Giáo Sư Muốn Thuốc Ức Chế Sao

Chương 1


Đọc truyện Giáo Sư Muốn Thuốc Ức Chế Sao – Chương 1


Edit: Kara
____^ω^____
“A, tại sao cậu ấy lại đến đây.”
“Không phải đến đánh nhau đấy chứ, lần trước bị giáo sư Phó đuổi ra khỏi phòng thí nghiệm, cậu ấy nói mấy ngày nữa sẽ quay lại.”
“Tôi thấy không giống lắm, cậu ấy đang cầm cái gì kia? Bánh kem?”
Sân trường đại học Bình Thành, nữ sinh top năm top ba tụ lại với nhau nói chuyện phiếm, thời tiết dầu tháng ba không nóng không lạnh, từng làn gió nhẹ nhàng thổi mơn man, thoải mái dễ chịu, nữ sinh ngồi trên cỏ xem nam sinh chơi bóng rổ.

Sự xuất hiện của Thẩm Tuyển Ý nhanh chóng thu hút chú ý của phần lớn nữ sinh, nhỏ giọng châu đầu ghé tai nghị luận hắn và giáo sư Phó.

Giáo sư Phó tên đầy đủ là Phó Thanh Sơ, giáo sư trẻ tuổi nhất của phòng thí nghiệm di truyền.

Hắn mắt điếc tai ngơ vòng qua khu dạy học và thư viện, đến phòng thí nghiệm phía sau, thời gian vừa chuẩn, đúng lúc tan học.

Phó Thanh Sơ chưa bao giờ chiếm dụng thời gian ngoài giờ của sinh viên, anh tình nguyện thức thêm mười đêm, cũng không ép sinh viên ở phòng thí nghiệm thêm một lát.

Đương nhiên, nếu sinh viên đồng ý chăm chỉ học tập, anh rất sẵn lòng dạy thêm cho bọn họ xuyên đêm.

Trong thế giới mà Alpha đè bẹp mọi thứ này, là một Beta, sự tồn tại của Phó Thanh Sơ như một giống loài đặc biệt, tuy nhìn anh thanh cao lạnh lùng, nhưng toàn thân lại lộ ra khí chất hung dữ hơn cả Alpha.

Thẩm Tuyển Ý và anh không hợp, không hợp từ khi mới nhập học, đặc biệt là sau khi hắn bắt đầu theo đuổi Hứa Dịch, ánh mắt Phó Thanh Sơ nhìn hắn như thể muốn đông cứng hắn lại, tươi sống bóc ra một lớp da, sau đó lăng trì thêm lần nữa.

Phòng thí nghiệm nằm sau khu dạy học có chút không ăn nhập với sân trường ồn ào phía trước, Thẩm Tuyển Ý đi lên đúng lúc gặp Hứa Dịch đang chuẩn bị xuống lầu ăn cơm.

Hứa Dịch cũng là Alpha, nhưng không giống những Alpha tràn ngập lực công kích khác mà ngược lại: ôn nhu và mềm mại, như thể Omega vậy, vừa nói vừa cười với người khác đi xuống lầu, ý cười trên mặt tựa như gió xuân.

Thẩm Tuyển Ý cười cười.

Hứa Dịch ngẩng đầu, thấy hắn, vội chạy chậm tới, kéo hắn vào góc cầu thang, hạ giọng hỏi: “Tại sao cậu lại tới nữa! Không phải tôi đã nói cậu đừng tới phòng thí nghiệm tìm tôi nữa sao.”
“Mang bánh kem cho anh.” Thẩm Tuyển Ý giơ tay hướng về phía cậu ta, hộp bánh kem màu lam nhạt, phía trên in ba chữ “Tùng La Ký” nằm trong một vòng hoa, tinh xảo và xinh đẹp.

Hứa Dịch biết cửa hàng này, kinh doanh rất tốt, cực kỳ khó đặt hàng.

