Giáo Sư Muốn Thuốc Ức Chế Sao

Chương 5


Đọc truyện Giáo Sư Muốn Thuốc Ức Chế Sao – Chương 5


Edit: Kara
_____ฅωฅ_____
Phó Thanh Sơ ngồi trước bàn làm việc một lúc lâu.

Phòng thí nghiệm của anh cũng tham gia nghiên cứu hạng mục phát minh thuốc ức chế, chẳng qua dựa theo khoa học kỹ thuật hiện tại thì chưa thể nghiên cứu ra thuốc ức chế vĩnh cửu.

Trong phương diện này anh không biết nhiều như Kiều Nhạn, nghĩ nghĩ, liền lấy điện thoại gọi cho bà.

Kiều Nhạn đang bận, nhận cuộc gọi nhưng chưa trả lời ngay, vội vàng chỉ huy những người khác tiếp tục công việc, sau đó ra ngoài nghe điện thoại.

“Làm sao vậy?”
Đầu ngón tay Phó Thanh Sơ chạm vào ly cà phê, suy nghĩ xong mới nói: “Dựa theo sự phát triển hiện tại mà nói, có khả năng cải tạo cơ thể không, khiến một người thoát khỏi thân phận Omega.”
Đây không phải câu nghi vấn, là câu khẳng định.


Kiều Nhạn bị anh dọa sợ, kêu lên sợ hãi, che miệng nhỏ giọng nói: “Con không muốn sống nữa hả! Con có biết không có công văn phê chuẩn cải tạo là trái pháp luật không?”
Phó Thanh Sơ nói: “Con biết, nên hỏi mẹ một chút.”
Kiều Nhạn nhíu mày, hít thật sâu, nhìn xung quanh thấy không có ai, mới đè thấp âm thanh tiếp tục nói: “Con đừng xúc động, thuốc ức chế một ngày không mất đi hiệu lực thì con dùng tạm trước đã, vạn nhất ngày nào đó con gặp người mình thích, hối hận không kịp.”
Phó Thanh Sơ do dự hai giây, ngẩng đầu, mắt nhìn về phía bàn Hứa Dịch, “Con biết rồi.”
Kiều Nhạn bất an, thấy anh muốn cúp điện thoại, vội nói: “Thanh Sơ, đừng xúc động! Nếu có một ngày con thật sự……con không tìm thấy Alpha con thích thì để tình nguyện viên rót vào tuyến thể một chút tin tức tố là được, không được sự cho phép của con, sẽ không phát sinh quan hệ gì khác, con đừng quá để ý cái này.”
Phó Thanh Sơ “Vâng” một tiếng, nói anh biết điểm dừng.

Kiều Nhạn thở dài, nói: “Kỳ thật đây là sự tình rất bình thường, con không cần quá bài xích, sự tồn tại của tình nguyện viên chứng tỏ có những trường hợp tương tự như con, đừng quá chán ghét thân phận này……”
“Con biết.”
Cúp điện thoại xong, Phó Thanh Sơ thở dài, xoa nhẹ giữa trán, từng ngụm uống hết ly cà phê đã lạnh.

Cà phê nguội lạnh trở nên cực kỳ đắng, như thể từng nụ vị giác bị ngâm trong vị đắng, Phó Thanh Sơ như không cảm nhận được mà uống sạch, đứng dậy rửa ly, đặt vào tủ khử trùng.

Điện thoại trên bàn bỗng nhiên vang lên, là điện thoại bàn.

Rửa tay sạch sẽ, lau khô, ra nhận điện thoại, “Xin chào, tôi là Phó Thanh Sơ.”
“Giáo sư Phó, tại sao gọi vào điện thoại của cậu không chịu nhận, gọi vào điện thoại phòng thí nghiệm liền nhận hả?” Thanh âm người bên kia ngả ngớn cười cười, một bộ cà lơ phất phơ.

Phó Thanh Sơ nhíu mày, lập tức thả ống nghe xuống, phút cuối cùng trước khi cúp, nam nhân bên kia vội nói: “Này này này đừng cúp đừng cúp, tôi có chuyện muốn hỏi cậu.”
“Nói.”
“Hôm qua tôi đến trường đại học các cậu tặng đồ, thấy cậu nói chuyện với chó sói nhỏ ở chỗ ngoặt, chưa nói được hai câu đã ấn cậu lên tường, dán sát bên tai cậu nói cái gì vậy? Tán tỉnh sao, thật biết chơi.”
Phó Thanh Sơ ngẩn ra, “Hôm qua cậu đến đây? Tôi không nhìn thấy cậu.”
Chúc Xuyên cười hắc hắc, không đáp lại, tiếp tục nhảm: “Thật ra, là người duy nhất trên thế giới này biết cậu là Omega, tôi cần phải tỏ vẻ một chút, tiểu chó săn kia rất đẹp trai đó, chỉ là trăm triệu lần không nghĩ tới giáo sư Phó ăn niên hạ?”
Phó Thanh Sơ mặt mày hơi lạnh: “Cậu không còn gì để nói?”
Chúc Xuyên giả đò khụ khụ, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Không phải, năm đó cậu chơi bời như vậy, hút thuốc, uống rượu, đánh nhau, xăm hình, mọi thứ đều đã trải qua, hiện tại đột nhiên biến thành cái dạng này, thanh quy giới luật như tăng nhân khổ hạnh, đến nói chuyện cũng không nói.”

