Đọc truyện Giáo Sư Muốn Thuốc Ức Chế Sao – Chương 23
Phó Thanh Sơ nhẹ nhàng thở dài một hơi, ngực khó chịu, liều mạng nhịn xuống kích động mở cúc cổ áo.
Có lẽ đó là định kiến.
Từ tận đáy lòng, anh cảm thấy Thẩm Tuyển Ý sẽ ghét anh, dường như mọi sự kiên trì của anh suốt 13 năm qua đều trở nên vô nghĩa.
Anh bại lộ thân phận Omega, lộ hình xăm trên lưng, không thể tiếp tục động dục trước mặt hắn nữa.
Lớp ngụy trang đó, có còn hơn không, chính là tầng giấy cửa sổ mỏng manh cuối cùng của anh.
“Giáo sư Phó, cậu có khỏe không?” Mạc Cửu muốn chạm vào anh, muốn ôm ấp, hôn môi, cướp đoạt.
Đánh dấu.
Mặc dù anh ta không cứng rắn đến vậy.
Xét đến cùng anh ta vẫn là một Alpha trên cao đã quen cướp đoạt.
Cánh tay Phó Thanh Sơ run run chống trên đất, kiên cường đứng lên, lắc đầu, “Không, không sao.”
Khi anh nói lời này hô hấp cực kỳ gấp gáp, vừa chìm vừa nặng.
Mạc Cửu là bác sĩ, công việc không liên quan đến Gen học lắm nhưng vẫn hiểu rõ tình hình cơ thể con người.
Phó Thanh Sơ nhìn như lý trí vẫn còn, mà thân thể lảo đảo sắp ngã không lừa được anh ta.
Trong mắt anh đầy hơi nước mông lung.
Vẻ lạnh lùng cấm dục lần trước gặp đã tan biến không sót lại chút gì.
Đôi môi đỏ mọng, cái cổ trắng nõn cũng ửng hồng, đôi mắt mờ sương nhưng vẫn cố chống đỡ, thân thể run nhẹ khó nhận ra.
Có thể ngã vào vực sâu của dục vọng bất kỳ lúc nào.
Như vậy cũng không tốt hơn bao nhiêu, trái lại càng khơi dậy khát vọng chinh phục của Alpha!
Anh ta chắc chắn nếu Phó Thanh Sơ ra ngoài sẽ bị Alpha không sợ chết xông lên xé tan thành từng mảnh, cưỡng ép chiếm lấy, mở ra hết thảy.
Trên xe anh ta có thuốc ức chế phòng trường hợp khẩn cấp, nhưng đó là thuốc cho Alpha, thuốc ức chế của Alpha và Omega không giống nhau.
Mạc Cửu suy nghĩ một lúc lâu, bỗng nhiên duỗi tay nắm chặt cổ tay anh, thấp giọng nói: “Giáo sư Phó, tôi biết đề nghị này có hơi quá đáng, nhưng tôi đảm bảo tôi không có ý xâm phạm cậu.
Tôi xin thề.”
Phó Thanh Sơ nghiêng đầu, “Xin lỗi, tôi không chấp nhận đánh dấu tạm thời.”
Mạc Cửu sững sờ.
Anh ta còn chưa mở lời, anh làm sao biết mình muốn nói gì? Nhất thời bị nghẹn, ngượng ngùng gãi gãi chóp mũi.
Hiện tại tỉnh táo nghĩ lại, Phó Thanh Sơ từ chối Thẩm Tuyển Ý và cũng không chọn anh ta.
Anh chỉ chọn người có tính công kích ít hơn mà thôi.
Là một Alpha mà anh ta còn cảm nhận rõ ràng sự áp chế của Thẩm Tuyển Ý, huống chi Phó Thanh Sơ sắp đến kỳ phát tình.
Với anh, gần như trí mạng.
Mạc Cửu không để ý đến cảm giác khó chịu, lo lắng nói: “Nhưng tình trạng của anh rất tệ! Chỉ cần cắn nhẹ truyền vào một chút tin tức tố là có thể xoa dịu được.
Tôi hứa sẽ không làm thêm chuyện gì, được không?”
***
Thẩm Tuyển Ý đi xuống tầng.
