Giảo Phụ

Chương 10


Đọc truyện Giảo Phụ – Chương 10

Chân Ngọc bị bệnh mất mấy ngày, đã ý thức được một chút tình cảnh của bản thân mình. Hiện giờ đã là thân nữ nhi, nhìn thấy mỹ nhân cũng chỉ có thể tự YY trong đầu,
đã thế lại còn phải trải qua nỗi đau đớn hàng tháng của nữ nhân, nhất
thời có chút mệt mỏi, tinh thần thoáng sa sút.

Hồ ma ma thấy nàng như vậy, cho rằng nàng đang buồn rầu về Vương Chính Khanh, liền tìm mọi cách để chọc nàng vui vẻ. Còn nhắc cả về những thú vui tiêu khiển nàng
thích nhất trước kia nữa: “Tiếc là ta không biết chơi cờ, nếu không nhất định sẽ cùng phu nhân chơi mấy ván rồi.”

Chân Ngọc nghe xong thì cười cười, thử dò xét mấy câu, biết được Chân Ngọc nương vốn là một nữ
tử tinh thông cầm kỳ thi họa, kỹ năng chơi cờ bất phàm, từng là đệ tử
học vẽ của danh gia, nàng nhất thời thở phào nhẹ nhõm. Nếu vậy thì khi
mình có vô ý để lộ ra tài nghệ cũng sẽ không khiến người khác hoài nghi!

Hồ ma ma thấy nàng có hứng thú nói chuyện, liền nói: “Lúc trước Tam phu
nhân rất thích vẽ tranh, lại yêu chơi cờ. Nhưng kể từ khi chuyển đến
Kinh thành, ít tiếp xúc với người khác, nên những việc yêu thích đó dần
dần gác sang một bên. Bây giờ cũng rảnh rỗi, lấy ra xem lại cũng không
tồi.” Nói xong, bà đi tìm các bức họa mà Chân Ngọc nương tự vẽ lúc
trước, mở ra đặt trước mặt Chân Ngọc: “Nhìn xem, trước kia ngay cả lão
gia cũng khen ngợi bức tranh này. Nói là nét vẽ sống động hào phóng, tự
tạo nên một trường phái riêng.”

Chân Ngọc nhìn bức họa một chút,
khẽ giật mình, cách vẽ tranh của chủ nhân thân thể này không ngờ lại có
vài phần tương tự với nàng kiếp trước. Xem ra, mình trọng sinh vào thân
thể Chân Ngọc nương cũng vì có duyên rồi. Bởi vì trước kia nàng từng mô
phỏng theo nét vẽ và nét chữ của Chân Ngọc nương, nên hiện giờ cảm thấy, cách vẽ và viết của bản thân đã thấm được phần nào thần khí của nàng
ta, không những thế kỹ năng của nàng còn cao hơn một bậc.

Ừm, bây giờ ấy à, ngay cả phụ mẫu của Chân Ngọc nương tới đây, e là cũng không phân biệt được đâu là thật giả nữa rồi.

Tuy Hồ ma ma không mấy am hiểu về cầm kỳ thi họa, nhưng thấy Chân Ngọc ngồi ở trong sân vẽ tranh phong cảnh, cũng cảm thấy quá mức phong nhã, liền
để tùy ý cho nàng ngồi đó lâu hơn một chút.

Chẳng ngờ vì lần cao
hứng này mà tới buổi chiều đầu Chân Ngọc lại đau như búa bổ. Sau đó nằm
liên tục mất hai ngày mới khá hơn được một chút. Cho đến lúc khỏi bệnh,
có làm việc gì cũng cảm thấy chán ghét, toàn thân luôn mệt mỏi.

Hồ ma ma thấy tình trạng của nàng thì cực kỳ sốt ruột, bất đắc dĩ phải đi
tìm Thị Thư, nhờ Thị Thư nhắc khéo, xin Vương Chính Khanh qua đây thăm
hỏi Chân Ngọc một chút.

Vương Chính Khanh nghe nói Chân Ngọc lại
bị bệnh thì rất bực mình. Định không đi gặp, nhưng lại sợ nàng làm cả
phủ huyên náo không yên, đến lúc đó bị truyền ra ngoài sẽ làm tổn hại
đến gia phong. Vì vậy mà tới buổi chiều, hắn cố gắng nhẫn nhịn đi qua
phòng Chân Ngọc.


Hồ ma ma thấy Vương Chính Khanh tới, vội vàng dẫn hết nha hoàn lui xuống.

Vương Chính Khanh thấy Chân Ngọc nghiêng mình dựa vào thành giường đọc sách,
xem ra tình hình cũng không đáng lo ngại lắm, hắn thoáng thả lỏng tâm
tình, lên tiếng hỏi “Nghe nói nàng lại bị bệnh, đã đỡ chút nào chưa?”

