Giảo Phụ

Chương 4


Đọc truyện Giảo Phụ – Chương 4

Tiểu viện của Hạ Sơ Liễu cách chính viện của Ninh lão phu nhân tương đối gần nên tới đó rất nhanh.

Chân Ngọc ngồi bên cạnh Ninh lão phu nhân, nhìn Hạ Sơ Liễu nhẹ nhàng hành lễ thỉnh an với bà, đầu lông mày không khỏi nhíu lại.

Ở kiếp trước, do ảnh hưởng của thời tiết, Chân Ngọc có bị ốm một thời
gian, nhưng không tới nỗi mất mạng. Lúc đó luôn có Hạ Sơ Liễu ở bên cạnh hầu hạ chăm sóc rất chu đáo. Cửu Giang vương còn muốn đem nàng thưởng
cho Chân Ngọc. diendan.com Edit: tiểu an nhiChẳng qua khi đó Chân Ngọc một lòng một dạ muốn dốc sức mưu đồ việc lớn giúp Cửu Giang vương nên không quá để ý tới nữ sắc.

Chân Ngọc chỉ mong khi đại sự thành công, được phong quan ban thưởng, áo gấm vẻ vang về nhà lấy vợ sinh con. Đối với sự dụ hoặc của mỹ nhân, mặc dù
cũng có chút động tâm nhưng cuối cùng vẫn uyển chuyển cự tuyệt.

Nhưng mỹ nhân này cũng khá kiên trì; hai năm sau, khi Chân Ngọc ở vương phủ
lại bị bệnh một lần nữa thì nàng luôn túc trực ở bên giường, còn đau
lòng chảy nước mắt. Khi đó Chân Ngọc đã nghĩ, nếu bệnh tình chuyển biến
tốt thì nhất định sẽ thu nạp nàng, cho nàng một danh phận chính thức.

Nhưng hôm nay lại thấy nàng xuất hiện ở Vương gia, lại còn trở thành nữ nhân của Vương Chính Khanh.

Chân Ngọc cảm thấy hết sức buồn bực. Ngươi được đấy Vương Chính Khanh, không chỉ cướp công lao lão tử mà còn đoạt nữ nhân của lão tử nữa! Vương
Chính Khanh, lão tử nhất định không để yên cho ngươi!

Kể ra kiếp
trước mình cũng ngu, tại sao cứ phải tâm tâm niệm niệm khi nào công
thành danh toại mới cưới vợ nạp thiếp cơ chứ? Đáng lẽ phải tranh thủ
hưởng dụng mỹ nhân mới phải nha! Nếu thế thì Vương Chính Khanh đã không
còn cơ hội chiếm lấy tiện nghi này của mình rồi.

Chân Ngọc càng nghĩ càng ảo não, không hiểu sao lại cảm thấy có một cái mũ xanh* đang bay lơ lửng ở trên đầu mình.

(*mũ xanh: ám chỉ việc bị cắm sừng)

Hạ Sơ Liễu ở trong Vương gia nhiều ngày như vậy, nhưng đây lại là lần đầu
tiên nhìn thấy Chân Ngọc. Vừa mới ngẩng đầu đã thấy Chân Ngọc nhìn nàng
chằm chằm; ánh mắt cực kỳ cổ quái, không khỏi rùng mình một cái, nhắm
mắt cố gắng hướng về phía Chân Ngọc thỉnh an chào hỏi.

Hồ ma ma đứng ở đằng sau Chân Ngọc, thấy Hạ Sơ Liễu có chút luống cuống, liền lặng lẽ giật nhẹ ống tay áo của nàng.

Tam phu nhân ơi Tam phu nhân, chính ngài muốn giả bộ hiền huệ, kiên quyết
muốn tới đây thỉnh an, lại còn cứng rắn muốn cho mỹ nhân một danh phận.
Không ai ép buộc ngài phải làm như vậy mà, bây giờ mỹ nhân cũng đã gọi
tới, ngài lại bày ra bộ dạng buồn bực này. Lão phu nhân nhìn thấy thì
chẳng phải sẽ càng thêm không vui hay sao?

