Giảo Phụ

Chương 17: Hẹn nhau bỏ trốn ở giàn dưa


Đọc truyện Giảo Phụ – Chương 17: Hẹn nhau bỏ trốn ở giàn dưa

Vương phủ thiết yến, mặc dù nam nữ không chung bàn, nhưng lại cùng sảnh,
trung gian cũng chỉ tùy ý đặt 24 tấm bình phong. Giọng nam tử nói
chuyện, tiếng nữ tử cười duyên, đều có thể nghe.

Chân Ngọc ngồi
bên cạnh Thân thị, lại nghiêng tai phân biệt giọng nói của chủ cũ Cửu
Giang vương ở đầu bình phong bên kia, trong lòng thật lưu luyến, hận
không thể trọng sinh trở về, đứng bên cạnh làm mưu sĩ của Cửu Giang
vương lần nữa.

Thân thị thấy nàng không chăm chú, hình như
nghiêng tai nghe âm thanh ở bên kia, không khỏi trêu đùa nói: “Sao thế,
mới không gặp một lúc, đã nhớ phu quân rồi hả ? Chỉ để ý vểnh tai nghe
giọng của hắn!”

Vào lúc này, bình phong bên kia cũng là một trận tiếng cười, có người ồn ào muốn Vương Chính Khanh ngẫu hứng làm một bài thơ, Vương Chính Khanh quả nhiên làm được. Mọi người đọc một lần, cười
nói: “Hiện tại Chân Bảng nhãn không còn, Vương Trạng nguyên chính là độc lập phát huy rồi.” Tiếng nói vừa dứt, đầu bên kia liền yên tĩnh, xen
lẫn có tiếng thở dài.

Thân thị cũng nghe thấy, khẽ cau mày, thời khắc như thế này, nhắc tới Chân Bảng nhãn, không phải mất hứng sao?

Bạch Cốc Lan nghe được âm thanh của Vương Chính Khanh, cũng là vểnh tai lên nghe, khóe mắt lại đi liếc Chân Ngọc.

Chân Ngọc lại chỉ nhìn lén Đường Diệu Đan, mắt thấy Đường Diệu Đan ăn được
cực ít, không tự chủ được khuyên nhủ: “Đĩa phượng vĩ chiên giòn này mùi
vị cũng không tồi, Quận chúa thử một chút.” Nói qua gắp một con phượng
vĩ thả vào bát của Đường Diệu Đan.

Đường Diệu Đan nhìn Chân Ngọc một cái, ung dung cười một tiếng. Không biết bao nhiêu phu nhân muốn
nịnh bợ bản Quận chúa, chỉ là bản Quận chúa ấy là người nông cạn như thế sao? Là người các ngươi muốn nịnh bợ là có thể bợ đỡ được sao? Gắp một
con Phượng Vĩ chiên giòn liền muốn Bản Quận chúa coi trọng ngươi một
chút? Nàng nghĩ tới đây, giơ tay lên gọi một tiểu nha đầu, chỉ chỉ vào
Phượng Vĩ chiên giòn trong bát nói: “Thưởng cho ngươi, mau ăn đi!”

Tiểu nha đầu vội nói tạ ơn, bưng chén đi xuống, đổi một cái bát khác cho Đường Diệu Đan

Chân Ngọc ngạc nhiên, ngày trước nàng và ta đánh cờ xong thì không phải
thích nhất phân phó người làm món phượng vĩ chiên giòn này bưng lên cùng ăn sao? Chẳng lẽ bởi vì ta mất rồi, nàng thấy vật nhớ người, ngay cả
phượng vĩ chiên giòn cũng không ăn? (tự mình đa tình kìa -_-||)

Chân Ngọc nghĩ đến đây, trong nội tâm chua xót, âm thầm nguyện, nếu có thể
thường tới vương phủ, nhất định phải nghĩ cách tìm một vị hôn phu tốt
cho Đường Diệu Đan, để báo đáp tình ý của nàng với mình ở kiếp trước.

