Giáo Sư, Xin Lỗi Mà

Chương hap 8: Người dưới mái hiên TTvTT


Bạn đang đọc Giáo Sư, Xin Lỗi Mà: Chương hap 8: Người dưới mái hiên TTvTT

Vũ Tuyết vô cùng khinh bỉ câu nói: “Vấn đề về tiền không phải là vấn đề.”
Cô khinh bỉ, cô ngàn lần khinh bỉ, vạn lần khinh bỉ.
Nếu đó không phải vấn đề thì đầu câu gắn thêm chữ Vấn đề làm cái quái gì chứ? Làm cảnh à?
Mở đầu câu bằng chữ Vấn đề và kết thúc câu bằng chữ Vấn đề, sau đó bảo rằng chả có vấn đề gì ở đây sất. Đùa sao?
Nhưng mà bây giờ cô tình nguyện tự phỉ nhổ bản thân nha!!!!
Ngó lại ví tiền chỉ còn vài đồng bạc lẻ, Vũ Tuyết đau lòng nhận ra một sự thật phũ phàng: Cô vô sản rồi!!!
Lúc này Vũ Tuyết ước rằng bản thân có thể sảng khoái nói ra câu nói kia, rồi sau đó bị ai khinh bỉ cũng mặc kệ.
Không nhịn được mà ca thán:
Tiền ơi có nhớ túi chăng?
Túi thì một bụng khăng khăng đợi tiền.
Tiền đi cóc thấy nó về,
Túi ngồi đợi mãi, chửi thề: “Tiền đâu?”
_____
Quái Tiếu: tặng mấy bạn ver nghiêm túc :v
Tiền ơi có nhớ túi chăng?
Túi thì một dạ khăng khăng đợi tiền.
Tiền đi chẳng biết ngày về,
Túi ngồi túi đợi ê chề nhớ mong.
_____
Nói đi cũng phải nói lại, từ cái ngày bị mẹ già tống ra khỏi nhà ra ở trong kí túc, cô đã chính thức bước vào con đường thanh niên vô sản từ lâu, chỉ là bố cô lén đưa tiền riêng của ông với bộ dạng rấm rứt nói: “Vũ Tuyết, mẹ con đá con ra thế này, thân làm người nuôi dưỡng con hơn hai chục năm trời cảm thấy vô cùng luyến tiếc…”
Vũ Tuyết vô cùng cảm động, gương mặt rưng rưng, chờ đợi câu nói tiếp theo kiểu như “Bố sẽ bảo vệ con, liều chết giữ con lại.” hay “Chúng ta cùng đứng lên chống lại cường quyền, nơi nào có áp bức, nơi đó có đấu tranh” đại loại vậy.

“Ông kia, lủi đâu mất rồi hả? Có tin tôi cho ông ra sofa nằm ngủ một tháng hay không? Còn nữa, mau đi vứt rác đi này…” Giọng sư tử Hà Đông bỗng vang lên. Ông Hạ rùng mình một cái, bỗng gương mặt nghiêm túc hẳn lên vỗ vai cô, “…thôi, lớn già đầu rồi cũng nên tự lập đi, không thể dựa dẫm mãi vào bố mẹ thế này được, con biết đấy, chúng ta chỉ có thể làm người dưới mái hiên thôi! Cố lên, thời đại hòa bình rồi, nhịn nhục mới là chân lý! Nghe lời mẹ con mới là đạo lý! Bố mẹ chẳng luyến tiếc con gì đâu nên khỏi bứt rứt.” Nói xong quay người vào nhà đóng sập cửa lại, Vũ Tuyết còn nghe loáng thoáng tiếng vọng ra “Ahaha, tôi có nói gì đâu, tôi đi vứt rác ngay mà…” Rồi mấy phút sau lại xuất hiện trước mặt cô với hai túi rác lớn trong tay.
Vũ Tuyết khóe miệng giật giật, là ai vừa mới luyến tiếc thế hả? Trở mặt còn nhanh hơn lật giấy, bố à, có phong phạm nam nhi được không hả bố? Ai mới là tổng giám đốc công ty lớn đây? Ai mới là chủ nhân Hạ gia đây???
