Đọc truyện Giáo Sư Từ Nhớ Mãi Không Quên – Chương 13
Đái Phỉ nghiêng mặt nhìn cô, “Đây là tật xấu gì của cô?”
Triệu Thính Khê cười khanh khách đứng lên, “Đây…là tật xấu của tiên nữ!”
Đái Phỉ: “…”
Triệu Thính Khê ngừng cười, bỗng nhiên dựa sát vào Đái Phỉ hỏi: “Haiz, tôi nói này, lúc bắt đầu dường như cô rất không mong gặp tôi nhỉ?”
Đái Phỉ nhìn lướt qua bản thân vừa mới ăn xong mì gói bạn học Triệu cho, cứng nhắc nhưng mạnh mẽ đáp: “Tôi không có!”
Triệu Thính Khê không nói gì, ngước mắt nhìn cô.
Đái Phỉ bị cô nhìn đến sợ hãi trong lòng, giơ một bàn tay lên nói: “Ai nha, là…!có một chút chút.”
Triệu Thính Khê giống như nghe người khác kể chuyện cổ tích, tò mò hỏi: “Vì sao? Tôi đáng yêu thế này vì sao mà không thích tôi?”
Đái Phỉ: “Còn nhớ lần đầu tiên gặp mặt không?”
Triệu Thính Khê thoáng lưỡng lự một chút lại nói: “Lần ký hợp đồng ở Cửu nghiệp sao?”
Đái Phỉ đập tay một cái.
Triệu Thính Khê chợt hiểu ra, “Hả? Cô nghe lén tôi và trợ lý nói chuyện?!”
Đái Phỉ: “Ai bảo các cô nói chuyện lớn tiếng như vậy!” Cô giả giọng nói: “Chị không muốn ký hợp đồng chương trình tạp kỹ này, hay chúng ta trốn đi…”
Triệu THính Khê vừa cười vừa đem gối ôm trên tay ném tới chỗ Đái Phỉ.
“Sao cô có thể nói tôi như vậy!” Triệu Thính Khê bất mãn mà chọc chọc cánh tay Đái Phỉ, “Tô…!Tôi lúc ấy không muốn ký là có nguyên nhân.”
Đái Phỉ cúi đầu vân vê gối ôm buột miệng nói: “Ồ, tôi biết rồi, chính là bạn trai cũ của cô ở đại học C!”
Triệu Thính Khê ăn một đũa mì đến cổ họng thì bị sặc, ho một trận điên cuồng.
“Trời ơi,” Đái Phỉ vội giúp cô vỗ vỗ lưng, “Đùa cô thôi, sao lại kích động thế này!”
Một lúc sau Triệu Thính Khê mới trở lại bình thường, Đái Phỉ lải nhải nói: “Tôi chỉ nói bừa thôi, nhưng tôi cảm thấy người yêu nhan sắc như cô người bình thường nhất định sẽ chướng mắt,” Cô dừng một chút còn nói: “Aiz, tuy nhiên thầy giáo kia cũng không tệ lắm…”
Triệu Thính Khê đẩy mì gói trước mặt đi.
Đái Phỉ: “Không ăn?”
Triệu Thính Khê, “Ừ, không ăn.”
Tấm lòng tiểu nhân của cô đánh từng quyền vào Đái Phỉ.
Tôi nhìn cô căn bản là không muốn cho tôi ăn!
“Không phải nói đói bụng dạ dày sẽ đau sao?” Đái Phỉ kì kì quái quái liếc nhìn cô một cái, dọn mì gói rồi đi rửa mặt.
Cả ngày hôm sau đều có tiết, mọi người chỉ có thể tranh thủ thời gian buổi tối để luyện tập.
Maraca của Phúc Tuấn Hi đã đến, bị hắn ghét bỏ để lại trong góc phòng.
Qua nửa ngày luyện tập, phần của mỗi người đều gần như đã hoàn thiện, Phúc Tuấn Hi đề nghị diễn tập một lần.
Không ngờ đến ban nhạc gà mờ được thành lập tạm thời cũng không tệ lắm.
Tuy nhiên về phương diện chuẩn âm hoặc là tiết tấu của mỗi người đều có chút vấn đề, nhưng trên cơ bản coi như có thể nghe được.
