Đọc truyện Giảo Phụ – Chương 19: Ánh mắt quay lại lúc đó
Mắt thấy có một vị
nương tử xinh đẹp ngồi trong tủ treo quần áo, Cửu Giang vương lại ngẩn
ra, sau đó thì hơi giận. Đây có lẽ là mỹ nhân mới vào phủ, thăm dò được
hắn muốn đến chỗ Chân Bảng nhãn, mai phục ở nơi này trước để chờ quyến
rũ hắn! Chỉ là mỹ nhân này cũng không thể ngờ được, hôm nay là sinh kị
của Chân Bảng nhãn, nơi này lại là viện của Chân Bảng nhãn, hắn sao có
tâm tư đón nhận nàng quyến rũ hắn?
Tô Băng Hương kia, là đặc biệt, nếu người người học theo Tô Băng Hương, trong phủ này còn không rối loạn sao?
Chân Ngọc nhìn thấy Cửu Giang vương, tâm tư rối loạn, trong khoảng thời gian ngắn, lại mất đi giọng nói.
Dưới ánh nến, mỹ nhân như hoa, thân thể mảnh mai, đôi môi run run muốn nói
chuyện, lại là dáng vẻ không nói ra được, càng thêm hấp dãn người ta.
Cửu Giang vương tuy có lửa giận, rốt cuộc mềm lòng, chỉ mắt lạnh nhìn
nàng, muốn xem nàng muốn như thế nào.
Chân Ngọc đột nhiên thấy
được Cửu Giang vương, đối diện với tầm mắt của Cửu Giang vương, lại có
chút si ngốc. Tuy kiếp trước hắn dù có tài, nếu không có người minh chủ
Cửu Giang vương này, tài ba của hắn sao có thể được bộc lộ ra ngoài? Nếu không phải ơn tri ngộ của Cửu Giang vương, e rằng hắn vẫn là một nhân
vật nhỏ bé không tiếng tăm. Hiện nay hắn đã qua đời, đã không hề còn giá trị lợi dụng với Cửu Giang vương, nhưng Cửu Giang vương lại có tình có nghĩa, vẫn nhớ tới hắn, đêm nay càng thấy thêm chân tình. Có thể biết
ngày trước đối đãi với hắn, chắc chắn là thật lòng. Chân Ngọc hắn, cả
đời có thể gặp được minh chủ đối đãi với mình như thế này, tuy là cho
hắn vắt hết óc mà chết, cũng không uổng rồi. Hiện nay trọng sinh, dù cho không thể đích thân giúp hắn đăng vị lần nữa, lại muốn mượn tay Vương
Chính Khanh, giúp hắn đăng vị!
Cửu Giang vương thấy ánh mắt si
ngốc của Chân Ngọc, chợt mừng chợt giận, rõ ràng là khuynh tâm bởi dáng
vẻ của hắn, càng thêm lửa giận, nên nói: “Còn không ra?”
Chân
Ngọc thấy Cửu Giang vương đưa tay kéo cửa tủ quần áo, nhất thời hồn
nhiên quên thân phận của mình, cuống cuồng nói: “Vương Gia hoài nghi
trong tủ có người, nên kêu người đi vào, hoặc là một cước đạp mở cửa tủ, lập tức lui về phía sau mới phải, sao lấy tay kéo cửa tủ? Ngộ nhỡ thích khách trốn trong tủ này, Vương Gia lấy tay lôi kéo như vậy, khung ngực
lộ ra, không phải thuận tiện cho thích khách đắc thủ sao? Vương Gia thân thể ngàn vàng, mọi chuyện đều phải bảo vệ thân thể trước, sao lại có
thể sơ ý như vậy?”
Cửu Giang vương nghe được xinh đẹp tiểu nương tử dừng lại lời nói”Bành bạch” tiếng của, âm điệu giọng nói lại cực kỳ
giống Chân Bảng nhãn, hơi chút ngây ngẩn, đột nhiên giận dữ, tức giận
nói: “Ngươi là ai? Lúc nửa đêm chạy tới phòng Chân Bảng nhãn, trốn ở
trong tủ treo quần áo là có mánh khóe gì? Còn nữa, ai dạy ngươi học cách nói chuyện của Chân Bảng nhãn? Còn có mặt mũi dạy Bổn vương nên như thế nào như thế nào, ăn phải gan báo rồi hả?”
