Giảo Phụ

Chương 6


Đọc truyện Giảo Phụ – Chương 6

Mấy người Hồ ma ma
đứng chờ ở ngoài cửa, loáng thoáng nghe thấy bên trong phòng có tiếng
thì thầm to nhỏ, nhất thời đều lộ ra ý cười.

Lập Hạ cùng Bán Hà cũng nhìn nhau cười một tiếng. Tam phu nhân nỗ lực mấy ngày nay, cuối cùng cũng cùng Tam gia hòa hảo rồi!

Mấy người vừa mới thở phào một hơi, lại đột nhiên nghe thấy “cạch” một
tiếng, có tiếng đồ sứ rơi xuống đất, sau đó là tiếng Vương Chính Khanh
quát mắng, thì không khỏi kinh hãi, không nghĩ ngợi nhiều, đẩy cửa chạy
vào trong.

Chân Ngọc chụp cái đĩa xong, lập tức nhảy lùi lại mấy
bước. Đuôi mắt quét qua, thấy một khối bánh Quế Hoa còn nằm ở trên đầu
Vương Chính Khanh, trán hắn rỉ ra máu. Tuy rằng trong lòng cũng biết
mình quá xúc động nhưng nàng không hề hốt hoảng.

Đợi Vương Chính Khanh gạt khối bánh Quế Hoa trên đầu xuống, quát mắng muốn nhào qua chỗ nàng thì Chân Ngọc chỉ bình tĩnh móc tay áo, đem quyển cô bản ra, ném
qua chỗ hắn nói: “Cho ngươi này, đã được chưa?”

Vương Chính Khanh một tay bắt được quyển cô bản, bước chân cũng chậm lại, vừa bực vừa
vui. Vì quyển cô bản này, bị thương một lần, bị chụp một cái, cũng là
đáng giá rồi!

Chân Ngọc ném quyển cô bản ra xong, lúc này nghĩ
lại mới cảm thấy có chút sợ. Ngay lúc đó Hồ ma ma cùng đám nha hoàn lại
đẩy cửa xông vào, nàng chạy vọt ra, xô mấy người Hồ ma ma sang hai bên,
lao ra ngoài cửa. Quyết định tìm một chỗ lánh nạn trước, chờ Vương Chính Khanh đi rồi nàng mới quay trở về.

Vương Chính Khanh lắc đầu,
gạt gạt mấy miếng bánh Quế Hoa còn sót lại, giũ giũ y phục. Lúc này mới
cẩn thận tránh né mảnh đĩa sứ bị vỡ trên mặt đất, đi ra ngoài cửa, vừa
lúc thấy bóng dáng Chân Ngọc đã chạy xa, cũng không có ý định đuổi theo; chỉ quay đầu lại phân phó Hồ ma ma:

“Chuyện tối nay không được
truyền ra ngoài nửa câu. Chỉ cần nói Tam phu nhân không cẩn thận làm vỡ
cái đĩa là được. Nếu ăn nói lung tung, ta sẽ để hai khối bánh Quế Hoa ở
trên đầu nàng, sau đó phạt quỳ ở trong viện.”

Một lúc sau, Vương Chính Khanh cầm quyển cô bản trong tay trở lại thư phòng.

Thị Thư thấy bộ dạng hắn nhếch nhác, không khỏi giật mình hỏi “Không phải
Tam gia đi tới chỗ của Tam phu nhân sao? Vì sao ngài lại thành ra như
thế này?”

Vương Chính Khanh không trả lời Thị Thư mà chỉ phân phó hắn múc nước tới tắm rửa. Mặt khác lại sốt ruột, không chờ được mở
quyển cô bản ra, kiểm tra kỹ một lượt. diendan Edit: tiểu an nhiThấy cô bản đầy đủ, không thiếu trang nào, lúc này mới thoáng yên tâm.

Lại nói, sau khi Hạ Sơ Liễu trở về phòng của mình, nàng nghĩ tới lời nói

của Vương Chính Khanh thì hết sức hoan hỉ. Chỉ cần Vương Chính Khanh tới gặp nàng thì không lo không bắt được tâm của hắn rồi.

