Đọc truyện Giảo Phụ – Chương 8
Nét vẽ của Đường Đại
Gia tinh tế, nhân vật sống động. Xuân Cung Đồ do ông vẽ hiện giờ chỉ còn lại có ba bức. Mà bức “Giải Liên Hoàn” đang nằm trong tay Vương Chính
Khanh này chính là bức nổi tiếng nhất.
Nội dung trên bức họa Giải Liên Hoàn kia chính là một chiếc giường lớn tuyệt đẹp, quanh giường màn lụa bay lả lướt. Bên trong có một đôi nam nữ đang vặn vẹo cơ thể, cả
người trần trụi dính lấy nhau, tất cả những điểm trọng yếu đều lộ ra
hết. Góc trên cùng bên phải của bức tranh đề một từ: Giải Liên Hoàn.
Người đàn ông to lớn, để giai nhân nằm nghiêng, cách sơn thủ hỏa (*).
Bàn tay vòng ra phía trước nâng Kim Liên (gót sen) lên, tạo thành một độ nghiêng phù hợp. Đôi môi nam nhân dán sát, dao động nơi vùng cổ nhạy
cảm của nữ nhân. Bên dưới gắn kết không rời, thật giống như ngọc liên
hoàn, khắp nơi đều dính chặt, ai có thể tách ra được đây?
(*) Cách sơn thủ hỏa: là một tư thế giao hợp của nam nữ.
Chân Ngọc nhìn khắp bức tranh, liền trừng lớn mắt. Kiếp trước mình cũng có
một bức, nhưng chỉ là bản vẽ lại của đám hậu nhân, nào có giống bức
chính phẩm tinh tế tỉ mỉ như thế này chứ? Nàng nhất thời vui mừng hí
hửng, chỉ vào nơi màu mỡ trước ngực nữ nhân trong bức họa nhận xét:
“Trông như hai quả đào chín, quả là tuyệt diệu!”
Vương Chính
Khanh nghe vậy, hô hấp lập tức cứng lại, hít sâu một hơi; sau đó cả
người giống như bị bỏng, lòng bàn tay nóng rực, chỉ thâm trầm “Ừ” một
tiếng coi như đáp lại.
Chân Ngọc vẫn chưa phát giác ra có gì
không ổn, lại chỉ chỉ vào nơi mạnh mẽ giữa hai bắp đùi người đàn ông cảm thán: “Chi tiết chỗ này thực sự quá xuất sắc, quả nhiên không hổ là
Đường Đại Gia.”
“Nàng từng xem qua Xuân Cung Đồ của Đường Đại
Gia?” Vương Chính Khanh xoa xoa ngực mình, cảm thấy trái tim đang đập
“thình thịch” bên trong, nhưng trên mặt vẫn bày ra bộ dạng thản nhiên
của danh sĩ cao nhân.
Chân Ngọc ngẩn ra, lúc này mới phục hồi lại tinh thần, thầm nghĩ nguy rồi. Một nữ nhân đàng hoàng tay cầm Xuân Cung Đồ, lại hưng phấn thành ra như vậy, quả thật không được đứng đắn cho
lắm.
Vương Chính Khanh vừa dứt lời, bỗng nhiên nhớ tới, lúc trước hắn có nghe nói khi nữ tử xuất giá thì trong của hồi môn tất nhiên phải có một cuốn Xuân Cung Đồ của Đường Đại Gia được sao chép lại. Chắc là
Chân Ngọc cũng có một bức, nàng từng xem qua cũng không có gì bất
thường.
Quả nhiên, Chân Ngọc giải thích: “Trong rương đựng của
hồi môn có một cuốn, nhưng chỉ là bản sao chép, không so được với bản
gốc tinh tế xuất sắc thế này.” Nói xong liền vội vàng gấp bức họa lại,
còn cố tình làm ra vẻ nghiêm túc đoan trang, cứ như thể người vừa nhìn
Xuân Cung Đồ đến mức hai mắt sáng lên không phải là nàng.
