Đọc truyện Giảo Phụ – Chương 77
Đảo mắt đã qua Tết, cũng là An Bình năm thứ hai rồi.
Trong tháng Giêng mọi chuyện bận rộn, Chân Ngọc lại bị ho, ban đêm thường
tỉnh do ho, ban ngày lại không sao, mời đại phu chẩn bệnh kê đơn thuốc,
co điều bị ho vào mùa xuân, không dễ khỏi. Thấy đã ho mười ngày, uống
thuốc mà vẫn không đỡ hơn, nàng cũng không kiên nhẫn nữa, nhất thời nhớ
tới lão chủ trì miếu Thanh Phong tự chế một loại cao lê (cao được làm từ lê), hình như có hiệu quả với ho xuân, bởi vì nói với Vương Chính
Khanh, muốn lên miếu Thanh Phong một chuyến.
Vương Chính Khanh
nói: “Nàng đang bị ho, không nên ra ngoài gió, muốn có cao lê, sai người đi hỏi lão hòa thượng miếu Thanh Phong là được.”
Chân Ngọc cười
nói: “Ngươi cho rằng lão hòa thượng là lão hòa thượng bình thường, không có chuyện gì đặc biệt chế dược chờ người khác tới cửa hỏi à?”
Vương Chính Khanh lúc này mới nhớ tới, lão hòa thượng lúc trước chế cao lê,
cũng là bởi vì Thái thượng hoàng tình cờ bị ho, trong thời gian ngắn
không khỏi, ông ta nghe nói, mới chế cao dâng lên. Hiện nay tự mình đi
hỏi ông ta cao lê, ông ta nhất định sẽ không thèm để ý tới, chính là để
ý, trong tay cũng chưa chắc đã có sẵn cao lê.
Chân Ngọc thấy
Vương Chính Khanh phản ứng kịp, lúc này mới nói: “Vẫn là để ta đích thân lên miếu Thanh Phong, đánh vài ván cờ cùng lão hòa thượng, sau khi
thắng, đòi ông ấy cao lê mới được.”
Vương Chính Khanh suy nghĩ
một chút nói: “Cũng được, vừa hay sáng mai ta nghỉ cuối tuần, cũng có
thể cùng nàng lên miếu Thanh Phong.”
Sáng sớm ngày hôm sau, sau
khi dậy hai người chuẩn bị một chút, liền dẫn theo ma ma và nha đầu,
ngồi xe ngựa đến miếu Thanh Phong.
Lão hòa thượng miếu Thanh
Phong thấy là Chân Ngọc tới, nhất thời nói: “Thế nào, uống hết trà Vân
Vụ rồi, lại muốn tới thắng mấy hộp sap?”
Chân Ngọc bật cười nói: “Bây giờ chủ trì không có lòng tin thắng ta à?”
Lão hòa thượng miếu Thanh Phong hậm hực, “Mỗi lần ngươi đều thay đổi nước cờ, muốn thắng ngươi một ván, đâu có dễ đâu?”
Chân Ngọc khích tướng nói: “Nói như vậy, bây giờ chủ trì không dám đánh cờ cùng ta rồi sao?”
”Phu nhân quá khinh thường lão nạp rồi.” Lão hòa thượng miếu Thanh Phong sầm mặt, “Đánh thì đánh, ai sợ ai?”
Chân Ngọc lại cười nói: “Nếu lần này vẫn thắng liền chủ trì ba ván, không cần trà Vân Vụ nữa, cao lê là được rồi.”
Thanh Phong miếu lão hòa thượng sửng sốt nói: “Cao lên không có sẵn, nếu
muốn, còn phải động thủ nấu, nhanh nhất ngày mai mới có thể xong.”
Chân Ngọc nói: “Ngày mai thì ngày mai. Đến lúc đó sai người đến lấy là được.”
Lão hòa thượng miếu Thanh Phong: ngươi khẳng định sẽ thắng lão nạp ba trận sao?
Vương Chính Khanh cười bọn họ nói chuyện, đến khi bày xong bàn cờ, hắn cũng chỉ ở bên cạnh quan sát, cũng không nói nhiều.