Chân Ngọc vừa xong
nói, thật ra thì cũng đã cảm thấy không đúng, nàng hiện nay đã không
phải Chân Bảng nhãn rồi, mà là Chân Ngọc nương thê thất của Vương Chính
Khanh! Khuya khoắt lại trốn ở chỗ này, nói ra lời này, đừng bảo là Cửu
Giang vương, ngay cả người khác, cũng sẽ cảm thấy quỷ dị.
Chân
Ngọc hít sâu một hơi, lại thở một hơn, lúc này mới giải thích: “Ta là
thê tử của Vương Chính Khanh Chân thị, tối nay uống mấy ly rượu, lại có
chút say, khi ra ngoài tản rượu lại đi lầm đường, vào viện này. Nhất
thời không tỉnh táo, cho rằng đây là viện nhà mình, liền tiến vào. Đợi
đến khi đi vào, nhìn quang cảnh không đúng, mới lui ra ngoài, chỉ nghe
thấy có người tới. Bởi vì sợ người tới hiểu lầm, đành phải trốn vào
trong tủ treo quần áo, muốn đợi người đó đi, ta mới đi. Chuyện sau đó,
Vương Gia biết rồi.”
Cửu Giang vương thấy nàng tự báo danh hiệu, ăn nói rõ ràng, có trật tự, lý do cũng đầy đủ, tuy vẫn cảm thấy quỷ dị, rốt cuộc chỉ không xảy ra sự , vả lại hắn hiện nay đang muốn trọng dụng Vương Chính Khanh, tối nay thiết yến, cũng là vì lung lạc mưu sĩ cửa
những thứ này nội quyến , ngược lại không tiện nữa chỉ trích nàng, nhất
thời nói: “Chỗ này không phải nơi ngươi nên tới, mau đi đi! Tối nay có
nghe được cái gì, cũng phải quên hết, nếu nhớ, sẽ khiến cho ngươi chuốc
họa vào thân.”
Chân Ngọc đáp, vội vàng chui ra khỏi tủ treo quần áo, chỉnh lại xiêm áo, xoa xoa chân đã tê dại, lại ngẩng đầu sâu sắc
nhìn Cửu Giang vương một cái, lúc này mới chuẩn bị đi ra ngoài.
Cửu Giang vương bị nàng nhìn sâu như vậy, ngực thế nhưng lại giật mình, cảm giác ánh mắt này đặc biệt quen thuộc, nhất thời mê mang, kêu ở Chân
Ngọc lại: ” Trước kia tiểu nương tử đã gặp qua Bổn vương sao?”
Chân Ngọc hỏi một đằng đáp một nẻo: “Vương Gia anh tuấn, ai không muốn gặp một lần chứ?”
Lời này thâm ý sâu sắc nha! Trong lòng Cửu Giang vương cảm thấy có chút lạ
kì, sau đó hơi khinh thường nữ tử trước mắt này. Nàng là thê thất của
Vương Chính Khanh, lại lén lút ái mộ Bổn vương?
Chỉ cần là nam
nhân, được một nữ tử xinh đẹp ái mộ, đương nhiên sẽ tự đắc. Cửu Giang
vương mặc dù cảm thấy khinh thường, lại đáng tiếc thay Vương Chính
Khanh, nhưng trong thâm tâm, lại mơ hồ có cảm giác vui sướng quỷ dị.
Trong đêm hôm khuya khoắt, một nữ tử khuôn mặt đẹp đã có chồng, dò xét
hành tung của hắn, trốn ở trong tủ treo quần áo, chỉ vì muốn gặp hắn một lần, liếc hắn một cái đầy ý tứ, phần si tình này, luôn khiến trái tim
người ta run rẩy.
Cửu Giang vương đè xuống xúc động kì lạ,
trong lòng nhắc nhở bản thân: Bổn vương là người làm đại sự, không thể
bị sắc đẹp mê hoặc, sinh ra ý định không tốt với thê thất của mưu sĩ.
Chính là ý đồ kia của đối phương, cũng phải dập tắt, tránh cho Vương
Chính Khanh phát hiện, sinh lòng tạo phản, tương lai chuốc họa.
Cửu Giang vương nghĩ đến đây, liền nghiêm túc nói: “Tiểu nương tử nếu đã là Thê thất của Vương Chính Khanh, hành động cũng nên có chừng mực, đêm
hôm khuya khoắt ra ngoài, cũng phải để cho người đi cùng. Lần này thì
thôi, chỉ coi chưa từng thấy qua ngươi, nếu có lần sau, sẽ không dễ dãi
như thế đâu.”