Cậu ta thở dài trong lòng, nhìn Thẩm Tuyển Ý có chút nói không nên lời, người này lớn lên rất đẹp, vai rộng chân dài, mặt mày sắc bén trầm tĩnh, toàn thân tản ra cảm giác áp bức không hợp độ tuổi.

Có lẽ phát hiện ra tầm mắt cậu, hắn nghiêng đầu cười với cậu ta.


Dù ai gặp hắn, cũng sẽ cảm thấy đây là một Alpha rất ưu tú, nhưng cậu ta cũng là A, hai Alpha làm sao yêu nhau được?
Lúc này, lông mày Thẩm Tuyển Ý bỗng nhiên nhăn lại, sau đó giãn ra rất nhanh, hàm răng trắng tinh hơi lộ ra, cười một cái, mang theo chút trào phúng.

Hứa Dịch cảm giác có chuyện không ổn, nhanh chóng xoay người, quy củ cúi đầu: “Giáo sư Phó.”
Người tới rất lãnh đạm “Ừ” một tiếng, nói: “Luận văn có một ít lỗi sai, đã đánh dấu cho cậu rồi, về tự sửa lại, sáng mai nộp.”
Nói xong, Phó Thanh Sơ mắt nhìn thẳng đưa tài liệu cho cậu ta, “Tài liệu này, giao cho thầy Tống, nói với hắn ngày mai tôi xin nghỉ, luận văn của cậu khi nào về tôi sẽ xem lại.”
Hứa Dịch vội nhận lấy bằng hai tay, “Vâng.”
Thẩm Tuyển Ý nghiêng đầu, một tay chống lên lan can phía sau nhìn người vừa tới, sơ mi trắng sạch sẽ ngăn nắp đến cái cúc cổ áo trên cùng cũng không tha, tay áo sạch sẽ chỉnh tề, không dính bụi trần.

Hai chữ “cấm dục” minh họa trên từng sợi tóc.

Thẩm Tuyển Ý cười tủm tỉm hỏi: “Ha, ngày mai giáo sư lại đi xem mắt? Lần này là cô gái……!nhà ai vậy?”
Bước chân Phó Thanh Sơ dừng lại, Hứa Dịch bị dọa cho ngây người, sét đánh không kịp bưng tai bịt miệng Thẩm Tuyển Ý lại, hạ giọng uy hiếp: “Đừng nói nữa!”
Thẩm Tuyển Ý đẩy tay cậu ta ra, “Ồ” một tiếng đứng thẳng người lên, chân dài duỗi ra chậm rãi đi đến trước mặt Phó Thanh Sơ, ý cười có chút cổ quái: “Chúc thầy may mắn.”
Vẻ mặt Hứa Dịch như sắp chết đến nơi, quay đầu nhìn sang Phó Thanh Sơ, “Giáo, giáo sư……!Cậu ấy không có ý gì khác đâu, thầy đừng để ý……”
Phó Thanh Sơ không nhúc nhích, chỉ lạnh nhạt liếc mắt nhìn Thẩm Tuyển Ý một cái, nói: “Cảm ơn.”
Phó Thanh Sơ nói xong, xoay người đi xuống lầu.

Hứa Dịch thu hồi tầm mắt trên người anh, nhìn Thẩm Tuyển Ý, đau đầu nói: “Cậu biết giáo sư Phó không thích cậu đến đây tìm tôi, cậu còn cố ý chống lại anh ấy, cậu đừng hại tôi nữa mà.”
Thẩm Tuyển Ý nâng tay phải lên, “Đã nói mang bánh kem cho anh.”
Hứa Dịch kéo hắn đến lan can bên cạnh, bất đắc dĩ nói: “Cậu đừng theo đuổi tôi nữa, hai chúng ta đều là Alpha, cậu không phải không biết, hơn nữa tôi lớn tuổi hơn cậu rất nhiều, đừng náo loạn.”
Thẩm Tuyển Ý đưa bánh kem cho cậu ta, hơi bướng bỉnh nói: “Không nháo, có 4 tuổi mà thôi, không phải quá nhiều.”
Hứa Dịch nhận bánh kem, thở dài: “Như đang diễn kịch vậy, thật ra cậu không có hứng thú với tôi, đứng trước mặt tôi mà một chút dao động tin tức tố cũng không có, cậu cho rằng tôi ngu sao!”
Thẩm Tuyển Ý không nói gì.

