Đọc truyện Giáo Sư Muốn Thuốc Ức Chế Sao – Chương 16
Phó Thanh Sơ lấy xe từ phòng bảo vệ đạp về nhà, lấy chìa khóa mở cửa thì phát hiện cửa không khóa.
Ngôi nhà này là một biệt thự nhỏ riêng biệt, bởi vì anh không thích quần cư, không thích kiểu sống chung cúi đầu không gặp ngẩng đầu thấy.
Đúng lúc Chúc Xuyên có một biệt thự bỏ không rất ít khi trở về, nên cho anh ở.
Có tiếng dao thớt vang lên trong phòng, không theo quy luật.
Phó Thanh Sơ đẩy cửa gọi, “Chúc…”
Kiều Nhạn đi ra từ trong bếp, trên tay cầm con dao dính thịt hàn quang toả sáng đón đầu nói: “Sao con lại về?”
“Sao mẹ lại đến?” Phó Thanh Sơ không hỏi tại sao Kiều Nhạn có chìa khóa.
Giống như thói quen của Thẩm Tuyển Ý, thích giấu chìa khóa trong chậu hoa.
Nhưng một người cắm trong đất còn một người đặt dưới đáy chậu.
“Mẹ đến xem sức khỏe con thế nào rồi.
Lần trước nghe con nói mẹ hơi lo lắng, điều tra không ít tư liệu ở chỗ làm.
Số người đã và đang dùng thuốc ức chế khá nhiều, trường hợp giống con cũng rất nhiều.
Không phải mỗi người đều có thể chấp nhận bản thân là Omega, còn có người bởi vì công việc hoặc những nguyên nhân khác nhất định phải che giấu cũng không thiếu.”
Phó Thanh Sơ thay giày vào nhà, mở mấy cúc áo sơ mi.
Kiều Nhạn ngửi thấy mùi vị khác thường, đưa tay giữ anh lại.
“Trên người con có mùi máu?”
“Vừa rồi con gặp người bị thương nên đưa cô ấy đến bệnh viện.”
Phó Thanh Sơ chuyển đề tài, “Mẹ đang làm gì vậy, con giúp mẹ?”
Kiều Nhạn: “Con nhào bột đi.
Làm vỏ sủi cảo.”
Phó Thanh Sơ vén tay áo lên, mở vòi nước rửa tay sạch sẽ, sau đó lấy bột mì đã nhào sẵn, như có như không mà vò, nghe Kiều Nhạn nói: “Thuốc ức chế có thể sản xuất hiện tại không có tác dụng vĩnh viễn, nhưng hiệu quả cũng không tệ, trong thời gian dài sẽ không mất hiệu lực.”
Tay Phó Thanh Sơ dừng lại.
Kiều Nhạn không phát hiện, vừa băm thịt vừa nói: “Đương nhiên, có lẽ bởi vì bọn họ không sử dụng trong thời gian dài như con.
Đột biến gen hoàn toàn không để lại dấu vết, số người bị dị ứng tin tức tố cũng rất nhiều.”
“Vâng.”
Kiều Nhạn trộn thịt băm rồi để sang một bên dùng sau, rửa tay nói: “Lần trước con hỏi mẹ vấn đề thuốc cấm, con tự tìm người mua?”
Phó Thanh Sơ nói: “Không có, con định tìm Alpha.”
Kiều Nhạn ngước mắt lên xem xét tỉ mỉ khuôn mặt anh, nhưng không nhìn ra sơ hở gì, “Thật?”
Phó Thanh Sơ cười nói: “Con có thể lấy mạng ra đùa giỡn sao.”
Kiều Nhạn nghĩ cũng phải, bà cầm vỏ sủi cảo thở dài: “Có phải bởi vì cha con mới…”
“Mẹ.” Phó Thanh Sơ ngước mắt.
Kiều Nhạn biết anh không thích nhắc đến Phó Chính Thanh nên không nói nữa: “Con đi tắm đi, cả người toàn mùi máu.
Lát nữa mẹ luộc cho con một đĩa trước.
Khi còn bé con thích ăn sủi cảo mẹ làm nhất, có thể ăn hai mươi mấy cái.”
Phó Thanh Sơ gật gật đầu, rời phòng bếp.
Kiều Nhạn nhìn bóng lưng anh, thở dài.
Ban đầu bà không thân với Phó Thanh Sơ.
