Giảo Phụ

Chương 26: Hồ điệp vỗ cánh bay


Đọc truyện Giảo Phụ – Chương 26: Hồ điệp vỗ cánh bay

Qua vài ngày, phu
nhân Hộ Bộ Thị Lang Vi Đồng Phủ Tiền thị sai người gửi thiệp tới, mời
Chân Ngọc năm ngày sau tới tham gia hội thưởng hoa.

Tiền thị
hàng năm đều tổ chức hội thưởng hoa, năm nay vốn không có ý định mời
Chân Ngọc, nhưng trong bữa tiệc ở vương phủ lần trước, thấy tính tình
Chân Ngọc không khó chịu như trong truyền thuyết, ngược lại có mấy phần
thẳng thắn, hơn nữa kỳ nghệ xuất chúng, con người phong lưu, liền sinh
lòng yêu thích, còn thêm vương phi rõ ràng là coi trọng Chân Ngọc, nàng
cũng muốn lôi kéo Chân Ngọc, chưa biết chừng, về sau Chân Ngọc sẽ trở
hồng nhân bên cạnh vương phi!

Hồ ma ma thấy thiệp mời thì mừng
rỡ, Chân Ngọc gả vào Vương gia một năm, trừ lần trước Vương Chính Khanh
đưa nàng đi dự yến tiệc ở vương phủ, những bữa tiệc dự qua có thể đếm
được trên đầu ngón tay, phu nhân các phủ tổ chức yến tiệc, dường như
quên gửi thiệp cho Chân Ngọc. Hơn nữa Ninh lão phu nhân không thích Chân Ngọc, Vương Chính Khanh lại không bước vào phòng nàng, đến thăm một
chút chuyện đã khác rồi. Không ngờ lúc này phu nhân Hộ Bộ Thị Lang lại
gửi thiệp tới, bởi vậy một lòng khuyên Chân Ngọc đi dự tiệc.

Chân Ngọc biết, về sau Cửu Giang vương mưu thành đại sự, cũng không thiếu
được sự ủng của Hộ Bộ Thị Lang Vi Đồng Phủ. Tiền thị phu nhân hắn, danh
tiếng cũng cực tốt trong số nữ quyến các phủ, là một người đáng kết
giao. Hiện Tiền thị đưa thiệp tới đây, nàng đương nhiên muốn dự tiệc.

Hồ ma ma thấy nàng dự định đi dự tiệc, liền đề nghị xuất phủ đi chọn vải may xiêm áo, lại làm thêm vài bộ trang sức.

Chân Ngọc cũng biết đồ cưới của nguyên chủ phong phú, hao tốn một chút cũng
không hề gì. Bởi vậy khi ra khỏi cửa, thuận tiện dẫn theo Chu Hàm Xảo và Hạ Sơ Liễu cùng ra ngoài.

Chu Hàm Xảo kích động đến cặp mắt
sáng lên, thân là một di nương, bình thường nào có cơ hội tùy tiện xuất
phủ? Càng đừng nhắc tới đi dạo các cửa hàng gì đó rồi. Hơn nữa nàng mơ
hồ cảm thấy, Tam phu nhân thích nàng hơn Tam gia. Có chủ mẫu thương yêu, trong phủ sẽ không có người dám khi dễ nàng, cả đời này nếu như có con
nữa, cơ bản là hạnh phúc rồi.

Hạ Sơ Liễu cũng cực kỳ hưng phấn,
không dễ dàng gì được ra cửa một chuyến mà! Mấy ngày nay nàng sắp xếp
lại suy nghĩ, cảm thấy, lúc trước hi vọng, cũng chỉ là không lo áo cơm,
cả đời có chỗ dựa vào. Hiện nay đến nhà họ Vương, tuy là không được Tam
gia yêu thích, nhưng được Tam phu nhân cưng chiều, muốn cái gì cho cái
gì, dường như cũng không có gì là không tốt. Vậy thì, nàng nghĩ quá
nhiều làm gì? Hầu hạ Tam phu nhân thật tốt chẳng phải được rồi sao? Về
phần Tam gia thương yêu, có thể tranh thủ đương nhiên là muốn tranh thủ, tranh thủ không được thì thôi vậy. Dù sao Tam phu nhân không đổ, cuộc
sống của nàng đương nhiên cũng sẽ dễ chịu.

