Đọc truyện Giáo Sư Muốn Thuốc Ức Chế Sao – Chương 21
Edit: Kara.
______________
Thứ sáu, bảy giờ ba mươi tối.
Mọi người tập hợp trước cửa Lạc Hà Tập.
Thẩm Tuyển Ý và Phó Thanh Sơ đối mắt, hai bên lần lượt “ha” với “hừ” một cái.
Hứa Dịch cách Phó Thanh Sơ khá gần, nghe anh bốc hơi lạnh “hừ”, sắp ngất rồi.
Thẩm Tuyển Ý cầm trong tay thứ gì đó, bọc trong một chiếc hộp, bước tới thả túi xuống, “Biết có anh ta tôi đã không đến.”
Phó Thanh Sơ nghiêng đầu đi, không để ý tới hắn.
Hứa Dịch là nhân vật chính hôm nay, không thể để mặc khách mời của mình vắng lặng, lại không thể để bọn họ đánh nhau, bất đắc dĩ ép Thẩm Tuyển Ý nghẹn về: “Hôm nay có anh ấy, cậu không đến, thì ngày mai cậu cũng không thể đến.
Có ai tổ chức sinh nhật hai lần đâu.”
Khách mời hôm nay toàn là sinh viên phòng thí nghiệm, biết rõ chiến tranh giữa Thẩm Tuyển Ý và Phó Thanh Sơ, hoặc cười trộm hoặc quay đầu làm bộ ngắm phong cảnh xung quanh.
Chỉ có Hứa Dịch, đau đầu.
Cậu ta nhận quà, trừng Thẩm Tuyển Ý một cái, hạ thấp giọng nói: “Cậu đừng nháo mà, không phải không cho cậu uống rượu.”
Thẩm Tuyển Ý nhíu mày, liếc Phó Thanh Sơ cách đó không xa, bất đắc dĩ hỏi cậu ta: “Sao anh ta đồng ý vậy? Anh bắt đầu theo đuổi rồi?”
Hứa Dịch bị hắn dọa sợ hết hồn, nhanh chóng che miệng hắn, nói: “Cậu đừng nói bừa nha, tôi không có ý định theo đuổi giáo sư.”
“Làm sao? Có thể nhìn mà không thể ăn hả.” Thẩm Tuyển Ý nhìn bóng lưng Phó Thanh Sơ, lại nhìn mặt Hứa Dịch, “xì” một tiếng: “Có tiền đồ chút đi.”
Hứa Dịch nhỏ giọng nói: “Ai nha.
Cậu không hiểu.
Lát nữa cậu nể mặt hôm nay là sinh nhật tôi, đừng cãi nhau, yên lặng uống rượu thôi, hiểu chưa?”
Thẩm Tuyển Ý thu tầm mắt, nhét tay vào túi, thờ ơ nhún vai, “Cố gắng hết sức.”
Đoàn người tiến vào phòng riêng, lần lượt ngồi xuống.
Nhóm sinh viên với Phó Thanh Sơ không thân thiết lắm, thường ngày cũng lạnh nhạt.
Tiệc sinh nhật muốn chơi đùa cho vui, cục băng ngồi bên cạnh làm sao chơi? Tất nhiên không có ai nguyện ý ngồi gần anh.
Hứa Dịch vui vẻ ngồi cạnh anh, nhưng bị các bạn học kéo đi, trơ mắt nhìn Thẩm Tuyển Ý không thể tránh khỏi ngồi gần Phó Thanh Sơ, chặn anh trong góc.
Vừa ghen tị vừa lo lắng.
Hứa Dịch dùng ánh mắt ra hiệu Thẩm Tuyển Ý đừng gây chuyện, thấp thỏm nhìn Phó Thanh Sơ bình tĩnh tự rót cho mình chén trà, ung dung thong thả uống một ngụm.
Trong phòng hơi ồn, góc nào đó lại yên tĩnh quái dị, không hợp chút nào.
“Cốc cốc.”
“Lý Yên mở cửa.” Nữ sinh duy nhất trong phòng, Trần Thanh Uyển sai khiến.
Lý Yên ngồi gần cửa nhận mệnh nói: “Vâng, đại tỷ.”
Thực đơn đã đặt trước.
Nhân viên phục vụ dựa theo thời gian lần lượt mang từng món vào, còn có hai mươi chai bia.
Hứa Dịch cảm thấy Thẩm Tuyển Ý cả ngày uống rượu không tốt, cậu ta từng khuyên mấy lần mà không có tác dụng gì.
