Giảo Phụ

Chương 74


Đọc truyện Giảo Phụ – Chương 74

Hôm nay là ngày Tiểu
Tú Đường đầy tháng, mọi người Vương gia loay hoay xoay quanh, hiện nay
Vương Chính Khanh là thủ phủ Nội Các, quyền cao chức trọng, tân khách
tới tiệc rượu đầy tháng của Tiểu Tú Đường nối liền không dứt. Chỉ là ba
người con dâu của Vương gia, hai người thì theo phu quân nhậm chức ở bên ngoài, Chân Ngọc lại mới ra tháng không thể lo việc, Ninh lão phu nhân
không thể làm gì khác hơn là tự mình quản lý, nhất thời loay hoay chân
không chạm đất. May mà có Vương Chính Dao tới đây giúp tiếp đãi tân
khách, Ninh lão phu nhân mới có thời gian để thở.

Nhất thời Vương Chính Khanh và Chân Ngọc ôm Tiểu Tú Đường ra ngoài, chúng phu nhân vây
lại, đều chậc chậc tán dương: “Bộ dạng xinh đẹp quá, tương lai lớn lên,
chỉ sợ ở mê chết người.”

Vương Chính Dao chen tới nói: “Đều nói nó giống cô cô này, mọi người xem một chút giống hay không?”

Mọi người nhìn kỹ họ mấy lần, cười nói: “Quả nhiên có chút giống. Dao nương tử chính là mỹ nhân, năm đó lang quân Tăng gia chết mê, không dễ dàng
gì mới lấy được về phủ .Giờ oa nhi giống cô cô, sau khi lớn lên, cổng
Vương gia chỉ sợ ở bị đạp nát mất.”

Chân Ngọc khẽ mỉm cười, oa nhi nhà ta là đã địnhgả cho Chân Nguyên Gia, chuyện cổng bị đạp nát, tất nhiên sẽ không xảy ra.

Vương Chính Dao lại hưng phấn, nói đùa với Chân Ngọc: “Tẩu tẩu, không bằng
chúng ta thân càng thêm thân. Tẩu xem Đại Lang nhà muội lớn hơn Đường
Nhi nửa tuổi, tuổi vừa hợp, kết thông gia từ bé có được không?”

Chân Ngọc còn chưa có đáp, Vương Chính Khanh mở miệng nói trước: “Không tốt. Con ta mới đầy tháng, các người liền muốn cướp nó từ tay chúng ta, đừng mơ tưởng!”

Vương Chính Dao cười nói: “Tam ca, ca sao lại nói như vậy chứ? Đây là đính hôn, không phải cướp cô dâu có được không? Vả lại
bây giờ định, không phải còn phải chờ oa nhi lớn lên, sau khi cập kê mới tới đón dâu mà? Cũng không phải là cưới ngay bây giờ.” Nói xong thì
cười.

Quý thị đã lên phía trước nói: “Không phải nói gả Đường Nhi cho Nhị Lang nhà ta sao?”

“Lúc nào thì nói?” Vương Chính Dao ngạc nhiên nói: “Đính hôn cho Đường Nhi rồi sao?”

Chân Ngọc cười nói: “Mọi người đừng nghe Thế tử phu nhân nói lung tung? Lúc
đó chỉ nói đùa, Thị lang phu nhân còn nói muốn chỉ phúc vi hôn! Đúng
rồi, Thị lang phu nhân cũng lâm bồn rồi đi? Tháng này ở cữ, cũng quên
hỏi đến việc của nàng ấy.”

Quý thị cười nói: “Có lẽ tháng sau sẽ sinh, bây giờ nàng ấy cũng không dám ra cửa.”


Vừa nói chuyện, lại có người của phủ Thị lang tới tặng quà, nói là Tiền thị không thể ra cửa, bởi vậy chỉ mang quà tặng tới đây. Chân Ngọc thấy
người tới tặng quà chính là ma ma đắc lực bên cạnh Tiền thị, liền gọi
lại hỏi “Phu nhân nhà ngươi như thế nào rồi?”

Ma ma này thấy Chân Ngọc tự mình hỏi, liền kính cẩn đáp: “Phu nhân nhà nô tài vẫn ổn, chỉ
là chân bị sưng, đại phu dặn bảo bình thường đi lại nhiều một chút, chỉ
Thị lang gia cũng không dám cho phu nhân ra ngoài, chỉ cho hoạt động
trong phủ. Hôm nay làm ầm muốn tới uống rượu đầy tháng, rốt cuộc bị
người cản lại.”