Sau ba ván cờ, lão hòa thượng suýt nữa lại biến sắc, thua quá thảm.
Chân Ngọc cười hì hì nói: “Chủ trì tối nay chế cao lê cho tốt nha!”
Lão hòa thượng đột nhiên ăn vạ, quay đầu nói: “Không chế.”
”Nhưng người rõ ràng đồng ý, hơn nữa có chơi có chịu, thế này?” Chân Ngọc
không dám tin nhìn lão hòa thượng, người xuất gia cũng có thể lật lọng
sao?
Lão hòa thượng thong thả ung dung nói: “Đồng ý cái gì? Người nào nghe thấy?”
Vương Chính Khanh cũng ngạc nhiên, nhất thời mở miệng nói: “Vậy chủ trì phải như thế nào, mới bằng lòng chế cao lê đây?”
Lão hòa thượng liếc nhìn Chân Ngọc một cái rồi nói: “Kỳ phổ (sách dạy đánh cờ) của Kỳ vương (vua cờ).”
Thì ra là ủ ấp ý đồ này à? Chân Ngọc thầm đổ mồ hôi, đỡ trán nói: “Chủ trì
à, ta đâu có kỳ phổ của Kỳ vương gì đó? Người làm khó ta rồi.”
Lão hòa thượng không tin, trợn mắt nói: “Chỉ ngươi nhỏ như vậy cô gái,
không có kỳ phổ của Kỳ vương, sao có thể đi được những nước cờ như thế?
Hơn nữa, đi một bước nghĩ mười bước, nữ tử bình thường há có thể làm
được?”
Chân Ngọc cũng trợn mắt, thật lâu sau mới nói: “Kỳ phổ của Kỳ vương quả thật không có, nhưng trong tay cũng có mấy quyển kỳ phổ
tàn cuộc của tiền nhân, nếu chủ trì muốn, thì đưa tới là được.”
”Cứ quyết định như vậy.” Lão hòa thượng mừng rỡ, kỳ phổ của Kỳ vương cái
gì, hắn đã sớm biết không tồn tại ở thế gian rồi, lúc nãy nói như vậy,
chỉ là muốn ép Chân Ngọc lấy bí kíp dạy đánh cờ trong tay ra thôi! Kỳ
phổ tàn cuộc của tiền nhân cái gì đó, đúng là mình thứ mình cần mà!
Vương Chính Khanh cười nói: “Vậy thế này, sáng mai ta cho người cầm sách dạy đánh cờ tới đổi cao lê với chủ trì.”
Hai bên quyết định, Vương Chính Khanh lúc này mới dẫn Chân Ngọc ra khỏi tĩnh thất.
Hai người đi tới đại điện, lại đụng phải đoàn người xông tới trước mặt,
nhất thời dừng bước, lúc này mới thấy rõ là Nhậm Đạt Lương bảo vệ Đường
Diệu Đan tới dâng hương.
Nhậm Đạt Lương hiện đã vinh dự trở thành Lễ Bộ Thị Lang, quan chức mặc dù không bằng Vương Chính Khanh, rốt cuộc cũng vẻ vang rồi.
Mắt thấy là Vương Chính Khanh cùng Chân Ngọc,
Nhậm Đạt Lương tự nhiên vội vàng qua gặp, lại cười nói: “Thủ phụ đại
nhân cũng có lúc rỗi rãnh, sáng sớm đã cùng phu nhân đến miếu Thanh
Phong. Nghe nói lão chủ trì thu trà mùa thu, không lẽ phu nhân là tới để thắng lấy trà thu hay sao?” Câu sau của hắn, cũng là nói với Chân Ngọc.
Chân Ngọc cười lên tiếng: “Chỉ là bị ho, tới xin lão chủ trì cao lê mà thôi.”
Nhậm Đạt Lương vừa nghe, xoay người lại nói với Đường Diệu Đan nói: “Cổ họng Quận chúa ngày gần đây khó chịu, uống những thuốc kia cũng không thấy
hiệu, nếu không cũng hỏi lão chủ trì một lọ cao lê ăn một chút. Cao lê
này nhuận phổi trị ho tốt nhất đấy.”