Vì cuộc
náo loạn tối nay, Hạ Sơ Liễu lại tắm rửa thêm một lần. Thay đổi xiêm áo, khẽ kẻ lông mày, điểm một chút son môi, bày ra một bộ dáng thanh tân
thoát tục, muốn một lần đánh bại Vương Chính Khanh cả về thể xác lẫn
tinh thần.

Nàng chờ mòn chờ mỏi, chờ tận tới lúc lớp trang điểm
trên mặt trôi đi hết mà vẫn không thấy bóng dáng của Vương Chính Khanh
đâu. Hạ Sơ Liễu không khỏi sốt ruột kêu Tiểu La: “Ngươi đi hỏi thăm một
chút, xem Tam gia nghỉ ngơi ở nơi nào rồi?”

Tiểu La vội vàng vâng lệnh, sau một hồi quay trở lại nói: “Sau khi Tam gia từ trong viện của
Tam phu nhân ra ngoài thì tới thư phòng rồi. Hiện tại đang ở trong thư
phòng đọc sách!”

Thư phòng này vốn không cho phép thị thiếp tùy
tiện ra vào, nhưng xem ra tối nay, nàng nhất định phải đi một chuyến mới được. Hạ Sơ Liễu chỉ thoáng suy nghĩ đã lập tức hạ quyết tâm; chuẩn bị
kỹ lưỡng lại một chút, liền nhanh chóng rời khỏi tiểu viện bước về hướng thư phòng.

Vương Chính Khanh tắm rửa gội đầu xong, vết thương
trên trán cũng đã được bôi thuốc, cả người thả lỏng ngồi ở trước bàn đọc sách. Hắn phân phó Thị Thư mài mực, cả đêm sao chép cô bản “Trì Thế
Minh Ngôn”. Chép đến chỗ kiến thức tinh diệu thì lại đặt bút xuống đọc
kỹ một lượt, than thở cảm thán một hồi, hớp một ngụm trà nhuận hầu, rồi
lại sao chép tiếp. Vào lúc này, hắn còn nhớ rõ Hạ Sơ Liễu là ai đâu chứ?

Thị Thư mài hết mực, lại tiếp tục chuẩn bị giường chiếu. Vừa làm xong xuôi
thì loáng thoáng nghe thấy bên ngoài có tiếng động. Hắn nhìn Vương Chính Khanh đang sao chép rất nhập tâm thì không dám quấy rầy, rón ra rón rén đi tới cửa bên, đẩy cửa đi ra ngoài. Nhẹ nhàng đóng cửa lại, vừa xoay
người liền thấy Hạ Sơ Liễu cùng nha hoàn Tiểu La đang đứng cách đó không xa, đành phải tiến lên thỉnh an chào hỏi.

Từ lúc Hạ Sơ Liễu bước vào cửa nhà họ Vương, biết được Thị Thư là thân cận hầu hạ Vương Chính
Khanh thì tất nhiên là muốn mua chuộc hắn. Nhưng Thị Thư lại một mực
trung thành, nàng nhiều lần sai Tiểu La kín đáo đưa mấy thứ đồ tốt cho
Thị Thư, cũng đều bị trả lại hết, bất đắc dĩ đành phải từ bỏ ý định.

Đến tận ngày hôm trước, vô tình biết được mẫu thân của Thị Thư cũng làm
việc ở đây, Hạ Sơ Liễu liền quay sang mua chuộc bà. Mẫu thân của Thị Thư thấy có chút lợi lộc, khi gặp hắn đương nhiên cũng giúp nàng nói tốt
vài câu.

Thị Thư hiện giờ thấy Hạ Sơ Liễu, lại nhớ tới lời của mẫu thân, không thể bỏ mặc được liền hỏi: “Di nương có gì dặn dò?”

Hạ Sơ Liễu buồn bã nói: “Có thể dặn dò gì đây? Chẳng phải Tam gia đã nói
là đi tới chỗ của ta sao? Vậy mà tới nửa đêm rồi cũng không thấy bóng
dáng, không biết có phải Tam gia quên mất chuyện này hay không nữa? diendan Edit: tiểu an nhiTa chỉ là có chút lo lắng nên muốn tới đây nhìn Tam gia một chút. Chỉ cần
nhìn thấy Tam gia một lát thôi ta cũng đã yên tâm rồi.” Nói xong liền
vểnh mặt lên nhìn vào cửa thư phòng.