Phó Thanh Sơ không nói gì.

Chúc Xuyên: “Trở thành Omega, là đả kích lớn vậy sao?”
“Cậu còn chuyện gì không?” Đầu ngón tay Phó Thanh Sơ chống mép bàn, hơi thiếu kiên nhẫn nhăn mày, không muốn nói tiếp đề tài Omega và quan hệ với Thẩm Tuyển Ý.

Chúc Xuyên “À” một tiếng dài, nói: “Là thế này, hôm qua tôi đi cùng một người bạn, gặp cậu từ xa xa đã thích rồi, hỏi tôi có thể cho anh ta phương thức liên lạc của cậu không.”
“?”
Chúc Xuyên thấy đầu kia yên tĩnh, đầu quả tim nhảy dựng, phát giác đại sự không ổn, vội nói: “Tôi chưa cho a, chưa cho, không phải đang hỏi ý kiến cậu sao, anh ta là Alpha, rất ôn nhu, không phải loại người có mối quan hệ rối loạn, giữ mình trong sạch tư tưởng thuần khiết, rất hợp với cậu.”
Phó Thanh Sơ nhíu mày, thanh âm lạnh lùng nói: “Cậu nói với anh ta tôi là Omega?”
Chúc Xuyên vội nói: “Không không không! Sao tôi dám nói a, tôi đâu phải không muốn sống nữa, cho tôi mười lá gan tôi cũng không dám tiết lộ bí mật của giáo sư Phó ngài ra ngoài a.”
Phó Thanh Sơ “Ừ”, nhàn nhạt nói: “Lần sau đừng gọi vào điện thoại phòng thí nghiệm, chiếm dụng tài nguyên.”
“Này này này đừng cúp đừng cúp, chờ tôi nói xong đã!” Chúc Xuyên nhanh chóng nói hết mục đích lần này: “Anh ta nói rất thích cậu, mặc kệ cậu là A là B hay là O, anh ta không ngại, không thể làm người yêu thì làm bạn bè cũng rất vui, nhất định phải lấy được phương thức liên lạc.”
Phó Thanh Sơ không rõ lý do cười khẽ, cười cho Chúc Xuyên đơ luôn.

Anh rất ít cười, khuôn mặt như cục băng cứng rắn quanh năm, tới gần là có thể đông người ta toàn thân phát lạnh, nhưng kỳ thật trước kia Phó Thanh Sơ rất thích cười, đáy mắt đuôi lông mày đều bao hàm ý cười.

“Cái kia…… cậu đừng nóng giận, anh ta không phải hoa hoa công tử, nói mấy lời này không có ý trêu chọc cậu đâu, chỉ đơn thuần muốn làm quen thôi.”
Phó Thanh Sơ nói: “Không cần.”

Chúc Xuyên đáp: “Ừ”, lại nói: “Thật ra lúc nhìn thấy chó sói nhỏ của cậu, tôi liền cảm thấy đời này anh ta không có đất diễn, chó sói nhỏ hợp khẩu vị của cậu a, dã tính.”
Phó Thanh Sơ căng thẳng, nói: “Hắn với tôi không có quan hệ gì hết, cũng không phải chó sói nhỏ của tôi, hắn có tên, là Thẩm Tuyển Ý, đã có người yêu.

Mấy lời vui đùa loại này đừng nói ra ngoài, vô ý vô tứ, tôi không thích nghị luận sau lưng người khác.”
“Được được được không nói không nói, nhưng mà hắn không thích giáo sư Phó của chúng ta lại đi thích người khác, chẳng lẽ còn có người xinh đẹp hơn giáo sư Phó của chúng ta?”
“Học sinh trong phòng thí nghiệm của tôi.” Dừng một chút, Phó Thanh Sơ lại nói: “Một Alpha.”
Chúc Xuyên “Ai da” một tiếng, cười nói: “Này, thú vị, chó sói nhỏ kia rõ ràng là một Alpha tin tức tố nồng đậm không thể áp chế, tôi cách 8 mét cũng cảm nhận được áp lực, thích Alpha…… hình như mẹ nó hợp lý a.”
Phó Thanh Sơ “Ừ”, nói: “Đúng rồi, trước đây nhờ cậu hỏi thuốc ức chế, có tin gì không?”
Ý cười Chúc Xuyên cứng đờ, từ cà lơ phất phơ nháy mắt trở nên nghiêm túc, cau mày đè thấp thanh âm nói: “Không phải chứ, cậu thật sự muốn hả, loại thuốc đó rất có hại với cơ thể, tuy rằng hiệu quả cao, nhưng tổn thương cũng tích lũy từng lần, đây là thuốc cấm, cậu quyết phải dùng?”
Phó Thanh Sơ trầm tư, sau một lúc lâu gật đầu, “Ừm.”
“Thật là, cái tật xấu gì vậy, tìm người cắn một ngụm đánh dấu tạm thời không được sao, cũng không phải làm cái kia với cậu, tại sao cứ phải tự ngược vậy hả.”
Phó Thanh Sơ nói: “Đánh dấu tạm thời tác dụng không cao, hơn nữa chưa chắc áp chế được…… tích lũy của mười ba năm.”
Chúc Xuyên thấp giọng mắng một tiếng, lát sau mới nói: “Cậu tìm chết.”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.