Bữa tiệc hơn phân nửa, có vài vị phu nhân hơi có cảm giác say, lại muốn đến phòng thay quần áo, Chân Ngọc cũng kiếm cớ rời bàn, nhất thời ra khỏi
phòng tiệc, được một nha đầu đỡ tay đến phòng thay quần áo, chỉ để nha

đầu đi đâu đó tản mát trước, nói mình chốc nữa trở về chỗ ngồi là được.

Nha đầu mừng rỡ vì được thanh nhàn, đương nhiên đáp ứng, đi về một phía khác rồi.

Ở phòng thay quần áo rửa tay sạch, chỉnh lý xong xiêm áo, Chân Ngọc từ từ bước đi thong thả ra ngoài, nghe được tiếng cười đùa cách đó không xa
truyền đến, nên chắp tay nhìn đèn đuốc rực rỡ nơi đó, đột nhiên sinh ra
cảm giác tang thương.

Nàng đi dọc theo hành lang, qua hành lang, cũng không đi về tiền sảnh, chỉ nhìn chung quanh một chút, thấy không
có người chú ý, liền rẽ vào một bên, dọc theo chỗ tối tăm đi về phía
đông bắc trong vườn.

Kiếp trước sau khi Chân Ngọc được Cửu Giang vương nhận vào vương phủ, bởi vì hắn không có chỗ định cư, vốn là ở tại khách trạm, Cửu Giang vương liền an bài cho hắn chỗ ở trong vương phủ,
ban một viện cho hắn ở, đối đãi với hắn như tay chân. Về sau, hắn tuy có năng lực mua trạch viện, lại chậm chạp không mua, chỉ muốn đợi giúp Cửu Giang Vương thành đại sự, khi đó công thành danh toại, mới lấy vợ mua
nhà. Khi Cửu Giang vương biết được hắn hoài niệm giàn dưa ở quê nhà, thì dựng một giàn dưa ở góc vườn phía đông bắc, để cho hắn khi nhàn rỗi ở
trong giàn dưa đánh cờ vẽ tranh.

Ánh trăng vô cùng mờ nhạt, gió
lay cành cây, dưới đất có bóng cây loang lổ. Chân Ngọc đi chậm rãi, đi
tới bên ngoài giàn dưa mới dừng bước chân, nhìn một chiếc đèn lồng trắng treo ngoài giàn dưa, nhất thời ngổn ngang trăm mối cảm xúc, chỉ bằng
treo ngược mình ở kiếp trước.

Trong gió đột nhiên truyền đến
tiếng nói chuyện. Chân Ngọc quay đầu vừa nhìn, lại có người cầm đèn lồng đỏ đi tới, hắn nhất thời nhìn nhìn bên trái, lắc mình đến sau giàn dưa, đứng trong chỗ tối.

Người cầm đèn lồng đi tới, là Cửu Giang
vương cùng một vị mưu sĩ tên là Nhậm Đạt Lương. Hai người đi tới bên
ngoài giàn dưa, nhìn chiếc đèn lồng trắng đang đung đưa trong gió, cùng
nhau thở dài.

Trong tay Nhậm Đạt Lương mang theo một hộp đựng
thức ăn, đã sớm mở ra, lấy ra một bầu rượu cùng ba ly rượu,bày trên bàn
đá xong, lại rót rượu vào, đưa một ly cho Cửu Giang vương, mình bưng một ly, thở dài nói: “Chân Bảng nhãn, hôm nay là sinh kị của ngươi (chắc là sinh nhật), ta và Vương Gia cố ý đến uống cùng ngươi một ly.”

Chân Ngọc nghe được âm thanh, lại nhớ tới, năm đó vị Nhậm Đạt Lương này cũng rất tài hoa, rất được Cửu Giang vương thưởng thức, nhưng bởi vì là có
mình cùng Vương Chính Khanh ở đây, hắn lại không thể lên chức được. Sau
lại bởi vì một chuyện mà nổi lên tranh chấp với mình, hắn phẫn nộ ra đi, từ đó không thấy bóng dáng. Hiện nay mình trọng sinh, chuyện kiếp trước lại có biến hóa, chính mưu sĩ vốn dĩ phải ra đi, vẫn còn ở bên cạnh
vương gia. Chỉ là người này tuy có tài năng, nhưng lòng dạ nhỏ hẹp, chỉ
mong Vương Gia đừng dễ dàng tin tưởng hắn mới tốt.

