Đọc truyện Giảo Phụ – Chương 15: Dự tiệc vương phủ
Yến tiệc vương phủ, tất nhiên là rực rỡ sắc màu, cực kỳ náo nhiệt.
Tân khách đi vào vương phủ, bởi vì chưa chính thức khai tiệc, tự có người
lĩnh nữ quyến lên lầu ngắm cảnh nghe kịch uống trà, về phần nam tân
khách, lại là tụ tập ở Luyện Vũ Tràng bắn tên, hoặc là tốp năm tốp ba đi dạo ngắm cảnh trong vườn.
Hộ Bộ Thị Lang Vi Đồng Phủ cùng chủ
sự Tiền Tiến Ích tới trước vương phủ từ sớm, sau khi gặp qua Cửu Giang
vương, liền lững thững tới vườn ngắm cảnh, đi tới chỗ hẻo lánh, không
thể không nói chút chuyện thời cuộc.
Thê tử của Vi Đồng Phủ là
muội muội của Tiền Tiến Ích, hai người vừa là đồng liêu, vừa là lang cậu (anh vợ-em rể), nói chuyện tất nhiên không cố kỵ gì.
Tiền Tiến
Ích thở dài nói: “Vương Gia thiếu đi một Chân Bảng nhãn, giống như mất
một cái cánh tay trái, hôm nay tuy có Vương Trạng nguyên chống đỡ được
đại cục, nhưng rốt cuộc không được như trước.”
Vi Đồng Phủ nghĩ
đến Chân Ngọc, cũng nói: “Lúc đầu, mặc dù Chân Bảng nhãn và Vương Trạng
nguyên luôn cãi vã, nhìn như bất hòa, kì thực cũng là đồng tâm hiệp lực, trong thời gian ngắn ngủi, liền giúp Vương Gia có được binh quyền Kinh
Thành trong tay. Vương Gia có binh quyền này, vị trí thái tử sớm muộn
cũng nằm trong tay.”
Tiền Tiến Ích gật đầu nói: “Luận tài năng,
Chân Bảng nhãn cũng không nhất định có thể thắng Vương Trạng Nguyên bao
nhiêu, nhưng hắn thắng ở chỗ không có gánh nặng gia đình, không cần phí
tâm vào chuyện nữ quyến ở hậu trạch, chỉ toàn tâm toàn ý giúp Vương Gia
mưu đồ đại sự, người như vậy, còn đi chỗ nào tìm?”
Vi Đồng Phủ
ngược lại nghĩ tới một chuyện, nhìn bốn bề vắng lặng, liền nói: “Lúc
trước có tin đồn, Vương Gia đã từng hứa, nói tương lai chuyện thành
công, muốn gả quận chúa Diệu Đan cho Chân Bảng nhãn, vậy mới giữ quận
chúa Diệu Đan trong phủ, chậm chạp không tìm phu quân cho nàng. Không
ngờ Chân Bảng nhãn không đợi chuyện thành ôm được mỹ nhân về, lại bệnh
mà chết.”
Hai người nói chuyện vương phủ một phen, không tránh được lại bát quái động thái mới nhất của đương kim Hoàng Đế một phen.
Đương kim Hoàng Đế Đường Tập Võ dùng võ giành thiên hạ, kết thúc tiền triều,
năm đó ba mươi tám tuổi đăng cơ Đại Bảo, làm Hoàng đế khai quốc của
Đường Quốc. Khi mới bước lên Đại Bảo, hắn có một ý chí to lớn, muốn làm
minh chủ thiên hạ, vì thế hai mươi năm ròng, chăm lo việc nước, triều
cục sáng suốt, thiên hạ đều khen ngợi. Không ngờ sau sinh nhật sáu mươi
tuổi sinh, hắn lại hết lòng tin theo đạo giáo, bắt đầu tu đạo luyện đan, không để ý tới triều chính, thậm chí tin lời đạo sĩ, giết chết rất
nhiều cung phi trong cung cầm tinh con giáp xung khắc với hắn, trong
khoảng thời gian ngắn, triều thần cầm tinh xung khắc với hắn, đều hoảng sợ không chịu nổi một ngày. Ba năm tiếp theo, triều chính hỗn loạn.
Đường Tập Võ tổng cộng có tám nhi tử, phong vương bên ngoài tổng cộng có năm
người, ở lại kinh thành có ba người. Triều thần đoán, ba người ở lại
kinh thành này, chính là những thí sinh Đường Tập Võ tuyển chọn làm thái tử, cho nên âm thầm kéo bè kết phái, muốn nhiều hơn một chút, để ngày
sau có được vị trí cao nhất.