Với loại chuyện đi
dạo tiệm trang sức như vậy, Chân Ngọc cũng không phải đặc biệt có hứng
thú, kết quả mỗi lần đến một cửa hàng nào đó, chính là nàng ngồi một bên nhìn, Chu Hàm Xảo và Hạ Sơ Liễu rủ rỉ bàn luận chất vải nào tốt? Đợi
các nàng chọn xong, nàng liền trả bạc.

Đi một vòng, Chân Ngọc
chỉ tùy ý mua hai loại vải, Chu Hàm Xảo và Hạ Sơ Liễu lại thu hoạch
không ít. Về phần chưởng quỹ của mấy cửa hàng, lại âm thầm lẩm bẩm: vị
phu nhân hôm nay tới, tác phong cùng người khác thực bất đồng, dáng vẻ
tướng công dẫn ái thiếp ra cửa mua xiêm áo.

Lại đi dạo một hồi,
Chân Ngọc không chịu được nữa, nữ nhân mua chút đồ phải so sánh thành ra như vậy sao? Rõ ràng tơ lụa chất vải hoa văn không khác nhau lắm, lại
có thể nói ra nhiều thứ như vậy.

Hồ ma ma thấy nàng có chút
không kiên nhẫn, liền nói: “Nếu không, để di nương tự đi dạo, ta cùng
phu nhân lên trà lâu ngồi một chút, một lúc sau tập hợp rồi trở về?”

Chân Ngọc lúc này mới có tinh thần một chút, gật đầu khen hay.

Vì vậy binh chia hai lối, hai vị di nương tiếp tục đi dạo các cửa hàng, Hồ ma ma cùng Chân Ngọc đến quán trà bên trái uống trà.


Đến quán trà, thấy lúc này người cũng không coi là nhiều, cho nên ngồi
xuống phòng riêng gần cửa sổ ở lầu hai, đặt một bình trà xuống, lại ăn
điểm tâm nổi tiếng của quán, Chân Ngọc lúc này mới phát giác ra ngoài
một chuyến cũng không có uổng phí. Nhìn điểm tâm này, vẫn là như trước
đây, vẫn là mùi vị quen thuộc. Nhớ lúc ở kiếp trước, hắn thường tới trà
lâu này uống trà, lúc ấy thường đến bầu bạn cùng hắn, còn có Sử Thiết
Thủ.

Nhớ tới Sử Thiết Thủ, chiếc bánh bao Chân Ngọc gắp thiếu
chút nữa rơi vào cái đĩa, nhất thời đặt đũa xuống, quay sang bên cửa
sổ, nhìn xuống dưới, vừa vặn nhìn thấy một khách trạm gần quán trà,
người làm ném ra một bọc đồ và một đống xiêm áo xám xám đen đen rách
nát, một hán tử y phục nhếch nhác đi ra nhặt bọc đồ lên, xoay người nói
gì đó với người làm, người làm ôm tay trước ngực, dường như cự tuyệt.

Khi ánh mắt Chân Ngọc dừng trên người hán tử y phục nhếch nhác đó, kinh ngạc vô cùng. Đây không phải là Sử Thiết Thủ sao?

Ở kiếp trước, hắn cũng là lúc này đi ngang qua khách trạm, muốn đi qua
quán trà bên này, lại bị người làm ném lầm bọc đồ rách vào chân, người
làm thấy đập lầm người, vội ra ngoài xin lỗi. Khi ấy, Sử Thiết Thủ cũng
đi ra, cúi người nhặt lấy bọc đồ, lại nói với người làm, nói là cho hai
cha con hắn ở một đêm nữa, sáng mai nhất định trả tiền ở khách trạm.

Người làm tự nhiên không chịu, chỉ quát mắng một trận, nói thẳng ra ăn không
uống không hai ngày, nếu để cho hắn ở tiếp, thiên lý bất dung!

Chân Ngọc lúc ấy nghe được khẩu âm Giang Nam của Sử Thiết Thủ, y phục mặc dù nhếch nhác, tướng mạo lại uy vũ, nơi áo thủng lộ ra cánh tay tinh
tráng, trong bụng chỉ kinh ngạc, hán tử như vậy, nhìn ra là biết võ,
không câu nệ thì chỗ nào cũng có thể kiếm miếng cơm ăn, vì sao thành cái bộ dạng này?