Đường Diệu Đan thấy Vương
Chính Khanh và Chân Ngọc, vẻ mặt vẫn nhàn nhạt, lúc này nghe được lời
Nhậm Đạt Lương, liền gật gật đầu nói: “Muốn một lọ cũng tốt.”
Kể
từ sau sự kiện am Kim Sa, Đường Diệu Đan cùng Thân thị bất hòa, nay Thân thị được phong hoàng hậu nương nương, trên mặt mặc dù không có thế nào, rốt cuộc vẫn đề phòng Đường Diệu Đan, dùng mọi cách ngăn cản không để
cho nàng gặp Hoàng đế. Đầu năm mồng một, khi trong cung mọi người đoàn
tụ thì Đường Diệu Đan cũng đang trong phủ đơn độc qua ngày này, đêm đó
ăn đồ chiên rán, lại uống rượu say, làm tổn thương cổ họng, đến nay vẫn
chưa khỏi hẳn.
Chân Ngọc liếc thấy Đường Diệu Đan, chuyện lúc
trước rõ ràng hiện về, trong lòng hỗn tạp mọi cảm xúc, nhất thời tim
sôi trào, kiếp trước đó, uổng mình cuồng si với nàng, không ngờ nàng lại độc ác hạ độc hại mình. Khi mất trí nhớ, có chút hận nàng, cho nên nhìn Hồng Tụ không vừa mắt, sau lại đưa Hồng Tụ đi, mới sảng khoái một chút. Đợi đến khi khôi phục trí nhớ, nhớ tới chuyện lúc trước, chỉ cảm thấy
ân oán khó tiêu tan.
Đường Diệu Đan thấy Chân Ngọc nhìn sang, nhất thời chán ghét xoay đầu đi, nói với Nhậm Đạt Lương: “Đi thôi!”
Nhậm Đạt Lương vội chắp tay cáo từ với Vương Chính Khanh cùng Chân Ngọc, ra
khỏi đại điện cùng với Đường Diệu Đan, quay đầu đi tìm lão chủ trì hỏi
cao lê.
Cho đến khi bóng dáng của Đường Diệu Đan biến mất, Chân
Ngọc còn đứng ở tại chỗ, không nói được đối với Đường Diệu Đan là hận
hay là oán.
Vương Chính Khanh yên lặng nhìn Chân Ngọc, cũng không thúc giục nàng, chỉ chờ nàng tự phục hồi lại tinh thần.
Một lúc lâu sau, Chân Ngọc vuốt vuốt ngực, cảm giác tức ngực hơi tan đi,
lúc này mới hỏi Vương Chính Khanh: “Nhậm Đạt Lương thế nào lại đi cùng
Quận chúa
?”
Thế nào, người ta hại chết nàng…nàng còn không
bỏ được nàng, chỉ để ý quan tâm nàng ta ở chung với ai sao? Vương Chính
Khanh nói thầm trong lòng, trong miệng đáp Chân Ngọc: “Vị hôn thê của
Nhậm Đạt Lương mất rồi, giờ đây hắn là thí sinh đắt hàng cho vị trí phu
quân trong kinh thành. Quận chúa đi cùng với hắn, cũng không có gì khác
thường.”
Chân Ngọc ngẩn ra, Đường Diệu Đan sẽ coi trọng Nhậm Đạt Lương sao?
Vương Chính Khanh đột nhiên không nhịn được, lôi kéo Chân Ngọc nói: “Không có chuyện gì quan tâm người khác làm cái gì? Nơi này gió lớn, mau mau trở
về phủ thôi!”
Hai người về phủ, lại có Chân Thạch tới chơi, nhất thời gặp mặt, mọi người nói chút chuyện tiêu thụ ấm tử sa.