Hứa Dịch lại thở dài nói: “Cậu đừng vì chọc giận giáo sư Phó mà tùy hứng thế chứ, anh ấy đối xử với ai cũng lạnh lùng, chúng tôi đều rất sợ anh ấy, cậu cố tình gây sự chọc giận anh ấy để làm gì, về lớp chăm chỉ học tập, sau này đừng đến nữa a.”
Thẩm Tuyển Ý đút hai tay trong túi, “Hứa Dịch, có thể xin vào phòng thí nghiệm của các anh không?”
Hứa Dịch như lâm đại địch lùi về sau một bước: “Cậu muốn làm gì?”
Thẩm Tuyển Ý xua xua tay, xoay người, đưa lưng về phía cậu ta nói nhẹ: “Không có gì, đi đây, lần sau lại đến chơi với anh.”
Hứa Dịch nhìn bánh kem trên tay khóc không ra nước mắt, bị kẹp trong mối quan hệ “không thể hiểu được” giữa một Alpha thích cậu ta và một Beta cậu ta yêu thầm, đặc biệt là hai người kia lại như nước với lửa.

Cậu ta thật sự muốn chết a!
Hứa Dịch chấp nhận số phận thở dài, chỉ hận bản thân nhiều chuyện, lần trước cậu ta ra ngoài gửi tài liệu nghiên cứu, gặp một đám Alpha đánh nhau ở ngõ nhỏ sau trường học.

Cậu ta không giống những Alpha mạnh mẽ khác, thậm chí có thể nói là yếu ớt, nhưng khi thấy một Alpha khóe miệng chảy máu đơn thương độc mã đối mặt với năm Alpha khác không chút sợ hãi, tin tức tố trong không khí lung tung rối loạn tràn ngập đầy ngõ hẻm.


Trong nháy mắt đó hai chân cậu ta như bị trói chặt, không thể động đậy mặc cho tin tức tố mùi máu tanh nồng nặc kia tràn vào chóp mũi, sau đó ma xui quỷ khiến hô lớn “Cảnh sát đến”, cứu Thẩm Tuyển Ý.

Từ đó về sau, hắn liền “theo đuổi” cậu ta, từ bánh kem đến hoa tươi, ùn ùn không dứt các phương thức theo đuổi khác nhau, Hứa Dịch muốn dùng lời lẽ chính đáng từ chối hắn, nhưng Thẩm Tuyển Ý lại rất có chừng mực, chưa bao giờ vượt rào.

Nói thích cũng được, nói có lòng biết ơn cũng được, hắn đều không biết ngại cái gì cũng có thể nói.

Quá đáng sợ.

***
Thẩm Tuyển Ý rời phòng thí nghiệm, tình cờ gặp Phó Thanh Sơ đi ra từ văn phòng giáo viên chuẩn bị về ký túc xá, thấy anh mặt không cảm xúc đi lướt qua, hắn bỗng nhiên khó ở.

“Ồ, giáo sư Phó đi vội thế, hôm nay có hẹn xem mắt à?”
“Buông tay!”
Phó Thanh Sơ mắc bệnh sạch sẽ nghiêm trọng, không thể chấp nhận động chạm chân tay với bất kỳ ai, Thẩm Tuyển Ý đang nắm cổ tay anh, lòng bàn tay nóng bỏng dán lên xương cổ tay hơi lạnh, lông mày lập tức cau lại.