Đầu năm nay, Đường Tập Võ lại triệu ba đứa con ở kinh thành vào cung dặn dò, nói hắn muốn đến đạo quan mới
xây ngoài thành thanh tu, để bọn họ liên thủ giám quốc.
Đợi
Đường Tập Võ vừa đi, mặc dù ba nhi tử của hắn nói là liên thủ giám quốc, nhưng mỗi người lại tự làm theo ý mình, thậm chí còn xử lí chính sự ở
trong vương phủ, đối chọi gay gắt. Trong ba nhi tử này, một người trong
đó chính là Cửu Giang vương.
Cửu Giang vương năm nay vừa mới hai mươi lăm tuổi, mẫu thân là phi tử Bàng thị được Đường Tập Võ được cưng chiều nhất.
Một bộ phận triều thần cho rằng, trong ba vị Vương Gia ở lại kinh
thành, Tam vương gia lớn tuổi hơn, vị trí thái tử ngoài hắn ra không thể là ai khác rồi. Một phần khác lại cho là, tướng mạo tác phong của Tứ
Vương Gia giống đương kim Hoàng Đế Đường Tập Võ nhất, vả lại mẫu thân
vốn là biểu muội của Đường Tập Võ, có thế lực bên ngoại, vị trí thái tử
ngoài hắn ra không thể là ai khác.
Đám người Vương Chính Khanh
lại cho là, nếu muốn chọn minh chủ, phải chọn Cửu vương gia, cũng chính
là Cửu Giang vương Đường Tấn Phong.
Cửu Giang Vương thời niên
thiếu có tài, sau khi lớn lên lại có phong thái tài đức sáng suốt, hơn
nữa còn giỏi về chiêu nạp người tài làm việc cho mình, trong vương phủ
nhân tài đông đúc. Đến tháng ba năm nay, hắn có được binh quyền Kinh
Thành trong tay, trong khoảng thời gian ngắn, liền được xem trọng nhất.
Người tinh mắt đều cho là, Hoàng đế nếu đã để Cửu Giang vương nắm binh
quyền, dĩ nhiên là muốn giao Kinh Thành này, thiên hạ này cho hắn.
Cửu Giang vương cũng không dám buông lỏng, Hoàng đế mấy năm nay càng ngày
càng khó đoán, lần này giao binh quyền cho hắn, không nói chính xác lúc
nào thì lại muốn lấy lại. Vả lại Tam vương gia Đường Tấn Minh và Tứ
Vương Gia Đường Tấn Sơn vẫn còn trong Kinh Thành, mưu những khi này, há
chịu chắp tay nhường giang sơn như vậy, tất nhiên vẫn còn ở phía sau.
Vương phi Thân thị biết Cửu Giang vương bởi vì Chân Ngọc đột nhiên qua đời,
mất đi cánh tay đắc lực, hơn nữa sợ chỉ cần một sơ hở, sẽ mắc mưu của
Đường Tấn Minh và Đường Tấn sơn, lúc này càng muốn lôi kéo thêm nhiều
mưu sĩ, khiến cho mưu sĩ tử tâm tháp địa (một lòng) trợ giúp hắn. Vì vậy bữa tiệc trong vương phủ lần này, là muốn chủ và khách đều vui vẻ, mà
người Vương phi như nàng, cũng phải cúi thấp gập lưng đi lôi kéo đám
người nội quyến của các mưu sĩ.
Nhất thời nghe được Vương Chính Khanh mang theo phu nhân tới, Thân thị vội để tâm phúc Thân ma ma thân đến đón.
Thân ma ma là ma ma hồi môn của Thân thị, giúp Thân thị trông coi phủ
trạch trong vương phủ, địa vị hết sức quan trọng, để cho nàng đi đón
Chân Ngọc nương, là cho Vương Chính Khanh đủ mặt mũi.
Rất nhanh, Thân ma ma liền dẫn Chân Ngọc vào cửa trong, đi tới chính phòng của Thân thị.
Trong phòng Thân thị, cũng đã có một vài nữ quyến ngồi đó, nhất thời thấy
Chân Ngọc tới, tất nhiên cười nói: “Trạng Nguyên phu nhân thật quý hóa,
từ trước tới nay không chịu ra ngoài gặp người, lần này cũng chịu ra
ngoài rồi?”
Chân Ngọc sớm đã cười tiến lên bái kiến Thân thị, lại theo phẩm cấp lớn nhỏ, lần lượt làm lễ với các vị phu nhân.