Cửu Giang
vương nhận lấy ly rượu trong tay Nhậm Đạt Lương, uống cạn một hơi, lúc
này mới bưng một ly rượu khác trên bàn đá lên, rót xuống đất nói: “Chân
Bảng nhãn, đây chính là Khúc Cất Dịch trước kia ngươi thích uống nhất,
uống nhiều mấy chén.” Vừa nói vừa rót rượu.


Chân Ngọc xuyên qua
khe hở của giàn dưa, nhìn khuôn mặt gầy gò của Cửu Giang Vương, không
khỏi ướt hốc mắt. Sau khi một mưu sĩ mất, chủ cũ vẫn nhớ tới như vậy,
còn có gì để nuối tiếc?

Cửu Giang vương uống mấy ly rượu, lúc
này mới lên tiếng hỏi Nhậm Đạt Lương nói: “Tra xét trong khoảng thời
gian này, còn chưa tra ra là ai hạ độc Chân Bảng nhãn sao?”

Chân Ngọc cả kinh,
mình không phải là bệnh chết sao? Sao Cửu Giang vương nói mình bị hạ
độc? Lại nghe Nhậm Đạt Lương nói: “Vương Gia, vương phủ lắm thầy nhiều
ma, chỉ sợ bứt dây động rừng, nên không tiện truy xét quá mức dụng tâm,
hiện chỉ có một chút đầu mối. Nói cho cùng, Chân Bảng nhãn chết rồi, cực kỳ có lợi với người nào đó, người đó chính là nghi phạm lớn nhất.”

Cửu Giang Vương nhất thời thất thanh nói: “Ý ngươi là Vương Chính Khanh?”

Chân Ngọc nấp sau giàn dưa tim đập mạnh một cái, có chút không dám tin tưởng vào lỗ tai của mình.

Nhậm Đạt Lương lại cười nói: “Vương Gia, Vương Chính Khanh mặc dù bất hòa
với Chân Bảng nhãn, nhưng hắn làm việc quang minh lỗi lạc, không nhất
định là hắn.” Tuy là nói như vậy, nhưng Nhậm Đạt Lương biết, một hạt
giống nghi ngờ đã gieo rắc vào đáy lòng Cửu Giang vương rồi.

Chân Ngọc nghe Cửu Giang Vương và Nhậm Đạt Lương thảo luận, lúc này mới
biết, sau khi hắn chết, Nhậm Đạt Lương giúp đỡ sửa sang lại di vật của
hắn, phát hiện trà sâm hắn dùng lâu nay có mùi vị kì lạ, liền cầm đi cho đại phu trong vương phủ xem xét. Đại phu sau khi kiểm tra, bẩm báo lên
trên, nói trà sâm bị hạ độc dược mạn tính (thuốc độc có tác dụng chậm),
quanh năm uống trà sâm này, thân thể sẽ dần dần hư hàn, dẫn tới mệt
nhọc, càng dễ bệnh nặng không dậy nổi.

Nhậm Đạt Lương không dám
nói to, chỉ lặng lẽ bẩm báo sự việc cho Cửu Giang vương. Cửu Giang vương vừa buồn vừa giận, lập tức sai Nhậm Đạt Lương điều tra kỹ chuyện này.
Nhậm Đạt Lương tra xét được một thời gian rồi, nhưng vẫn là không có
chút đầu mối nào.

Chân Ngọc ở sau giàn dưa nghe bọn họ nói
chuyện, cũng là vừa buồn vừa giận, thì ra mình không phải bị bệnh mà
chết, mà là bị người làm hại. Nếu không tìm ra người hại chết mình, uổng phí trọng sinh một lần rồi.

Cửu Giang vương lại đứng một lúc,
nghĩ đến đằng trước còn có tân khách, không nên mất tích quá lâu, liền

cầm đèn lồng, đi ra cùng Nhậm Đạt Lương.