Chân Thạch cười nói: “Lại nói, lần trước Ngọc nương nặn ra những ấm tử sa
nhỏ bằng nắm tay kia, được những nhân sĩ thanh đạm yêu thích nhất. Trong kinh đều đang tìm kiếm. Phải để sư phụ chế bình làm ra một lượng lớn ấm Tử sa nhỏ. Đoán chắc năm nay có thể kiếm bộn rồi.”
Vương Chính Khanh cười nói: “Làm rất tốt, đợi đến khi có báo cáo tài chính cuối năm, không thể thiếu một quan chức huynh.”
Chân Thạch không ngờ lại có chuyện tốt này, nhất thời nửa mừng nửa lo, đứng lên nói: “Cám ơn thủ phụ đại nhân!”
Vương Chính Khanh cười một cái nói: “Huynh là đại ca của Ngọc nương, chính là người nhà, chỉ cần làm việc tốt, tự nhiên sẽ có tiền đồ, cần gì đa tạ?”
Nói không chừng, sau này còn trở thành thông gia! Vì tương lai Tiểu Tú Đường, cũng phải lôi kéo họ trước.
Chân Ngọc cũng cười nói: “Đại ca nhanh ngồi xuống, muội coi đại ca như đại
ca ruột, Nguyên Gia Nguyên Phương hai đứa nó, cũng là cháu trai cháu gái ruột, nếu đại ca có sự nghiệp vẻ vang, mặt mũi muội cũng sẽ sáng sủa.”
Chân Thạch vừa mới ngồi xuống, tiếp lời Chân Ngọc: “Nói lời thật lòng, ta
luôn cảm thấy cách làm việc và nói chuyện của Ngọc nương, cùng đệ đệ
Ngọc Lang quá mức giống nhau, với ta mà nói, cũng coi Ngọc nương như
muội muội ruột. Hiện muội phu cùng muội muội có thân phận địa vị như thế này, ta sao không biết xấu hổ mà nhút nhát làm người? Nhất định sẽ làm
việc thật tốt, có tiền đồ, không làm muội phu cùng muội muội mất mặt.”
Chân Ngọc thấy Chân Thạch không cảm kích nàng nữa, mà thực sự coi nàng như
muội muội, trong bụng cũng vui mừng, lần này sống lại, vòng vèo giúp Cửu Giang vương đăng vị, nhìn huynh trưởng một nhà sự hòa thuận, tâm nguyện đã trọn vẹn!
Chân Thạch nghe được mấy ngày nay Chân Ngọc mắc ho
xuân, tất nhiên quan tâm mấy câu, nhất thời sợ Chân Ngọc mệt nhọc, liền
đứng dậy cáo từ.
Tiễn Chân Thạch đi, Chân Ngọc cũng không dám đi gặp tiểu Tú đường, sợ mình truyền bệnh cho bé, chỉ về phòng nghỉ ngơi.
Hồ ma ma hầu hạ Chân Ngọc nằm xuống, liền cùng Lập Hạ nói chuyện ở hành lang.
Lập Hạ lặng lẽ nói: “Nghe nha đầu bên phía lão phu nhân nói, Đại gia sai
người đưa thư tới đây, nói Đại phu nhân lại mang bầu, tính cả thai này,
chính là bốn đứa bé rồi. Trước đây đã sinh hai nhi tử, thai này là nam
hay nữ cũng không sao.”
Hồ ma ma rầu rỉ nói: “Đại gia Nhị gia bên đó nhiều phòng (chỉ thê thiếp), Tam gia tuy là thủ phụ, con nối dõi này lại không vượng, luôn bị người ta nói sau lưng. Tam phu nhân vào phủ
hơn một năm mới mang thai, hôm nay mặc dù sinh ra Đường Nhi, nhưng không có nam đinh luôn làm người sầu lo.”
Lập Hạ nhỏ giọng nói: “Còn
mong đợi Tam phu nhân nhanh chóng mang thai nữa cơ, thời gian này lại bị ho xuân, đợi khỏi ho, cũng cần điều dưỡng thân thể, như vậy chỉ thêm
kéo dài, chỉ sợ xuân hạ cũng đã trôi qua rồi.”