Lúc trước Thân thị là nghe qua tin đồn, nói vị phu nhân này của Vương Chính Khanh nhiều bệnh lại đa nghi, hơn nữa rất khó khăn chung đụng, không
được ai yêu quý. Lần này được gặp, lại hơi kinh ngạc, vị Trạng Nguyên
phu nhân này tư thái yểu điệu, lông mày mảnh mai, làn mắt thu thủy, tươi cười rạng rỡ, chỉ nhìn tướng mạo, cũng không phải người chanh chua,
nhưng không biết tin đồn lúc trước tin từ đâu mà đến?
Thân thị
quan sát ngôn hành (lời nói+hành vi) của Chân Ngọc, trong nội tâm rất
thích, cho là lời đồn đãi không đúng sự thật, nhất thời liền ngoắc gọi
Chân Ngọc ngồi ở bên người nàng, hỏi chút chuyện bên trong phủ.
kiếp trước Chân Ngọc ở trong vương phủ ba năm, biết rõ tính tình của Thân
thị, cuộc nói chuyện lần này, tất nhiên thỏa đáng, nói chuyện cũng hợp
tính tình Thân thị . Thân thị nhất thời lại dặn bảo nói: “Rỗi rãnh thì
tới vương phủ ngồi một chút, đừng cả ngày buồn bực ở trong nhà. Nghe nói ngươi nhiều bệnh, chỉ sợ là buồn bực mà thôi. Các phu nhân không có
việc gì thì ra ngoài đi lại một chút, cười nói một chút, lại tốt hơn bất cứ thứ gì.”
Vừa nói chuyện, sớm đã có người rót trà .
Chân Ngọc bưng trà thưởng thức, không phải Bích Loa Xuân vẫn uống quen ở
vương phủ khi trước, lại là trà Vân Vụ khó có được ở miếu Thanh Phong,
không khỏi mỉm cười nói: ” Mấy cây trà trong Miếu Thanh Phong thật khó
có được, một năm chỉ hái được mười hộp trà Vân Vụ, lão chủ trì cất giấu
rất kĩ, chính là không chịu đem tặng người khác. Không ngờ ở chỗ vương
phi lại có được trà này.”
Móa ơi, lần trước rõ ràng thắng lão
hòa thượng bốn ván, vốn nên đòi bốn hộp trà, lão hòa thượng một gương
mặt khóc tang, chết sống nói chỉ còn lại ba hộp trà, nín thinh không bỏ
ra nổi hộp thứ tư, không ngờ hộp thứ tư này, là đưa vào vương phủ rồi.
Sau này phải tìm lão hòa thượng tính sổ mới được.
Thân thị vừa
nghe thấy lời Chân Ngọc nói, cũng là cười nói: “Trà này cũng không phải
của ta thắng được, mà là của Lan nương. Bởi vì ta uống thấy ngon, Lan
nương liền cầm cả hộp tới. Cũng là nghĩ tới các phu nhân thường ngày
cũng không được uống, cũng muốn để cho các vị nếm thử trà Vân Vụ mà các
lão gia cùng khen ngợi một chút.”
“Nhưng không biết là vị nào
Lan nương? Có thể thắng được trà của lão chủ trì miếu Thanh Phong?” Chân Ngọc cười nói: “Lão chủ trì này hiện tại vừa đụng người đòi trà, liền
muốn đánh cờ với người đó, đánh không thắng hắn, đừng mơ tưởng được một
hộp trà.”
Cái cọc Bạch Cốc Lan cùng Vương Chính Khanh, cũng là
giấu được sâu, ngoài mấy người thân thiết ra, không ai biết được. Thân
thị đương nhiên cũng không biết công án này, bởi vì được Bạch Cốc Lan
tặng trà, thuận miệng hỏi một câu, biết được là một vị bạn cũ đem tặng,
cũng sẽ không hỏi tới, lần này nghe được Chân Ngọc hỏi thăm, liền cười
sai người đi mời Bạch Cốc Lan ra ngoài gặp mặt các vị phu nhân.
Nhất thời lại nói với các vị phu nhân: “Bởi vì gần đây trong phủ bận rộn,
mỗi khi tới giờ ngọ lại tức ngực, may mà vị biểu muội Lan nương của ta
am hiểu vài món dược thiện (món ăn chữa bệnh) trị tức ngực, thế nên giữ
nàng ở lại mấy ngày, đợi dạy cho trù nương làm ra được dược thiện, mới
có thể thả nàng về phủ. Không ngờ nàng ở lại mấy ngày nay, ta càng không nỡ nàng đi, lại ép nàng ở lại mấy ngày nữa.”
Vừa nói chuyện, Bạch Cốc Lan liền vào tới.
Thân thị lần lượt giới thiệu các vị phu nhân cho nàng. Có một số nàng đã gặp qua rồi quen biết biết, tất nhiên là cười gật đầu nói mấy câu, có một
số không biết, liền hỏi tục danh, chức vị của phu quân.