Chân Ngọc vừa nghe, trong lòng thấy tự hào, không
hổ là chính nhân quân tử, không hổ là minh chủ, trong đêm khuya thấy nữ
tử xinh đẹp vẻ mặt nghiêm túc , đoan chính như thế, sắc mặt không chút
thay đổi, cũng chỉ có Cửu Giang Vương Nhất thôi. Người lỗi lạc như thế,
hắn không thành đại sự thì ai thành đại sự? Người có kiến thức không
giúp đỡ hắn trèo lên đại vị, còn phải giúp người nào trèo lên đại vị?
Chân Ngọc đầy lòng kính trọng, đi tới bên cửa, không nhịn được quay đầu, tầm mắt vừa vặn chạm vào ánh mắt Cửu Giang vương lần nữa, có chút lưu luyến không muốn xa rời, cuối cùng đẩy cửa đi ra.
Ở trong mắt Cửu
Giang vương, làn sóng thu (ánh mắt) quay lại trước khi đi này của Chân
Ngọc, lại tiêu hồn thực cốt, tạo nên từng làn sóng nhỏ trong lòng hắn.
Cửu Giang Vương đợi Chân Ngọc vừa đi, đưa tay đóng lại cửa tủ quần áo, vừa
cúi đầu, lại thấy đáy tủ treo quần áo có một vật lóe sáng, bởi vậy nhặt
lên vừa nhìn, là một hà bao, nhất thời đoán là của Chân thị làm rơi, ma
xui quỷ khiến, liền cho hà bao vào trong tay áo.
Lại nói đến
Chân Ngọc đẩy cửa đi ra ngoài, lại kinh động hai mưu sĩ đang đi tới. Tối nay không thấy Cửu Giang vương, đám mưu sĩ bọn họ tất nhiên gấp đến độ
tìm khắp nơi, mặc dù do thám biết Vương Gia không có xuất phủ, chỉ ở bên trong phủ, nhưng cũng không thể để vương gia ở một mình! Hiện nay Chân
Bảng nhãn mới mất, mọi chuyện trong phủ chưa kịp sắp xếp ổn thỏa, nếu
như bị người của Tam vương gia cùng Tứ Vương Gia ẩn vào trong phủ, gây
bất lợi cho Cửu Giang vương, chẳng phải là đại họa sao?
Bọn họ
mới tìm đến trong sân này, mắt thấy bên trong phòng có ánh nến, mới hơi
thở nhẹ một hơi, thì ra là Vương Gia là tới tưởng nhớ Chân Bảng nhãn.
Một hơi này của bọn họ mới buông lỏng, chỉ thấy tiếng cửa vang, mượn một chút ánh nến trong phòng chiếu ra thấy rất rõ ràng, đi ra từ bên trong, lại là một vị nữ tử xinh đẹp. Chẳng lẽ Vương Gia là hẹn hò với mỹ nhân?
Bọn họ đang suy nghĩ, chỉ thấy đèn trong phòng tắt, Cửu Giang vương không hao tổn chút nào đi ra, đi về một hướng khác.
Hai vị mưu sĩ này một người tên là Chung Tam Hữu, một người tên là Đinh Học Nghĩa. Quan hệ hai người rất tốt, bởi vì cùng tới tìm Cửu Giang vương,
hội này hai mặt nhìn nhau. Chung Tam Hữu mắt tinh, càng nhận ra Chân
Ngọc, trên mặt không khỏi biến sắc, kéo Đinh Học Nghĩa trốn vào chỗ tối, cũng không dám lên tiếng.
Mãi một lúc sau, Chung Tam Hữu mới
nói: ” Nương tử xinh đẹp kia là phu nhân của Vương Trạng nguyên, ta đã
thấy một lần, sẽ không nhận lầm.”
Đinh Học Nghĩa vừa nghe, sắc
mặt cũng thay đổi, bọn họ đây là bắt gặp Vương Gia hẹn hò cùng thê tử
của Vương Trạng nguyên rồi hả? Chuyện như vậy quá lớn, truyền ra ngoài
không tốt.
Hai người nhất thời hoảng sợ trong lòng, muốn coi như không có chuyện này, rốt cuộc vẫn lo lắng.
Chung Tam Hữu thở dài, biết hiện nay Chân Bảng nhãn mới mất, Cửu Giang Vương
đang trọng dụng Vương Chính Khanh, là không thể xảy ra sai lầm . Nếu Cửu Giang vương có sai sót gì, những người như bọn họ, đều không có kết quả tốt. Nhất thời cùng Đinh Học Nghĩa nói: “Vương Gia lúc trước có gì sai
sót, luôn là Chân Bảng nhãn khuyên bảo, lần này xảy ra chuyện không may, vốn nên thông báo Vương Trạng nguyên, để Vương Trạng nguyên khuyên bảo, nhưng nữ tử cùng Vương Gia hẹn hò, lại là thê thất của Vương Trạng
nguyên, chuyện như vậy liền khó rồi.”