Hơn nữa Phó Thanh Sơ ở đây, nhỡ hai người thừa dịp rượu vào đánh nhau thì hết cách.
Vậy nên cậu ta gọi bia, nồng độ cồn thấp.
Thẩm Tuyển Ý không để ý nhiều.
Khi hắn cầm lấy chai định mở bia, bỗng nhiên dừng lại, nhìn ngón tay mình thấp giọng cười nói: “Giáo sư, tay tôi bị thương không dùng sức được, mở giúp tôi?”
Phó Thanh Sơ không thèn ngẩng đầu, cầm chén trà nhàn nhạt trả lời: “Tay không gãy thì tự mở.”
“Gãy mất rồi, thầy sờ nè.” Thẩm Tuyển Ý giơ tay đến trước mặt anh.
Vẫn là kiểu băng bó như xác ướp tối qua anh quấn.
Tuy nhiên bị máu thấm ướt không ít, khô lại kết thành màu nâu.
“Còn có thể giơ, không coi là gãy.
Duỗi về phía tôi thêm một centimet nữa tôi sẽ cho cậu trải nghiệm cảm giác gãy tay thật sự.” Phó Thanh Sơ miệng nói lời tàn nhẫn, ánh mắt lạnh nhạt, mặt không cảm xúc, nhỏ giọng trò chuyện.
Hứa Dịch không nghe rõ bọn họ đang nói gì, chỉ cảm thấy tê cả da đầu.
Đêm nay cậu ta là vai chính, không thể nhìn chằm chằm chỗ họ mãi.
Bị nhóm Trần Thanh Uyển lôi kéo không có thời gian rảnh.
Thẩm Tuyển Ý thu tay về, khui bia đổ ra cốc.
Nhìn bọt khí màu trắng tích tụ dày đặc, sau đó từng viên từng viên nổ tung, tan biến.
“Bia à, uống bao nhiêu mới có vị đây.” Thẩm Tuyển Ý uống cạn, chép miệng tự rót thêm một cốc.
Lần này hắn không uống, ngón tay gõ gõ thành cốc, ngẩng đầu nhìn Phó Thanh Sơ.
“Phó Thanh Sơ.”
“Giáo sư Phó hoặc thầy Phó.”
“…! Tật xấu gì thế.
Được được, giáo sư Phó.” Thẩm Tuyển Ý đẩy cốc về phía anh, một tay chống cằm.
Kết quả trùng hợp trúng ngay cái tay bị thương, bi thảm “áu” một tiếng, “Đm, đau.”
“Đau mà vẫn uống được rượu, có thể xem như không đau.” Phó Thanh Sơ nhàn nhạt bổ đao.
Thẩm Tuyển Ý cười khẽ, “Rượu là thuốc gây mê tốt nhất, giáo sư chưa từng nghe sao.
Tay tôi đau, thầy không băng bó cho tôi còn không cho tôi uống rượu.
Ai mà nhịn nổi.”
Phó Thanh Sơ không nghĩ sẽ quan tâm hắn, nâng tách trà lên uống, không cảm xúc nói: “Uống rượu không thể chữa trị vết thương.
Và, bia không thể đạt được tác dụng gây mê.
Khi nó xảy ra, cậu đã bị ngộ độc cồn.”
“Ha.” Thẩm Tuyển Ý cười nhạo: “Giáo sư, thầy từng yêu chưa?”
“Không liên quan đến cậu.”
“Được thôi, thầy nói không liên quan thì không liên quan.
Khô khan khó hầu hạ.” Thẩm Tuyển Ý tầm mắt xoay chuyển, khẽ cười tới gần anh, lấy hơi nói: “Giáo sư này, hỏi thầy một câu chuyên ngành.”
“Nói.”
Thẩm Tuyển Ý vươn tay, thò ra một ngón tay tìm tay anh dưới gầm bàn, câu lấy đầu ngón tay anh, hỏi: “Thành phần cấu tạo nên tinh dịch là gì? Lần thi trước tôi không biết làm câu này.”
Phó Thanh Sơ lạnh lùng đảo qua mặt hắn.
Vốn dĩ định rút tay ra, nhưng nghe thấy câu hỏi này sắc mặt thay đổi, xoay tay ấn lên miệng vết thương của hắn.
Thẩm Tuyển Ý lập tức nhăn mặt thành một nắm, đau đớn hít sâu: “Chết tiệt, sao thầy xuống tay ác vậy.
Đây thực sự là đề thi của tôi.
Nếu không tin thầy xem đề thi chuyên ngành của khoa tôi đi.