Người làm kia vừa mắng, thấy Chân Ngọc không vội
đi, lại vây xem, nhất thời không biết đầu óc vòng vo cái gì, chỉ vào
Chân Ngọc nói với Sử Thiết Thủ: “Ngươi cầu xin ta, không bằng cầu xin vị quý nhân này. Tay áo của quý nhân chỉ cần lọt nhỏ một tí tẹo, cũng đủ
cho ngươi sống cả đời.”

Chân Ngọc nghe đến đó, quát một tiếng
nói: “Đủ rồi!” Nói rồi ném qua cho người làm một khối bạc vụn nói: “Tiền phòng của hắn, ta trả.”

Sử Thiết Thủ sững sờ, nhìn Chân Ngọc,
vội vàng tiến lên nói cám ơn, nhất thời tự báo tính danh quê quán, nói
rằng đợi hắn tìm được thân hữu (bạn bè người thân), tất nhiên sẽ trả lại số tiền kia.

Chân Ngọc quan sát ngôn hành của hắn, cũng không
giống hán tử thô lỗ bình thường, hơn nữa khi nghe đến quê quán, lại là
đồng hương, nhất thời nổi lên lòng tương trợ, liền nói: “Chỗ này có quán trà, sao không lên trà lâu nói chuyện? A Lang muốn tìm thân hữu gì?
Trong kinh thành này ta có quen biết vài người, không chừng có thể giúp A Lang tìm được người.”

Hai người đến trà lâu, Sử Thiết Thủ nói ra tình hình của bản thân.

Thì ra là phụ thân hắn mắc một loại quái bệnh, đi khắp Giang Nam cầu y, lại không chữa được, do có người chỉ điểm, nói muốn chữa loại bệnh này, chỉ sợ phải đến kinh thành cầu y. Hắn suy nghĩ một phen, liền bán phòng ốc ra ngoài, góp đủ tiền, dẫn theo phu thân lên kinh thành. Đến kinh
thành, quả nhiên tìm được một vị danh y, kê đơn thuốc thuốc vào, bệnh
tình của phu thân hắn bắt đầu chuyển biến tốt, chỉ là thời khắc này, bạc của bọn họ lại dùng hết rồi, bởi vì khất nợ tiền phòng khách trạm chưa
trả, người làm ở khách trạm liền muốn đuổi bọn hắn đi, vẫn là thấy phu
thân hắn mang bệnh, không có kéo ra ngoài, chỉ ném bọc đồ của họ ra
ngoài.

Theo như Sử Thiết Thủ nói, hắn muốn tìm một vị đồng hương cùng họ, tên là Sử Văn Điền, muốn mượn bạc của đối phương cần dùng gấp, chỉ là lúc đầu biết được vị đồng hương này làm hộ viện trong vương phủ, nhưng là vương phủ nào thì lại không biết.

Chân Ngọc vừa nghe liền cười, vị Sử Văn Điền này không phải là một hộ viện trong phủ Cửu Giang vương sao?

Sử Thiết Thủ nghe được tin tức của Sử Văn Điền, nhất thời mừng rỡ, đứng lên cảm tạ Chân Ngọc.

Chân Ngọc lại nói: “Văn Điền mấy ngày nay cũng không ở trong vương phủ, ngươi không tìm được hắn đâu.”

Tình cảnh bây giờ của Sử Thiết Thủ đã quẫn bách, nghe thấy vậy liền không khỏi lo lắng.

Chân Ngọc móc bạc đưa cho Sử Thiết Thủ, lại để sau khi hắn chữa khỏi bệnh
cho phụ thân, thì đến vương phủ tìm hắn, nếu ở lại kinh thành, hắn có
thể giúp một tay.


Sử Thiết Thủ vô tình có được cơ hội này, tự
nhiên cảm kích Chân Ngọc đến độ rơi nước mắt. Đợi đến khi phụ thân hắn
chữa khỏi bệnh rồi, liền dẫn phụ thân đến tìm Chân Ngọc và Sử Văn Điền.
Bên cạnh Chân Ngọc đang thiếu người, thấy được Sử Thiết Thủ một thân
giỏi võ nghệ, liền để hắn làm hộ vệ bên người, an bài cho phụ thân hắn
giữ cửa.