Chân Ngọc cười nói: “Đợi ta ở cữ xong, khi nào rảnh sẽ tới thăm nàng ấy.” Nói rồi cho người tiễn ma ma ra ngoài.

Vương Chính Khanh nhìn ở trong mắt, âm thầm vui mừng, Ngọc nương chịu cùng
Thế tử phu nhân và Thị Lang phu nhân kết giao, đây cũng là thừa nhận
thân phận địa vị hiện giờ của mình, dần dần thích ứng cuộc sống như thế
rồi.

Chân Ngọc xoay quanh các vị phu nhân, ánh mắt lại đang tìm
Chân Thạch và Kiều thị, nhất thời hỏi “Đại tẩu cùng Nguyên Gia Nguyên
Phương đâu?” Nguyên Gia à, hôm nay nương tử nhà cháu đầy tháng, cháu lại không lên đây chúc mừng?

Hồ ma ma cười nói: “Kiều nương tử bọn họ tới lâu rồi, chỉ là bên cạnh phu nhân chật ních người, họ không chen lên được.”

Chân Ngọc nhất thời cười gọi Kiều thị cùng Nguyên Gia Nguyên Phương, ba
người họ vội vàng tiến lên, đợi thấy rõ Tiểu Tú Đường, Kiều thị kinh
ngạc nói: “Bộ dạng của Đường nương tử như vậy, giống hệt Nguyên Phương
khi còn bé!”

Chân Ngọc nhất thời khom người, ôm Tiểu Tú Đường tới gần Chân Nguyên Phương hơn, so sánh nhìn một chút, cười nói: “Bây giờ
nhìn, cũng có mấy phần giống nhau, ai không biết, còn tưởng rằng hai đứa là tỷ muội.”

Hôm nay người đến chúc mừng, đều là quý phu nhân và nương tử nhà phú quý, Kiều thị xuất thân hàn môn (nghèo khó), nào thấy
qua trường hợp này, may là nàng không luống cuống, nhưng cũng cảm thấy
không xứng, chỉ chờ ở một bên, cũng không vây quanh Chân Ngọc như người
khác, lúc này nghe thấy Chân Ngọc nói, rõ ràng còn giống như ngày trước, coi nàng như đại tẩu mà đối đãi, không khỏi cảm thán: thiện nhân mà
Ngọc nương trồng ngày trước, hôm nay đã kết thiện quả rồi. Nhìn Ngọc
nương, hôm nay đã là thủ phụ phu nhân, hăng hái cỡ nào, vẫn còn nhớ nhân tình lúc trước, coi chúng ta như thân thích, còn đối xử với Nguyên Gia
và Nguyên Phương như vậy, ta còn có lời gì nói sao?

Chân Ngọc để
bà vú ôm Tiểu Tú Đường, nàng kéo Chân Nguyên Gia và Chân Nguyên Phương

giới thiệu với mọi người: “Hai đứa bé này, là chất nhi chất nữ của ta,
nhìn một chút, có phải giống Đường Nhi nhà ta hay không?”

Mọi
người cũng biết Chân Ngọc và Chân Thạch kết bái huynh muội, đối đãi với
Kiều thị như đại tẩu, lúc này thấy thế, tự nhiên muốn nể mặt, cười nói:
”Quả nhiên là một nhà, giống lắm!”

Quý thị thấy Chân Nguyên Gia
tuổi tuy nhỏ, cũng đã có tuấn nhã khí phách, cũng sach sách xưng kỳ,
(các nàng cứ hiểu là có tài đi, ta không biết edit kiểu gì luôn *_*) khi biết được đang đi học ở Vương gia tộc học, việc học không tệ, lại khen
một câu, cười nói: “Đứa nhỏ này rất giống Chân Bảng nhãn trước kia!”

Chân Ngọc gật gật đầu nói: “Cũng giống ta.”

Tiểu Tú Đường dù sao tuổi cũng nhỏ, náo loạn một lát liền ngủ thiếp đi. Chân Ngọc sợ con bị giật mình, liền sai bà vú ôm vào đi ngủ, sau đó nói
chuyện cùng với các vị phu nhân.

Phu nhân Hộ bộ chủ sự Tiền Tiến
Ích Quách thị nói thầm với Chân Ngọc đạo: “Phu nhân nghe nói chưa? Một
vị tiểu đạo cô hầu hạ Thái thượng hoàng, tháng này cũng sinh hạ một đứa
con. Tiểu hoàng tử ra đời mới được mười ngày, hoàng thượng đã phong
vương, ân sủng khác thường.”