Đợi giới thiệu đến Chân Ngọc thì sắc mặt Bạch Cốc Lan cứng đờ, lại cố hết sức
nhìn Chân Ngọc một cái, miệng nói: “Nghe nói Trạng Nguyên phu nhân tài
mạo song toàn, hôm nay nhìn thấy, quả nhiên danh bất hư truyền.”
Chân Ngọc đâu phải người thông tuệ, liếc mắt nhìn thấy ánh mắt nhìn nàng của Bạch Cốc Lan, lại liên tưởng tới hộp trà Vân Vụ mà nàng ta có được,
cũng có chút kinh ngạc: ý ý, chẳng lẽ vị này là người trong lòng trong
truyền thuyết của Vương Chính Khanh?
Những ngày này, nàng cũng
nghe qua Vương Chính Khanh chậm chạp bất hòa nguyên chủ động phòng
nguyên nhân. Từ Hồ ma ma trong miệng, nàng biết được nguyên chủ hoài
nghi Vương Chính Khanh trong lòng có người khác, lại bởi vì Vương Chính
Khanh yêu thích hoa lan, nguyên chủ lại hoài nghi cái kia người yêu khuê danh vô cùng có thể mang một”Lan” chữ, chỉ khó có thể xác định là ai
thôi! Nguyên chủ nhất thời tâm kết khó giải, tăng thêm bệnh buồn, tài
trí sau lại bệnh nặng.
Móa ơi, lão tử thật vất vả mới thắng cờ,
được ba hộp trà, nhịn đau cho Vương Chính Khanh một hộp, hắn lại tùy
tiện đưa cho nữ nhân khác. Nếu như là đưa cho nữ nhân trong phủ chính
mình, vậy gọi là làm người mình, không thành vấn đề, nhưng ngươi đưa cho một nữ nhân đã có chồng, đây không phải là gây họa hay sao? Mà ánh mắt
nữ nhân này nhìn lão tử giống như liếc thấy một con rắn độc, vừa oán vừa hận , là chuyện gì chứ?
Chân Ngọc âm thầm suy đoán hành động
của Bạch Cốc Lan, chỉ nghe thấy tiếng mành vang lên, giọng nói của Đường Diệu Đan truyền vào, thần kinh nhất thời run lên, chỉ nhìn ngoài mành,
quận chúa, người vẫn tốt chứ? Từ khi ta mất, nàng có từng đau lòng?
Đường Diệu Đan vào phòng, trước tiên bái kiến Thân thị, sau đó hơi gật đầu
với các vị phu nhân, rồi ngồi xuống, chỉ nói chuyện với Bạch Cốc Lan:
“Tỷ tỷ được trà Vân Vụ, sao lại không cho ta một hộp? Cũng không phải
thích trà này, mà là lão hòa thượng miếu Thanh Phong quá đáng ghét, lần
trước khi đi Miếu Thanh Phong uống một ly cảm thấy ngon, sai người muốn
một hộp từ hắn, hắn lại không chịu cho. Ta phải cầm trà này, ở ngay
trước mặt lão hòa thượng đó, pha để rửa tay, như thế mới có thể hả
giận.”
Thê tử của Hộ Bộ Thị Lang Vi Đồng Phủ Tiền thị nghe vậy,
cười nói: “Trà Vân Vụ này, cũng không phải là cực phẩm duy nhất trong
các loại trà, sở dĩ được các lão gia gia ca ngợi, có lẽ là bởi vì tác
phong của lão hòa thượng, các lão gia không dễ dàng chiếm được trà này,
mới càng thêm khen ngợi. Quận chúa nếu lấy ra rửa tay, chỉ sợ các lão
gia biết được sẽ muốn trợn mắt.”
Bạch Cốc Lan vừa nghe lời của
Đường Diệu Đan, lại nói: “Trà này cũng là một người bạn cũ đem tặng, chỉ có một hộp, hôm nay cho vương phi, thì không còn nữa rồi. Quận chúa
muốn lấy nó rửa tay, phải đợi tới lần sau rồi.” Nàng nghĩ, kỳ nghệ của
Vương Chính Khanhbất phàm, nghĩ đến trà này là hắn thắng được , nếu gặp
hắn, để cho hắn thắng một hộp nữa thì có làm sao?Chương 15 Dự tiệc vương phủ
Yến tiệc vương phủ, tất nhiên là rực rỡ sắc màu, cực kỳ náo nhiệt.
Tân khách đi vào vương phủ, bởi vì chưa chính thức khai tiệc, tự có người
lĩnh nữ quyến lên lầu ngắm cảnh nghe kịch uống trà, về phần nam tân
khách, lại là tụ tập ở Luyện Vũ Tràng bắn tên, hoặc là tốp năm tốp ba đi dạo ngắm cảnh trong vườn.