Chân Ngọc bị Hồ ma ma

lôi lôi kéo kéo một hồi mới thoáng hoàn hồn. Má ơi, lão tử đã không còn
là Chân Ngọc khi xưa nữa, mà là thê tử Chân thị của Vương Chính Khanh
rồi.

Thân là chính thê của Vương Chính Khanh, công lao của hắn
tất nhiên lão tử cũng có một nửa. Mà mỹ nhân của hắn, hắc hắc, đương
nhiên lão tử cũng phải được hưởng một phần nha.

Thật ra thì, hiện nay lão tử không cần phải động não động óc suy nghĩ, mỗi ngày chỉ cần
ăn ngon mặc đẹp, ngủ đủ giấc. Nuôi dưỡng bản thân trắng trẻo mập mạp,
thản nhiên ngồi hưởng những thứ của Vương Chính Khanh là được rồi! Mỹ
nhân của Vương Chính Khanh thì cũng coi như là mỹ nhân của lão tử đây. diendan.com Edit: tiểu an nhiLão tử cần gì phải tức giận cơ chứ?

Chân Ngọc nghĩ thông suốt, sắc mặt có chút hưng phấn, nhìn Hạ Sơ Liễu rồi
nói: “Mau ngồi xuống, không cần đa lễ.” Vừa nói vừa chỉ chỉ cái ghế ở
bên dưới.

Hạ Sơ Liễu trộm liếc nhìn Ninh lão phu nhân một chút,
thấy bà không có biểu hiện gì thì làm theo lời Chân Ngọc, đi sang bên
trái ngồi xuống ghế.

Qua được một lúc, Chu Hàm Xảo cũng tới.

Chân Ngọc qua lời kể của Hồ ma ma mới biết, Chu Hàm Xảo vốn là nha hoàn của
Ninh lão phu nhân. Tướng mạo xinh đẹp, tính tình lại dịu dàng nhu thuận, cũng là một nữ tử hiếm có. Ninh lão phu nhân sợ nha hoàn bên cạnh Vương Chính Khanh hầu hạ không được chu đáo, liền để Chu Hàm Xảo qua làm nha
hoàn của hắn.

Diện mạo Chu Hàm Xảo đẹp đẽ, tư thái lại mê người, thân hình thon thả với cái mông đầy đặn. Ai nhìn vào cũng thấy Chu Hàm
Xảo rất có tướng sinh đẻ.

Ninh lão phu nhân cũng có dự tính để
Vương Chính Khanh nạp Chu Hàm Xảo làm thiếp, nhưng suốt một năm Chân
Ngọc nương ở trong phủ gây ra không biết bao nhiêu náo loạn. Không ốm
đau bệnh tật thì lại gặp tai nạn bị thương, thành ra chuyện nạp thêm di
nương cũng theo đó mà bỏ qua.

Hôm nay Chân Ngọc lại chủ động mở
miệng, muốn cho Hạ Sơ Liễu cùng Chu Hàm Xảo làm di nương. Điều này đương nhiên Ninh lão phu nhân không có lý do gì mà phản đối.

Chân Ngọc thấy bộ dạng Chu Hàm Xảo diễm lệ không thua gì Hạ Sơ Liễu, trong lòng không khỏi hớn hở vui mừng.

Nữ nhân của Vương Chính Khanh cũng chính là nữ nhân của lão tử. Hiển nhiên nha hoàn thông phòng xinh đẹp này của Vương Chính Khanh lão tử cũng
được hưởng một nửa rồi. Chậc chậc, xem ra lão tử cũng không quá thua
thiệt nha.


Thấy mọi người đã tới đông đủ, Ninh lão phu nhân liền
mở miệng nói: “Ngọc nương hiền huệ, muốn để các ngươi trở thành di
nương, đã chọn ngày lành tháng tốt sắp xếp xong xuôi rồi.”