Năm mới kết hôn với Phó Chính Thanh, bà ở lại nhà Phó gia.
Phó Thanh Sơ không nóng không lạnh, Kiều Nhạn cũng không ngại.
Biết anh không thích ăn bánh ngọt, sinh nhật hàng năm đều làm sủi cảo cho anh.
Anh rất thích sủi cảo bà làm, không chịu nói chuyện mà yên lặng ăn hết một đĩa lớn.
Kiều Nhạn sợ anh ăn nhiều quá không tốt, nhưng không nỡ bảo anh dừng.
Sau đó bà và Phó Chính Thanh ly hôn.
Phó Thanh Sơ khi ấy rất phản nghịch.
Chỉ dùng ánh mắt thôi là có thể xé xác người ta thành từng mảnh, chuyện khác người gì cũng đã làm.
Điều không thay đổi là anh chủ động đến gặp bà vào ngày sinh nhật hàng năm.
Anh muốn ăn sủi cảo.
Kiều Nhạn biết anh không chịu nghe lời bà, nên âm thầm chuẩn bị sủi cảo và chờ anh đến.
Bà trở thành người thân duy nhất của anh.
Có thể làm chỗ dừng chân để anh trở về vào ngày sinh nhật, là đủ rồi.
Mỗi lần ăn xong anh đều rời đi luôn, lúc ăn cũng không nói chuyện, như người xa lạ.
Lần cuối cùng, Kiều Nhạn tiễn anh ra cửa, nghe thấy anh nói: “Mẹ, cảm ơn.”
Kiều Nhạn lần đầu tiên nghe thấy anh gọi mình là “Mẹ”, cả người cứng đơ tại chỗ đủ nửa giờ mới tỉnh hồn lại.
Khi bà muốn nói chuyện, Phó Thanh Sơ đã đi mất.
Anh thay đổi kể từ đó.
Từ một thiếu niên phản nghịch đến tận cùng, biến thành một giáo sư nội liễm đến tận cùng.
Anh bao bọc nội tâm của mình càng thêm đao thương bất nhập.
Nếu nói trước đây toàn thân Phó Thanh Sơ là gai nhọn không cho phép người khác tới gần, thì bây giờ anh được bao bọc trong một quả cầu nước không làm tổn thương người khác.
Có vẻ hiền lành và ít nói, nhưng không gì có thể phá vỡ lớp ngụy trang kia.
***
Phó Thanh Sơ về phòng, tay chống lên tủ quần áo nghiêng đầu nhìn ngoài cửa sổ.
Bóng tối của màn đêm khiến người ta khó thở.
Kiều Nhạn đến làm sủi cảo nên anh mới nhớ ra hôm nay là sinh nhật anh.
E rằng trên đời này chỉ có Kiều Nhạn còn nhớ sinh nhật anh, biết anh thích ăn sủi cảo.
Cha?
Đối với anh chỉ là người cho anh cơ thể, cho anh sự sống, còn cho anh thân phận Omega ghét cay ghét đắng nhưng không thể thoát khỏi cùng với kỳ phát tình.
Anh cúi đầu, đưa tay sờ lên tuyến thể hơi nóng sau gáy.
Hôm nay lúc ở bệnh viện, Thẩm Tuyển Ý bỗng nhiên tới gần anh, giọng nói trầm thấp cố ý lướt qua vành tai anh, gần như bao phủ tuyến, dễ dàng khơi dậy kỳ phát tình đã che giấu nhiều năm.
– — Giáo sư, thầy hỏi nhiều như vậy làm gì, thầy thích tôi sao?
Mu bàn tay nắm chặt của Phó Thanh Sơ nổi lên gân xanh, gắng hết sức chịu đựng tin tức tố đang nở rộ và cơn động dục sắp ập xuống, bước vào phòng tắm mở nước ở nhiệt độ lạnh nhất.
“Thanh Sơ, sủi cảo chín rồi.” Kiều Nhạn vừa gõ cửa vừa gọi.
“Vâng, con biết rồi.”
Tắt nước thay quần áo chuẩn bị xuống lầu, đúng lúc điện thoại đang sạc vang lên tiếng thông báo.
Lời mời thêm bạn tốt trên Wechat.
[ Giáo sư Phó, có bài tập tôi không biết làm.