Gương
mặt tuấn tú của Vương Chính Khanh hơi ửng đỏ, nhưng vẻ mặt lại nghiêm
nghị, đưa tay nhận lấy Xuân Cung Đồ, “Tranh này còn có một chỗ vô cùng
tinh diệu, Ngọc nương có phát hiện ra không?”
Còn có một chỗ tinh diệu? Chân Ngọc tò mò, trong lòng ngứa ngáy.
Kiếp trước Chân Ngọc tài hoa xuất chúng, cầm kỳ thi họa đều tinh thông, đặc
biệt là vẽ tranh, chỉ thuận tay vẽ ra hai bức cũng khiến mọi người tranh đoạt. Một người như vậy, đối với các tác giả cùng bức họa nổi tiếng thì sẽ cảm nhận bằng cả tâm hồn. Vậy nên khi biết tác phẩm có một chỗ vô
cùng tuyệt diệu thì sao có thể dễ dàng bỏ qua? Định đi qua xem lại bức
tranh, nhưng nghĩ một chút, lại kiềm chế xuống.
Vương Chính Khanh dò xét vẻ mặt Chân Ngọc qua khóe mắt, linh hoạt đông tay, “xoạt” một
tiếng lại mở bức tranh ra, giơ đến trước mặt Chân Ngọc. Tầm mắt hắn di
chuyển từ bức tranh sang đôi gò bồng đảo của nàng, nghèn nghẹn nói:
“Nàng cảm thấy động tác này của bọn họ có tuyệt diệu không?” Vừa nói vừa dùng ngón tay chỉ vào một điểm trên bức tranh.
Chân Ngọc hơi
nghiêng đầu, cảm thấy hơi thở nóng bỏng của Vương Chính Khanh phả vào cổ mình, không khỏi nổi da gà một trận. Nàng lùi xuống nửa bước, lúc này
mới thấy được ánh mắt âm u của hắn, đôi môi khẽ nhếch hàm chứa ý cười,
dáng vẻ thật kỳ quái.
Lúc trước, vì không để cô phụ một tấm chân
tình của Bạch Cốc Lan mà Vương Chính Khanh quyết tâm giữ gìn trong sạch
một năm. Gần đây bởi cái chết của Chân Ngọc mà lại giữ mình thêm một
đoạn thời gian nữa. Tối nay sau khi bị Hạ Sơ Liễu dụ dỗ, vốn dĩ đã có
chút không nén được; bây giờ vừa xem Xuân Cung Đồ, lại vừa nhìn Chân
Ngọc, đột nhiên cảm thấy Chân Ngọc thật quyến rũ phong lưu, so với ngày
thường thuận mắt hơn rất nhiều, nhất thời liền tiến tới gần nửa bước,
đầy tà mị nói: “Nàng có muốn thử một chút hay không?” Nói xong liền gạt
vạt áo ra, để lộ vòm ngực rắn chắc.
Chân Ngọc nghĩ cũng không thèm nghĩ, lập tức vung một quyền vào giữa ngực hắn.
Vương Chính Khanh lúc này đã có phòng bị, nhanh nhẹn động thân tránh cú đấm
của Chân Ngọc, đồng thời túm lấy bàn tay đang vung đến của nàng, kéo
nàng vào trong ngực, sau đó vòng tay qua eo nhỏ mạnh mẽ siết lại. Vương
Chính Khanh cúi đầu nói ở bên tai nàng: “Đã náo đủ chưa?” Vừa nói hắn
vừa ném bức tranh trong tay qua một chỗ.
Chân Ngọc ra sức giãy giụa, giơ tay muốn tát cho Vương Chính Khanh một cái, không ngờ vừa mới giơ lên đã bị hắn giữ chặt lại.