Đái Phỉ hỏi: “Maraca của cậu khi nào thì ra sân đây?”
Phúc Tuấn Hi nhìn thoáng qua Maraca phủ bụi nằm trong góc phòng, bĩu môi nói: “Vai chính đương nhiên phải cuối cùng mới có thể xuất hiện.”
Đái Phỉ: “Mặt ngài cũng thật là lớn quá.”
Sau khi luyện tập thêm ba lần thì cũng đã mười giờ hơn, mọi người thu dọn đồ đạc rồi chuẩn bị về ký túc.
Đái Phỉ nhìn thoáng qua Triệu Thính Khê còn đứng trên sân khấu hỏi: “Tiên nữ, có đi không đây?”
Triệu Thính Khê vẫy tay: “Cô về trước đi, tôi luyện thêm chút nữa.”
Đái Phỉ do dự một chút, “Tôi ở đây với cô.”
“Không cần không cần,” Triệu Thính Khê đi đến, cười nịnh nọt, “Nhưng mà…vở ghi bài ngày hôm nay…”
Đái Phỉ đưa tay ra hiệu OK, “Tôi về trước giúp cô chép bài nhé.”
Căn bản toán học của bọn họ đều bình thường, nghe giáo viên giảng sẽ không nhớ chép bài, chép bài sẽ không theo kịp bài giảng của giáo viên.
Nên trong tình huống này hình thường mọi người sẽ lựa chọn nghe giảng, quay về sẽ tìm bạn học chép lại bài.
Triệu Thính Khê muốn tiếp tục luyện tập, nên không có thời gian quay về chép bài.
Đái Phỉ giúp cô chép một phần là cô đã tiết kiệm được rất nhiều thời gian.
Triệu Thính Khê chắp hai tay thi lễ nhìn theo Đái Phỉ,
Sau khi mọi người đi rồi trong hội tường có vẻ càng thêm trống trải, Triệu Thính Khê tự động viên chính mình rồi trở lại trên sân khấu tiếp tục tập hát.
Mọi người giao cho cô vị trí hát chính là tín nhiệm lớn nhất đối với cô, đánh đàn sai một hai âm có thể không bị phát hiện, những nếu cô gây ra lỗi có thể ảnh hưởng trực tiếp ban nhạc.
Cô không thể phụ lòng tín nhiệm và hy vọng của mọi người.
Trì Dịch quay về ký túc tắm rửa lúc sau mới phát hiện để quên điện thoại ở hội trường, không có cách nào đành phải quay trở lại để lấy.
Hành lang khu phòng học rất yên tĩnh, từ xa có thể nghe thấy tiếng hát của Triệu Thính Khê.
Trì Dịch đến gần, thấy Triệu Thính Khê trên sân khấu cầm điện thoại đang cố gắng vừa hát vừa nhảy.
Không biết luyện tập bao lâu, trên khuôn mặt trắng ngần của cô đã ửng đỏ, tóc mái trên trán đã ướt mồ hôi.
Trì Dịch qua đó vẫy vẫy tay với Triệu Thính Khê.
Triệu Thính Khê dừng lại, dùng cánh tay lau mồ hôi trước trán, thở hổn hển nói: “thầy Trì Dịch, sao anh còn chưa đi?”
Trì Dịch chỉ chỉ điện thoại mình để quên ở bên cạnh, cười nói: “Quên cầm điện thoại mất.” Anh nhìn Triệu Thính Khe hỏi: “Đã trễ thế này em còn luyện tập một mình?”
Triệu Thính Khê gãi gãi mặt nói: “Em…! phần điểm khúc có vài chỗ theo không kịp nhịp, hơn nữa có mấy âm em luôn hát không đúng.”
Trì Dịch nghe vậy nhíu mày, thuận tay cầm đàn ghi-ta ở bên cạnh ôm vào lòng, gẩy một chút hỏi: “Là âm nào?”
“Hả?” Triệu Thính Khê mờ mịt há miệng.
Trì Dịch cười nhìn cô, “Tôi luyện tập cùng em một chút, chắc sẽ biết nhanh hơn.:
Triệu Thính Khê thụ sủng nhược kinh, vội vàng ho nhẹ một tiếng, bắt đầu hát từ phần điệp khúc.