]
Phó Thanh Sơ cầm điện thoại, nhìn lời mời kết bạn trên giao diện Wechat, ảnh đại diện là màu đen kịt, tên chỉ có một chữ, S.
Anh không nghĩ ra là ai, nhưng hắn nói về bài tập, có lẽ là sinh viên trong lớp.
Anh ấn đồng ý.
[ Bài nào không biết làm? ]
Cùng lúc đó, Thẩm Tuyển Ý dựa tường nở nụ cười, lòng nói: Thầy không cho, tôi không biết tự tìm chắc.
–
* Thẩm Tuyển Ý phiên âm là ShenJunYi.
_
Thẩm Tuyển Ý suy nghĩ một lúc, trả lời.
[ Việc chèn và xóa một cơ sở thuộc về SNP hay Indel? ]
(* liên quan đến Công nghệ Sinh Học nha.)
Vấn đề này không chỉ giới hạn trong chương trình Y học mà còn liên quan đến phương hướng nghiên cứu của phòng thí nghiệm Gen.
Phó Thanh Sơ nhất thời cũng không nghĩ ra hắn là ai.
Trả lời câu hỏi xong, sau đó bồi thêm một câu.
[ Cậu là ai? ]
Thẩm Tuyển Ý nhìn câu hỏi của Fu Qingshu trên màn hình, không khỏi cười to một trận, giường tầng cũng run lên.
Trong đầu tưởng tượng ra hình ảnh Phó Thanh Sơ tức giận khi một ngày nào đó chuyện này bị lộ, hắn không nhịn được cười.
Triệu Lộ chưa ngủ, nhìn hắn cười rung giường, “Lại nhắn tin cùng Hứa Dịch hả, cậu có tiền đồ một chút được không, nói một câu đã vui như vậy.”
Thẩm Tuyển Ý không để ý tới cậu, đáy mắt ngậm ý cười trả lời Phó Thanh Sơ, cố ý đùa anh.
[ Tôi từng nộp đơn vào phòng thí nghiệm của thầy, nhưng không đạt yêu cầu.
Có lẽ thầy không nhớ tôi.
]
[ Giáo sư Phó, lần sau tôi gặp vấn đề không hiểu, có thể hỏi thầy không? ]
Ngón tay Phó Thanh Sơ cứng đờ, hơi do dự về vấn đề này.
Anh không thích giao tiếp với người khác quá nhiều bởi vì cơ thể anh.
Cho dù là vấn đề học thuật anh cũng không thích nhắn tin qua lại, nếu thắc mắc không hiểu thì hỏi trên lớp.
Wechat của anh chỉ thêm sinh viên trong phòng thí nghiệm và một số giáo viên.
Hôm nay Thẩm Tuyển Ý hỏi anh, anh suýt nữa nghe theo nội tâm mà đồng ý, cuối cùng dựa vào lý trí, từ chối hắn.
Thật lâu, Phó Thanh Sơ cũng chưa trả lời.
Thẩm Tuyển Ý thấy ổn ổn rồi thì dừng, sợ nói nhiều anh phát hiện ra hắn là ai.
Đến lúc đó lại bị đánh, nhưng với cơ thể gầy yếu của anh, chắc không đánh nổi hai cú.
Hắn không bao giờ đánh bại bất cứ ai yếu hơn mình, càng không muốn bị đánh.
[ Giáo sư Phó, làm phiền thầy quá.
Thầy ngủ ngon.
]
Thẩm Tuyển Ý đóng ứng dụng Wechat.
Hắn còn một cái điện thoại cũ, tuy rằng không có sim, nhưng vẫn dùng được Wechat.
Lợi dụng việc Phó Thanh Sơ biết điện thoại hắn bị hỏng, sẽ không nghi ngờ.
Giường của Triệu Lộ và Thẩm Tuyển Ý ở cũng một bên.
Thấy hắn tâm trạng tốt cười tươi như hoa, cậu tiến lại gần “Này” một tiếng kèm theo tiếng ngáy của Tống Minh, hỏi: “Lão Thẩm, tôi vẫn không rõ lắm, cậu thích Hứa Dịch cái gì a?”
Thẩm Tuyển Ý nhướng mày, “Làm sao?”
Triệu Lộ nhanh chóng đầu hàng, “Không phải tôi nói cậu ta không tốt, ý của tôi là, Hứa Dịch với cậu đều là Alpha, tin tức tố chắc chắn sẽ không hấp dẫn lẫn nhau.