Chân Ngọc miễn cưỡng đáp: “Tốt hơn nhiều rồi, vất vả cho ngươi nhớ đến.”

Vương Chính Khanh thấy nàng an tĩnh hơn hẳn so với trước kia, ác cảm cũng vơi đi một ít. Tầm mắt hắn từ gương mặt Chân Ngọc đảo qua mép cuốn sách
trên tay nàng, thấy được bốn chữ “Tiểu Thạch du ký” thì lại nhíu mày.

“Tiểu Thạch du ký” là một quyển tạp ký được viết bởi một vị họ Thạch đi ngao
du khắp thiên hạ. Khẩu vị của tác giả rất nặng, mỗi khi đến một địa
điểm, thì chỉ thích viết về những phong tục bất thường của nơi đó, hay
miêu tả những chuyện bất luân xảy ra. Ví dụ như: chị dâu em chồng thông
dâm, bố chồng nàng dâu vụng trộm, một vợ nhiều chồng, chị dâu góa cùng
cô em chồng giả trang nam tử để làm chuyện ân ái, vân vân….


văn phong của quyển du ký này sống động thú vị, còn có ghi chép một ít
địa lý vùng sông núi nên tất nhiên là Vương Chính Khanh đã từng xem qua. Hiện giờ nhìn thấy Chân Ngọc cũng đang xem quyển này, thiếu chút nữa
thì đưa tay lên đập trán. Một nữ tử đàng hoàng đang yên đang lành lại đi xem quyển sách đó, không thay đổi tính tình mới là lạ? Hay lần trước
nàng cùng Chu di nương lăn lộn, là do học theo những thứ đã đọc trong
quyển sách kia?

“Nếu thân thể không khỏe thì nên nghỉ ngơi nhiều
một chút, mấy loại sách tiêu khiển này đọc ít đi cũng được!” Vương Chính Khanh ngồi xuống gần Chân Ngọc, vươn tay muốn đoạt đi quyển sách trong
tay nàng.

Chân Ngọc thấy động tác của Vương Chính Khanh thì lập
tức rụt tay lại, giấu nó ở sau lưng, lạnh nhạt nói: “Ngươi lúc nào cũng
thích giành thứ tốt của người khác, hành vi đó không tốt lắm đâu.”

Vương Chính Khanh im lặng một hồi mới nói: “Quyển du ký này không phải là thứ nàng nên đọc. Nếu buồn chán muốn đọc sách, thì có thể coi “Liệt Nữ
Truyền”, “Hiền Nữ Truyền” …, không thì đọc các thể loại dạy trồng hoa
nuôi cỏ, quy tắc chuẩn mực cũng không tệ.”

Chân Ngọc sờ sờ cằm,
Vương Chính Khanh hắn là đang cùng lão tử ta tâm sự sao? Nàng nghĩ nghĩ, rồi lấy quyển sách ra đưa cho Vương Chính Khanh, nói: “Cho ngươi đấy.”

Dù sao thì cũng đọc hết quyển này rồi, hiện giờ chỉ tùy ý đọc qua một chút thôi. Nếu hắn muốn có thì cứ cho hắn đi.

Vương Chính Khanh thấy Chân Ngọc nghe lời, tâm tình tốt hơn hẳn, nhận lấy
quyển sách: “Nếu nàng thực sự cảm thấy nhàm chán, thì có thể đến miếu
dâng hương một chút, ăn một bữa cơm chay. Hay hẹn các phu nhân ra ngoài
thưởng trà ngắm hoa cũng được. Chứ cứ rảnh ra một chút lại ốm một trận

thế này không tốt chút nào.”

“Hả?” Chân Ngọc lại sờ sờ cằm, suy
tư, thật ra thì cuộc sống hiện giờ không phải là giống y như mong muốn
của nàng khi về hưu ở kiếp trước hay sao? Lúc đó còn nghĩ đợi đến khi
công thành danh toại sẽ tìm cơ hội xin về nghỉ ngơi; sau đó ngày ngày
thảnh thơi trồng hoa nuôi cỏ, ăn uống no đủ, không cần suy nghĩ, chỉ xem một số sách giải trí là được rồi. Ừm, có thể nói bây giờ nàng đã được
về hưu sớm. Còn về đề nghị dâng hương ăn cơm chay hay hẹn các phu nhân
đi thưởng trà ngắm hoa của Vương Chính Khanh, chậc, cũng có thể xem xét. Hoạt động một chút có ích cho thân thể!

Hồ ma ma bưng trà đi
vào, thấy phu thê hai người đang hòa hợp chuyện trò, không khỏi vui mừng ra mặt. Bà bưng trà mời Vương Chính Khanh, cười nói: “Mấy ngày nay Tam
phu nhân mệt mỏi, khiến tinh thần cũng sa sút theo. May mà hôm nay Tam
gia tới, nói đùa vài câu trông lại tốt hơn nhiều.”