Thị Thư thấy vậy, sao lại không biết tâm tư của Hạ Sơ Liễu chứ?


Hắn nói: “Tam gia đang chép sách, di nương chờ ta đi vào bẩm báo một tiếng
đã.” Nói xong xoay người bước vào phòng thông báo cho Vương Chính Khanh.

Vương Chính Khanh nghe thấy Hạ Sơ Liễu tới đây, lúc này mới nhớ ra mình đã
đồng ý đi qua thăm nàng. Nghĩ tới nàng là do Cửu Giang vương ban thưởng
cho hắn, cũng không nên quá lạnh nhạt, liền phân phó Thị Thư: “Nói với
nàng, tối mai ta sẽ qua đó.”

Vẻ mặt Thị Thư khó xử nói: “Tam gia, Hạ di nương nói muốn nhìn ngài một lát mới có thể yên tâm quay về.”

Vương Chính Khanh lật sang trang mới, đang định mở miệng nói chuyện lại thấy
bên trong sách rơi ra một thẻ đánh dấu trang. Trên thẻ đánh dấu có đề
một câu thơ, liền nhặt lên xem thử. Hắn đột nhiên giật mình, khép cuốn
sách lại, xoay người đi tới giá sách lấy ra một quyển sách. Lật tới một
trang trong đó, nhìn lời phê ghi trên mép sách, rồi so sánh với bút tích câu thơ đề trên thẻ đánh dấu.

Hắn gọi Thị Thư lại gần rồi hỏi:
“Ngươi nhìn một chút xem, lời phê trên sách này rất giống với bút tích
câu thơ trên thẻ phải không?”

“Bẩm Tam gia, kiểu chữ giống nhau như đúc, nhất định là do một người viết.” Thị Thư cực kỳ chắc chắn trả lời.

“Xem ra cũng không phải là ta hoa mắt.”

Vương Chính Khanh nắm chặt thẻ đánh dấu trang trong tay, lẩm bẩm nói: “Nếu
đây là thẻ đánh dấu của hắn thì có lẽ hắn đã xem qua quyển sách này rồi. Nhưng vì sao đồ của hắn lại lưu lạc ở bên ngoài, để cho người khác
chiếm mất tiện nghi, lấy đi quyển cô bản quý giá này.”

Thị Thư có chút khó hiểu, lên tiếng hỏi “Tam gia nói tới ai vậy?”

Vương Chính Khanh đáp: “Chân Bảng nhãn.”

Thị Thư cũng biết việc Chân Ngọc đột ngột chết vì bệnh khiến Vương Chính Khanh rất thương cảm, bèn khuyên nhủ vài câu:

“Tam gia, người nào cũng có số mệnh. Chân Bảng nhãn tuổi thọ chỉ được như
thế, âu cũng là do vận mệnh bạc bẽo. Tam gia nên nén bi thương.”

Vương Chính Khanh gật đầu một cái, đưa tay lên vuốt thẻ đánh dấu trang, nhẹ
nhàng nói: “Chữ thật đẹp! Lại nhớ tới trước kia, nếu không phải hắn
không chịu thua kém, cứ một mực ganh đua tới mức bệnh không dậy nổi, thì đã không ra đi lặng lẽ như vậy rồi.”

Hạ Sơ Liễu ở bên ngoài đợi
thật lâu cũng không thấy Thị Thư đi ra ngoài, buồn bực cắn cắn môi, kiên quyết hạ quyết tâm, đưa tay đẩy cửa một mạch tiến vào.

Đúng lúc

này, Chân Ngọc đang nằm ở trên giường nghe Hồ ma ma nói chuyện, thỉnh
thoảng hỏi chen vào một câu “Tam gia không nổi giận với mọi người sao?
Cứ như vậy cầm sách mà đi thôi hả?”