Hộ Bộ Thị Lang Vi Đồng Phủ cùng chủ
sự Tiền Tiến Ích tới trước vương phủ từ sớm, sau khi gặp qua Cửu Giang
vương, liền lững thững tới vườn ngắm cảnh, đi tới chỗ hẻo lánh, không
thể không nói chút chuyện thời cuộc.
Thê tử của Vi Đồng Phủ là
muội muội của Tiền Tiến Ích, hai người vừa là đồng liêu, vừa là lang cậu (anh vợ-em rể), nói chuyện tất nhiên không cố kỵ gì.
Tiền Tiến
Ích thở dài nói: “Vương Gia thiếu đi một Chân Bảng nhãn, giống như mất
một cái cánh tay trái, hôm nay tuy có Vương Trạng nguyên chống đỡ được
đại cục, nhưng rốt cuộc không được như trước.”
Vi Đồng Phủ nghĩ
đến Chân Ngọc, cũng nói: “Lúc đầu, mặc dù Chân Bảng nhãn và Vương Trạng
nguyên luôn cãi vã, nhìn như bất hòa, kì thực cũng là đồng tâm hiệp lực, trong thời gian ngắn ngủi, liền giúp Vương Gia có được binh quyền Kinh
Thành trong tay. Vương Gia có binh quyền này, vị trí thái tử sớm muộn
cũng nằm trong tay.”
Tiền Tiến Ích gật đầu nói: “Luận tài năng,
Chân Bảng nhãn cũng không nhất định có thể thắng Vương Trạng Nguyên bao
nhiêu, nhưng hắn thắng ở chỗ không có gánh nặng gia đình, không cần phí
tâm vào chuyện nữ quyến ở hậu trạch, chỉ toàn tâm toàn ý giúp Vương Gia
mưu đồ đại sự, người như vậy, còn đi chỗ nào tìm?”
Vi Đồng Phủ
ngược lại nghĩ tới một chuyện, nhìn bốn bề vắng lặng, liền nói: “Lúc
trước có tin đồn, Vương Gia đã từng hứa, nói tương lai chuyện thành
công, muốn gả quận chúa Diệu Đan cho Chân Bảng nhãn, vậy mới giữ quận
chúa Diệu Đan trong phủ, chậm chạp không tìm phu quân cho nàng. Không
ngờ Chân Bảng nhãn không đợi chuyện thành ôm được mỹ nhân về, lại bệnh
mà chết.”
Hai người nói chuyện vương phủ một phen, không tránh được lại bát quái động thái mới nhất của đương kim Hoàng Đế một phen.
Đương kim Hoàng Đế Đường Tập Võ dùng võ giành thiên hạ, kết thúc tiền triều,
năm đó ba mươi tám tuổi đăng cơ Đại Bảo, làm Hoàng đế khai quốc của
Đường Quốc. Khi mới bước lên Đại Bảo, hắn có một ý chí to lớn, muốn làm
minh chủ thiên hạ, vì thế hai mươi năm ròng, chăm lo việc nước, triều
cục sáng suốt, thiên hạ đều khen ngợi. Không ngờ sau sinh nhật sáu mươi
tuổi sinh, hắn lại hết lòng tin theo đạo giáo, bắt đầu tu đạo luyện đan, không để ý tới triều chính, thậm chí tin lời đạo sĩ, giết chết rất
nhiều cung phi trong cung cầm tinh con giáp xung khắc với hắn, trong
khoảng thời gian ngắn, triều thần cầm tinh xung khắc với hắn, đều hoảng sợ không chịu nổi một ngày. Ba năm tiếp theo, triều chính hỗn loạn.
Đường Tập Võ tổng cộng có tám nhi tử, phong vương bên ngoài tổng cộng có năm
người, ở lại kinh thành có ba người. Triều thần đoán, ba người ở lại
kinh thành này, chính là những thí sinh Đường Tập Võ tuyển chọn làm thái tử, cho nên âm thầm kéo bè kết phái, muốn nhiều hơn một chút, để ngày
sau có được vị trí cao nhất.
Đầu năm nay, Đường Tập Võ lại triệu ba đứa con ở kinh thành vào cung dặn dò, nói hắn muốn đến đạo quan mới
xây ngoài thành thanh tu, để bọn họ liên thủ giám quốc.
Đợi
Đường Tập Võ vừa đi, mặc dù ba nhi tử của hắn nói là liên thủ giám quốc, nhưng mỗi người lại tự làm theo ý mình, thậm chí còn xử lí chính sự ở
trong vương phủ, đối chọi gay gắt. Trong ba nhi tử này, một người trong
đó chính là Cửu Giang vương.
