Giảo Phụ

Chương 32: Ban thưởng mỹ nhân


Đọc truyện Giảo Phụ – Chương 32: Ban thưởng mỹ nhân

Tô Băng Hương nghe
thấy có tiếng động, đứng ở chỗ tối nhìn ra, thấy Vương Chính Khanh tới, nhất thời âm thầm kêu không ổn, nếu phủ công chúa náo loạn lên, đây vẫn là chuyện nhỏ, chủ yếu là hiện nay Cửu Giang vương đang trọng dụng
Vương Chính khanh, ngộ nhỡ hắn giận, đầu quân cho Tam vương gia hoặc là
Tứ vương gia, vậy thì xử lí như thế nào? Nếu chân Bảng nhãn còn thì tốt, sẽ không xảy ra chuyện như thế này.

Xảo Nhi sợ Tô Băng Hương
rước họa vào thân, chỉ giữ nàng thật chặt, cực kỳ lo lắng, nhũ nhân, lúc này ngàn vạn lần không thể lên tiếng, không thể hành động thiếu suy
nghĩ. Loại chuyện thế này, vốn nên tránh thật xa, người lại còn ném đá,
trốn chỗ này xem náo nhiệt.

Vương Chính Khanh nghi ngờ, lại thấy ở phía bên kia Chân Ngọc đã cáo lui, còn Cửu Giang vương đang ngẩn người
nhìn ánh trăng, hắn nhất thời hẳn là thở phào một hơi, có lẽ, chỉ là
trùng hợp, cũng không có gì khác?

Kiếp trước Chân Ngọc cũng đã
theo Cửu Giang vương tới phủ công chúa mấy lần, vả lại khi đó cho là
công chúa An Tuệ sẽ là tai họa tiềm ẩn, cũng sai mật thám điều tra một
số chuyện trong phủ công chúa, lại được bản đồ phủ công chúa, về bố cục
trong phủ công chúa, trong lòng đã rõ các nơi ở trong phủ. Nàng lại
không đi ra chỗ sáng kêu nha đầu, chỉ quanh quẩn ở chỗ tối, qua núi giả, đi tới một chỗ chỗ hẻo lánh, ngồi dưới bụi hoa suy nghĩ, vừa chờ dấu
tay trên mặt bớt sưng.

Đợi một lát, nghe được đằng trước truyền
đến tiếng chiêng trống mơ hồ, có lẽ là kịch lại bắt đầu diễn rồi, nhất
thời chuẩn bị đứng lên đi lên phía trước, đột nhiên có tiếng bước chân
truyền đến, nàng xoay người ngồi vào bụi hoa, không nhúc nhích.

Tiếng bước chân dừng lại cách đó không xa, lại có âm thanh của một nam một nữ.

Đôi nam nữ kia ôm ấp cọ xát lẫn nhau, nam tử phát ra tiếng thở gấp, nữ tử
quấn hai chân lên ngang hông nam tử, hai người cách xiêm y nhích tới
nhích lui, cũng là không xích (lõa thể) mà vui.

Đây không phải là gãi không đúng chỗ ngứa sao? Chân Ngọc cảm thấy kinh ngạc, làm đi làm
lại như vậy, có ý gì chứ? Tiếc cho bọn họ còn hào hứng bừng bừng.

Qua một lúc, đôi nam nữ kia hơi ngừng lại, nam tử mở miệng nói: “Thường Nhi tốt, đợi khi có cơ hội, nhất định phải để cho nàng thật thoải mái, hôm
nay lại chỉ có thể tạm thế này thôi.”

Nữ tử ưm một tiếng, mềm mại nói: “Chỉ ngóng trông tương lai sau khi Vương Gia thành đại sự, có thể nhớ cam kết với Thường nhi.”


Nam tử tất nhiên trấn an một phen, tiếp đó lại là một loạt động tác.

Chân Ngọc nghe thấy giọng nói, thầm kinh hãi, nam tử lại là Tứ Vương Gia
Đường Tấn Sơn, nghe giọng nữ tử, cũng là đại nha đầu bên cạnh công chúa
An Tuệ tên là LụcThường.

Đường Tấn Sơn xoa bóp Lục Thường một
phen, thấy nàng mềm nhũn, liền ôm lấy, để nàng dựa vào ngực mình, nhỏ
giọng nói: ” Thời gian này hoàng muội hình như hơi buồn bực, xảy ra
chuyện gì vậy?”