Chân Ngọc đứng quá lâu, chân cũng tê rồi, nhất thời xoa chân, muốn đợi Cửu Giang vương đi xa,
nàng mới đi. Không ngờ đèn lồng Cửu Giang Vương cầm mới biến mất ở nơi
xa, một bên khác lại có người cầm đèn lồng đi tới.

Người lần này tới, là Vương Chính Khanh.

Vương Chính Khanh đi tới trước bàn đá, móc ra từ trong lòng ngực một miếng
bánh thơm, cầm hộp quẹt châm đốt, lẩm bẩm nói: “Chân Bảng nhãn, hôm nay
là sinh kị của ngươi, ta lại chưa từng quên. Bánh thơm này, là bánh thơm của Nam Viện ngươi thích nhất, tới ngửi một chút đi!” Nói rồi lùi sau
mấy bước, ngửa đầu nhìn đèn lồng treo trên đỉnh đầu, hỏi “Này, một mình
người có tịch mịch không? Tối nay tân khách đông đảo, đại nhân các phủ
còn mang theo nội quyến đi dự, có thể thấy được rất nhiều mỹ nhân đấy,
đáng tiếc ngươi không thấy được rồi.”

Ở kiếp trước, Chân Ngọc
một lòng đợi công thành danh toại mới lấy vợ sinh con, nhưng hắn dù sao
cũng là nam tử dồi dào khí huyết, thấy nữ tử xinh đẹp không tránh được
nhìn lâu một chút. Một sở thích như vậy của hắn, rơi vào trong
mắt Vương Chính Khanh, liền bị Vương Chính Khanh lén lút lấy ra giễu
cợt mấy lần, nói hắn quá mức đè nén mình mình, cẩn thận đè nén ra bệnh , tương lai sau khi lấy vợ, lại không thể giao hợp vân vân. Sở thích này
của Chân Ngọc nếu đã bị Vương Chính Khanh nhìn thấu rồi, ở trước mặt
hắn, cũng không hề che giấu nữa,thỉnh thoảng cũng thảo luận cùng hắn một phen xem tiểu nương tử nhà ai xinh đẹp vân vân.

Chân Ngọc nghe
Vương Chính Khanh lẩm bẩm một lúc, đối với lời Nhậm Đạt Lương vừa nói,
lại sinh ra hoài nghi. Vương Chính Khanh xuất thân danh môn, vả lại là
Trạng Nguyên Lang tài giỏi, ở có chức vụ trong Hộ bộ, nếu không phải Cửu Giang vương hết lần này tới lần khác mời hắn vào phủ tương trợ, hắn
chưa chắc đã chịu đến. Hắn cần gì vì một vị trí đệ nhất mưu sĩ , mà hạ
độc mưu hại mình đây? Vả lại với sự hiểu biết của hắn về Vương Chính
Khanh, Vương Chính Khanh cũng không phải loại người này. Như vậy, Nhậm
Đạt Lươngnói những lời này để Cửu Giang vương hoài nghi, là muốn diệt
trừ Vương Chính Khanh sao?

Chân Ngọc phân tích một hồi, sâu cảm
giác có chút nhức đầu, chỉ đành phải ngừng phân tích, âm thầm thở dài:
mình chết đi như vậy, lại bị người có lòng quấy nhiễu, chỉ sợ nước trong vương phủ sắp đục rồi, Cửu Giang vương chưa chắc có thể thuận lợi đi
lên Đại Bảo như ở kiếp trước.

Vương Chính Khanh lại nói với đèn
lồng trắng mấy câu, nhất thời cần muốn nâng bước rời đi, lại thấy đằng
trước có người cầm đèn lồng chậm rãi đi tới, liền ngừng bước chân phân
biệt người tới.

Người tới lúc này, là Bạch Cốc Lan.

Vương Chính Khanh thấy là nàng, không khỏi giật mình, mở miệng nói: “Sao nàng lại tới đây?”

Bạch Cốc Lan đứng trước mặt Vương Chính Khanh, nói thật nhỏ: ” Không thấy
bóng dáng của chàng trong bữa tiệc, ta đoán chàng là tới đây tưởng nhớ
người cũ, liền tìm tới đây.”


