Giảo Phụ

Chương 12


Đọc truyện Giảo Phụ – Chương 12

Chân Ngọc thấy Chu Hàm Xảo tới, ngoắc tay nói: “Không cần đa lễ, mau lại đây ngồi xuống đi.”

Chu Hàm Xảo vẫn tuân thủ hành lễ, sau đó mới thướt tha đi đến gần, ngồi ở phía bên trái Chân Ngọc.

Mỗi bên một vị mỹ nhân, nội tâm Chân Ngọc nhất thời vui mừng, quét sạch hết mệt mỏi mấy ngày hôm nay.

Hạ Sơ Liễu liếc mắt nhìn trang phục của Chu Hàm Xảo, thấy nàng ta mặc váy
dài màu đỏ bắt mắt, eo thon uyển chuyển, hết sức xinh đẹp, thoáng nghĩ
thầm trong bụng: thường ngày thì đầu đầy bụi đất, tối nay lại ra vẻ màu
mè. Hừ, chắc là muốn quyến rũ Tam gia đây mà, đáng tiếc có Tam phu nhân ở đây, nàng ta khó mà được như nguyện.

Hồ ma ma gọi người mang thêm một hộp trang sức tới, mở nắp cho Chu Hàm Xảo nhìn.

Thấy bên trong là một bộ trâm cài Thủy Điểu kiểu dáng đơn giản, nhưng lại
làm từ vàng nguyên chất, Chu Hàm Xảo nhất thời khó hiểu, ngẩng đầu lên
hỏi: “Đây là sao?”

“Là trang sức mà Tam phu nhân thưởng cho di nương, di nương nhận lấy đi!” Hồ ma ma cười híp mắt nói.

Chu Hàm Xảo giật mình, vội vàng đứng lên: “Đồ trang sức quý giá như vậy,
sao ta dám nhận?” Trước kia, nàng thường bị kêu đi xoa bóp cho Chân Ngọc lúc nửa đêm, cũng chưa từng được ban thưởng cái gì? Hôm nay lại bất ngờ thưởng một bộ trâm cài bằng vàng, nàng có thể không nghi hoặc được sao?

Chân Ngọc cầm cây quạt trong tay, nhẹ nhàng phe phẩy, cười nói: “Thưởng cho
ngươi thì ngươi cứ nhận lấy đi, nói nhảm nhiều như vậy để làm gì?”

Hạ Sơ Liễu ghé đầu nhìn qua, thấy bộ đồ trang sức Chân Ngọc thưởng cho Chu Hàm Xảo cũng không thua kém gì bộ đồ kia của mình, nhất thời nổi lên
ghen tỵ, chu mỏ nói: “Phu nhân thật thiên vị, đồ thưởng cho nàng còn hơn của ta.”

Chân Ngọc bật cười: “Trang sức của ngươi là được chạm
rỗng, kiểu dáng tinh xảo hạng nhất, có chỗ nào không bằng nàng ta? Hơn
nữa, ngươi có lông mày mảnh môi nhỏ, dùng trang sức hoa mai mới làm nổi
bật vẻ đẹp kỳ ảo tươi mát của riêng ngươi. Còn Chu di nương mặt tròn,
sống mũi mượt mà, cài thêm trâm Thủy Điêu kia mới càng tôn lên nét đẹp
của nàng ta.”

Hạ Sơ Liễu nghe xong, lúc này mới chuyển giận thành vui, vội vàng rót rượu dâng cho Chân Ngọc uống. Thật ra thì, ngoại trừ
việc Tam phu nhân có hơi biến thái một chút, thích sờ mó nàng ta ra thì
những mặt khác của nàng cũng khá tốt! Bây giờ không chỉ phải khiến Tam
gia vui vẻ, mà cũng phải ra sức lấy lòng Tam phu nhân nữa rồi.


Nha hoàn Xuân Nhu đứng bên nhanh nhẹn tiến lên nhận hộp trang sức trong tay Hồ ma ma, còn nhân tiện nháy mắt ra ám hiệu với Chu Hàm Xảo, di nương
à, cứ nhận đi thôi. Hạ di nương người ta được thưởng thì vui vui mừng
mừng nhận ngay, còn di nương nhà mình thì cứ như không muốn được ban
thưởng, rốt cuộc là làm sao đây?

Chu Hàm Xảo phục hồi lại tinh
thần, thoáng đỏ mặt. Cả một bộ trang sức bằng vàng, lại còn do chủ mẫu
ban thưởng, có không thể không cần được sao? Vậy nên Chu Hàm Xảo cũng
không nói gì nữa, chỉ nháy mắt ý bảo Xuân Thu quản đồ cho tốt, sau đó
quay đầu hỏi thăm Hạ di nương được ban thưởng cái gì.