Tôi nói dối thầy cả đời này tôi sống…”
Phó Thanh Sơ buông tay ra, ánh mắt lãnh đạm giọng nói vững vàng: “Nước, đường fructose, protein và peptide, cũng như các loại đường khác, enzyme, muối vô cơ và các phân tử nhỏ.” (mịa, tác giả chọn đề hay đấy.)
Tuy Thẩm Tuyển Ý không học mấy môn chuyên ngành, nhưng cũng coi như khoác tấm da sinh viên Y khoa, nghe hiểu 10%, hít khí lạnh tiếp tục hỏi: “Vậy rốt cuộc là ngọt, hay là mặn?” (=))))
“Tanh hôi.”
“Ha, không có cách nào cho nó biến thành ngọt sao? Giáo sư các thầy lúc nghiên cứu Gen tiện đường nghiên cứu cái này một chút đi.”
Thẩm Tuyển Ý uống rượu không bốc lên mặt, đã vài cốc bia mà mặt không biến sắc, chỉ có mùi rượu thoang thoảng.
Môi ngậm ý cười, khiến người xem không hiểu hắn say hay giả say.
Phó Thanh Sơ nhíu mày, hơi trầm giọng, như tức giận như trách cứ: “Cậu không học lớp chuyên ngành, cấp hai, cấp ba cũng trốn tiết Sinh học? Đỗ đại học là đi cửa sau?”
Thẩm Tuyển Ý hừ lạnh một tiếng, “Tôi chưa bao giờ đi cửa sau.
Sau này thầy khác biết.” Đang nói bỗng nhiên ngừng lại, sán lại gần rồi thấp giọng hỏi bên tai anh: “Hình xăm sau lưng thầy, xăm ở đâu vậy? Tôi cũng muốn đi.
Giới thiệu cho tôi?”
Phó Thanh Sơ bị hô hấp của hắn ảnh hưởng, tay run lên, nước trong ly tràn ra ngoài, rơi trên mu bàn tay anh.
May mắn chỉ là nước ấm nên không bị bỏng, ống tay áo bị ướt.
Anh thu tay về, cầm khăn lông trắng lau vết nước trà.
“Tìm bừa một quán ven đường.” Phó Thanh Sơ nói: “Thứ này không xóa được.
Cố xóa sẽ để lại sẹo.
Khuyên cậu không nên đi.”
“Xóa đi làm gì, rất gợi cảm.” Thẩm Tuyển Ý nghiêng đầu, không biết có phải là nghiêm túc hay không, liếc mắt nói: “Tôi thích, nhưng thật đáng tiếc lần trước nhìn không rõ.
Tôi có cơ hội nhìn lại lần nữa không?”
Tính ám chỉ quá mạnh.
Trái tim Phó Thanh Sơ trong nháy mắt tê rần, không tự nhiên rụt tay ra chỉ hắn, lạnh giọng nói: “Cậu có chừng mực chút đi!”
“Mấy phân mấy tấc?” *
—————
* Tác giả chơi chữ.
“có chừng mực” là 有分寸。/you fēncùn/
Tách riêng ra:
分 là phân (đơn vị đo chiều dài)
寸 là tấc (đơn vị đo chiều dài)
____________
Sắc mặt Phó Thanh Sơ trầm xuống.
Hứa Dịch luôn vô tình hay cố ý nhìn chằm chằm bên này, thật sự rất lo lắng.
Thấy hai người sắp đánh nhau, vội vội vã vã bưng cốc bia tới “giải vây”.
“Giáo sư, tuy rằng sinh viên tốt không nên uống rượu.
Nhưng có thể tham gia phòng thí nghiệm của thầy, em thật sự rất vui.
Ly này em mời thầy.” Hứa Dịch thấp thỏm.
Xưa nay chưa từng thấy Phó Thanh Sơ uống rượu, không biết anh có từ chối không.
Phó Thanh Sơ đứng lên, nói: “Tôi không biết uống rượu.
Dùng trà thay rượu được không?”
Tiếng nói vừa dứt, Hứa Dịch chưa kịp mở miệng liền nghe Thẩm Tuyển Ý bên cạnh cười cười, “Thầy là nhà khoa học làm thực nghiệm, thành phần của trà và rượu có thể giống nhau sao? Dùng trà thay rượu, không phù hợp căn cứ khoa học.”
Hứa Dịch nghe nghe, hình như rất có lý.
Phó Thanh Sơ nghiêng đầu, liếc mắt nhìn hắn.
Cầm cốc bia trước mặt hắn, một hơi cạn sạch trong sự trợn mắt há mồm của Hứa Dịch.