Chân Ngọc cười nói: “Thái thượng
hoàng tuổi già có con, đương nhiên yêu thích. Hoàng thượng cần thiết
thuận nước đẩy thuyền, ân sủng vị Tiểu Hoàng đệ này.”

Quách thị
là đại tẩu của Tiền thị, bởi vì Tiền thị thân thết với Chân Ngọc, Quách
thị đương nhiên cũng muốn thân cận với Chân Ngọc. Hai người nhỏ giọng
nói mấy câu, Quách thị lại nói: “Hoàng thượng còn muốn nhận này tiểu
hoàng tử vào cung nuôi dưỡng, sợ người trong đạo quan hầu hạ không tận
tâm. Thái thượng hoàng lại cự tuyệt, nói tiểu hoàng tử ra đời trong đạo
quan, nuôi dưỡng trong đạo quan mới thích hợp.”

Chân Ngọc cười
một tiếng, chuyện hoàng thượng muốn nhận tiểu hoàng đệ vào cung nuôi
dưỡng, chỉ là làm ra vẻ thôi, mà Thái thượng hoàng phương diện đâu rồi,

đâu yên tâm giao tiểu nhi tử cho người khác nuôi dưỡng?

Đường Tập Võ quả thật không tin người khác, tiểu nhi tử mặc dù còn chưa có đầy
tháng, thế nhưng ông đã bắt đầu lo lắng, rất sợ sau khi băng hà, tiểu
nhi tử sẽ bị người bạc đãi.

Đạo cô sinh dưỡng tiểu hoàng tử đạo
hiệu là Pháp Tuệ, từ sau khi sinh, cũng là lo lắng trùng trùng, rất sợ
có người muốn hại mình và nhi tử. Có cung nữ cơ trí nói với Pháp Tuệ:
”Nghe nói Thủ phụ phu nhân mới sinh một nữ nhi, hiện đã đầy tháng. Tuệ
đại sư nếu lo lắng về sau, không bằng bây giờ xin Thái thượng hoàng hạ
chỉ ban hôn, để tiểu hoàng tử cùng nữ nhi của Thủ phụ đại nhân đính ước
từ nhỏ. Có Thủ phụ đại nhân che chở, tiểu hoàng tử tất nhiên có thể bình an lớn lên.”

Pháp Tuệ vừa nghe ánh mắt sáng lên, đương kim hoàng đế toàn dựa vào Vương Chính Khanh giúp đỡ, mới thành công đi lên ngôi
vị hoàng đế, nếu tiểu hoàng tử đính hôn với nữ nhi của Vương Chính
Khanh, ngộ nhỡ Thái Thượng Hoàng chính xác như thế nào, còn có Vương
Chính Khanh che chở mình mẹ con, cũng cso thêm một bảo đảm.

Pháp Tuệ có ý định, tới tối liền cầu kiến Đường Tập Võ, nói ra ý tưởng.

Đường Tập Võ cũng muốn tìm một núi dựa cho tiểu hoàng tử Đường Tấn Trung,
nghe vậy cũng lay động, nhất thời nói: “Nếu muốn cho Vương Chính Khanh
che chở Trung Nhi, tất nhiên không thể bắt ép, còn phải để Vương Chính
Khanh cam tâm tình nguyện mới có thể.”

Dạo gần đây Pháp Tuệ cũng
thám thính được một chút tin tức bên ngoài, bởi vậy nói: “Thế tử phu
nhân và Thị Lang phu nhân gần đây thường xuyên qua lại với Thủ phụ phu
nhân, quan hệ cực tốt, không bằng truyền họ tới đây, để các nàng thuyết
phục Thủ phụ phu nhân. Nếu Thủ phụ phu nhân đồng ý, Thủ phụ đại nhân
cũng sẽ không phản đối. Hơn nữa Trung nhi nay đã phong vương, tương lai
nữ nhi Thủ phụ đại nhân vào phủ, chính là một vương phi, làm sao lại
không chịu?”

Đường Tập Võ cười nhạt, một triều Thiên tử một triều thần, cho dù ông là Thái thượng hoàng, hiện nay muốn như thế nào, cũng
phải nói cho Hoàng đế một tiếng. Bởi vậy nói: “Chuyện như vậy cứ giao
cho Hoàng đế đi làm là xong!”