Hồ ma ma còn có
một nỗi lo lắng, lúc này nói: “Tam gia giờ phong quang thêns này, nay
trong phủ chỉ có chính thê, một thiếp thị cũng không có, chỉ có sợ người cố ý nhân cơ hội này nói chuyện ra vào, để Tam gia cưới thiếp, làm cho
Tam phu nhân ngột ngạt. Vợ chồng họ lúc trước ầm ĩ, thật không dễ dàng
gì mới hòa hảo được, còn có việc gì phát sinh nữa cũng khiến người ta
phát rầu.”
Lập Hạ trấn an Hồ ma ma nói: “Ma ma cũng không cần
quá mức lo lắng, con thấy Tam phu nhân không giống như ngày trước, thủ
đoạn khéo léo, cũng là buộc chặt Tam gia rồi. Tam gia thương Tam phu
nhân còn không kịp, sẽ không chủ động cưới thiếp thị.”
”Mong là
như vậy thôi! Chỉ e lòng của nam nhân có nhiều thay đổi.” Hồ ma ma thở
dài một câu, bởi vì nghe thấy bên trong hình như có động tĩnh, vội vén
rèm đi vào hầu hạ.
Bởi vì Chân Ngọc ban đêm ho khan, nên không
cho Vương Chính Khanh ngủ trong phòng, chỉ đẩy hắn đi ngủ thư phòng,
tránh cho ban đêm hai người đều ngủ không ngon.
Vương Chính Khanh một mình ngủ mười ngày, lại có chút không chịu đựng được, tối nay mặc
kệ Chân Ngọc đuổi hắn thế nào, cũng không chịu đi, chỉ bám trong phòng.
Chân Ngọc thở dài nói: “Vừa đến quá nửa đêm, sẽ ho khục khục không ngừng,
ngươi ngủ ở chỗ này, chỉ sợ sẽ bị làm ồn không ngủ được.”
Vương Chính Khanh đi lên kéo đi nàng nói: “Ta tình nguyện!”
Chân Ngọc vội đẩy Vương Chính Khanh, sợ mình một khi khụ, hơi thở phun trên
mặt hắn, sẽ làm cho hắn cũng bị nhiễm ho. Hơn nữa vì bị ho đã lâu, không có kiên nhẫn, hơi chút phiền não, miệng liền nói: “Ngươi tình nguyện,
lại không hỏi ta có tình nguyện không?”
Vương Chính Khanh sững
sờ, lòng nghi ngờ nhất thời nổi lên, nhìn Chân Ngọc không lên tiếng.
Chẳng lẽ nàng còn ghi nhớ chuyện lúc trước, vẫn còn đang lưu luyến Đường Diệu Đan đó? Trước đó còn bình thường, vừa gặp Đường Diệu Đan, trở về
phủ tính tình liền thay đổi, vừa nhìn thấy ta, chính là dáng vẻ không
kiên nhẫn này…
Chân Ngọc lại nói: “Sáng mai còn phải lên
triều sớm đấy, ngươi còn không đi ngủ? Hơn nữa ngươi là thủ phụ đại
nhân, không nghĩ tới triều sự, cả ngày ru rú trong phòng ta làm gì?”
Vương Chính Khanh một lần nữa ngước mắt nhìn Chân Ngọc, trong lòng cũng tức
giận, nhất thời cười lạnh nói: “Sợ ta bám lấy nàng? Cũng được, sẽ để cho nàng đủ yên tĩnh!” Nói xong phẩy tay áo rời đi.
Vương Chính
Khanh mặc dù giận Chân Ngọc, vẫn còn nhớ nàng, sáng sớm ngày hôm sau,
trước khi chuẩn bị vào triều sớm đã tìm ra kỳ phổ tàn cuộc mà Chân Ngọc
để ở thư phòng, phân phó Sử Thiết Thủ cầm theo đổi cao lê với lão trụ
trì miếu Thanh Phong.
Sử Thiết Thủ lĩnh mệnh, khi giục ngựa đến
miếu Thanh Phong thì lại thấy sơn môn đã mở, sớm có khách hành hương tới dâng hương rồi.