Cửu Giang vương năm nay vừa mới hai mươi lăm tuổi, mẫu thân là phi tử Bàng thị được Đường Tập Võ được cưng chiều nhất.
Một bộ phận triều thần cho rằng, trong ba vị Vương Gia ở lại kinh
thành, Tam vương gia lớn tuổi hơn, vị trí thái tử ngoài hắn ra không thể là ai khác rồi. Một phần khác lại cho là, tướng mạo tác phong của Tứ
Vương Gia giống đương kim Hoàng Đế Đường Tập Võ nhất, vả lại mẫu thân
vốn là biểu muội của Đường Tập Võ, có thế lực bên ngoại, vị trí thái tử
ngoài hắn ra không thể là ai khác.
Đám người Vương Chính Khanh
lại cho là, nếu muốn chọn minh chủ, phải chọn Cửu vương gia, cũng chính
là Cửu Giang vương Đường Tấn Phong.
Cửu Giang Vương thời niên
thiếu có tài, sau khi lớn lên lại có phong thái tài đức sáng suốt, hơn
nữa còn giỏi về chiêu nạp người tài làm việc cho mình, trong vương phủ
nhân tài đông đúc. Đến tháng ba năm nay, hắn có được binh quyền Kinh
Thành trong tay, trong khoảng thời gian ngắn, liền được xem trọng nhất.
Người tinh mắt đều cho là, Hoàng đế nếu đã để Cửu Giang vương nắm binh
quyền, dĩ nhiên là muốn giao Kinh Thành này, thiên hạ này cho hắn.
Cửu Giang vương cũng không dám buông lỏng, Hoàng đế mấy năm nay càng ngày
càng khó đoán, lần này giao binh quyền cho hắn, không nói chính xác lúc
nào thì lại muốn lấy lại. Vả lại Tam vương gia Đường Tấn Minh và Tứ
Vương Gia Đường Tấn Sơn vẫn còn trong Kinh Thành, mưu những khi này, há
chịu chắp tay nhường giang sơn như vậy, tất nhiên vẫn còn ở phía sau.
Vương phi Thân thị biết Cửu Giang vương bởi vì Chân Ngọc đột nhiên qua đời,
mất đi cánh tay đắc lực, hơn nữa sợ chỉ cần một sơ hở, sẽ mắc mưu của
Đường Tấn Minh và Đường Tấn sơn, lúc này càng muốn lôi kéo thêm nhiều
mưu sĩ, khiến cho mưu sĩ tử tâm tháp địa (một lòng) trợ giúp hắn. Vì vậy bữa tiệc trong vương phủ lần này, là muốn chủ và khách đều vui vẻ, mà
người Vương phi như nàng, cũng phải cúi thấp gập lưng đi lôi kéo đám
người nội quyến của các mưu sĩ.
Nhất thời nghe được Vương Chính Khanh mang theo phu nhân tới, Thân thị vội để tâm phúc Thân ma ma thân đến đón.
Thân ma ma là ma ma hồi môn của Thân thị, giúp Thân thị trông coi phủ
trạch trong vương phủ, địa vị hết sức quan trọng, để cho nàng đi đón
Chân Ngọc nương, là cho Vương Chính Khanh đủ mặt mũi.
Rất nhanh, Thân ma ma liền dẫn Chân Ngọc vào cửa trong, đi tới chính phòng của Thân thị.
Trong phòng Thân thị, cũng đã có một vài nữ quyến ngồi đó, nhất thời thấy
Chân Ngọc tới, tất nhiên cười nói: “Trạng Nguyên phu nhân thật quý hóa,
từ trước tới nay không chịu ra ngoài gặp người, lần này cũng chịu ra
ngoài rồi?”
Chân Ngọc sớm đã cười tiến lên bái kiến Thân thị, lại theo phẩm cấp lớn nhỏ, lần lượt làm lễ với các vị phu nhân.
Lúc trước Thân thị là nghe qua tin đồn, nói vị phu nhân này của Vương Chính Khanh nhiều bệnh lại đa nghi, hơn nữa rất khó khăn chung đụng, không
được ai yêu quý. Lần này được gặp, lại hơi kinh ngạc, vị Trạng Nguyên
phu nhân này tư thái yểu điệu, lông mày mảnh mai, làn mắt thu thủy, tươi cười rạng rỡ, chỉ nhìn tướng mạo, cũng không phải người chanh chua,
nhưng không biết tin đồn lúc trước tin từ đâu mà đến?