Vương Chính Khanh ấn Chân Ngọc vào giá sách bên cạnh, hai chân cường tráng
của hắn khống chế hai chân của nàng, không để cho nàng nhúc nhích; bàn tay dùng sức một chút đã có thể bắt chéo hai tay của Chân Ngọc ra phía
sau. Vương Chính Khanh rướn nửa người trên áp sát lại, đè ép lên ngực
của Chân Ngọc; ánh mắt càng thêm thâm trầm, hơi thở nóng rực, nói thật
nhỏ: “Ngọc nương ơi Ngọc Nương, nàng cũng đã náo loạn đủ một năm rồi,
tối nay đừng náo loạn nữa có được không?”
Chân Ngọc cảm nhận được biến hóa trên thân thể của Vương Chính Khanh, lập tức biến sắc. Không
được, tên này động tình rồi, đợi thêm chút nữa thì hậu quả khó mà lường
được!
Vương Chính Khanh thấy Chân Ngọc không giãy dụa nữa, cho là nàng đang ỡm ờ vờ đồng ý, thì nhất thời mừng thầm. Hắn không kiềm chế
tay của Chân Ngọc nữa, vòng tay qua hông ôm nàng lên, định bước về phía
giường.
Sau khi Vương Chính Khanh vừa buông tay, Chân Ngọc giơ
tay lên cực kỳ nhanh, hung hăng tặng cho Vương Chính Khanh một cái tát.
Nhân lúc hắn đang ngây ngẩn cả người thì vội vàng giãy ra, xoay người
chạy trối chết.
Má ơi, suýt chút nữa thì đã bị tên kia bắt lên giường thực hành “Giải Liên Hoàn” rồi.
Vương Chính Khanh thấy Chân Ngọc cắm đầu cắm cổ chạy, đang định đuổi theo thì đột nhiên lại dừng bước. Thôi, đã lạnh nhạt với nàng ấy một năm rồi,
hôm nay muốn dụ dỗ làm chuyện đó đâu phải dễ dàng? Cứ từ từ rồi dụ dỗ
vậy!
Thị Thư ở bên ngoài chờ đợi, thấy Chân Ngọc hộc tốc chạy ra
thì vội bước vào chuẩn bị hầu hạ Vương Chính Khanh. Vương Chính Khanh
phân phó hắn mang một thùng nước lạnh tới tắm rửa thì hắn mới hiểu
chuyện gì xảy ra. Cũng chỉ đành khuyên nhủ: “Tam gia, tuy hiện giờ đang
là mùa hạ, nhưng ban đêm vẫn có gió lạnh! Nếu tắm nước lạnh thì e là
không tốt cho sức khỏe. Theo nô tài nghĩ, Tam gia vẫn nên gọi Chu di
nương đến hầu hạ thôi!”
Đúng rồi, còn có Chu Hàm Xảo cơ mà! Trong lòng Vương Chính Khanh khẽ xao động, nhưng đột nhiên lại nhớ tới, hắn
vừa mới đồng ý với Chân Ngọc là phải thủ thân ba tháng, quả thực không
tiện nuốt lời. Bởi vậy liền nói: “Thôi đi, cứ tắm nước lạnh là được!”
Vương Chính Khanh đi tắm nước lạnh thì Hạ Sơ Liễu cũng ở bên này tắm rửa,
nàng vừa tắm vừa nói với Tiểu La: “May mà chỉ thoa có một chút hương
liệu, nếu bôi nhiều hơn một chút thì chỉ sợ tối nay khó chịu không ngủ
nổi rồi.”
“Hương liệu” mà Hạ Sơ Liễu nhắc đến là một loại hương
thơm thúc đẩy ham muốn. Vốn dĩ tối nay nàng quyết tâm phải khiến Vương
Chính Khanh sủng ái mình cho bằng được nên mới thoa một ít lên trên
ngực. Nhưng không ngờ lại không đạt được mục đích, phải trở về phòng, do đó mà hiện giờ mới phải ngâm mình ở trong thùng tắm. Kỳ kỳ cọ cọ thật
sạch, tẩy một hồi lâu, vẻ mặt động tình kia mới dần dần bình ổn lại.
Sau khi Chân Ngọc về phòng, cũng trằn trọc trở mình, không thể ngủ được.