Lục Thường dụi dụi trong ngực Đường Tấn Sơn, ngửa mặt lên cọ xát cằm hắn, mới nói: “Ta lén nghe được công chúa nói chuyện cùng mưu sĩ, cũng là bởi vì Chân Bảng nhãn gì đó chết rồi, tâm tình
công chúa mới không tốt !”

Chân Ngọc nghe thấy nhắc tới tên của
nàng, trong lòng giật mình, công chúa An Tuệ không phải luôn làm khó
mình sao? Mình chết rồi, nàng không phải hả giận à, vì sao lại buồn bực?

Đường Tấn Sơn cũng có chút nghi vấn, cười nói: “Chân Bảng nhãn này không thức thời, hoàng muội không phải hận không được giết chết hắn sao, hắn chết
không phải hợp ý à, buồn cái gì chứ ?”

Lục Thường nhỏ giọng nói:
“Vấn đề chính là, Chân Bảng nhãn này vốn là công chúa sai người giết
chết, chỉ là hắn đã chết rồi, công chúa cảm thấy không thể thu phục hắn, lại để hắn chết như vậy, thật sự không có gì vui, vì vậy không cam
lòng, thời gian này vì thế mà ảo não rất nhiều.”

Đường Tấn Sơn
kinh ngạc, thiếu chút nữa thốt lên, nhất thời nói: “Chân Bảng nhãn không phải bị bệnh chết, mà là hoàng muội sai người giết chết? Hoàng muội
thật là thủ đoạn, chuyện này mưa gió không lọt (không bị lộ).”

Lục Thường nói: “Công chúa sai người gài tai mắt trong phủ Cửu Giang vương, tai mắt này có thủ đoạn, hạ độc mạn tính trong trà sâm mà Chân Bảng
nhãn thường uống, thời gian đó Chân Bảng nhãn còn thường xuyên thức đêm, thường uống trà sâm, độc tính dần dần xâm nhập vào máu, thường cảm thấy mệt mỏi, cái khác thì vẫn bình thường. Đại phu bắt mạch, cũng chỉ cho
là mệt nhọc mà ra, chỉ khuyên hắn tĩnh dưỡng. Không qua bao lâu, Chân
Bảng nhãn nhìn tưởng như quá sức mệt nhọc, bệnh mà chết.”

Chân Ngọc ngồi dưới bụi hoa nghe lời này, thân thể cứng ngắc, đầu óc cũng là”Rầm rầm” vang dội, nghĩ thông suốt vài chuyện.

Kiếp trước lúc mình chết, là An Bình năm thứ hai, Cửu Giang vương lên ngôi
vị hoàng đế năm thứ hai, lúc đó mình nghĩ diệt trừ công chúa An Tuệ,

công chúa An Tuệ làm sao không muốn diệt trừ hắn? Bởi vì ra tay trước
thì chiếm được lợi thế, sai tai mắt hạ độc mạn tính, hại chết mình, lại
tạo thành là bản thân mình vắt óc, ngọn đèn cạn dầu mà chết. Tai mắt kia ẩn núp trong vương phủ ba năm, mình lại không biết gì cả, đúng là sơ
suất.

Về phần kiếp này, công chúa An Tuệ cũng là hành động trước, sai tai mắt hạ độc hại chết mình, tạo ra chuyện mình bởi vì thức đêm mà bị bệnh, bệnh mà chết. Chả trách Nhậm Đạt Lương nhìn ra đầu mối, tra ra trà sâm có vấn đề, chỉ là không tra ra được là ai hạ độc. Hôm nay biết
là công chúa An Tuệ sai thuộc hạ gây nên, đương nhiên muốn trả thù.

Hai đời, đều chết trong tay công chúa An Tuệ, lần này, sao có thể nhịn? Thù này không báo, uổng cho một lần trọng sinh.

Trước bụi hoa, đôi nam nữ lại thân thiết một phen, lúc này mới tách nhau rời đi.

Chân Ngọc xoa đôi chân đã tê dại, chậm rãi ra khỏi bụi hoa, vòng qua sau núi giả, đi về phía đại sảnh.

Đợi nàng vừa đi khuất, Đường Tấn Sơn cùng Lục Thường chui ra từ một góc khác, cùng nhau nhìn phương hướng Chân Ngọc rời đi.

Lục Thường nhịn không được nghi ngờ, hỏi “Vương Gia vì sao phải mượn ta
miệng, cố ý nói cho Chân thị nghe chuyện công chúa hạ độc Chân Bảng
nhãn?”