Thẩm Tuyển Ý không buông tha, còn dùng sức kéo anh đến gần, chỉ cách ngực hắn mấy centimet, “Tôi càng không.”
Cũng thật tình cờ, nơi này là góc cầu thang, cách khu dạy học phía trước khá xa, gần như sẽ không có người tới, đáy mắt Thẩm Tuyển Ý mang theo ý cười, cúi đầu ghé sát vào tai anh, nói: “Tức giận?”
Phó Thanh Sơ siết chặt tay, bất ngờ đẩy mạnh hắn ra.

Thiếu niên Thẩm Tuyển Ý trẻ tuổi nhiều năng lượng, thầm nghĩ: “Tôi nể mặt Hứa Dịch mới nhẫn nhịn anh hết lần này đến khác, kết quả giáo sư ngu ngốc này cứ gặp mặt là soi mói, tôi từng cứu anh đấy, đồ vong ân bội nghĩa.”
Nếu anh không phải Beta, hắn đã đánh anh đến khi quỳ xuống gọi ba ba rồi.

Phó Thanh Sơ thoát khỏi giam cầm của hắn, lui về phía sau một bước, lạnh lùng nói: “Cậu có thể theo đuổi Hứa Dịch, ở bên ngoài, không được tới gần phòng thí nghiệm nửa bước.”
“Chậc.” Thẩm Tuyển Ý cười nhạo, ghé sát tai anh: “Sao thầy ghét tôi vậy hả?”
Có lẽ Thẩm Tuyển Ý là con lai, tuy mới 18 tuổi, nhưng đã cao hơn Phó Thanh Sơ – hơn hắn mười tuổi, vai rộng chân dài mặt mày rõ nét, hơn nữa rất ra dáng đàn ông.

Vì tuổi còn trẻ, không thể thu hết tin tức tố trên người lại, như có như không lượn lờ tản ra xung quanh.

Phó Thanh Sơ thuộc loại hình thon gầy, khung xương mảnh khảnh, cổ tay mềm mại tinh tế, sờ vào có cảm giác mịn như tơ lụa loại tốt, ánh mắt Thẩm Tuyển Ý khẽ dời xuống, đến eo cũng thon như con gái.

Thẩm Tuyển Ý đột nhiên hỏi: “Giáo sư Phó, có phải thầy thích tôi không?”
Sắc mặt Phó Thanh Sơ nháy mắt trở nên lạnh lẽo, ngón tay thon dài nắm chặt quyển sách, nhướng mày lạnh giọng: “Cút.”
“Thầy thích kiểu con gái thế nào? Xinh đẹp giống thầy sao? Tôi cảm thấy nên ôn nhu một chút, tính thầy đã dữ lắm rồi, người kia nếu cũng nóng tính thế này, hai người……!Chậc.”

Phó Thanh Sơ sầm mặt, lạnh nhạt nói: “Học bù xong hết các môn học kỳ 1, có kết quả thi lại rồi? Có cần tôi hỏi thầy Cù giúp cậu không?”
“Không thú vị.” Thẩm Tuyển Ý khịt mũi, xoay người vẫy vẫy tay về phía sau: “Đi đây.”

Một giờ chiều.

Thẩm Tuyển Ý không có tiết, lại không muốn ngồi trong phòng chơi game, đúng lúc bạn cùng phòng Triệu Lộ đang chơi bóng, hắn liền qua đó.

“Hey ~ Thẩm Tuyển Ý, ở đây!”
Thẩm Tuyển Ý nghiêng đầu, nhìn Triệu Lộ ôm bóng chạy về phía hắn, “Này Thẩm Tuyển Ý, nhìn cậu có vẻ không vui lắm?”
“Không có gì.” Thẩm Tuyển Ý kéo tay áo xuống, tiếp được quả bóng bạn học truyền tới, thuận thế ném vào rổ, không tập trung vuốt tóc mái hơi dài ra sau.