Xuân Nhu hiểu ý, khẽ gật đầu.

Chu Hàm Xảo đã nhận ban thưởng, hiển nhiên cũng cảm thấy mình không thể
nhận không, tự giác ngồi sát vào Chân Ngọc, để cho nàng tùy ý niết lấy
bả vai.

Chân Ngọc được hai mỹ nhân ân cần hầu hạ, cả người thư
thái, kêu Hồ ma ma: “Các ngươi cũng vất vả nửa ngày rồi, cứ đi nghỉ
trước đi, nơi này có Chu di nương và Hạ di nương hầu hạ ta là được.”

Hồ ma ma thấy Chân Ngọc vui vẻ, cũng không muốn làm nàng mất hứng, lập tức vâng lệnh. Bà dặn hai ma ma đứng ở khúc quanh chờ nghe sai bảo, còn
những người khác lui xuống hết.

Tiểu La và Xuân Nhu ôm chặt hộp
trang sức, cũng vội vàng muốn về viện của mình để cất đồ. Nhận được ánh
mắt của chủ tử muốn các nàng trở về, liền cúi người cáo lui.

Hồ
ma ma để Chân Ngọc một mình ở đó có thể yên tâm được sao? Tất nhiên là
không, vậy nên bà không về phòng, mà ngồi chờ ở trong đình nhỏ bên góc
hoa viên cách đấy không xa. Hồ ma ma kêu nha hoàn phòng bếp bưng bánh
ngọt và nước trà tới, chuẩn bị cùng Lập Hạ và Bán Hà ngồi ngắm trăng.

Sau khi Chân Ngọc gả vào nhà họ Vương, tuy rằng không được lòng cha mẹ
chồng, cũng không được Vương Chính Khanh quan tâm, nhưng nàng có tài sản riêng, hay ban thưởng cho hạ nhân, Hồ ma ma lại xử sự khéo léo chu đáo
nên trong phủ có không ít nha hoàn muốn nịnh nọt bà. Hồ ma ma vừa yêu
cầu đã tự giác đi làm ngay mà không có thắc mắc gì.

Lập Hạ cũng

không yên tâm để Chân Ngọc ở lại một mình với hai vị di nương, nàng ta
rướn cổ nhìn về phía giàn dưa, ánh sáng lờ mờ, lại cách một đoạn, cũng
không nhìn rõ được cái gì. Lập Hạ mở miệng nói: “Sau khi Tam phu nhân
khỏi bệnh, tính tình lại càng thêm cổ quái, ma ma không khuyên giải lại
còn dung túng thêm. Như hai bộ trang sức tối nay vậy, sao có thể nói
thưởng là thưởng dễ dàng như thế? Cũng chỉ là hai di nương, đáng để Tam
phu nhân phí sức hay sao?”

Bán Hà cũng rất bất mãn, bọn họ ngày
ngày hầu hạ bên cạnh Tam phu nhân, cũng chưa từng được ban thưởng lớn
như thế bao giờ, vậy mà hai vị di nương kia lại dễ dàng có được. Tam phu nhân cũng thật là, nếu muốn lôi kéo di nương, chỉ cần lấy lòng loa qua
là xong, cần gì phải bạo tay như vậy?

Nhưng Hồ ma ma lại không nghĩ như bọn họ, với bà thì chỉ cần Chân Ngọc vui là tốt rồi.

Lúc trước khi Tam phu nhân chưa thành thân, tuy nàng tài mạo song toàn
nhưng nội tâm lúc nào cũng nặng nề, chỉ một chút uất ức cũng không chịu
nổi. Người nào nặng lời với nàng một câu cũng có thể khiến nàng trằn
trọc trở mình cả một đếm. Tới lúc gả vào nhà họ Vương, chịu sự lạnh nhạt của Tam gia thì sao có thể không ngã bệnh? Những bệnh khác còn trị khỏi được, nhưng còn tâm bệnh thì dễ dàng chữa được hay sao? Một năm này
chịu bao giày vò, đến bà cũng có chút nản lòng, chỉ e Tam phu nhân không chịu đựng nổi. Vậy mà lần này khỏi bệnh xong, tính tình của Tam phu
nhân quả thực có hơi kỳ lạ, buổi tối nàng ngủ ngon hơn, có thoáng mệt
mỏi cũng rất nhanh lấy lại tinh thần, không khó dỗ dành như lúc trước.
Hôm nay, nếu Chu di nương và Hạ di nương có thể khiến cho Tam phu nhân
vui vẻ thì hai bộ trang sức kia có là gì đâu chứ?