Chân Ngọc không biết nữ nhi của hắn (nguyên tác đấy ạ) lại được người thương nhớ, thấy tiệc rượu sắp tan,
liền bảo người làm đi coi Tiểu Tú Đường ngủ hay chưa, muốn ôm ra cho các vị phu nhân nhìn một chút.

Nhất thời bà vú ôm Tiểu Tú Đường ra ngoài, cười nói: “Đường nương tử ngủ một giấc, tỉnh lại tính tình dễ chịu hẳn.”

Chúng phu nhân lại trêu chọc Tiểu Tú Đường một phen, lúc này mới dần cáo từ.

Chân Ngọc giữ Kiều thị và Nguyên Gia Nguyên Phương lại, cười nói: “Đại tẩu dừng bước, lát nữa hãy đi.”


Kiều thị liền cười ở lại, giúp đỡ Chân Ngọc tiễn tân khách.

Vương Chính Dao cũng sợ nhi tử trong nhà khóc rống tìm người, nhất thời cũng
cáo từ, cười nói với Kiều thị: “Kiều nương tử nếu rỗi rãnh, tới đây trò
chuyện cùng tẩu tẩu nhà ta nhiều hơn mới phải.” Vương Chính Dao cũng
nhìn rõ, đại ca cùng đại tẩu mình đối đãi với gia đình Chân gia này,
thân thiết khác thường! Trong đó phải có nguyên nhân, mình tất nhiên
cũng không thể bạc đãi bọn họ.

Vương Chính Dao vừa đi, Chân Ngọc ôm Tiểu Tú Đường đặt vào lòng Chân Nguyên Gia nói: “Nào, ôm một chút!”

Chân Nguyên Gia năm nay bảy tuổi rồi, tuổi còn nhỏ, nhưng có lễ có tiết, làm việc khiến người khác ưa thích, lúc này đón lấy ôm Tiểu Tú Đường, vững
vàng ôm bé trong vòng tay, nhỏ giọng cười nói: “Mềm nhũn, giống con mèo
nhỏ cháu nuôi khi còn bé.”

Kiều thị lại sợ Chân Nguyên Gia ôm Tiểu Tú Đường không chắc, chỉ ở bên cạnh khẩn trương nhìn, cười nói: “Để nương bế đi!”

Chân Ngọc một tay kéo Kiều thị nói: “Đại tẩu đừng quá khẩn trương, để Nguyên Gia ôm là được.” Từ nhỏ liền thân cận, bồi dưỡng tình cảm, tương lai
thành thân, mới có thể ân ái.

Kiều thị vẫn là không yên lòng, đứng ngồi không yên .

Chân Ngọc thừa dịp bà vú đứng ở một bên, nhất thời đến gần nói bên tai Chân
Nguyên Gia: “Ôm Đường Nhi cho tốt, nó trưởng thành rồi sẽ gả cho cháu,
làm nương tử của cháu, bây giờ làm cho nó vui vẻ, lớn lên mới có thể
thích cháu.”

Chân Nguyên Gia: “. . . . . .”

Chân Nguyên
Phương lại gần nhìn Tiểu Tú Đường, thấy nàng đang phun bong bóng, liền
nói: “Nha, Đường nương tử phun bong bóng kìa, thật đáng yêu quá!”

Chân Nguyên Gia nghe Chân Nguyên Phương, tự động phiên dịch thành: “Nha, đại tẩu nhà ta phun bong bóng kìa, thật đáng yêu quá!”

Tiểu Tú Đường phun bong bóng một lát, đột nhiên nhăn mặt, “Ừm” một tiếng, tiếp đó, có mùi hôi chua bốc ra.

Chân Nguyên Phương đang lại gần nhìn Tiểu Tú Đường, ngửi phải mùi, trong
giây lát phản ứng kịp, la ầm lên: “Không xong, Đường nương tử tè rồi !”

Chân Nguyên Gia ngơ ngác, tự động phiên dịch lời Chân Nguyên Phương thành “Không xong, đại tẩu nhà ta tè rồi!”

Tiểu Tú Đường cũng không biết, nàng tè một bãi này, đủ để Chân Nguyên Gia
giễu cợt cả đời. Trong nhiều năm về sau, Chân Nguyên Gia nhắc tới đoạn
chuyện cũ này, còn hừ hừ nói: “Một nhóc con, lúc đầy tháng năm đó, còn
tè trong lòng ta đấy! Ta giúp cô cô, cho nàng tiểu tiện đại tiện, thật
không dễ dàng gì nuôi nàng lớn, hôm nay lại trèo lên đầu ta rồi hả?”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.