Lão hòa thượng thấy Sử Thiết Thủ, nhận lấy kỳ
phổ nhìn một chút, quả nhiên là tiền nhân tàn cuộc, nhất thời vui vẻ ra
mặt nói: “Đã chế cao lê cả đêm, có điều thời gian ngắn, chỉ chế được hai lọ nhỏ, một lọ phải giữ lại cho Quận chúa, chỉ còn một lọ cho thủ phụ
phu nhân. Nếu là thủ phụ phu nhân còn muốn, mấy ngày nữa lão nạp có được thuốc, cố gắng chế mấy lọ nữa là được.”
Vừa nói chuyện, tiểu hòa thượng đi vào bẩm: “Trụ trì, Quận chúa sai người tới lấy cao lê.”
Lão hòa thượng vừa nghe nói: “Cho mời vào!”
Nhất thời quận chúa Đường Diệu Đann chúa thị vệ bên người Mạnh Lai tiến vào, tự hòa lão hòa thượng cũng sử Thiết Thủ gặp qua.
Sử Thiết Thủ vốn cũng từng làm hộ vệ ở vương phủ, có quen biết Mạnh Lai, hai người gặp mặt, không thể không hàn huyên một phen.
Mạnh Lai vốn là đi theo bên cạnh Cửu Giang vương, Cửu Giang vương đăng vị,
những thị vệ bên cạnh này tự nhiên được phong nhất đẳng thị vệ, muốn trở thành thị vệ trong cung, nhưng Mạnh Lai không biết nghĩ cái gì, chỉ
mong ở lại trong vương phủ bảo vệ Đường Diệu Đan. Thủ lĩnh thị vệ nghĩ
tới phụ thân Mạnh Lai vốn là người phủ Trấn Bắc vương, Mạnh Lai hiện nay nhớ chuyện cũ, muốn đi theo đường Diệu Đan, là người trung nghĩa, cũng
không ép nữa, cho phép hắn đi theo Đường Diệu Đan.
Sử Thiết Thủ cùng Mạnh Lai lấy cao lê, nhất thời cáo từ trụ trì, mỗi người một ngả.
Nơi này chủ trì vào dược phòng, đích thân dọn dẹp ấm sắc thuốc, nhất thời
ngừng tay, cảm thấy kỳ lạ, nhìn xung quanh một lần, lẩm bẩm: “Nhớ là tối hôm qua nấu xong thuốc cao cho vào lọ, lúc đi ra ngoài rõ ràng đã đóng
chặt cửa sổ. Hơn nữa sáng nay gió lớn, cũng không mở cửa sổ, cửa sổ này, là mở lúc nào? Ai, già rồi, trí nhớ không tốt, có lẽ là tiện tay mở ra, lại quên mất đây mà?”
Một nơi khác, Mạnh Lai giục ngựa trở về
vương phủ, đi vào bẩm báo với Đường Diệu Đan: “Dậy sớm lên miếu Thanh
Phong, theo phân phó của Quận chúa, thừa dịp không có người lẻn vào dược phòng, rắc thuốc kia vào trong cao lê, mới lặng lẽ lui ra ngoài. Chờ Sử Thiết Thủ lên núi, thuộc hạ mới xuất hiện, làm bộ như mới vừa lên núi.
Đoán rằng thủ phụ phu nhân lấy được cao lê, sẽ không nghi ngờ, nhất định sẽ uống.”
Thuốc kia vô sắc vô vị, chính là Dược Vương ngự y cũng tra không ra được. Đường Diệu Đan hài lòng, đợi Mạnh Lai đi xuống, nàng ta gỡ trâm trên đầu xuống, cầm đầu nhọn đâm vào bàn nói: “Hoàng hậu
nương nương, Bản Quận chúa càng muốn giết chết Chân Ngọc nương, càng
muốn gả cho Vương Chính Khanh, nếu để cho Vương Chính Khanh không quan
tâm triều sự, khiến cho hoàng huynh phiền não, xem ngươi còn có thể làm
khó dễ được ta?”