Thời gian vài năm như vậy, cũng có người muốn hại Chân
Ngọc, may mà có Sử Thiết Thủ năm lần bảy lượt bảo vệ, mới không xảy ra
chuyện.

Hồ ma ma thấy Chân
Ngọc nhìn ra cửa sổ, bà cũng nhìn xuống, cái nhìn này lại khiến bà giật
mình nói: “Đó không phải là Sử gia lang quân sao? Sao lại tới Kinh
Thành?”

“Ma ma biết hắn sao?” Chân Ngọc vô cùng kinh ngạc hỏi.

Hồ ma ma thấy Chân Ngọc không nhớ rõ Sử Thiết Thủ, liền nói: “Tính ra, hắn cũng có chút qua hệ thân thích với lão gia nhà chúng ta, chỉ là nhà hắn nghèo đi, mấy năm nay cũng không qua lại.”

Chân Ngọc nghe được
lời này, liền nói: “Nhìn dáng vẻ hắn chắc là gặp phải khó khăn, nếu là
thân thích, sao có thể làm như không thấy, nên đi xuống xem một chút!”

Hai người đi xuống lầu, đi tới ngoài cửa khách trạm, vừa đúng lúc nghe thấy Sử Thiết Thủ đang cầu cạnh, nói phụ thân bệnh nặng, hãy cho bọn họ ở
lại một đêm nữa, sáng mai nhất định sẽ tìm bạc tới trả tiền phòng.

Chân Ngọc liếc mắt nhìn Hồ ma ma, nhỏ giọng phân phó bà cầm bạc đưa cho người làm, giúp Sử Thiết Thủ trả tiền phòng.

Sử Thiết Thủ nhất thời đi tới cảm ơn, báo tên họ các loại như năm đó, nói
nhất định sẽ trả số tiền kia, chỉ thấy Chân Ngọc là tiểu nương tử xinh
đẹp, không dám đường đột, nên hỏi tên Hồ ma ma.

Hồ ma ma liền
nói tên họ, cười nói: “Tiểu Lang nhận không ra ta sao? Ta chính là vú
nương của nương tử Chân gia (chỉ Chân Ngọc), lúc trước ở Giang Nam cũng
đã gặp vài lần.” Nói qua chỉ chỉ Chân Ngọc, nói tên Chân Ngọc.

Sử Thiết Thủ vừa nghe, hóa ra là nương tử Chân gia, nếu là lúc trước gặp
mặt, thậm chí có thể xưng huynh gọi muội, chỉ là giờ. . . . . . . Hắn
suy nghĩ một chút, vội vàng tiến lên cảm tạ Chân Ngọc.

Chân Ngọc liền hỏi mấy câu, biết được hắn muốn tìm Sử Văn Điền, nhất thời cười
nói: “Nghe tên này, giống như là một vị hộ viện trong phủ Cửu Giang
vương. Lần trước Tam gia uống say, Vương Gia sai hộ viện đưa Tam gia về
phủ, nghe hạ nhân nhắc tới, hình như chính là cái tên này!”

Sử
Thiết Thủ vừa nghe, vui mừng quá đỗi, chỉ nói đợi tìm được Sử Văn Điền,
có nơi ở cố định rồi, nhất định sẽ tới Vương gia tạ ơn.

Chân
Ngọc lại biết mấy ngày nay Sử Văn Điền không ở trong vương phủ, Sử Thiết Thủ nhất định không tìm được người, bởi vậy cười dặn bảo Hồ ma ma đưa
hai thỏi bạc cho Sử Thiết Thủ dùng gấp, thấy chỗ này cũng không phải nơi nói chuyện, liền nói: “Đợi chữa khỏi bệnh cho cha huynh, tìm được thân
hữu cũng tốt, không tìm được cũng không sao, nhất định phải đến tìm Hồ
ma ma nói một tiếng, đến lúc đó có thể giúp được cho huynh.” Nói xong
dẫn Hồ ma ma đi.

Hồ ma ma thấy Chân Ngọc chịu giúp đỡ người gặp
hoạn nạn, cũng rất là vui mừng, thầm nói Tam phu nhân sống tình cảm hơn
trước kia rồi.