“Chân thị là sư muội của Chân Bảng nhãn, nghe những lời
này, khẳng định bị kinh sợ, nhất định sẽ nói cho Vương Chính Khanh nghe. Vương Chính Khanh biết chuyện này, làm sao có thể ngồi nhìn? Sẽ muốn
điều tra chân tướng. Đến lúc đó, hắn liền đắc tội hoàng muội rồi. Hắn
đắc tội hoàng muội, cũng chính là Cửu đệ đắc tội hoàng muội. Hoàng muội
bị đắc tội, tự muốn xa lánh Cửu đệ, sẽ tới ủng hộ bên bổn vương. Có
hoàng muội ủng hộ, bổn vương muốn mưu thành đại sự, tự nhiên sẽ dễ dàng
hơn.” Đường Tấn Sơn khó được kiên nhẫn giải thích, lại dặn dò Lục Thường nói: “Hoàng muội một khi có động tĩnh gì, sai người thông báo bổn
vương.”

Lục Thường đáp, nhất thời sợ công chúa An Tuệ tìm, vội cáo biệt với Đường Tấn Sơn, nhanh chóng tiến về tiền sảnh.

Đường Tấn Sơn nhìn bóng dáng Lục Thường rời đi, khóe miệng nhếch lên, trong
nội tâm lại hừ lạnh: chỉ là một nha đầu, lại vọng tưởng trèo cành cao,
muốn làm chủ tử? Một khi thành đại sự, phải diệt trừ đầu tiên, chính là
nha đầu biết được quá nhiều chuyện này.

Chân Ngọc quả nhiên hành
động như Đường Tấn Sơn đoán, từ phủ công chúa trở về Vương gia, liền

theo Vương Chính Khanh vào thư phòng, để hạ nhân lui xuống, nói hết mọi
chuyện nghe được ở dưới bụi hoa cho Vương Chính Khanh nghe.

Nay mình thân là nữ tử, lại không thể tới gần Cửu Giang vương, nếu muốn báo thù, chỉ có thể mượn tay Vương Chính Khanh rồi.

Vương Chính Khanh nghe được chuyện này, kinh ngạc, sau một hồi lâu, lại nói:
“Nay vương gia đại sự chưa thành, nếu vì chuyện Chân Bảng nhãn mà trở
mặt với công chúa An Tuệ, mất đi sự giúp đỡ, chỉ sợ không ổn. Chuyện này trước tiên phải giấu đã, đợi đại sự thành rồi điều tra sau. Huống chi,
Chân Bảng nhãn quan trọng hơn, cũng chẳng qua là một mưu sĩ, công chúa
An Tuệ lại là muội muội của Cửu Giang Vương, Cửu Giang vương là người
muốn làm chuyện lớn, làm sao có thể vì một mưu sĩ đã chết, không tiếc
đắc tội với muội muội mình đây?”

Cái gọi là quan tâm sẽ bị loạn,
khi có chuyện liên quan mình, Chân Ngọc nhất thời liền mất lý trí, lúc
này nghe Vương Chính Khanh phân tích, mới tỉnh táo lại, đúng thế, hiện
nay Cửu Giang vương cần công chúa An Tuệ giúp đỡ, nếu bởi vì một mưu sĩ
đến chết, trở mặt với công chúa An Tuệ, thật sự là ngu không ai bằng.

Mặc dù như thế, suy cho cùng sao có thể cam tâm? Chân Ngọc hít sâu một hơi, nhỏ giọng nói: “Mặc dù không thể trở mặt với công chúa, nhưng cũng nên
tìm ra tai mắt kia, để tránh tai mắt kia hại…thêm người khác.”

Vương Chính Khanh gật đầu nói: “Đây là điều đương nhiên, chỉ là không thể đánh rắn động cỏ, còn phải âm thâm điều tra.”

Vừa nói chuyện, thấy sắc trời cũng không sớm nữa, Chân Ngọc liền ra khỏi thư phòng, đi về phía phòng mình.

Nơi này, Vương Chính Khanh lại mở bộ《 Câu tiên lý 》 mà Chân Ngọc vẽ ở kiếp
trước ra, nhìn về bức họa nói: “Chân Bảng nhãn, ngươi chết thật oan
uổng! Nhưng ngươi yên tâm, cho dù mất bao nhiêu năm, ta cũng sẽ báo thù
cho ngươi, nhất định không thể để người hại ngươi tiêu dao sống trên
đời.”