Thân thị
quan sát ngôn hành (lời nói+hành vi) của Chân Ngọc, trong nội tâm rất
thích, cho là lời đồn đãi không đúng sự thật, nhất thời liền ngoắc gọi
Chân Ngọc ngồi ở bên người nàng, hỏi chút chuyện bên trong phủ.
kiếp trước Chân Ngọc ở trong vương phủ ba năm, biết rõ tính tình của Thân
thị, cuộc nói chuyện lần này, tất nhiên thỏa đáng, nói chuyện cũng hợp
tính tình Thân thị . Thân thị nhất thời lại dặn bảo nói: “Rỗi rãnh thì
tới vương phủ ngồi một chút, đừng cả ngày buồn bực ở trong nhà. Nghe nói ngươi nhiều bệnh, chỉ sợ là buồn bực mà thôi. Các phu nhân không có
việc gì thì ra ngoài đi lại một chút, cười nói một chút, lại tốt hơn bất cứ thứ gì.”
Vừa nói chuyện, sớm đã có người rót trà .
Chân Ngọc bưng trà thưởng thức, không phải Bích Loa Xuân vẫn uống quen ở
vương phủ khi trước, lại là trà Vân Vụ khó có được ở miếu Thanh Phong,
không khỏi mỉm cười nói: ” Mấy cây trà trong Miếu Thanh Phong thật khó
có được, một năm chỉ hái được mười hộp trà Vân Vụ, lão chủ trì cất giấu
rất kĩ, chính là không chịu đem tặng người khác. Không ngờ ở chỗ vương
phi lại có được trà này.”
Móa ơi, lần trước rõ ràng thắng lão
hòa thượng bốn ván, vốn nên đòi bốn hộp trà, lão hòa thượng một gương
mặt khóc tang, chết sống nói chỉ còn lại ba hộp trà, nín thinh không bỏ
ra nổi hộp thứ tư, không ngờ hộp thứ tư này, là đưa vào vương phủ rồi.
Sau này phải tìm lão hòa thượng tính sổ mới được.
Thân thị vừa
nghe thấy lời Chân Ngọc nói, cũng là cười nói: “Trà này cũng không phải
của ta thắng được, mà là của Lan nương. Bởi vì ta uống thấy ngon, Lan
nương liền cầm cả hộp tới. Cũng là nghĩ tới các phu nhân thường ngày
cũng không được uống, cũng muốn để cho các vị nếm thử trà Vân Vụ mà các
lão gia cùng khen ngợi một chút.”
“Nhưng không biết là vị nào
Lan nương? Có thể thắng được trà của lão chủ trì miếu Thanh Phong?” Chân Ngọc cười nói: “Lão chủ trì này hiện tại vừa đụng người đòi trà, liền
muốn đánh cờ với người đó, đánh không thắng hắn, đừng mơ tưởng được một
hộp trà.”
Cái cọc Bạch Cốc Lan cùng Vương Chính Khanh, cũng là
giấu được sâu, ngoài mấy người thân thiết ra, không ai biết được. Thân
thị đương nhiên cũng không biết công án này, bởi vì được Bạch Cốc Lan
tặng trà, thuận miệng hỏi một câu, biết được là một vị bạn cũ đem tặng,
cũng sẽ không hỏi tới, lần này nghe được Chân Ngọc hỏi thăm, liền cười
sai người đi mời Bạch Cốc Lan ra ngoài gặp mặt các vị phu nhân.
Nhất thời lại nói với các vị phu nhân: “Bởi vì gần đây trong phủ bận rộn,
mỗi khi tới giờ ngọ lại tức ngực, may mà vị biểu muội Lan nương của ta
am hiểu vài món dược thiện (món ăn chữa bệnh) trị tức ngực, thế nên giữ
nàng ở lại mấy ngày, đợi dạy cho trù nương làm ra được dược thiện, mới
có thể thả nàng về phủ. Không ngờ nàng ở lại mấy ngày nay, ta càng không nỡ nàng đi, lại ép nàng ở lại mấy ngày nữa.”
Vừa nói chuyện, Bạch Cốc Lan liền vào tới.
Thân thị lần lượt giới thiệu các vị phu nhân cho nàng. Có một số nàng đã gặp qua rồi quen biết biết, tất nhiên là cười gật đầu nói mấy câu, có một
số không biết, liền hỏi tục danh, chức vị của phu quân.
Đợi giới thiệu đến Chân Ngọc thì sắc mặt Bạch Cốc Lan cứng đờ, lại cố hết sức
nhìn Chân Ngọc một cái, miệng nói: “Nghe nói Trạng Nguyên phu nhân tài
mạo song toàn, hôm nay nhìn thấy, quả nhiên danh bất hư truyền.”