À, cô đã hỏi thừa rồi, chủ nhân Hạ gia là mẹ mới đúng.
Thở dài, mặc dù biết đã tới lúc nữ quyền lên ngôi, nhưng mà…
Tóm lại là nhờ vào chút tiền lẻ bố giấu mẹ để dành ấy cùng với thức ăn của Lục Nghi, Vũ Tuyết cô mới có thể lê lết tới tận giờ.
Mà nói mới nhớ, từ cái bữa từ mặt tới giờ, ít khi thấy Lục Nghi về nhà thật, hình như đang lao tâm khổ tứ vì người nào đó thì phải…
Thôi, không biết thì ném sang một bên.
Khổ sở, lục bếp tìm mì gói.
Người nghĩ ra mì gói thật là vĩ đại! Đúng là nhìn xa trông rộng tạo phúc uôn người, điển hình là kiểu người thiếu tiền như Vũ Tuyết này.
Hô hào trong lòng, mì gói muôn năm!!!
ைைை
Trong lúc Vũ Tuyết đang tiếc thương túi tiền ở nơi nào đó, bên này Lôi Chấn lại nhàn nhã ăn cơm vô cùng thoải mái.
Cơm trắng nóng hổi, thấy rõ cả từng cột khói mỏng tỏa lên nghi ngút rồi tan vào không khí. Bỏ một đũa cơm vào miệng, nhai chầm chậm. Vị ngọt của đường mantozo từ tinh bột tan trên đầu lưỡi. Từng hạt cơm bóng bẩy, thơm dẻo, cắn một cái cũng thấy mềm mại khó tả, luyến tiếc.
Ừm, cơm ngon.
Cả một mâm thức ăn được bày cả trên cái bàn gỗ đẹp đẽ. Mùi thức ăn phảng phất quanh chóp mũi. A, rau muống xào xanh mơn mởn kích thích vị giác. Hương thơm lừng của món thịt kho tàu trong màu nâu sánh mịn mặn mà. Từng khối thịt vịt luộc với lớp da trơn bóng vàng ươm ngon mắt xếp ngay ngắn. Màu đỏ nóng ấm của bát canh cà chua trứng cứ như mặt trời buổi hoàng hôn được mây vàng vờn quanh.
Nói đi, đây chẳng phải là thiên đàng hay sao?
Lôi Chấn vừa ăn vừa cố gắng thong thả nhất có thể, cảm nhận và hưởng thụ từng nét tinh túy đầy thi vị của món ăn.
Nếu mà Vũ Tuyết thấy cảnh này, chắc chắn cô sẽ đỏ mắt vì ghen tức rồi lại oán rằng: “Cùng đều là hậu duệ của vượn cổ như nhau mà sao hắn có thể ăn ngon thế, còn cô chỉ có thể quanh năm suốt tháng làm bạn với mì tôm ca ca, tại sao???”
Nhưng mà đó chỉ là giả thuyết, không có Vũ Tuyết ở đây nên Lôi Chấn mới nhàn nhã ngồi ăn được như thế, chứ nếu có không khéo phải tranh ăn với ai đó thì có.
Mà ông trời vốn rất công bằng, có lẽ vì sợ Vũ Tuyết oán giận nên bất thình lình quăng nguyên cả trái bom nguyên tử “BOOM!!!” một cái vào chính giữa bàn ăn.
“Chừng nào con dẫn bạn trai về ra mắt đây?” Đông phu nhân, Lạc Thủy Mai cười tủm tỉm lên tiếng.

Lôi Chấn khựng lại.
Thôi-toi-rồi.
Ngẩng đầu lên nhìn nụ cười tươi rói của bà Mai, quay sang tìm cứu viện từ ông Đông, lại thấy ông cứ chuyên tâm ăn bát cơm của mình, ngó cũng không ngó anh lấy một cái.
Quăng cả một đống ám hiệu, ánh mắt sang lại chẳng thấy ông Đông hồi âm, lần này đành tự sinh tự diệt rồi.