Chân Ngọc nhìn trời còn sớm, đoán hai vị di nương còn chưa có dạo xong, cũng không muốn đợi uổng công, dẫn Hồ ma ma quẹo
vào một thư trai (tiệm sách đó), tiện tay lật xem một ít thoại bản. Vì
thấy trong thư trai này có một quyển thoại bản rất thú vị, liền chăm chú xem.

Hồ ma ma sợ người khác va vào Chân Ngọc, chỉ đứng bên

người nàng trông chừng, nhất thời thấy lại có người đi vào, ngẩng đầu
lên nhìn, không khỏi sững sờ, người tới không phải là Cửu Giang Vương và Tam gia nhà mình mặc thường phục đó sao? Chẳng lẽ, họ cũng tới tìm sách sao?

Vương Chính Khanh ngay lập tức đã nhìn thấy Chân Ngọc và
Hồ ma ma rồi, mắt thấy Hồ ma ma muốn bước lên trước hành lễ, liền khoát
khoát tay, chỉ chỉ thường phục trên người. Hồ ma ma thông minh, liền
không có gọi, chỉ thấp người hành lễ.

Chân Ngọc nhận thấy được
động tĩnh của Hồ ma ma, hơi quay đầu lại, ánh mắt đột nhiên nheo lại,
giơ quyển sách trong tay lên nhào qua chỗ Cửu Giang vương, hô lên: “Mau tránh ra!”

Trong khoảng thời gian điện quang hỏa thạch (cực
nhanh), Cửu Giang vương đã liếc thấy trong góc thư trai có mấy điểm hàn
quang đánh tới hắn, thời gian như vậy, lại có cảm giác tránh không kịp.

Vương Chính Khanh vốn đứng bên cạnh Cửu Giang vương, đột nhiên nghe được
tiếng hô của Chân Ngọc, hắn phản ứng ngay. Một tay kéo Cửu Giang vương
ra, vừa đúng lúc Chân Ngọc nhào tới, toàn lực dùng sách trong tay hất
bay hai mảnh hàn quang, trong đó một mảnh hàn quang sượt qua mép sách,
vẫn còn lực, đã bay tới bụng nàng, trong thời gian nháy mắt kia, Vương
Chính Khanh đã là chắn trước người Chân Ngọc, đỡ thay nàng mảnh hàn
quang kia.

“Người đâu, bắt thích khách!” Tiếng Cửu Giang vương
vừa dứt, một người bộ dạng thư sinh trong thư trai đã vội xông đi ra
ngoài, đảo mắt không thấy bóng dáng.

Đây là một trường ám sát ngẫu nhiên, đáng tiếc sắp thành lại bại.

Ba hàn quang đánh tới Cửu Giang vương, là ba chiếc phi tiêu nhỏ. Vương
Chính Khanh trúng một phi tiêu, mặc dù không đến nỗi trí mạng, nhưng
cũng nhũn chân ngồi dưới đất, đau đến sắc mặt tái nhợt.

Sau đó,
theo như thị vệ nói, thư sinh kia sức lực chưa đủ, là người mới luyện
phi tiêu, Chân Ngọc mới có thể dùng một quyển sách hất bay hai cái phi
tiêu. Còn nói, nếu là phi tiêu này có độc, Vương Chính Khanh đã mất mạng rồi, hoặc là phương hướng phi tiêu này đánh tới lệch một chút nữa,
Vương Chính Khanh sẽ không có đời sau rồi.

Cái phi tiêu đánh úp về phía Vương Chính Khanh, khó khăn chen vào bắp đùi hắn.

Chuyện vừa xảy ra, đã có thị vệ xông vào bảo vệ Cửu Giang vương, có thị vệ
đuổi theo thích khách, có người đi gọi đại phu tới khám cho Vương Chính
Khanh.

Hồ ma ma sợ đến nỗi nói không ra lời, chỉ run run đôi môi sờ Chân Ngọc một lượt, rất sợ nàng bị thương ở chỗ nào đó.

Tới lúc này, trái tim nhỏ của Chân Ngọc mới nhảy loạn lên, cực kỳ sợ. Chỉ
là nàng không để ý tới việc trấn an Hồ ma ma, ngồi xổm xuống đất nhìn
Vương Chính Khanh, giọng nói gấp gáp hỏi “Bị thương chỗ nào rồi, có nguy hiểm không?”