Trì Dịch đàn ghi-ta dẫn dắt Triệu Thính Khê, lặp lại những nhịp trong phần điệp khúc.
Bắt đầu từ lúc Triệu Thính Khê lạc nhịp hoặc giai điệu, Trì Dịch liền dừng lại chậm rãi sửa giúp cô.
Không thể khôngnói có nhạc cụ dẫn dắt tốt hơn rất nhiều so với tự mình hát, hơn nữa năng lực điều khiển âm nhạc của Trì Dịch cũng rất chính xác, Triệu Thính Khê sau mấy lầ luyện tập đã không còn lỗi nữa.
Thần kinh dần dần thả lòng, Triệu Thính Khê duỗi chân, ngồi ở trên sân khấu, dùng cánh tay ra sức chống đỡ thân thể.
Trì Dịch vừa cất đàn ghi-ta vừa nhìn cô cười.
Triệu Thính Khê có chút ngượng ngùng đứng lên.
Trì Dịch: “Em còn thoải mái thế.”
Triệu Thính Khê vỗ vỗ mặt, “Thầy Trì Dịch, em xem như là anh khen em đó.”
Trì Dịch cười lắcđầu, một lúc sau lại nói: “Em là con gái, trời tối một mình ở bên ngoài thật sự là không an toàn.”
Triệu Thính Khê phồng má, sau một lúc mới gật đầu.
Trì Dịch: “Sao thế? Không phục à?”
“Không phải không phải.” Triệu Thính Khê vội giải thích: “Chỉ là nhớ tới lúc mới ra mắt, chỗ nào có việc em liền chạy đến đó, không kể ngày hay đêm.
Em còn nhớ cò một lần diễn xong đã là sau nửa đêm, một diễn viên quần chúng diễn cương thi cùng với em nói muốn tiễn em một đoạn, hậu quả là khiến em khóc tại chỗ.”
Triệu Thính Khê xem như là chuyện đùa, Trì Dịch lại không cười.
Anh đã gặp qua nhiều người trong giới giải trí này, có người không từ thủ đoạn nào đi đến thành công cuối cùng, có người nuốt không trôi cực khổ chịu không được cô đơn đã rời bỏ.
Chân chínnh dựa vào quyết tâm đi dến đích lại rất ít.
Anh là từng bước một đi đến đích, đối với đồng nghiệp làm đến nơi đến chốn như Triệu Thính Khê vừa thân thiết lại càng khâm phục.
Trì Dịch nói: “Em hiện tại đã đứng đầu, về sau sẽ càng ngày càng tốt.”
Hai người đi ra hội trường, chưa đi được hai bước đã nghe “Bụp” một tiếng, theo sau đó toàn bộ đèn trên hành lang đều vụt tắt.
Xung quanh nháy mắt rơi vào một mảnh tối tăm.
Triệu Thính Khê “A” một tiếng, sợ đến mức một cử động nhỏ cũng không dám.
“Triệu Thính Khê,” Trì Dịch gọi cô, “Em ở đâu vậy, đến bên anh này.”
Triệu Thính Khê run lẩy bẩy, “Thầy Trì Dịch anh đừng sợ, em đến tìm anh đây.”
Trì Dịch trong bóng tối sửng sốt một lát lại bất đắc dĩ lắc đầu.
Cô gái này tưởng rằng anh sợ sao?
Anh không giải thích, chỉ trấn an nói: “Có thể là mạng lưới điện xảy ra vấn đề, hoặc là khu dạy học đến giờ tắt đèn, không cần sợ.”
Triệu Thính Khê cũng chậm rãi bình tĩnh lại, vội vàng đáp: “Được, được, được.” Sau đó theo sát phía sau Trì Dịch.
Hai người ra khỏi khu dạy học, Triệu Thính Khê sống sót sau tại nạn thờ ra một hơi.
Đã nửa đêm ánh trăng sáng treo cao trên đầu, gió mùa thu se lạnh làm cho người ta ngoài ý muốn thấy sảng khoái.
Có lẽ là chung hoạn nạn trong lúc ngắn ngủi làm Trì Dịch đột nhiên có chút cảm khái, “Em còn đùa giỡn,” anh nhìn lướt qua Triệu Thính Khê, còn nói: “Rất giống với một người anh quen.”