Thấy Hồ ma ma
không đáp lại, Lập Hạ chua xót nói tiếp: “Tam phu nhân bắt chúng ta trở
về, chỉ thân mật cùng với hai vị di nương, đúng là không có đạo lý.”

Hồ ma ma bật thốt lên: “Ai bảo các ngươi không xinh đẹp được như người ta
chứ?” Vừa dứt lời, Hồ ma ma chợt ngẩn người. Đúng thế, sau khi Tam phu
nhân khỏi bệnh rất thích ngắm mỹ nhân, nha hoàn trong phủ có nhan sắc
một chút, nàng đi qua cũng phải ngoái nhìn mấy lần. Ừm, cái này có vẻ
giống như tật xấu của nam nhân. Mà thôi cũng được, dù sao cũng chẳng có
gì đáng ngại, cứ để tùy ý nàng đi! Chỉ cần không trằn trọc cả đêm, trong lòng không có trăm mối nghi ngờ là tốt rồi.

Dưới giàn dưa, Chân
Ngọc đang uống ly rượu do Hạ Sơ Liễu dâng lên, nhất thời nổi hứng làm

thơ, ngẫu nhiên ngâm một câu. Ngâm xong lại hỏi Hạ Sơ Liễu và Chu Hàm
Xảo: “Hai vị mỹ nhân cảm thấy thơ của ta như thế nào?”

Hạ Sơ Liễu đã học qua cầm kỳ thi họa, đối với thơ văn cũng có chút hiểu biết. Nàng ta nghe Chân Ngọc làm thơ, cảm thấy không tệ, quyết định nịnh hót cho
Chân Ngọc vui vẻ; vậy nên nàng ta lộ ra vẻ mặt kinh ngạc tán thưởng:
“Thơ hay, thơ hay! Nhớ lúc trước vương phủ thiết yến, khi đó Chân Bảng
nhãn vẫn còn sống, Tam gia cùng hắn ngẫu hứng đối thơ. Không ngờ lại
cướp hết cơ hội của người khác, chỉ có hai người bọn họ thi với nhau,
cuối cùng không phân thắng bại. Lúc này nghe được thơ của Tam phu nhân,
chỉ sợ cũng có thể vượt qua được cả Tam gia và Chân Bảng nhãn rồi.”

Chu Hàm Xảo không hiểu thơ ca, nhưng nghe thơ này âm luật không tồi, rất dễ đọc thuộc, cũng hùa theo khen một câu thơ hay.

Ha ha, đúng là mỹ nhân hiểu chuyện! Chân Ngọc cao hứng, tháo ngay hai
chiếc nhẫn trên tay mình ra, một chiếc đeo vào ngón tay của Hạ Sơ Liễu,
chiếc còn lại đeo vào tay Chu Hàm Xảo, xong cười tủm tỉm nói: “Thưởng
cho các ngươi.”

Hai chiếc nhẫn này của Chân Ngọc, mỗi cái đều
khảm thạch Miêu Nhãn, giá trị xa xỉ, đến cả hai bộ trang sức khi nãy
cũng không so bằng.

Cho dù Hạ Sơ Liễu và Chu Hàm Xảo không biết
thưởng thức cũng biết nhẫn khảm thạch Miêu Nhãn hiếm có tới mức nào,
nhất thời sợ ngây người. Tới lúc lấy lại tinh thần thì lại sợ có lẽ Chân Ngọc uống say mới thưởng loạn như vậy, lo rằng sau khi nàng tỉnh rượu
sẽ đòi lại mới đưa đẩy Chân Ngọc, nói: “Phu nhân say rồi, sao có thể
thưởng cho chúng ta cái này được chứ?”

Chân Ngọc hai tay ôm hai
mỹ nhân, thơm vào má mỗi nàng một cái, cười ha ha đáp lời: “Hai cái nhẫn này thì có đáng là gì? Chỉ cần sau này các ngươi hầu hạ ta thật tốt,
chắc chắn sẽ được trả công xứng đáng.”

Tim của Chu Hàm Xảo bỗng
loạn nhịp đập nhanh, Hạ Sơ Liễu cũng âm thầm hạ quyết tâm: về sau nhất
định phải ra sức hầu hạ vị phu nhân này. Hạ Sơ Liễu nghĩ xong, nhanh
nhẹn rót rượu, đưa tới tận miệng Chân Ngọc, sau đó lại gắp đồ ăn, hành
động chăm sóc hết sức ân cần, chu đáo.

Chân Ngọc uống rượu thưởng trăng, còn ngắm mỹ nhân, cũng ép hai vị di nương uống rượu cùng mình.