Một tầng có 20 bậc thang.
Đây là cầu thang hai chiều, tính gấp đôi, ba tầng lầu tổng cộng 120 bậc.
Hắn thường đi rất nhanh, có khi gộp 2-3 bậc một bước.
Mà hôm nay hắn đi rất chậm, hận không thể cắt mắt xuống thay đổi vị trí, dán lên lưng.
– – Thẩm Tuyển Ý, cậu buông tay.
Phó Thanh Sơ nói như vậy.
Anh nhìn vào mắt hắn, ánh mắt không quá tỉnh táo nhưng kiên định dị thường lùi một bước về phía Mạc Cửu.
Không chút do dự bắt hắn buông tay.
Giữa hắn và Mạc Cửu, anh chọn Mạc Cửu.
Thẩm Tuyển Ý đã quen cướp đoạt.
Hắn thừa hưởng bộ gen mạnh mẽ của mẹ và bản năng tranh đoạt mọi thứ.
Vì Thẩm Khai Vân không từ thủ đoạn phá huỷ cuộc đời mẹ, hắn vô thức chống lại bản năng này.
Hắn không muốn cưỡng ép, càng không muốn biến Phó Thanh Sơ thành Thẩm Yên thứ hai.
Đi xuống tầng dưới, nắm tay vẫn siết chặt chưa từng thả lỏng.
Hắn biết Phó Thanh Sơ không thích hắn, hai người bọn họ hoàn toàn đối lập.
Anh thanh quy giới luật, hắn tùy ý phóng túng.
Anh là giáo sư đứng trên đỉnh cao học thuật người người tôn kính, hắn là sinh viên suốt ngày đánh nhau ẩu đả một ngày trường học phê bình ba lần.
Hắn không thể nói chính xác hắn thích gì ở Phó Thanh Sơ, nhưng hắn cảm nhận được người này có thể dễ dàng khơi dậy sự kích động sâu nhất.
Thậm chí hắn sẽ trả mọi giá để chiến đấu vì một mình anh.
Cả cuộc đời chỉ sống vì anh.
Thời điểm anh đẩy tay hắn chọn Mạc Cửu, hắn cảm giác trái tim bị mạnh mẽ xé rách.
Đau hơn hết thảy thương tổn hắn từng chịu.
Hắn không chịu nổi ánh mắt Phó Thanh Sơ, giận hờn đi xuống lầu.
Chưa xa đã nhớ, trái tim đau, chắc là thích đi.
Thẩm Tuyển Ý thở ra thật dài, ném sạch buồn bực đọng lại trong lòng, lông mày nhăn chặt.
Hắn không bao giờ chưa đánh đã nhận thua.
Âm thầm hít một hơi gió đêm mang theo ẩm ướt, nhìn bóng tối đen thẳm, quay đầu đi lên tầng.
Lúc này.
“Thẩm Tuyển Ý!”
Thẩm Tuyển Ý dừng lại, nhìn sang.
Cách đó không xa có hai người đang dây dưa không rõ.
Âm thanh truyền đến từ nơi đó.
Tiếng gọi mang theo sự sợ hãi hoang mang khóc nức nở.
Đèn đường màu vàng ấm, nhìn không rõ lắm.
Hắn híp mắt nhìn, vẫn không nhận ra ai.
“Thẩm Tuyển Ý, cứu tôi! Gã cường bạo tôi! Vị tiên sinh này, tôi không quen anh, xin anh bỏ qua cho tôi đi, tôi đưa hết tiền cho anh!”
Thẩm Tuyển Ý nhíu mày, nhìn lên tầng.
Ngẫm nghĩ 3 giây, bước nhanh đi về phía đèn đường.
Người đàn ông giữ lấy một Omega gầy ốm hơi thấp.
Thẩm Phong.
Có lẽ bởi vì sợ, tin tức tố tràn ra ngoài.
“Này, buông tay được rồi đấy.”
Vận may của Thẩm Phong không biết là tốt hay không tốt.
Người đàn ông này vừa khéo dẫm trúng kíp nổ.
Đời này Thẩm Tuyển Ý hận nhất là cường bạo.
“Tiểu tao hóa này được rao bán trong kia.