Chân Ngọc đâu phải người thông tuệ, liếc mắt nhìn thấy ánh mắt nhìn nàng của Bạch Cốc Lan, lại liên tưởng tới hộp trà Vân Vụ mà nàng ta có được,
cũng có chút kinh ngạc: ý ý, chẳng lẽ vị này là người trong lòng trong
truyền thuyết của Vương Chính Khanh?
Những ngày này, nàng cũng
nghe qua Vương Chính Khanh chậm chạp bất hòa nguyên chủ động phòng
nguyên nhân. Từ Hồ ma ma trong miệng, nàng biết được nguyên chủ hoài
nghi Vương Chính Khanh trong lòng có người khác, lại bởi vì Vương Chính
Khanh yêu thích hoa lan, nguyên chủ lại hoài nghi cái kia người yêu khuê danh vô cùng có thể mang một”Lan” chữ, chỉ khó có thể xác định là ai
thôi! Nguyên chủ nhất thời tâm kết khó giải, tăng thêm bệnh buồn, tài
trí sau lại bệnh nặng.
Móa ơi, lão tử thật vất vả mới thắng cờ,
được ba hộp trà, nhịn đau cho Vương Chính Khanh một hộp, hắn lại tùy
tiện đưa cho nữ nhân khác. Nếu như là đưa cho nữ nhân trong phủ chính
mình, vậy gọi là làm người mình, không thành vấn đề, nhưng ngươi đưa cho một nữ nhân đã có chồng, đây không phải là gây họa hay sao? Mà ánh mắt
nữ nhân này nhìn lão tử giống như liếc thấy một con rắn độc, vừa oán vừa hận , là chuyện gì chứ?
Chân Ngọc âm thầm suy đoán hành động
của Bạch Cốc Lan, chỉ nghe thấy tiếng mành vang lên, giọng nói của Đường Diệu Đan truyền vào, thần kinh nhất thời run lên, chỉ nhìn ngoài mành,
quận chúa, người vẫn tốt chứ? Từ khi ta mất, nàng có từng đau lòng?
Đường Diệu Đan vào phòng, trước tiên bái kiến Thân thị, sau đó hơi gật đầu
với các vị phu nhân, rồi ngồi xuống, chỉ nói chuyện với Bạch Cốc Lan:
“Tỷ tỷ được trà Vân Vụ, sao lại không cho ta một hộp? Cũng không phải
thích trà này, mà là lão hòa thượng miếu Thanh Phong quá đáng ghét, lần
trước khi đi Miếu Thanh Phong uống một ly cảm thấy ngon, sai người muốn
một hộp từ hắn, hắn lại không chịu cho. Ta phải cầm trà này, ở ngay
trước mặt lão hòa thượng đó, pha để rửa tay, như thế mới có thể hả
giận.”
Thê tử của Hộ Bộ Thị Lang Vi Đồng Phủ Tiền thị nghe vậy,
cười nói: “Trà Vân Vụ này, cũng không phải là cực phẩm duy nhất trong
các loại trà, sở dĩ được các lão gia gia ca ngợi, có lẽ là bởi vì tác
phong của lão hòa thượng, các lão gia không dễ dàng chiếm được trà này,
mới càng thêm khen ngợi. Quận chúa nếu lấy ra rửa tay, chỉ sợ các lão
gia biết được sẽ muốn trợn mắt.”
Bạch Cốc Lan vừa nghe lời của
Đường Diệu Đan, lại nói: “Trà này cũng là một người bạn cũ đem tặng, chỉ có một hộp, hôm nay cho vương phi, thì không còn nữa rồi. Quận chúa
muốn lấy nó rửa tay, phải đợi tới lần sau rồi.” Nàng nghĩ, kỳ nghệ của
Vương Chính Khanhbất phàm, nghĩ đến trà này là hắn thắng được , nếu gặp
hắn, để cho hắn thắng một hộp nữa thì có làm sao?
Chân Ngọc từ
lúc Đường Diệu Đan đi vào, lực chú ý liền ở trên người nàng nhiều hơn,
lúc này nói: “Chỗ ta còn có một hộp trà Vân Vụ, về phủ sẽ đưa đến cho
quận chúa, quận chúa chỉ cần đem đi rửa tay, không cần đợi lần sau nữa.”
Tiếng nàng vừa dứt, mọi người cũng đồng loạt nhìn về phía nàng.
Chân Ngọc từ lúc Đường Diệu Đan đi vào, lực chú ý liền ở trên người nàng
nhiều hơn, lúc này nói: “Chỗ ta còn có một hộp trà Vân Vụ, về phủ sẽ đưa đến cho quận chúa, quận chúa chỉ cần đem đi rửa tay, không cần đợi lần
sau nữa.”
Tiếng nàng vừa dứt, mọi người cũng đồng loạt nhìn về phía nàng.