Bởi vì chuyện này, Chân Ngọc suy tư mấy ngày, lại có chút
buồn buồn, tinh thần rất là không tốt. Không ngờ một ngày kia dậy sớm,
thì có thái giám tới ban chỉ, nói Hoàng đế biết được tam vương giám quốc khổ cực, thần tử đắc lực cũng cực khổ, bởi vì mỗi người thưởng một mỹ
nhân, để các nàng vào phủ hầu hạ các thần tử có công.

Bởi vì
Vương Tuyên và Vương Chính Khanh không trong phủ, Ninh lão phu nhân liền dẫn Chân Ngọc ra nhận chỉ, nhìn thái giám gọi mỹ nhân vào.

Mỹ
nhân chân thành tiến vào, quỳ xuống khấu đầu với Ninh lão phu nhân, lại
quỳ gối đến trước mặt Chân Ngọc khấu đầu, miệng nói bái kiến Tam phu
nhân.

Mỹ nhân tuy là quỳ, nhưng âm thanh kiều mỵ, tư thái yểu điệu, khiến người ta thương tiếc.


Nếu là trước kia, Chân Ngọc tự nhiên cũng sẽ thương tiếc, nhưng hôm nay lại có chút sững sờ.

Mỹ nhân mà hoàng đế thưởng tới, lại là Điền Loan Loan.

Thì ra là Trích Nguyệt Lâu ngày trước hiến một nhóm ca cơ vào cung, Hoàng
đế không trong cung, hoàng hậu Bạch thị liền sai người đến đạo quan bẩm
một tiếng, muốn ý chỉ, mượn chỉ đem mỹ nhân ban thưởng đến các phủ.
Không biết là trùng hợp hay là nguyên nhân khác, lại thưởng Điền Loan
Loan cho Vương Chính Khanh làm thiếp.

Chân Ngọc muốn vỗ trán, có
một số việc không có cách nào thay đổi sao? Nếu là thiếp của Vương Chính Khanh, về sau vẫn đến trong tay Vương Chính Khanh. Nhưng đáng tiếc,
người Điền Loan Loan gặp lúc này, không phải nguyên chủ, mà là mình.

Chân Ngọc tay phải đỡ Điền Loan Loan, tay trái đè ép trên đầu nàng, có lão
tử ở đây, nhất định phải ép nàng gắt gao, không thể để nàng tác quái.

Vương Chính Khanh về phủ thì nghe được chuyện trong cung ban thưởng một vị mỹ nhân, lại là Điền Loan Loan, nhất thời cũng ngây ngẩn cả người.

Nhưng Ninh lão phu nhân lại gọi hắn, dặn bảo: “Nếu là trong cung ban thưởng, cũng
phải nể tình. Thân phận này, cũng không thể thấp hơn Hạ di nương.”

“Vâng!” Vương Chính Khanh đáp.

Ninh lão phu nhân lại nói: “Ngọc nương nay cũng hiền huệ dễ nói chuyện, cũng không có cử chỉ ghen tỵ gì, đã sai người dọn dẹp viện an bài Điền di
nương vào ở. Tối nay con đến phòng Điền di nương nghỉ ngơi, cho nàng
chút mặt mũi!”

Vương Chính Khanh lại “Vâng” một tiếng, lúc này
mới cáo lui ra ngoài. Hắn trong thư phòng trước, gọi một người đi vào,
phân phó: “Truyền tin đi, gọi Chương Phi Bạch về phủ.”

Người tới đáp, lui xuống.

Vương Chính Khanh ngẫm nghĩ chốc lát, lại là tới chỗ Chân Ngọc trước, đẩy cửa vào, thấy Chân Ngọc đọc sách, không nhìn ra hỉ nộ, liền đến ngồi bên
người nàng, nhìn nhìn sắc mặt nàng rồi nói: “Là trong cung ban thưởng,
cũng không phải ta cầu tới, nàng cũng đừng phiền não!”

Lời còn chưa dứt, ngoài mành liền có giọng nha đầu nói: “Tam gia, Điền di nương nghe được ngài trở về, mời ngài qua phòng!”

Chân Ngọc nghe vậy, giơ sách trong tay đập lên đầu Vương Chính Khanh nói: “Đừng quên bản 《 luật pháp giải thích 》 kia.”

Vương Chính Khanh thấy dáng vẻ nàng không giống căm tức, liền cười nói: “Ta đi sang ngồi một chút, liền trở về thư phòng.”

Chân Ngọc híp mắt cười nói: “Ta với ngươi cùng đi là được, coi như là cho mỹ nhân gấp đôi mặt mũi.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.