Triệu Lộ nói: “Có phải giáo sư Phó lại làm khó cậu không? Tôi nói thật, hai người đừng gặp nhau nữa, Hứa Dịch kia có gì tốt, Alpha không giống Alpha, Omega không giống Omega, không bằng suy xét giáo thảo của khoa, đôi chân ấy cái eo ấy, thật quá đẹp.”
Thẩm Tuyển Ý nhíu mày, “Không có gì để nói?”
Triệu Lộ biết Thẩm Tuyển Ý không thích người khác nói về chuyện tình cảm của hắn, vô ý dẫm trúng mìn, vội sửa lời nói: “Tôi miệng tiện miệng tiện, Hứa Dịch kia con mẹ nó là tốt nhất thế giới, tới chơi bóng, chơi bóng.”
Thẩm Tuyển Ý cầm quả bóng rổ trên tay ước lượng đập đập hai cái, nếu nói Hứa Dịch không giống Alpha, thì Phó Thanh Sơ càng không giống một Beta, anh ta giống Alpha hơn.

Đáng tiếc.

Chinh phục thứ này, quá cằn cỗi chịu tội.

Hơn nửa năm trước, Thẩm Tuyển Ý là sinh viên năm nhất tới Bình Châu báo danh, buổi tối đói bụng ra ngoài tìm đồ ăn, kết quả gặp Phó Thanh Sơ ở sau hẻm làng đại học.

Có vài Alpha mới phân hoá không lâu, cảm thấy bản thân chúng ở đỉnh chuỗi thức ăn, phóng thích tin tức tố bừa bãi.

Bọn họ thấy Phó Thanh Sơ lớn lên xinh đẹp, không quan tâm anh là Beta mà đi đùa giỡn, sau đó bị vẻ mặt lạnh nhạt của anh chọc giận, ép buộc anh phải phục tùng.

Thẩm Tuyển Ý ghét nhất những người ỷ vào cái gọi là ưu điểm gen đi bắt nạt người khác, một đấu năm hạ gục bọn họ, dẫm lên bụng một người trong số đó, từ trên cao nhìn xuống hỏi: “Ha, là Alpha thì ghê gớm lắm?”
Nam sinh sợ hãi, hoảng sợ nhìn chân hắn, run rẩy lắc đầu: “Không……!Đại ca đừng……”
Thẩm Tuyển Ý nhấc chân lên, đạp lên mông hắn ta một cái, quét mắt nhìn một vòng: “Lần sau để tôi thấy các cậu làm phiền người khác nữa, thì chờ bị đánh thành gà rán đi.”
Mấy Alpha kia chạy tụt quần, Thẩm Tuyển Ý cười nhạo một tiếng, xoay người nhìn về phía Phó Thanh Sơ đang dựa tường thở dốc, “Không sao chứ.”
Phó Thanh Sơ mất sức, khẽ lắc đầu, hai tay run run, giọng nói hơi khàn, giống như bị doạ sợ, “Không……!sao, cảm ơn.”
Thẩm Tuyển Ý nhíu mày nhìn sắc mặt tái nhợt của anh, trên cổ tay và mặt có vết đỏ rõ ràng vì bị nhéo và tát, nhíu mày nói: “Có thể đi được không?”
Phó Thanh Sơ gật đầu cực nhẹ, giây tiếp theo liền ngất luôn.


Thẩm Tuyển Ý vỗ vỗ quả bóng rổ cứng ngắc, cực kỳ cộm tay, nhưng không hiểu sao trong đầu lại hiện lên xúc cảm khi hắn đỡ được Phó Thanh Sơ.

Anh hơi gầy, vậy mà khi chạm vào lại mềm đến khó tin, lúc nằm trong ngực hắn, cánh tay vô tình chạm vào eo anh, vừa mềm vừa dẻo.

Hắn không thấp, Thẩm Tuyển Ý cũng cao nhưng lúc hôn mê nằm trong ngực hắn lại vừa vặn kỳ lạ, vệt đỏ trên mặt khiến làn da càng trắng hơn, lông mi đen dài, từng sợi rõ ràng.

Anh không chỉ giống Alpha, mà mẹ nó còn giống Omega?

Khốn kiếp.