Hầu kết chuyển động, nuốt xuống toàn bộ, không thừa một giọt.
“Sinh nhật vui vẻ.”
Hứa Dịch há miệng, không dám nhìn Phó Thanh Sơ, trừng Thẩm Tuyển Ý: Cậu im lặng cho tôi!
Thẩm Tuyển Ý vô tội gõ gõ mép bàn, khóe mắt hơi cong cười rộ lên, “Giáo sư, thầy cướp bia của tôi làm gì.
Muốn uống tự rót nha, cốc tôi uống qua rồi thầy không chê bẩn?”
Phó Thanh Sơ để cốc xuống, liếc hắn, “Vậy, cậu có bệnh sao?”
Thẩm Tuyển Ý nghe hiểu châm chọc trong lời anh, đứng lên: “Lão tử rất khỏe mạnh, thầy mới có bệnh.”
Phó Thanh Sơ xoay người, nói với Hứa Dịch: “Tôi đi vệ sinh.”
Thẩm Tuyển Ý nhìn bóng lưng anh.
Uống một ngụm hết bia trong cốc.
Nhìn dọc theo lưng ghế dựa, tầm mắt rơi trên ghế Phó Thanh Sơ ngồi.
Triệu Lộ nói, thích một người là không tự chủ được muốn đối phương khóc lóc xin tha dưới sự hành hạ của bản thân, còn có “Hoặc là nhìn bản thân bắn lên người đối phương, hoặc là nhìn đối phương bắn lên người mình”.
Sau khi mẹ mất, hắn không biết yêu là gì nữa.
Hắn không muốn dùng tình dục định nghĩa tình yêu.
Tình dục không nhất định là vì yêu thích.
Hắn từng gặp cảnh tượng mẹ hắn chịu ảnh hưởng của thuốc, bị tình dục chi phối.
Nhưng mẹ không yêu Thẩm Khai Vân.
Từ trước tới giờ hắn chưa từng yêu ai cũng không có ý định yêu ai.
Hắn không cần gì cả, có thể sống đến bây giờ, bởi vì không muốn Thẩm Dao thương tâm.
Thẩm Tuyển Ý không biết hắn bị cái gì ảnh hưởng.
Rõ ràng Phó Thanh Sơ là Beta, anh không có tin tức tố, sẽ không kích thích bản năng của hắn.
Khi Triệu Lộ nói mấy cau kia, hình ảnh hiện lên đầu tiên trong đầu hắn là Phó Thanh Sơ.
Muốn đè anh trong phòng thí nghiệm, đè trên bục giảng, tùy tiện bất cứ chỗ nào, làm cho anh khóc lóc xin tha.
Hắn xác định hắn không yêu Hứa Dịch.
Nhưng đối với Phó Thanh Sơ, hắn không thể xác định.
Hắn muốn nghiệm chứng, hắn rốt cuộc có thích Phó Thanh Sơ hay không, là tình dục, hay tình yêu.
–
Hôm nay trước khi ra ngoài Phó Thanh Sơ đã tiêm một ống thuốc ức chế.
Kỳ phát tình sắp tới nên hiệu quả rất thấp.
Vừa nãy Thẩm Tuyển Ý dựa vào rất gần, không biết có phải do tin tức tố ảnh hưởng, anh hơi choáng.
Trong tai ong ong, lòng càng thêm phiền.
Anh mới ra khỏi cửa liền cảm thấy tay chân mềm đi.
Phản xạ theo bản năng chống tường chịu đựng.
“Phó tiên sinh?”
Phó Thanh Sơ ngẩng đầu lên, nhìn thấy Mạc Cửu kinh hỉ chạy chậm đến gần, “Cậu cũng đến đây ăn cơm hả? Thật trùng hợp.”
“Bác sĩ Mạc.” Phó Thanh Sơ thu tay về, khó khăn đứng thẳng người, cố bình tĩnh.
“Thầy còn nhớ tôi.” Mạc Cửu cười nói xong bỗng nhiên ngẩn ra, phát hiện mặt Phó Thanh Sơ đỏ ửng không tự nhiên và hô hấp nặng, nhíu mày hỏi: “Cậu không thoải mái sao?”
Phó Thanh Sơ cau mày, giữ khoảng cách, nhàn nhạt nói: “Không sao, tôi còn có việc, ngày khác gặp…”
Mạc Cửu không yên lòng, nhìn mặt anh, giơ tay lên xem giờ, cắt ngang anh: “Cậu thế này không thể lái xe, quá nguy hiểm.
Cậu ở đây chờ tôi một chút, tôi đưa cậu về.”
-.