Triệu Thính Khê thích thủ hỏi lại, “Là ai vậy?”
Trì Dịch giống như là không biết hình dung ra sao, do dự một chút nói: “Giống như…!Em gái của nhà hàng xóm lúc trước.:
Triệu Thính Khê hỏi tiếp: “Lớn lên có xinh không?”
Trì Dịch đỡ trán, “Từ chối trả lời.”
Triệu Thính Khê cười rộ lên.
Thời gian tập luyện còn một ngày, Maraca của Phúc Tuấn Hi cuối cùng vẫn phải gia nhập ban nhạc.
Tổ đạo diễn trước tiên thiết kế trang phục cho năm vị khách mời.
Sắp xếp ổn thỏa mọi việc.
Buỗi diễn văn nghệ diễn ra vào buổi tối, lúc giữa trưa Tiêu Trạch và Từ Thanh Xuyên cùng đi căn tin, đi cùng còn có một thầy giáo khác của khoa thiên văn, thầy Nhạc.
Căn tin số ba cách hội trường gần nhất, không ít học sinh diễn tập mặc đồ diễn đến ăn cơm.
Thầy Nhạc tràn đầy phấn khích, “Sớm đã nghe nói tiết mục kỷ niệm ngày thành lập trường năm nay đặc sắc hơn năm vừa rồi, bây giờ xem ra thật đúng là náo nhiệt.”
Tiêu Trạch gật đầu, “Năm nay trường học được thưởng không ít, chắc chắn phải chúc mừng một chút, hơn nữa tôi nghe nói khách mời quay show tạp kỹ ở trường chúng ta cũng muốn biểu diễn tiết mục.”
Mắt thầy Nhạc sáng lên, “Thật vậy sao? Minh tinh cũng biểu diễn tiết mục?”
Tiệu Trạch nở nụ cười, “Không phải chứ thầy Nhạc, thầy còn theo đuổi minh tinh à?”
Thầy Nhạc vội vàng xua tay, “Không, không, không, chính là cảm thấy thật mới mẻ.
Loại làm nghiên cứu khoa học hằng năm như chúng ta khó có được cơ hội này!”
Tiêu Trạch gật gật đầu, “Ai, nếu không thì buổi tối chúng ta cùng đi xem đi?”
Thầy Nhạc: “Có thể sao? Nếu được thì tốt quá!”
Tiêu Trạch nghĩ nghĩ nói: “Không thành vấn đề, cứ giao cho tôi.
Đúng rồi, tôi nghe nói giáo viên khoa chúng ta có tiết mục, đến lúc đó chúng ta còn có thể ra phía sau khán đài nhìn xem.”
Thầy Nhạc dựng thẳng ngón cái, hắn nhìn thoáng qua Từ Thanh Xuyên vẫn im lặng ở một bên hỏi: “Thầy Từ cũng đi cùng đi!”
“Đừng giỡn,” Tiêu Trạch cười, “Anh đã khi nào thấy qua thầy Từ đi xem văn nghệ chưa.
Cậu ấy có thời gian còn không bằng xem hai trang báo cáo!”
Thầy Nhạc ngẫm lại.
Làm việc chung lâu như vậy chưa từng thấy thầy Từ tham gia hoạt động nào, anh tựa như một trích tiên trên trời không nhiễm khói lửa nhân gian.
Nghĩ đến không thể cùng nhau đi xem biểu diễn, thầy Nhạc vẫn là có chút tiếc nuối mà gật đầu.
“Buổi tối tôi đi cùng với các cậu.” Từ Thanh Xuyên thản nhiên nói.
Thầy Nhạc cùng với Tiêu Trạch đều sửng sốt.
Tiêu Trạch ngừng hai giây, “Cậu thật sự muốn đi? Không đùa tôi chứ?”
Từ Thanh Xuyên: “Ừ, đi cùng cậu.”
Tiêu Trạch muốn nói không cần anh đi cùng, ý nghĩ trong đầu vừa lóe lên thì bị đánh gãy, hắn nghĩ đến chuyện gì, híp mắt nhìn về phía Từ Thanh Xuyên.
Từ Thanh Xuyên không để ý tới hắn, đi thẳng về hướng căn tin, “Các cậu muốn ăn gì, hôm nay tôi mời.”.