Nhưng nghĩ lại thân là thằng con một trong nhà, còn là một thằng đàn ông nữa chứ, lấy chuyện này ra để tránh vụ bạn gái này nọ, có phải mất tôn nghiêm quá rồi không. Vừa định mở miệng thú nhận thì ông Đông, người nãy giờ chỉ lo ăn cơm đột nhiên lên tiếng, “A, bà nghe gì chưa, hồi sáng báo đưa tin ông ủy viên nào đó lừa dối lòng dân, nghe nói bị báo chí lên án ghê lắm. Công nhận xã hội bây giờ thác loạn kinh khủng, quan hệ giữa người với người càng lúc càng thấp kém mỏng manh, cứ lừa dối nhau suốt cả!”
Bà Mai nghe vậy lập tức nhíu mày lớn tiếng nói: “Loại người đó mà làm ủy viên được à, cái trò lừa dối rẻ mạt ấy cũng dám làm. Lừa trên gạt dưới, không bằng cầm thú! Coi người ta là gì chứ, loại người đó mà để tôi gặp nhất định tôi để hắn sống không bằng chết cho xem!” Nói rồi đũa gỗ trong tay bổng nhiên phập một tiếng, xuyên hẳn qua cả miếng vịt kia, xuyên qua cả xương vịt luôn ấy chứ.
Bà Mai lại quay sang Lôi Chấn cười dịu dàng nói: “Con nói xem có phải không?” Nụ cười mỉm nhẹ nhàng không có chút sát khí, nhưng còn đáng sợ hơn cả trực tiếp cầm dao mổ thịt heo.
Còn ông Mạc vẫn ngồi đó, vẻ mặt thích thú như đang xem kịch vui.
Khẽ nuốt ực một cái, yết hầu di chuyển, cơm tự dung hết cả ngon. Khối thịt vịt anh vừa nuốt bỗng choán cả cổ họng.
“Vâng, loại người như vậy…không bằng cầm thú…không bằng cầm thú…”
Bà Mai cười hài lòng, “Đấy, đã bảo mà, người như vậy ai gặp cũng oán.” Trực tiếp đem khối thịt vẫn đang bị xiên qua kia bỏ vào miệng. “A, vịt mua ở đâu mà ngon thế nhỉ?”
Bỗng bà Mai giật mình như nhớ ra cái gì, “Này, con còn chưa trả lời câu hỏi kia đấy!”
“A, vì trước đó…không biết bố mẹ có đồng ý không nên chưa kiếm người yêu, bây giờ được cho phép rồi, con mới bắt đầu kiếm thôi.”
“Ra vậy, nhanh lên nhé, gia đình chúng ta thoải mái nên con không cần lo, ánh mắt người ta cũng mặc kệ đi, dắt bạn trai về sớm cho chúng ta mong.”
“Vâng,…thoải mái ạ…haha…ha…” Sau lưng toát ra cả một mảng mồ hôi lạnh, tay cầm đũa run run.
Trong lúc đó Lôi Chấn đã quyết định, tôn nghiêm gì chứ, vứt hết đi, mạng còn không giữ được thì tôn nghiêm cũng chả là cái gì cả.
Suốt cả tháng đó, Lôi Chấn không hề động đến một miếng thịt vịt nào cả, thịt gà cũng không nốt.
Mà tối ấy sau khi dùng bữa xong, anh nhanh chóng lên mạng xem hết mọi tờ báo hôm ấy.
Chả thấy mặt ông ủy viên lừa trên gạt dưới đâu cả…

ைைை
Hôm sau…
Lơ mơ ngồi dậy rửa mặt đánh răng, ăn sáng chút ít, rồi thay đồ rửa mặt, cà lê cà lết đi vào bệnh viện. Đi đến chỗ thang máy, Vũ Tuyết nghe loáng thoáng sau lưng: “Nghe nói tuần sau có bác sĩ mới đến đó, tên John thì phải…”
John sao? Đầu Vũ Tuyết bỗng hiện lên hình ảnh người ngồi chung bàn trong quán nem nướng hôm trước.