Vừa mới sờ soạng Hạ Sơ Liễu được một chút, lại nhìn thấy Xuân Cung Đồ,
thân thể hiện tại cứ gọi là nóng ran!
Hồ ma ma nghe thấy bên
trong có tiếng động, liền vào phòng hỏi: “Tam phu nhân không ngủ được
sao? Có cần đốt một ít hương an thần hay không?”
Chân Ngọc lắc đầu: “Hương an thần không nên dùng thường xuyên, dùng nhiều sẽ bị nghiện.”
“Vậy để ta cùng tâm sự với Tam phu nhân được không?” Hồ ma ma thận trọng nói.
Lúc trước Chân Ngọc bị mắc chứng mất ngủ, mỗi tối không thể ngủ được thì
lại gọi Hồ ma ma vào đốt hương an thần. Nhưng có lúc hương an thần cũng
không có tác dụng, nàng vẫn không ngủ được. Mà khi đã không ngủ được thì tính khí của nàng trở nên đặc biệt khó chịu.
Hồ ma ma vì chứng
mất ngủ này của Chân Ngọc mà vô cùng lo lắng. Có lén lút đi mời danh y
về chẩn đoán bệnh, vậy mà danh y cũng bó tay hết cách, chỉ làm cho Chân
Ngọc an tĩnh hơn mà thôi.
Mấy ngày nay, Chân Ngọc đã ngủ ngon
rồi, tất nhiên là Hồ ma ma cực kỳ vui mừng. Bỗng dưng bây giờ lại không
ngủ được, khiến cho Hồ ma ma cuống hết cả lên.
Chân Ngọc trầm
ngâm một hồi rồi nói: “Bà đi gọi Chu di nương tới đây hầu hạ đi.” Hạ Sơ
Liễu tối nay đã bị sờ mấy cái, lại bị hù thành ra như vậy, kêu nàng ấy
tới đây nữa thì không biết sẽ sợ hãi đến mức nào! Thôi gọi Chu Hàm Xảo
tới đây cũng được! Hơn nữa, trong phủ nuôi di nương thị thiếp, cũng đâu
phải để nuôi không. Thời điểm nào họ nên hầu hạ chủ tử thì nhất định
phải hầu hạ.
Hồ ma ma nghe thấy Chân Ngọc phân phó thì cũng không ngạc nhiên lắm. Lúc trước Chân Ngọc không ngủ được, lại nghe nói Chu
Hàm Xảo biết một ít về thuật xoa bóp kinh mạch, liền cho gọi Chu Hàm Xảo tới đây mấy lần, cũng có hiệu quả một chút. Bà liền nói: “Ta sẽ cho
người đi kêu Chu di nương tới đây ngay.”
Bán Hà nghe được lời
phân phó thì lập tức đi tìm Chu Hàm Xảo. Chỉ có điều mới đến cửa viện
của Chu Hàm Xảo, thì lại thấy ma ma giúp việc của thư phòng cũng vội vã
chạy tới. Hai người chạm mặt, không khỏi giật mình kỳ quái, “Đã qua nửa
đêm, ngươi còn đến đây làm gì?”
Bán Hà nói: “Tam phu nhân ngủ không ngon, nên muốn Chu di nương qua đó xoa bóp!”
Ma ma giúp việc “Ơ” một tiếng: “Tam gia cũng ngủ không ngon, cũng muốn kêu Chu di nương tới đó đấm bóp.”
Hai người hai mặt nhìn nhau một lúc, đột nhiên cùng đồng thời mở miệng: “Là ta tới trước, Chu di nương phải đi theo ta.”
Chu Hàm Xảo đã ngủ rồi, bỗng nghe thấy tiếng ồn ào ở bên ngoài, liền lớn tiếng hỏi: “Ai đang ở ngoài đó mà ồn ào như vậy?”
Nha đầu Xuân Nhu hầu hạ Chu Hàm Xảo vén rèm đi vào nói: “Tam gia và Tam phu nhân đều muốn kêu di nương qua chỗ họ xoa bóp!”