Hạ Sơ Liễu cùng Chu Hàm Xảo nghe xong, vừa mừng vừa sợ, vội vàng đứng dậy đi tới trước mặt Chân Ngọc cảm kích tạ ơn.

Chân Ngọc giơ tay lên nói: “Lại gần đây một chút.”

Đợi hai mỹ nhân đến gần, Chân Ngọc đưa mắt ngắm Chu Hàm Xảo trước. Thấy làn da của nàng trắng mịn, mắt hạnh phong tình, tư thái nhanh nhẹn thì có
chút hài lòng. Sau đó lại nhìn qua Hạ Sơ Liễu, ánh mắt linh động, đôi
môi anh đào đỏ tươi.

Hai người này, mỗi người mỗi vẻ, Chân Ngọc càng nhìn càng cảm thấy vừa ý, tán thưởng nói: “Cả hai đều được, không tệ không tệ!”

Ninh lão phu nhân thấy tính tình Chân Ngọc dường như có chút thay đổi, thầm
nghĩ trong bụng: Chẳng lẽ Ngọc nương biết tiếp tục náo loạn không phải
là một biện pháp tốt nên mới thay đổi tính tình đối xử tốt với mọi
người? Hiện giờ vị Chân Bảng Nhãn gì đó của vương phủ đã chết rồi, ngày
sau nhất định vương gia sẽ càng thêm coi trọng Chính Khanh. Hạ mỹ nhân
này lại là người được vương gia ban thưởng, nên sớm hay muộn cũng phải
cho nàng một danh phận chính thức. Có lẽ Ngọc nương cũng phân biệt được
lợi hại nên quyết định thay đổi, chủ động để Hạ mỹ nhân làm di nương.
Nhưng vừa nâng đỡ Hạ mỹ nhân lại vừa giúp đỡ Chu Hàm Xảo, khiến Chu Hàm
Xảo cảm kích nàng. Chẳng lẽ nàng định để cho Chu Hàm Xảo cùng Hạ Mỹ nhân đấu đá lẫn nhau?

Ninh lão phu nhân đương nhiên có quy tắc riêng
để quản lý thị thiếp, do vậy mà mặc dù Vương Tuyên có vài thị thiếp,
nhưng không ai trong số bọn họ có thể mang thai sinh hạ. diendan.com Edit: tiểu an nhiBà hiển nhiên cũng muốn Chân Ngọc đi theo con đường này, vừa tỏ vẻ tán
thưởng lại vừa mang theo cảnh giác. Việc để bọn họ lên làm di nương cũng không có gì, quan trọng là, mình phải là người duy nhất sinh ra nhi tử.

Hai ngày nay Vương Chính Khanh có công chuyện phải ra khỏi thành. Sau khi
trở về, vừa vào phủ đã nghe thấy Chân Ngọc muốn Hạ Sơ Liễu cùng Chu Hàm
Xảo làm di nương. Cũng đã để cho các nàng kính trà, hơn nữa còn thưởng
cho đồ trang sức, phái một số nha hoàn và ma ma tới hầu hạ các nàng
khiến hắn vô cùng kinh ngạc.

A, có thể hiền huệ như vậy, thực không giống nàng chút nào!

Ninh lão phu nhân nghe nói Vương Chính Khanh đã trở về, liền gọi hắn qua
chính viện của bà nói chuyện. Ninh lão phu nhân còn dặn dò hắn: “Có vẻ

như Ngọc nương đã thay đổi tính tình. Mấy ngày nay cũng rất an phận, mà
thái độ đối với hai vị di nương kia luôn hiền lành ôn hòa. Con cũng nên
tới phòng trò chuyện với nàng một chút đi.”

Vương Chính Khanh vốn hoài nghi không hiểu vì sao Chân Ngọc lại trở nên hiểu chuyện như vậy,
nhưng vừa nghe thấy lời của Ninh lão phu nhân thì lập tức hiểu rõ. Thì
ra là thế, nàng hiền huệ như vậy là vì cái gì? Chẳng phải là khiến cho
hắn tới phòng của nàng hay sao? Trước kia nháo loạn không ngừng, bây giờ cũng biết dụng kế giở thủ đoạn rồi, đúng là không thể xem thường nàng
được.