Hồ ma ma nói: “Vẻ mặt của Tam gia rất giận dữ nhưng không có hành động gì cả. Quả thực là chỉ cầm
cuốn sách mà rời đi thôi. Tam phu nhân, rốt cuộc vì sao ngài lại cầm cái đĩa đập Tam gia chứ?”

Aiz, mặc dù ngày trước Tam phu nhân cũng
thường xuyên náo loạn, nhưng từ khi nào lại dám động thủ như thế này?
Hôm nay thật hay, tự nhiên lại đánh Tam gia, thực khiến cho người ta
buồn lòng mà!

Chân Ngọc chỉnh lại cái gối cho thoải mái, mở miệng đáp: “Lúc ấy bộ dạng hắn thực sự là muốn bị đánh đòn, ta nhịn không
được liền động thủ.”

Hồ ma ma: “. . . . . .”

Chân Ngọc
đang nói chuyện, đột nhiên sắc mặt biến đổi, ngồi bật dậy, đi quanh
phòng tìm tới tìm lui, mà vẫn không tìm được tấm thẻ đánh dấu trang mới
viết, không khỏi “a” một tiếng, thầm nghĩ: nguy rồi, nguy rồi!

Mấy ngày này trọng sinh tới đây, nàng học cách viết kiểu chữ của Chân Ngọc nương trước kia, nhìn cũng tương đối giống.diendan Edit: tiểu an nhi Qua một đoạn thời gian, thì có thể bắt chước được toàn bộ kiểu chữ của
Chân Ngọc nương, đến lúc cần viết thứ gì đó, cũng không ai có thể nhìn
ra sơ hở gì.

Ngày đó, nhìn thấy thẻ đánh dấu trang ở trong cô
bản rơi ra, không biết ma xui quỷ khiến thế nào nàng lại dùng cách viết
chữ quen thuộc của mình đề lên đó một câu thơ. Lúc ấy đề thơ xong lại
không hủy thẻ đánh dấu luôn, chỉ kẹp vào trong sách. Bây giờ tấm thẻ
không có ở đây thì nhất định là vẫn kẹp trong quyển cô bản đó rồi.

Vương Chính Khanh sao chép cô bản thì chắc chắn sẽ thấy tấm thẻ đánh dấu kia, đến lúc đó mình phải giải thích như thế nào đây?

Không được, bằng mọi cách phải lấy lại tấm thẻ đánh dấu trang mới được.

“Ma ma, ta muốn đi thư phòng một chuyến.”

Chân Ngọc suy nghĩ một hồi lâu, quay sang Hồ ma ma nói: “Tối nay ta ra tay
đánh Tam gia, đều là ta không đúng, cần phải đi qua đó để tạ lỗi, nếu
không ta không ngủ được!”

“Tam phu nhân có thể nghĩ được như vậy thật tốt quá.”

Hồ ma ma vừa nghe Chân Ngọc nguyện ý đi tạ lỗi thì hết sức vui mừng, lập
tức đi tìm xiêm áo thay cho Chân Ngọc, sau đó lại thầm thì dặn dò:

“Thư phòng thanh tĩnh, Tam phu nhân có thể cùng Tam gia ở thư phòng an giấc, không cần trở về phòng đâu.”

“Ừm, ma ma giúp ta tìm chiếc áo ngực khêu gợi nhất, chất liệu mỏng manh
xuyên thấu một chút. Eo phải bó thật nhỏ, ngực thì phải phình ra mới
được.” Chân Ngọc dựa theo hình mẫu nữ nhân mình yêu thích mà miêu tả cho Hồ ma ma nghe, muốn Hồ ma ma chọn trang phục cho nàng trở thành nữ nhân như vậy.

Hồ ma ma càng nghe lại càng cảm thấy có cái gì không
đúng, ngăn lại lời nói của Chân Ngọc: “Tam phu nhân, trang phục mà ngài

nói, là trang phục của đám ca cơ, không phải là trang phục dành cho các
phu nhân.” Nói xong còn nghi hoặc quan sát Chân Ngọc.

Chân Ngọc
ngẩn ra, lập tức nói: “Ngày nào ta cũng mặc như một phu nhân mà Tam gia
cũng có thích đâu! Bây giờ đổi sang kiểu trang phục khác, nói không
chừng hắn lại thích nha!”