Dựa vào đâu tôi mất tiền mà không thể mang đi.
Tôi khuyên cậu đừng làm hỏng chuyện tốt của lão tử! Không liên quan đến cậu!” Đầu lưỡi người đàn ông hơi lớn, hiển nhiên là uống nhiều rồi, siết chặt Thẩm Phong nhỏ gầy không buông tay.
Thẩm Phong nghe mấy lời này điên cuồng lắc đầu, vành mắt đỏ ửng rưng rưng muốn khóc phủ nhận: “Tôi không phải! Tôi đến tìm người, chưa từng lấy tiền của gã.
Thẩm Tuyển Ý cứu tôi, tôi thật sự không phải là…”
Thẩm Tuyển Ý mới gặp mặt cậu ta một lần, là bạn học cấp ba của Tống Minh, nhưng cậu ta ở khoa văn học nên không quen.
Triệu Lộ từng nói người này thích hắn, nhưng hắn không hề để trong lòng.
Nếu nói Lương Văn Văn thích vì sùng bái Alpha mạnh mẽ, vậy chuyện cậu ta thích hắn thật sự rất vô căn cứ.
Cậu ta không như Lương Văn Văn chủ động lượn lờ qua lại cho quen mặt, một lần tiếp xúc duy nhất là lần cậu ta đến phòng ngủ tìm Tống Minh.
Đúng lúc Thẩm Tuyển Ý tắm xong đi ra lơ đãng liếc cậu ta một cái.
“Cho anh ba giây.” Thẩm Tuyển Ý quay đầu liếc nhìn trên tầng, nói: “Tôi không có thời gian, ra tay đi.”
Thẩm Phong nhìn biểu tình Thẩm Tuyển Ý, cụp mắt mỉm cười nhẹ đến nỗi khó nhận ra.
Ngẩng đầu lên thì liều mạng giãy dụa, nói với người đàn ông: “Anh muốn tiền đúng không? Tôi cho anh tiền, cầu xin anh tha cho tôi đi, tôi thật sự không phải…!không phải đang rao bán trong đó.
Tôi là sinh viên!”
Người đàn ông cười hì hì: “Sinh viên tốt lắm, lão tử thích chơi sinh viên…!Đệt!”
Lời còn chưa dứt, trên mặt người đàn ông đã trúng một quyền.
Thẩm Tuyển Ý sức lớn, vì trong lòng nhớ Phó Thanh Sơ, cú gần như dùng toàn lực.
Người đàn ông kêu lên một tiếng, theo phản xạ buông lỏng tay.
Thẩm Phong nhắm cơ hội chạy ra sau Thẩm Tuyển Ý, kéo vạt áo hắn, âm thanh run rẩy nhỏ giọng nói: “Cậu cẩn thận một chút.”
“Đi nhanh lên.” Thẩm Tuyển Ý không rảnh nhìn cậu ta, “Đến từ đâu quay về chỗ đó, đừng ở đây vướng víu.”
“Tôi không đi!” Thẩm Phong lo lắng nhìn hắn, “Cậu cứu tôi, làm sao tôi có thể bỏ cậu lại chạy một mình.
Tôi ở cùng cậu!”
Thẩm Tuyển Ý: “Không cần.”
Thẩm Phong: “Tôi sẽ không bỏ cậu lại một mình, cậu nói gì tôi cũng không đi! Dù phải chịu đòn tôi cũng muốn ở cùng cậu!”
Thẩm Tuyển Ý kệ cậu ta, chỉ muốn tốc chiến tốc thắng nhanh nhanh đi tìm Phó Thanh Sơ.
Thêm một giây lòng hắn càng nóng nảy, ra tay càng nặng.
Thẩm Phong ngồi xem run lẩy bẩy, run run tay lấy điện thoại ra nói: “Nếu không, nếu không để tôi báo cảnh sát!”
“Không được!”
Thẩm Tuyển Ý và người đàn ông đồng thanh hô lên không được báo cảnh sát.
Thẩm Phong biết rõ nguyên nhân người đàn ông không muốn báo cảnh sát, tại sao Thẩm Tuyển Ý cũng không muốn báo cảnh sát?
“Tại sao?” Thẩm Phong hỏi.