Hạ Sơ Liễu cũng nghe nói Vương Chính Khanh đã trở lại thì
lập tức tới phòng bếp tự mình làm bánh Quế Hoa. Đặt cẩn thận ở trong hộp đựng thức ăn, định bụng đưa đến chỗ của Chân Ngọc.

Nha hoàn Tiểu La có chút sốt ruột, lôi kéo tay Hạ Sơ Liễu nói: “Di nương, Tam gia đã
trở lại, người nên đưa bánh Quế Hoa tới thư phòng mới phải. Sao lại mang đến chỗ Tam phu nhân chứ?”

Hạ Sơ Liễu nhỏ nhẹ chậm rãi nói: “Tam gia đã quay về, tất nhiên là muốn qua phòng Tam phu nhân ngồi một chút. Thế thì phải đưa tới phòng của Tam phu nhân chứ, đưa đến thư phòng làm
cái gì?”

Tiểu La sờ sờ đầu nói: “Nhưng mỗi lần Tam gia về phủ đều ngồi ở trong thư phòng. Trừ những lúc Tam phu nhân bị bệnh mới tới
phòng của Tam phu nhân hỏi thăm một chút. Hiện giờ Tam phu nhân không ốm đau gì, sao Tam gia có thể qua đó được?”

Hạ Sơ Liễu chọc chọc
cái trán của Tiểu La: “Bây giờ không giống ngày xưa nữa, Tam gia đương
nhiên phải đi qua phòng của Tam phu nhân rồi.” Nói xong liền xách hộp
thức ăn đi ra ngoài.

Tiểu La bỗng giật mình, vội vàng cất bước đuổi theo.

Bên trong phòng, Hồ ma ma đang khuyên Chân Ngọc có thời gian thì nên thêu
thùa may vá, không nên đọc sách quá nhiều, thì đột nhiên nghe thấy nha
hoàn bẩm báo Hạ Sơ Liễu tới đây. Bà không khỏi tức giận, “Trời cũng tối
rồi, nàng tới đây làm cái gì? Hiện giờ nàng nghĩ mình đã là di nương thì muốn tới lúc nào là tới hả?”

“Để cho nàng vào đi!” Chân Ngọc vừa nghe Hạ Sơ Liễu đến hỏi thăm thì nhất thời cảm thấy hứng thú. Nữ nhân
của Vương Chính Khanh tới thăm lão tử, sao lão tử có thể phụ ý tốt của
nàng đây?

Hạ Sơ Liễu bước vào phòng, uyển chuyển thi lễ rồi nhẹ
nhàng nói: “Em có làm một chút bánh Quế Hoa, cố ý mang tới đây để Tam
phu nhân thưởng thức.”

“Ồ!” Chân Ngọc nhìn chằm chằm Hạ Sơ Liễu,
thấy nàng tươi trẻ đầy sức sống thì nhất thời hối hận trong lòng. Sao
kiếp trước mình lại không hưởng dụng nàng để bây giờ Vương Chính Khanh
chiếm được nàng cơ chứ?

Hạ Sơ Liễu thấy Chân Ngọc luôn nở nụ
cười, dáng vẻ hiền hòa nhu thuận, trong lòng cũng âm thầm thở phào nhẹ
nhõm. Đã từng nghe tin đồn về Tam phu nhân bộ dạng hung hãn thích náo
loạn, nhưng mấy ngày nay tiếp xúc lại cảm thấy Tam phu nhân dường như

rất tốt. Ít nhất thì so với những vị thị thiếp của Cửu Giang vương kia
còn thân thiện hơn nhiều.

“Các ngươi lui xuống hết đi, để Hạ di
nương hầu hạ ta là được rồi.” Vốn dĩ Chân Ngọc đang đọc sách, nhưng lại
bỏ quyển sách qua một bên, muốn để cho Hạ Sơ Liễu hầu hạ nàng ăn bánh
Quế Hoa.