Mà thôi, chắc trùng tên, quản làm gì. Bước đến trước cửa thang máy, gương mặt tươi tỉnh nhanh chóng sa sầm xuống.
Trên cánh cửa kim loại sáng bóng là năm chữ to đùng được in hoa vô cùng rõ ràng: THANG – MÁY- ĐANG – BẢO- TRÌ.
Hít sâu…thở ra…
“Cái quái gì cái quái gì cái quái gì đâyyyyyyyyy??? Ở bệnh viện mà thang máy cứ bảo trì xuống thì mấy người muốn bệnh nhân sống sao??? Mấy người muốn tôi sống sao???!!!” Cô lấy hết sức mà gào thét. Đương nhiên, là gào thét trong câm lặng.
Đau lòng tiếp tục “leo núi” lên lầu 6… Cứ cái đà này, chân chắc phế mất thôi!
___Tôi là vạch phân cách từ tầng trệt tới tầng 6___
“Hộc…hộc…hộc…”
Tại sao một bệnh viện lớn nhất nhì thành phố mà thang máy cà chớn như thế? Là tên khốn kiếp nào ăn bớt ăn xén nguyên vật liệu rồi hả? Bà mà tìm được thì hết đường sống nghe chưa?
Độc nhất là gì? Ai, chính là lòng dạ đàn bà. Thế nên đừng hỏi vì sao cô ác.
Đang lúc nguyền rủa đầy hăng say, bỗng Ting! một tiếng, cánh cửa thang máy đáng lẽ không nên mở ra bây giờ lại ung dung thong thả từ từ mở ra. Một bóng áo blouse trắng chân dài bước ra từ cánh cửa kim loại kia.
“Ủa??? Sao cô đứng đó thở hồng hộc dữ vậy?” Gương mặt cười tươi rói khiến người ta không kiềm được cảm xúc muốn đấm thẳng vào mặt. Nhưng mà, sao anh ta đi ra từ cái thang máy đó được?
“Giáo sư, cái thang máy đó…không phải đang bảo trì sao?”
“Bảo trì?” Nghĩ ngợi một hồi cỡ hai, ba phút gì ấy, tới khi cô tưởng anh ta câm luôn rồi thì giọng nói như oanh ca ấy mới cất lên, “A, ý cô là tấm bảng treo dưới thang máy chứ gì?”
Xúc động, cuối cùng anh ta cũng nghiệm ra được chân lý.
“Cái đó là do người ta treo lên đấy, tại hết chỗ cất tấm bảng đó rồi, chứ nó có bảo trì hồi nào đâu?”
Này, anh đùa tôi à? Bệnh viện rộng lớn hơn 6 tầng lầu này mà không có lấy một chỗ để cất tấm bảng sao? Gân xanh nổi trên thái dương, cố nén bình tĩnh mà hỏi tiếp, “Anh có biết là ai treo không?”
“À, cái đó…” Anh cười càng thêm rực rỡ, “…hình như là tôi treo đó! Thế nào, tấm bảng đẹp chứ?”
Phun máu!
Vũ Tuyết liều chết nắm lấy cổ áo blouse của anh ta mà lắc đi lắc để, “Anh có khùng không? Cái bệnh viện lớn cỡ này mà không có chỗ cất tấm bảng? Anh có biết thùng rác là gì không? Có biết bãi rác thành phố nằm chỗ nào không? Còn nữa, lỡ bệnh nhân không có thang máy dùng thì sao? Lúc đó có khả năng người ta vì không kịp thời gian mà chết anh có đền nổi hay không? Cho tôi hỏi anh có não không? Có tim không???” Quá xúc động, một tràng rap bắn ra từ cái miệng nhỏ nhắn như muốn ăn tươi nuốt sống người khác.
“Khoan khoan khoan, bình tĩnh đừng manh động…” Lôi Chấn vội xua tay nói.

“Rồi, anh có thể giải thích được rồi đó! Nói mau!” Nộ hỏa công tâm, lúc này chẳng quản ai trên ai dưới nữa. Mà Lôi Chấn cũng chẳng vì thái độ này của cô mà tức giận.