Đinh Học Nghĩa nói: “Hiện
trong vương phủ, trừ Vương Trạng nguyên, có thể khuyên được vương gia,
cũng chính là Nhậm Đạt Lương rồi. Không làm sao được, phải nói chuyện
này cho hắn, để cho hắn nghĩ cách cắt đứt dây dưa giữa vương gia và thê
tử của Vương Trạng nguyên, để tránh khỏi đại họa.”
Hai người thương nghị một lần, quả nhiên đi tìm Nhậm Đạt Lương, bí mật nói chuyện này.
Một cái gian khác, có một nha đầu tim gan run sợ đứng ở chỗ tối tăm dưới mái hiên.
Nha đầu này tên là Yên Chi, là một nha đầu tam đẳng bên cạnh vương phi Thân thị. Thân thị bởi vì thấy Chân Ngọc đi lâu chưa về, sợ nàng có chuyện,
sai Yên Chi đi ra ngoài tìm kiếm. Yên Chi tìm chung quanh, cũng không
tìm thấy bóng dáng Chân Ngọc, sau lại thấy chủ bộc Tô Băng Hương xách
theo làn ở khúc quanh, hình như là từ trong viện của Chân Bảng nhãn đi
ra, liền có chút hiếu kỳ, suy nghĩ một chút, nhấc chân vào trong viện
của Chân Bảng nhãn.
Nàng mới bước vào cửa hình bán nguyệt trong
viện, chỉ thấy một bóng dáng yểu điệu từ phòng Chân Bảng nhãn đi ra, đi
về một phía rồi, nhìn bộ dáng là Chân Ngọc nương, đang muốn gọi lại,
bỗng nhiên lại che miệng, chỉ nhìn chung quanh một lần, trong bụng nghi
hoặc, nơi này là viện của Chân Bảng nhãn, Trạng Nguyên phu nhân tới đây
làm gì?
Nàng còn chưa có nghi ngờ xong, chỉ thấy cửa phòng lần
nữa vừa vang lên, Cửu Giang vương từ trong phòng bước ra, thản nhiên đi
về phía nàng, nàng vội vàng lui đi, tránh sang chỗ không người.
Đợi Cửu Giang vương đi xa, Yên Chi trái lo phải nghĩ, càng nghĩ càng sợ,
càng nghĩ càng kinh hãi, lần này run bước chân đi về phía trước, nhất
thời cảm thấy đùi cũng mềm rồi.
Chân Ngọc cũng là quen thuộc con đường trong phủ, sớm đi tắt đến phòng khách, thấy có người hỏi, chỉ nói mình đi ra ngoài tản rượu, nhất thời lạc đường, lại tham ngắm cảnh sắc, bởi vậy đi vòng một hồi lâu mới trở về.
Thân thị thấy nàng trở lại, cười hỏi mấy câu, đẩy một cái nói: “Đi nửa ngày không thấy tăm hơi, phải phạt mấy chén nữa.”
Bữa tiệc thật ra đã dọn dẹp qua, đã bày dưa và trái cây lên, giàn kịch đã
dựng xong ở một đầu khác trong sảnh đã có con hát đang diễn hát, đang
hát đến chỗ cao trào, nhiều phu nhân chăm chú lắng nghe, cũng không so
đo chuyện Chân Ngọc trở về muộn.
Chân Ngọc nói đùa mấy câu với Thân thị, ngồi bên cạnh nàng, yên lặng nghe kịch.
Yên Chi trở lại phòng khách thì thấy Chân Ngọc đã ở bên trong phòng khách
rồi, nhất thời không dám đi qua, chỉ vẫy tay kêu một tiểu nha đầu, cúi
tai nói mấy câu.
Tiểu nha đầu kia gật đầu, thừa dịp bưng trà đi lên, liền nhỏ giọng nói một câu với Thân ma ma đứng ở sau lưng Thân thị.
Thân ma ma nghe, trên mặt không biến sắc, sau một lúc mới lặng lẽ lui ra ngoài.
Yên Chi đã đợi trong phòng thay quần áo từ lâu, thấy Thân ma ma tới, liền cúi đầu, nói đầu đuôi chuyện mình nhìn thấy.