Tính tình thì y như một con sói con…!nha không, vua sói.”
“…” Thẩm Tuyển Ý trừng lớn hai mắt nhìn chằm chằm cậu, khịt mũi nằm xuống, “Muốn nói gì nói thẳng, quanh co lòng vòng, cậu thầm mến tôi sao?”
Triệu Lộ nằm úp sấp trên gối, xuyên qua lan can giữa hai giường, nhỏ giọng nói: “Tôi cũng hiểu phần nào tính tình Hứa Dịch.
Cậu ta có muốn chơi đùa cũng chơi không ra, đã nói rõ không thích cậu.”
“Không cần lặp lại, tôi biết anh ấy không thích tôi, đề tài tiếp theo.”
Triệu Lộ không rõ có phải hắn đang không vui, suy nghĩ một chút nói: “Cậu ta là kiểu người ăn học mỗi ngày biết làm học thuật, tính tình mềm mỏng, cọng giá cũng không dám đánh.
Khoảnh khắc dũng cảm nhất trong đời cậu ta có lẽ là kêu một câu ‘Cảnh sát đến lúc nhìn thấy cậu sống dở chết dở.”
Triệu Lộ thay đổi tư thế, cách lan can đẩy vai Thẩm Tuyển Ý, “Này chẳng lẽ mỹ nam cứu anh hùng, cậu định lấy thân báo đáp? Cậu không hợp đi con đường này đâu.”
Thẩm Tuyển Ý nhắm mắt lại, “Ừm.”
“Cậu đi ngủ à?” Triệu Lộ rụt tay về, không biết là tự nói tự nghe hay là nói cho hắn nghe, cằn nhằn liên miên nhắc: “Cậu xem cậu theo đuổi Hứa Dịch, đưa mô hình sinh vật cậu ta thích, đồ ăn cậu ta thích.
Thỉnh thoảng đến phòng thí nghiệm nghe cậu ta nói hai câu không cho cậu đến nữa, cậu liền hơn nửa tháng không đi.
Sao cậu nghe lời vậy hả.”
“Cậu nghe tôi nói không thế.”
“Dựa theo kiểu hận không thể giữ mọi thứ trong vòng tay của mình không rời mắt một giây nào của cậu.
Nhìn lại cậu và Hứa Dịch đi.
Thậm chí không có bất kỳ va chạm thân thể nào, cái này cũng gọi là thích?”
“Ừ.”
Thấy hắn không muốn tiếp tục đề tài này, Triệu Lộ dừng lại, liếc nhìn Tống Minh rồi nói: “Cũng đưng liều mạng như vậy nữa.
Nếu không có tiền, tôi cho cậu mượn, sau này cậu trả lại cho tôi.
Đừng vì trả thù ba cậu mà làm tổn thương bản thân.”
Dường như Thẩm Tuyển Ý đã ngủ, thở đều đều.
Triệu Lộ không thể phân biệt được hắn ngủ thật hay giả.
Cậu và Thẩm Tuyển Ý đã quen nhau nhiều năm, lúc đó nghe nói ba hắn là trưởng khoa của Viện Di truyền, cậu đã nghĩ hắn là thiếu gia mười ngón không dính nước mùa xuân.
Thẩm Tuyển Ý quấn băng quanh tay, nghiến răng và làm động tác khiêu khích với bọn họ trong khi hắn hoàn toàn không thể đứng dậy.
Sau đó, cậu tình cờ đi ngang qua ngõ ngỏ hẻo lánh nhìn thấy một đám người đang đánh nhau.
Một thiếu niên đối mặt với ba Alpha trưởng thành.
Tin tức tố cực đoan trộn lẫn với nhau.
Sau đó, Triệu Lộ biết Thẩm Tuyển Ý dựa vào phương pháp này để kiếm tiền, cũng biết về mối hận thù không thể vượt qua giữa hắn và ba mình.
“Thôi, quên đi.”Triệu Lộ biết dù hắn có tỉnh cũng không nghe lời mình, đành cam chịu leo xuống giường tắt đèn.
Thời điểm trong phòng tối sầm lại, Thẩm Tuấn Ý đột nhiên mở mắt ra.
Hắn không trả thù bất cứ ai, cũng không thiếu tiền.
Hắn chỉ muốn cảm nhận mình đang sống bằng cách này..