Thẩm Tuyển Ý không trả lời, ngước mắt nhìn người đàn ông, lạnh giọng hỏi: “Cút hay không cút?”
Người đàn ông bị đánh mặt mũi đau nhức, nửa khuôn mặt sưng vù.
Mắt thấy thực lực cách xa, không dám làm khác, để lại một lời hung ác: “Mày chờ đó cho lão tử!”
Báo cảnh sát cũng không sao nhưng chắc chắn sẽ phải lấy lời khai, từ cục cảnh sát đi ra không biết Phó Thanh Sơ và bác sĩ đầu chó đi nơi nào mất rồi.
Thẩm Phong nhìn hắn rời đi, kéo tay hắn vội hỏi: “Cậu không quan tâm tôi sao? Nhỡ gã quay lại thì làm sao giờ?”
Thẩm Tuyển Ý nhíu mày, nhìn cổ tay bị cậu ta tóm lấy, đang định nói chuyện thì nghe thấy âm thanh Phó Thanh Sơ và Mạc Cửu truyền tới, rất gần, ở cửa cầu thang.
“Hôm nay làm phiền bác sĩ Mạc quá.”
Mạc Cửu nở nụ cười: “Cậu đừng nói cảm ơn tôi mãi thế, dễ như ăn cháo thôi.
Nhưng mà lần sau cậu nên chú ý hơn, may mắn…”
Phó Thanh Sơ đột nhiên đứng lại, Mạc Cửu đi bên cạnh anh theo phản xạ có điều kiện cũng dừng lại, suýt nữa ngã cầu thang, nhìn theo tầm mắt anh.
Có một thanh niên trẻ tuổi hai tay nắm lấy tay Thẩm Tuyển Ý, vành mắt đỏ ửng, âm thanh vừa mềm vừa run.
Trong không khí như có như không mùi tin tức tố, mềm ngọt mê người.
Thẩm Phong nhìn thấy Phó Thanh Sơ, gật đầu ngoan ngoãn chào hỏi: “Giáo sư Phó, thật trùng hợp, thầy cũng ở đây.”
Phó Thanh Sơ khẽ chuyển mắt, gật đầu: “Ừm.”
Thẩm Phong thu tầm mắt, mềm giọng run run theo sát Thẩm Tuyển Ý nói: “Tôi, tôi rất sợ gã sẽ quay lại.
Cậu từng đánh gã chạy một lần, nhỡ may…!nhỡ may gã đợi ở đâu đó, tôi làm sao bây giờ?”
Ánh mắt Thẩm Tuyển Ý và Phó Thanh Sơ va vào nhau, anh rất tự nhiên rời đi, nghiêng đầu nhìn Mạc Cửu nở nụ cười nói: “Chúng ta đi thôi.”
Thẩm Phong vô tri vô giác còn đang tỏ ra yếu đuối cho Thẩm Tuyển Ý xem, nhỏ giọng hỏi: “Tuyển Ý, cậu có thể…!có thể đưa tôi về trường không?”
“Không thể.”
Thẩm Phong sững sờ, “A? Tại sao?”
Thẩm Tuyển Ý nhìn Phó Thanh Sơ vờ như không thấy hắn, vừa nói vừa cười với Mạc Cửu, cục tức nghẹn trong lòng lập tức bạo phát.
“Một, báo cảnh sát, miêu tả ngoại hình của gã kia cho cảnh sát để gã ngồi tù.
Hai, nghĩ cách tự bảo vệ bản thân.” Thẩm Tuyển Ý mất kiên nhẫn nhìn cậu ta, ngửi thấy mùi tin tức tố như có như không cậu ta thả ra, đau đầu nói: “Hăng hái làm việc nghĩa không mong báo đáp, hiểu chưa? Hiểu rồi thì cút.”
Thẩm Phong cắn môi, ức muốn khóc.
Phó Thanh Sơ và Mạc Cửu đi về phía xe.
Mạc Cửu vô cùng ga lăng vòng sang bên ghế phụ mở cửa chờ Phó Thanh Sơ đi lên.
Lông mày Thẩm Tuyển Ý nhăn chặt.
“Phó Thanh Sơ!”.