Từ khi sinh ra tới giờ, đây là lần đầu tiên Hạ Sơ Liễu và Chu Hàm Xảo được ban thưởng lớn đến vậy, lúc này cũng không tiện từ chối ý tốt của Chân
Ngọc. Các nàng bưng rượu lên, cạn hết chén này đến chén khác.

Giữa cảnh đẹp mông lung, ba người vui vẻ hòa thuận, cứ thế mà quên mất Vương Chính Khanh.

Uống hết một bầu rượu ngon, Hạ Sơ Liễu và Chu Hàm Xảo cũng đã ngà ngà say,

tinh thần dần dần thả lỏng, không còn gò bó, kiêng kị nữa.

Chân
Ngọc thấy nụ cười diễm lệ của mỹ nhân, dung nhan say lòng người, nội tâm khẽ động, lại uống thêm mấy ly rượu. Gió lùa qua giàn dưa, càng làm
người ta thêm mê mẩn. Chân Ngọc đang gối đầu trên đùi Chu Hàm Xảo, lại
lôi kéo Hạ Sơ Liễu nửa nằm trên người mình. Nàng duỗi tay dò vào trong
ngực nàng ta, ngửi nhẹ hương thơm tản ra từ đó, hô hấp dần dần thô
suyễn, hơi thở nóng rực nói: “Tiểu mỹ nhân, tối nay theo ta đi!” Nói
xong chuẩn bị xé xiêm y của Hạ Sơ Liễu.

Tuy Hạ Sơ Liễu đã có men
say, nhưng bị Chân Ngọc lôi kéo sờ soạng như vậy, cũng tỉnh rượu được
mấy phần, nhất thời kinh hoảng. Nàng ta thoa hương là để cho Tam gia
ngửi, bây giờ lại bị Tam phu nhân ngửi được, thế có khổ không cơ chứ? Hạ Sơ Liễu căng thẳng, vung tay hất tay Chân Ngọc ra, bò dậy bỏ chạy.

Chân Ngọc thấy Hạ Sơ Liễu muốn chạy trốn, cũng ngồi phắt dậy, đúng lúc có
cơn gió lùa qua, men rượu xông lên, nhất thời quên mất hiện giờ mình đã
là thân nữ nhi, cứ nghĩ rằng Hạ Sơ Liễu này là mỹ nhân Cửu Giang vương
ban thưởng cho mình. Nàng ta là di nương của lão tử đây, lão tử cao hứng muốn thân mật một phen, nàng ta chạy cái gì? Chẳng lẽ nàng ta xem trọng Vương Chính Khanh rồi, muốn ruồng bỏ lão tử hả?

Hạ Sơ Liễu chạy được mấy bước, nhưng chân mềm nhũn chẳng có mấy sức lực, ngã ngồi ở dưới giàn dưa.

Chân Ngọc thấy vậy, nội tâm khẽ vui mừng. À, không phải là mỹ nhân ghét bỏ
từ chối lão tử, mà nàng chỉ đang trêu chọc, muốn lão tử đuổi theo nàng
mà thôi! Chân Ngọc hăm hở đứng lên, đuổi về phía trước, một tay ôm lấy
Hạ Sơ Liễu, đặt nàng ta xuống ghế quý phi dưới giàn dưa, áp người đè
chặt xuống.

Mỹ nhân dưới thân chợt rên rỉ một tiếng, toàn thân
tản mát ra hương thơm mê người, môi mọng hé mở chờ người thương yêu.
Chân Ngọc xuân tâm nhộn nhạo, không kiềm chế được nữa, chỉ cảm thấy bụng dưới nổi sóng, vội vạch áo dài ra, thò tay vào quần quờ quạng một hồi.

Nàng cứ móc, cứ móc, cứ móc mãi mà không tìm được “cái” cần tìm.

“Chu di nương, tới đây!” Chân Ngọc khàn giọng kêu lên một tiếng, lửa nóng trong người càng lúc càng lên cao.

Chu Hàm Xảo nhẫn nhục chịu đựng đã quen, nghe thấy Chân Ngọc gọi mình cũng không dám phản kháng, dè dặt bước lên chờ lệnh.

Chân Ngọc chỉ vào Hạ Sơ Liễu nói: “Giữ nàng lại!”

Chu Hàm Xảo không chút nghĩ ngợi, lại gần giữ chặt Hạ Sơ Liễu giúp Chân Ngọc.

Chân Ngọc vươn tay, chợt chạm phải cái cột đỡ giàn dưa được chạm khắc cầu
kỳ. Dò dẫm một hồi lại bắt được quả dưa leo trên giàn rủ xuống. Sờ được
hai quả dưa leo lớn, nhất thời vui mừng, vặt lấy một quả đặt ở dưới bụng ướm thử. Tự hỏi: quả dưa này có đủ lớn không nhỉ?


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.