Hồ ma ma hung ác trừng Hạ Sơ Liễu một cái, vốn không
muốn lui xuống, nhưng chợt thấy ánh mắt Chân Ngọc liếc qua, suy nghĩ một chút cũng vẫn dẫn mấy nha hoàn đi ra ngoài.

Sau khi Tam phu
nhân khỏi bệnh, tính tình lại thay đổi đi rất nhiều. Mấy ngày nay quản
việc trong phủ hết sức ổn thỏa, khiến lão phu nhân cũng cảm thấy vô cùng hài lòng. Sự thay đổi này của Tam phu nhân thực là chuyện tốt. Hiện giờ nàng muốn cùng Hạ di nương ở một chỗ thì nhất định là có đạo lý của
nàng, thân là nô tỳ trung thành như bà tất nhiên là không thể không nghe theo.

Hạ Sơ Liễu thấy Chân Ngọc cho tất cả ma ma cùng nha hoàn
trong phòng lui xuống, có chút suy đoán: Tam phu nhân muốn nói chuyện
riêng với mình, chẳng lẽ là muốn lôi kéo mình giúp nàng nắm chặt tâm của Tam gia sao?

Hạ Sơ Liễu nghĩ qua nghĩ lại thì nhận định phỏng đoán của mình là đúng, có chút căng thẳng chờ đợi.

Chân Ngọc nhìn Hạ Sơ Liễu mở hộp thức ăn, bưng đĩa bánh Quế Hoa ra. Nàng cầm đũa gắp một miếng bánh Quế Hoa cắn một ngụm, không khỏi tán thưởng:
“Tài nấu nướng của Hạ di nương thật là tốt, điểm tâm này ăn ngọt mà
không ngán, phảng phất có mùi hoa quế, thực không tệ!”

“Phu nhân
thích là tốt rồi!” Hạ Sơ Liễu vội vàng rót ly trà, kiên nhẫn đứng ở bên
cạnh Chân Ngọc. Chỉ chờ nàng ăn xong bánh Quế Hoa thì lập tức dâng trà
lên, hết sức cẩn thận ân cần.

Chân Ngọc ăn điểm tâm, quay đầu
thấy Hạ Sơ Liễu mềm mại, rực rỡ động lòng người, nhất thời có chút động
tâm. Nàng gắp một miếng bánh Quế Hoa đưa tới gần miệng của Hạ Sơ Liễu,
cười nhẹ nói: “Ngươi cũng nếm thử xem!”

Hạ Sơ Liễu cả kinh, cái này, cái này….. Công phu lôi kéo của Tam phu nhân thật sự, thật sự là không giống người thường mà. diendan.com Edit: tiểu an nhiNàng có chút bối rối, nhưng vẫn mở miệng khẽ cắn một miếng. Tới khi nuốt
xuống mới hướng Chân Ngọc nói: “Tạ phu nhân ban thưởng.”

Mỹ nhân
như hoa, giọng nói trong trẻo, khiến người ta động lòng. Chân Ngọc hoàn
toàn quên mất hiện giờ mình đã là một thiếu phụ, bỗng chốc cầm lấy tay
Hạ Sơ Liễu, nhẹ nhàng kéo một cái. Hạ Sơ Liễu đứng không vững, nghiêng
người về phía trước. Chân Ngọc nhân cơ hội vươn cánh tay còn lại ra ôm
lấy vòng eo nhỏ nhắn của Hạ Sơ Liễu. Thoáng một cái đã đem Hạ Sơ Liễu
ngồi ở trên đùi của mình.

Hạ Sơ Liễu lúng túng, ngẩng mặt lên run rẩy gọi: “Phu nhân!”

“Mỹ nhân!” Chân Ngọc cũng run run thốt lên một tiếng. Tay phải đưa lên,
luồn vào trong vạt áo của Hạ Sơ Liễu, nắm lấy nơi đẫy đà, xoa nhẹ. (=.=)


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.