Thẩm Tuyển Ý dùng sức lắc đầu, quăng gương mặt lãnh đạm vạn năm không đổi kia ra ngoài, còn tiếp tục nghĩ nữa tin tức tố của hắn sẽ bùng nổ mất.

Thẩm Tuyển Ý hít một hơi thật sâu, thoáng bình tĩnh lại, nghĩ, nếu bị người khác nhìn thấy dáng vẻ xấu hổ như vậy, làm gì có ai chịu nhịn cho qua được, là hắn, hắn sẽ diệt khấu đối phương luôn.

Phó Thanh Sơ ghét hắn, hình như cũng rất bình thường.

“Thẩm Tuyển Ý, cậu đang nghĩ cái gì vậy? Mất bóng rồi!!”
Thẩm Tuyển Ý hồi phục tinh thần, nhìn hai tay trống trơn, lại mắng một câu: “Khốn kiếp”.

***
Phó Thanh Sơ về tới ký túc xá giáo viên, mệt mỏi ngồi trước cửa sổ, trên tay cầm ống thuốc ức chế màu lam nhạt, mặc cho luồng nhiệt làm loạn trong cơ thể thiêu cả người anh nóng bỏng.

Tính từ năm mười sáu tuổi bắt đầu phân hoá giới tính thứ hai, anh đã dùng thuốc ức chế mười ba năm, mặc dù không có tác dụng phụ, nhưng thứ này hầu như không còn mấy tác dụng đối với anh.

Hôm nay lúc Thẩm Tuyển Ý nắm cổ tay anh, mạnh mẽ kéo đến gần, không khống chế được cơn tức và tin tức tố mùi máu cuồng vọng mà kiêu ngạo nhấn chìm anh, mới một chút đã kích thích anh suýt nữa quỳ trên mặt đất.

Anh dựa vào chút lý trí cuối cùng, cố gắng về đến ký túc xá, không để lộ sự thật bản thân là Omega.

Phó Thanh Sơ không cho Thẩm Tuyển Ý tới gần phòng thí nghiệm, trừ việc không thích hắn theo đuổi người khác ở đó, còn có một nguyên nhân nữa.

Mỗi lần chỉ cần hắn đến, anh hoàn toàn không thể tham gia lớp học.

Dường như hắn có gen di truyền Alpha mạnh hơn những Alpha khác.

Phó Thanh Sơ chán ghét thứ gọi là hệ thống gen, không thể thay đổi, càng chán ghét hơn khi trở thành một Omega bị kỳ phát tình chi phối, vậy nên cho tới bây giờ anh vẫn luôn gạt đi giới tính thứ hai của mình, giả làm Beta trước mặt mọi người.

5 năm trước, anh đến Bình Thành một mình, không có bạn bè, cũng không quá thân với sinh viên, vì luôn cẩn thận dùng thuốc ức chế nên không có ai phát hiện anh thực ra là Omega.

Nhưng chỉ cần Thẩm Tuyển Ý vẫn còn quấn lấy Hứa Dịch, còn lôi kéo tán tỉnh ngoài phòng thí nghiệm, một ngày nào đó anh sẽ bị lộ, tất cả mọi người sẽ biết anh là Omega.

Phó Thanh Sơ bóp trán, chịu đựng cơ thể mềm nhũn và cảm giác dính dính khó chịu, như tự ngược đãi dùng sự tự chủ chống lại phản ứng sinh lý của gen.

– – Giáo sư Phó, thầy thích tôi sao?
Khi hắn hỏi câu này, trong mắt là sự châm chọc và khiêu khích, cả tin tức tố hung mãnh kiêu ngạo trên người hắn nữa.

Phó Thanh Sơ vô lực muốn nắm chặt tay, nhưng không dùng được một chút sức nào, run rẩy từ đầu ngón tay đến bả vai, cực kỳ chán ghét thân thể không kháng cự được bản năng của mình.

Anh cắn chặt răng, cuối cùng vẫn phải đầu hàng tiêm thuốc ức chế vào cơ thể, mới khó khăn tìm về một tia lý trí..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.