để cô làm như vậy đâu!”
“Đừng mù mờ quá, người ngoài cuộc sáng suốt nhất, cô nghe tôi, bỏ hắn đi.”
“Tôi có quen luật sư giỏi, nhất định sẽ giúp cô lấy lại công bằng!”
Hai cái miệng thì là sao bằng một chục cái miệng, nên lời nói của Vũ Tuyết bị người ta vứt đi không chút mảy may.
Lôi Chấn không chịu nổi nữa nắm cánh tay của cô lôi tuột vào trong phòng, đóng sầm cửa lại, hơi gầm một tiếng, “Một đám im hết đi!”
Vậy là một đám đó im luôn.
Nhưng có một tên ‘quân tử’ thấy vậy tưởng Vũ Tuyết lại chuẩn bị chịu hành hạ, bèn gõ mạnh cửa, hét “Tên kia, thả cô ấy mau!”

Đang bực mình lại có tên ngu ngốc phá đám, Lôi Chấn đi về phía tủ lạnh lấy tim heo ra rồi mở cửa, giơ cái thứ đỏ sẫm đang cầm trong tay ra, mắt lóe lên tia sáng lạnh, cất giọng “Giờ có im không thì bảo?”
Cho nên, tên đó cũng im luôn.
Đóng cửa tập hai, Lôi Chấn đi đâu đó chẳng rõ, một lúc sau cả căn nhà sáng hết cả lên.
Anh vừa quay ra liền hít một hơi sâu.
Bão Haiyan vừa càn quét qua đây sao?
“Ra khi nãy cô muốn xin lỗi về việc này à?” Giọng lạnh băng.
Run rẩy gật đầu.
“Tôi nhớ yêu cầu của tôi là cô đến đây giúp việc nhà, chứ không phải là phá hoại của dân, có phải không?” Liếc xéo người nào đó.
Tiếp tục gật đầu.
“Thế trong từ điển của cô ‘giúp việc’ là thế này sao? Hay là tôi bị thiểu năng nên là tôi hiểu sai nghĩa của từ ‘giúp việc’, hại cô hiểu sai luôn?”
Lắc lắc đầu.
Hít sâu thở ra, lấy lại bình tĩnh, Lôi Chấn đi lấy chổi với cây lao nhà, đưa cho Vũ Tuyết một cây, nói, “Lát tôi quét xong thì cô đi lau nhà, nước lau nhà trong nhà tắm ấy, có biết tìm ở đâu không?”
Đương nhiên là biết, anh ta nghĩ cô đần à? Tức giận ngẩng đầu, nhìn vào mắt Lôi Chấn xong lại ỉu xìu cúi xuống, “Biết!”
Mặc kệ cô, anh lấy chổi quét hết mảnh thủy tinh vỡ đi, sau đó lấy thảm và rèm đem để trước nhà tắm, “Lát cô giặt nhé.” Nói xong liền bỏ đi, không để Vũ Tuyết hó hé một lời.
Đương nhiên cho dù cho cô cũng chẳng dám.
Ngậm ngùi, cô lấy chai dung dịch xanh lá cây ra đem pha cùng nước, khuấy đều, sau đó nhúng cây lau nhà vào thứ nước xà phòng ấy, đem lau cái sàn nhà tội nghiệp khi nãy.
Sàn nhà à, tao có lỗi với mày.
Lau xong, lại hì hụi mang tấm rèm với cái thảm dính màu trà ra giặt. Cũng hên sống ở kí túc xá, tự mình tự phục vụ nên không đến nỗi làm mấy việc này không xong, chứ nếu là trước kia vẫn ung dung ở Hạ gia thì có mà phá hoại tiếp thôi.

Aiz, số cô thật là khổ mà.
Giặt xong và đem phơi hết thì cũng đã chín giờ tối, bụng cô kháng nghị. Nhớ lại món thịt ở kí túc mà chảy cả nước miếng.
Lôi Chấn nghe tiếng dạ dày cô kêu thì không nói gì, đi ra ngoài một hồi lại xách về hai phần hũ tiếu gõ, bày ra hai tô rồi kêu cô lại ăn.
Đèn trần rọi xuống, nhìn Lôi Chấn cứ như phát ra hào quang của người cứu dân độ thế.
Giáo sư, anh là thần tiên đi lịch kiếp có phải không?
“Nhìn tôi cái gì thế, tôi biết tôi đẹp mà, không cần phải chảy cả nước miếng thế kia đâu.”
Được rồi, cô rút lại suy nghĩ vớ vẩn kia. Thật ra biến thái vẫn sẽ mãi mãi biến thái như thế, và bệnh ảo tưởng vẫn sẽ chẳng bao giờ có thuốc giải.
Thật đáng buồn.
Vũ Tuyết kéo ghế ra ngồi, cầm đũa lên. Bỏ đi, phục vụ cái dạ dày trước rồi tính sau.
Cô gắp đũa đầu tiên lên,oa, thật là thơm. Sau đó không khách khí ăn hết. Trong lúc ăn Lôi Chấn cứ nhìn chằm chằm cô, như vậy cũng là quấy rối đấy giáo sư.
“Đúng rồi, công tắc đèn phòng khách của anh nằm ở đâu thế?” Vũ Tuyết bỗng sực nhớ ra vấn đề quan trọng, tại cái công tắc chết tiệt kia mà hại cô phải lao động vất vả thế này.
“Trong nhà tắm đấy, cô không biết sao?” Lôi Chấn thờ ơ, nhìn lại tô hủ tiếu gõ vẫn chưa kịp vơi của mình rồi lại nhìn tô hủ tiếu chỉ còn phân nửa của người đối diện.
“Đùa sao? Công tắc đèn phòng khách mà lại để phòng tắm? Đâu có ai làm vậy?” Đúng là quái gở.
“Ừ, tôi đùa đấy, thật ra nó nằm trong phòng ngủ của tôi cơ!”
“…”
“Thế còn cái công tắc ngay cửa ra vào đằng kia thì sao?”
“Để trưng cho đẹp thôi.”
“…”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.