Vừa nghe thấy mình được Vương Chính Khanh và Chân Ngọc gọi đến, Chu Hàm Xảo cuống quýt ngồi dậy, một bên kêu Xuân Nhu thay y phục chải đầu, một bên mở miệng hỏi “Tam gia cho người nào đến đây gọi ta?”
Xuân Nhu nhẹ nhàng nói: “Là một ma ma giúp việc bên ngoài thư phòng. Còn Tam phu nhân thì cho Bán Hà tỷ tỷ tới.”
Chu Hàm Xảo “À” một tiếng, trong bụng đã có tính toán. Nàng nghĩ muốn có
chỗ đứng ở trong phủ, có địa vị an ổn, thì lấy lòng Tam gia là vô dụng,
trọng điểm là phải lấy lòng Tam phu nhân.
Sau một lát, Chu Hàm Xảo đi theo Bán Hà qua viện của Chân Ngọc.
Còn bên thư phòng, ma ma giúp việc tự quay về nói với Thị Thư là Chu di nương đã bị Tam phu nhân mời đi rồi.
Thị Thư choáng váng, đành phải xoay người vào phòng bẩm báo với Vương Chính Khanh.
Vương Chính Khanh tức đến suýt giơ chân, không biết tối nay trúng cái tà gì,
đã dội ba thùng nước lạnh mà thân thể nóng bừng bừng vẫn không giảm một
chút nào. Không làm sao được nên đành phải cho người đi gọi Chu Hàm Xảo
tới, ai ngờ Chu Hàm Xảo lại bị Chân Ngọc gọi đi trước. Quả thật là không thể nhịn nổi.
Hắn giơ chân một hồi, đột nhiên cảm thấy vui mừng, sao mà phải buồn bực? Hiện giờ chạy luôn qua phòng Chân Ngọc là được rồi.
Đúng lúc này, Chu Hàm Xảo đã đến phòng ngủ của Chân Ngọc, thấy Chân Ngọc
đang ngồi nghiêng trên giường, hình như có chút phiền não, liền vội vàng tiến lên thỉnh an, lên tiếng hỏi han: “Tam phu nhân lại không ngủ ngon
sao? Vậy để cho nô tỳ xoa bóp lưng cho phu nhân, chỉ một lát là sẽ tốt
thôi.”
“Ý kiến hay!” Chân Ngọc thấy Chu Hàm Xảo khéo léo thì nhất thời vui vẻ. Thị thiếp này được, rất thức thời. Nàng khen ngợi trong
lòng một tiếng, nhanh chóng nằm úp sấp xuống giường, kêu Chu Hàm Xảo:
“Tới đây làm đi!”
“Vâng” Chu Hàm Xảo nhu thuận đáp, bước qua,
ngồi vào bên giường. Trước tiên rửa sạch tay, lau khô, sau đó mới đặt
tay lên lưng của Chân Ngọc, nhẹ nhàng xoa bóp .
“Tay nghề không
tệ.” Chân Ngọc lên tiếng khen Chu Hàm Xảo, nhất thời trong lòng cảm thấy có chút ngứa ngáy. Nàng đột nhiên lật người ngồi dậy, kéo Chu Hàm Xảo
ngã nhào xuống giường, tháo thắt lưng của nàng ta ra, cách một lớp xiêm
y, lấy người đè lên.
Chu Hàm Xảo bị giật mình, thất thanh kêu
cứu, nhưng miệng lập tức bị chặn lại, chỉ phát ra những tiếng “ưm ưm”.
Hai người giằng co, Chu Hàm Xảo liều mạng giãy dụa.
Ngay tại lúc
này, Vương Chính Khanh vén rèm bước vào phòng. Dưới ánh nến mờ ảo, hắn
nhìn thấy kiều thê cùng thị thiếp xinh đẹp của mình, xiêm áo tán loạn,
đang lăn lộn ở trên giường.