Lôi Chấn mở cửa bước vào phòng, Vũ Tuyết cũng theo đó mà đi vào. Đợi anh pha xong tách cà phê rồi ngồi xuống ghế, từ từ nhấp một ngụm rồi ngước nhìn trần nhà nói, “Bệnh viện này rộng quá nhỉ?”
Anh ta đang nói nhảm gì thế? “Đương nhiên, khi nãy tôi đã nói rồi không phải sao?”
“Đúng ha, mà cô nghĩ xem, bệnh viện lớn cỡ này không lẽ có mỗi cái thang máy đó?”
Im lặng.
“Với lại cái thang máy cô đang nói tới chỉ đơn thuần là một cái thang máy để đi lên…” Lấy ngón trỏ chỉ tay lên trời “…và đi xuống” rồi lại chỉ xuống mặt sàn. “Đó, cô hiểu không?”
Rốt cuộc đầu anh ta có bị thương chỗ nào không thế? “Cái thang máy nào cũng dùng để đi lên và đi xuống mà?!”
Nghe cô trả lời, Lôi Chấn nhíu mày thở dài nói, “Haizz, nói chuyện cùng người không cùng đẳng cấp thật là…”
Đầu chảy ba vệt đen.
“Nè, có phải diện tích cái thang máy kia rất nhỏ đúng không? Suy ra cái đó chỉ là một cái thang máy vô cùng bình thường trong vô vàn cái thang máy bình thường khác. Ở bệnh viện này thì nó dành cho người nhà bệnh nhân, bác sĩ, y tá, những người không mang bệnh và những người mang bệnh nhẹ như cảm, ho hay cái gì đại loại vậy.” Nói đến đây lại liếc cô một cái. “Còn những trường hợp nguy cấp như phẫu thuật, bệnh nhân đang đứng giữa lằn ranh sống chết, đang nằm trên xe đẩy hoặc cán sẽ dùng những thang máy khác lớn hơn, những cái thang máy rộng đủ để chứa hẳn cái xe đẩy và thêm cả người nhà bệnh nhân, bác sĩ, y tá phụ trách bệnh án đó nữa. Nên việc tôi treo cái bảng đó sẽ chẳng khiến ai mất mạng.”
A…
“Không lẽ cô nghĩ mấy căn bệnh như, cảm, ho, sổ mũi, bị thương đầu ngón tay,…cũng có thể lấy mạng người ta trong tích tắc?”
Cúi đầu nhìn ngón chân.
“Mà bây giờ người ta đang khuyến khích mọi người tiết kiệm năng lượng đó, tôi là vì tiết kiệm năng lượng ình nên lười đi ra chỗ đổ rác hay tìm chỗ cất tấm bảng thôi, chứ không phải là do tôi không tìm ra được bãi rác thành phố.”
Toàn bộ cơ mặt đều co giật kịch liệt.
“Còn vấn đề cuối cùng…tôi khá là quan ngại nền giáo dục hiện nay của nước ta…”
Có ý gì đây?
“…đường đường là một thực tập sinh đi học ngành y, học trong đại học Z nổi tiếng mà không biết rằng người ta có não với tim hay không. Cửa vào đại học của trường cô cũng quá rộng rãi rồi. Nói thật, không có não với tim thì sống bằng niềm tin à? Ngay cả lợn cũng có não cơ mà?”
“…”
Vũ Tuyết từ trong sự thật phũ phàng đó nhận ra, cái gì vô lý vào miệng anh ta cũng thành có lý hết.
“Giáo sư à
” Cô cất tiếng khiến Lôi Chấn nổi hất cả da gà, quay đầu lại thì thấy cô đang nháy mắt điêu luyện vô cùng gợi cảm, sau đó, chậm rãi nói ra một câu khiến anh muốn phun hết cả cà phê trong miệng.
“Anh có từng nghĩ đến tương lai sáng chói của mình khi theo nghề chửi mướn chưa?”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.