Hồ ma ma nghĩ thấy cũng phải, liền quyết định giúp Chân Ngọc sửa soạn thay đổi trang phục.

Sau đó một lúc, Hồ ma ma liền theo Chân Ngọc đi đến trước cửa thư phòng của Vương Chính Khanh.

Bên trong thư phòng, Hạ Sơ Liễu hướng về phía Vương Chính Khanh bày tỏ nỗi
lòng, nức nở nói: “Thiếp tới Vương gia mấy ngày nay, chỉ gặp được Tam
gia có ba lần. diendan Edit: tiểu an nhiLần thứ ba còn ở trong phòng của phu nhân nữa. Nếu Tam gia không thích thiếp thì để cho thiếp quay lại vương phủ thôi.”

Vương Chính Khanh thở dài một tiếng nói: “Hạ di nương suy nghĩ nhiều rồi.
Thật sự là do Chân Bảng nhãn vừa mới mất, trong lòng ta có chút khó
chịu. Muốn giữ mình trong sạch mấy ngày, nên có chút lạnh nhạt, không để ý tới các nàng.”

Thị Thư ở bên cạnh dọn dẹp sách bút, nghe thấy
vậy thì nhủ thầm: Chẳng lẽ Tam gia vì Chân Bảng nhãn mà thủ tiết sao?
Người khác không biết còn tưởng rằng Tam gia mới mất thê thiếp ấy chứ.

Hạ Sơ Liễu đang muốn mở miệng nói tiếp lại thấy Thị Thư vẫn chưa lui ra,
cũng không tiện nhiều lời, chỉ dùng đôi mắt đẫm lệ ủy khuất nhìn Vương
Chính Khanh, bộ dạng hết sức điềm đạm đáng yêu.

Vương Chính Khanh tính toán một chút, Chân Ngọc đã mất qua bảy ngày rồi. Hắn giữ gìn
trong sạch mấy ngày nay, cũng coi như không phụ lòng Chân Ngọc đi. Nghĩ
vậy lại nhìn tới Hạ Sơ Liễu, cũng có chút động lòng, liền phất tay ý bảo Thị Thư lui ra.

“Khi nãy nàng bị Ngọc nương cào ở chỗ nào? Để ta xem thử một chút!” Vương Chính Khanh đưa tay ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn
của Hạ Sơ Liễu, dịu dàng hỏi.

Trái tim Hạ Sơ Liễu kêu “thình
thịch”, nhảy loạn bên trong lồng ngực. Hai gò má ửng đỏ, đang định tố
cáo Chân Ngọc xoa ngực của nàng, nhưng cuối cùng vẫn không nói ra miệng, chỉ xấu hổ liếc Vương Chính Khanh một cái.

Vương Chính Khanh
duỗi một bàn tay, nắm nhẹ bầu ngực đầy đặn của Hạ Sơ Liễu, mắt nhìn vào
bên trong cổ áo của nàng, “Có phải là cào vào chỗ này hay không? Ta giúp nàng thổi một chút nhé.”

Hạ Sơ Liễu thuận thế ngã vào trong ngực Vương Chính Khanh, mặc hắn tùy ý kéo vạt áo ra.

Mỹ nhân trong lòng, hương thơm tràn đầy, Vương Chính Khanh xuân tình lai
láng, một tay dò xét đi xuống, đôi môi cũng lại gần làn môi thơm của mỹ
nhân, tình ý dạt dào.

Hơi thở nóng bỏng của Vương Chính Khanh vừa lướt nhẹ trên làn môi cũng đủ khiến toàn thân Hạ Sơ Liễu trở nên tê
dại. Môi mọng khẽ mở, chỉ chờ Vương Chính Khanh tới hái.

Đúng lúc đang nồng tình mật ý, hai môi khó khăn lắm mới chạm được vào nhau thì
đột nhiên cửa bị mở tung ra. Chân Ngọc âm thầm gào trong lòng: “Vương
Chính Khanh, ngươi thử động vào nữ nhân của ta xem?”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.