Vương Chính Khanh trấn an Chân Ngọc trước, “Đừng
sợ, không có việc gì!” Nếu không phải Ngọc nương thấy nguy cơ, chỉ sợ
Cửu Giang vương khó thoát khỏi phi tiêu này. Nếu Cửu Giang vương có sơ
xuất, cho mình hay gia tộc Vương thị, chỉ sợ đều không tốt được.

Chân Ngọc thấy Vương Chính Khanh lúc này vẫn trấn an nàng được, lại nghĩ tới việc hắn vừa mới chắn trước người mình, che chở cho mình, trái tim khó
tránh khỏi cảm động, lần đầu tiên cảm thấy, Vương Chính Khanh này, còn
tuấn tú hơn Cửu Giang vương.

Cửu Giang vương nhìn thị vệ lục
soát thư trai, trong bụng lại nhớ lại tình cảnh lúc nãy, càng nghĩ càng
cảm động, Ngọc nương vì ta, thậm chí không màng tính mạng mình. Nếu là
vương phi ở nơi này, nàng chỉ biết sợ hãi thét chói tai, nhất định không biết đi tới giúp đỡ.

Nhưng, Vương Chính Khanh lại nguyện ý bỏ mạng vì Ngọc nương, vì nàng đỡ phi tiêu, chuyện này đến tột cùng…

Đại phu tới rất nhanh, xử lí phi tiêu giữa hai đùi cho Vương Chính Khanh,
băng bó hoàn tất, kê đơn thuốc, dặn bảo Chân Ngọc: “Thuốc này đắp ngoài
da, thuốc này mỗi ngày uống ba gói, thuốc đắp ngoài da mỗi tối sắp ngủ
đổi một lần. Vết thương không được dính nước, chỉ có thể lau người,
không thể tắm rửa.”

Cửu Giang vương vội gọi người đưa Vương
Chính Khanh cùng Chân Ngọc hồi phủ, lệnh nghỉ ngơi thật tốt, đợi thương
thế tốt lên rồi đến vương phủ làm việc.

Trở về Vương gia, Vương
Tuyên và Ninh lão phu nhân nghe chuyện xảy ra, sắc mặt kinh hãi trắng
bệch, khi thấy Vương Chính Khanh không có gì đáng ngại, lúc này mới hơi

thả lỏng, nhất thời thay đối cái nhìn về Chân Ngọc ngược, hôm nay nếu
không phải có nàng, quả thật là đại họa.

Chân Ngọc bỗng nhớ ra hai vị di nương còn ở bên ngoài, nên dặn bảo người đi đón họ về.

Chu Hàm Xảo cùng Hạ Sơ Liễu vừa về phủ, biết được Vương Chính Khanh bị
thương, thiếu chút nữa bị dọa tới mất hồn, vội vàng đi hỏi thăm, lại
tranh nhau muốn hầu hạ Vương Chính Khanh.

Vương Chính Khanh cũng không kiên nhẫn với các nàng, nhìn Chân Ngọc nói: “Ngọc nương hầu hạ ta là được rồi.”

Chân Ngọc vì báo đáp Vương Chính Khanh hôm nay đã ra tay tương trợ, quyết
định mấy ngày nay sẽ đích thân giúp hắn xử lí vết thương, không lợi dụng người, bởi vậy phân phó hạ nhân đưa Vương Chính Khanh tới phòng nàng.

Vương Chính Khanh nhắm hai mắt lại, mặc cho Chân Ngọc an bài, trong lòng chỉ
suy nghĩ chuyện thích khách ngày hôm nay, nhìn bản lĩnh của thích khách
này, không giống như là người Tam vương gia và Tứ Vương Gia phái tới,
giống như là người bình thường đột nhiên có ý định giết quý nhân giải
hận. rồi, chỉ sợ sự kiện thích khách lần này, sẽ dấy lên phong ba trong
kinh thành.