Vương Chính Khanh cười một tiếng
nói: “Bên ngoài đều đồn ta và Chân Bảng nhãn bất hòa, chỉ có nàng biết,
ta cũng là kính trọng hắn, hắn đã chết, ta xác thực thương cảm.”

Bạch Cốc Lan khuyên nhủ: “Người chết không thể sống lại, chàng cũng đừng quá đau lòng. Hiện tại tiền sảnh nhiều người, chỉ sợ tìm chàng đấy, hay là
trở về thôi!”

Nguyên chủ hoài nghi quả nhiên không sai! Người
trong lòng Vương Chính Khanh quả nhiên là vị Bạch Cốc Lan này. Xem ra
hộp trà mà nàng ta có được, chính là Vương Chính Khanh tặng cho nàng ta
rồi. Vương Chính Khanh này lại cầm trà của lão tử trà tặng người trong
lòng! Chân Ngọc lấy tay vặt một quả dưa chuột nhỏ trên giàn dưa, móng
tay đâm sâu vào trong thịt dưa chuột, rất muốn nhảy ra ngoài hét lớn một tiếng, dọa đôi dã uyên ương này một chút.

Vương Chính Khanh
cũng không biết Chân Ngọc đang đứng sau giàn dưa, chỉ nói với Bạch Cốc
Lan: “Nàng trở về trước đi, cẩn thận bị người nhìn thấy, lại nói lời khó nghe.”

Bạch Cốc Lan”ừ” một tiếng, nhưng không đi, chua xót nói: “Hôm nay gặp nương tử của chàng rồi, rất xinh đẹp, chả trách năm đó
chàng bỏ ta, nhất định phải cưới nàng !”

Vương Chính Khanh lên
tiếng: “Chuyện năm đó, là lỗi của ta. Nhưng hiện nay chúng ta đã có gia
đình riêng của mình, đừng tiếp tục nhớ tới trước kia nữa.”

Bạch Cốc Lan cắn môi nói: “Ta ngược lại rất muốn quên, nhưng khi muốn quên, lại chưa chắc có thể quên.”

Vương Chính Khanh nghe xong lời này thì sầu triền miên, dây cung trong đáy
lòng liền bị kích thích một chút, nhất thời nói: “Lan nương, ta làm sao
có thể quên nàng? Nhưng nếu không chịu quên, sẽ có hại cho nàng.”

Bạch Cốc Lan trong chốc lát trở nên nghẹn ngào, mang lệ nói: “Có thể có được câu này của chàng, ta cũng không hối tiếc rồi. Tương lai ta mất mạng
rồi, chỉ hy vọng chàng cũng có thể tưởng nhớ ta một phen, an ủi ta trên
trời linh thiêng.”

Vương Chính Khanh kinh hãi, hỏi “Sao lại nói như thế?”

Bạch Cốc Lan chỉ khóc không nói, thút tha thút thít, cực kỳ đáng thương.

Một cái chân của Chân Ngọc thò nửa bước, lại rụt trở về. Vẫn không thể xuất hiện vào lúc này. Nếu bị người biết được vừa nãy nấp ở chỗ này nghe
thấy Cửu Giang Vương và Nhậm Đạt Lương nói chuyện, chỉ sợ là hỏng bét.

Vương Chính Khanh thấy Bạch Cốc Lan khóc không ngừng, rốt cuộc mềm lòng, đặt
lồng đèn trong tay xuống, tay trái giữ bả vai của nàng ta, tay phải giúp nàng ta lau nước mắt, vừa khuyên nhủ: “Đừng khóc nữa!”

“Tam
lang!” Bạch Cốc Lan bỏ đèn lồng trong tay xuống, nhào vào trong ngực
Vương Chính Khanh, ôm hông của hắn thật chặt nói: “Chàng dẫn ta rời xa
nơi này, đến một nơi không ai biết, chỉ sống cuộc sống của chúng ta,
được không?”

Chân Ngọc ở sau giàn dưa nâng cằm sắp rơi xuống đất lên, a, bọn họ như vậy là muốn có tình tiết bỏ trốn sao?


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.