Chân Ngọc lại nhớ lại kiếp trước, sự kiện phi tiêu
này, lại chưa từng xảy ra. Cũng nghĩa là, mình sống lại, một số chuyện
vẫn sẽ xảy ra như cũ, ví như Đường Diệu Đan rơi xuống nước, ví như gặp
Sử Thiết Thủ; nhưng có một số chuyện lại phát sinh biến hóa, ví như Cửu
Giang vương ngày đó không phải đợi trong phủ, mà là ra ngoài đi dạo thư
trai cùng Vương Chính Khanh.

Vương Chính Khanh đắp thuốc, ngủ
thật say, tỉnh dậy, phát hiện trời sắp tối, trong phòng đã thắp đèn,
Chân Ngọc ngồi dưới đèn đọc sách, dáng vẻ hết sức nhã nhặn lịch sự.

Thấy Vương Chính Khanh đã tỉnh, Chân Ngọc vội vàng tiến lên dìu, đỡ hắn xuống giường, đến sau tấm bình phong đi tiểu.

Không biết vì sao, ngay trước mặt Chân Ngọc, Vương Chính Khanh lại thấy xấu
hổ , tự đưa tay vịn bình phong, chỉ để Chân Ngọc đi ra ngoài chờ, đợi
tiểu giải hết sẽ quay lại dìu.

Chân Ngọc chuyển ra sau tấm bình
phong, Vương Chính Khanh đột nhiên cảm thấy trong phòng quá yên tĩnh,
không tiểu giải ra được, không kìm được gọi Chân Ngọc một tiếng: “Ngọc
nương, hát một bài tiểu khúc đi!”

Chân Ngọc ngạc nhiên, tiểu
khúc? Sau khi hỏi được nguyên nhân, nàng thiếu chút nữa cười ngất, nhất
thời hắng giọng ngâm lên một bài thơ.

Đợi Vương Chính Khanh tiểu giải xong, Chân Ngọc dìu hắn nằm lên giường, lau mặt và tay cho hắn, sau đó gọi người bưng cơm tới.

Vương Chính Khanh mặc dù không muốn ăn, mắt thấy Chân Ngọc cầm cái muỗng tới
đút hắn, thịnh tình khó từ chối, chỉ đành dùng nửa chén cháo, nửa bát
canh.

Dùng xong cơm, dọn dẹp xong xuôi, hạ nhân đã lui xuống, Chân Ngọc liền bắt đầu cởi quần lót của Vương Chính Khanh.

Vương Chính Khanh bị thương cũng không phải là tay, nhưng hắn không động thủ, chỉ nhìn mười ngón tay nhỏ nhắn của Chân Ngọc di động giữa đùi hắn.

Quần lót tuột xuống, lộ ra vết thương, Chân Ngọc cẩn thận cởi băng đeo ra,
thay thuốc cho Vương Chính Khanh, lúc này, nàng không cẩn thận đụng phải một vật ở bắp đùi, vật kia vốn đang im lặng, đột nhiên sưng lên, chặn
lại vết thương.

Vương Chính Khanh vô cùng lúng túng, nhưng mà trên mặt vẫn bình tĩnh, giống như chuyện này vô cùng bình thường.

Chân Ngọc liếc vật kia một cái, tiện tay lấy một chiếc khăn tay che kín nó,
thắt thành nơ con bướm, làm nó mỹ quan chút, lúc này mới đẩy nó sang một bên, tiếp tục bôi thuốc. (cười ngất -.-)

Cuối cùng cũng thay
thuốc xong. Trên mặt Vương Chính Khanh nghiêm chỉnh nghiêm túc, lỗ tai
lại đỏ hết lên, lòng bàn tay cũng phát nóng.

Chân Ngọc không
hiểu vì sao, lại cảm thấy trong phòng có chút nóng, trên mặt cũng đã
hiện hai đóa hồng, khi nàng mặc quần lót cho Vương Chính Khanh, cũng có
chút do dự, không biết có cần lấy khăn xuống hay không, cởi trói cho vật kia.

Vương Chính Khanh cúi đầu nhìn, tự mình đưa tay lấy khăn
xuống, mặc cho vật kia”vù” một tiếng sưng lớn lên, thấy Chân Ngọc ngạc
nhiên nhìn nơi đó, ma xui quỷ khiến thế nào, liền hỏi: “Nhìn xem như thế nào?”

Chân Ngọc sững sờ, buột miệng bình luận ba chữ.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.