Vương Chính
Khanh gật đầu một cái, dặn dò Hồ ma ma: “Hầu hạ cho tốt, ta không muốn
tới thăm nàng lại uổng công.” Nói xong cầm sách đứng dậy, bước ra khỏi
phòng.

Chân Ngọc nhìn theo bóng lưng Vương Chính Khanh, như có
điều suy nghĩ. Sang ngày hôm sau, khi tỉnh dậy thấy đầu óc thật minh
mẫn, Chân Ngọc kêu Hồ ma ma chuẩn bị trái cây nhang đèn, muốn đi tới
miếu dâng hương.

Hồ ma ma thấy Chân Ngọc chịu đi ra ngoài thăm
thú một chút cũng thấy mừng thầm, mở miệng hỏi “Tam phu nhân muốn đến
ngôi miếu nào để dâng hương?”

Chân Ngọc cười nói: “Đến miếu Thanh Phong đi! Ở đấy có trồng lá trà, tiểu hòa thượng pha trà rất ngon, lại
có chủ trì chơi cờ bất phàm. Người nào có thể thắng hắn một ván, thì hắn sẽ tặng cho một hộp trà tốt. Ta cũng muốn tới đó để lấy hộp trà!”

Hồ ma ma không hoài nghi gì, chỉ cho rằng mấy chuyện liên quan tới miếu
Thanh Phong là do Vương Chính Khanh nói cho Chân Ngọc biết, liền nhanh
chóng đi chuẩn bị đồ đạc.

Ninh lão phu nhân có nghe nói Chân Ngọc muốn đi miếu Thanh Phong dâng hương, nhưng không nói gì, chỉ phái người đi theo.

Khi Chân Ngọc dâng hết hương quay về thì cũng mang theo được ba hộp trà
ngon. Một hộp đưa đến chỗ Vương Tuyên và Ninh lão phu nhân, một hộp mang qua thư phòng của Vương Chính Khanh, còn mình thì giữ lại một hộp.

Tối muộn, Thị Thư đem hộp trà của Chân Ngọc đưa cho Vương Chính Khanh. Hắn
mở nắp ra xem, liền thấy bên trong có viết ba chữ “Miếu Thanh Phong”,
lại ngửi thấy hương lá trà thơm ngát thì không khỏi giật mình, “Trà này ở đâu ra? Rất giống với trà Vân Vụ trân quý của lão hòa thượng trong miếu Thanh Phong kia. Lần trước đi tới đó, uống thử trà thấy rất ngon, có
đòi lão hòa thượng cho một hộp, nhưng lão hòa thượng kiên quyết không

chịu. Không ngờ bây giờ trà Vân Vụ cũng được bày bán ở bên ngoài.”

Thị Thư cười hì hì nói: “Đâu có đâu. Đây chính là trà Vân Vụ trân quý của lão hòa thượng miếu Thanh Phong đó Tam gia.”

Vương Chính Khanh “A” một tiếng, nói: “Phụ thân đi đến miếu Thanh Phong sao?
Mà hôm nay cũng đâu phải ngày nghỉ, sao lại rảnh rỗi để tới đó được?”

“Là Tam phu nhân tới miếu Thanh Phong dâng hương, chơi ba ván cờ với lão
chủ trì, thắng cả ba ván nên được lão chủ trì tặng cho ba hộp trà.”

“Kỹ năng chơi cờ của lão hòa thượng rất tốt, mỗi lần cùng hắn đánh cờ, ta
ngồi mất nửa ngày, vắt hết óc, cũng chưa chắc có thể thắng hắn được một
ván. Vậy mà Tam phu nhân lại thắng liên tục ba trận?” Vương Chính Khanh
cũng biết kỳ nghệ của Chân Ngọc nương rất tốt, nhưng chưa từng chơi cờ
cùng nàng, nên trong lòng chỉ nghĩ rằng nàng chơi có tốt cũng không thể
tốt bằng mình. Bởi vậy vẫn luôn xem thường. Lúc này nghe Thị Thư nói
nàng thắng lão chủ trì miếu Thanh Phong ba trận, không khỏi giật mình.

Thị Thư vỗ vỗ ấm trà nói: “Tam gia không tin sao? Trà này là chứng cứ rõ ràng nhất đấy.”

Vương Chính Khanh mỉm cười, đúng vậy, lão hòa thượng kia mềm cứng đều không
nghe; có bỏ bạc ra mua trà thì hắn cũng trở mặt không thèm để ý, chỉ
ngoại trừ việc đánh cờ thắng hắn mà thôi. Xem ra kỳ nghệ của Chân Ngọc
nương quả thật không thể coi thường, lúc nào có thời gian nhất định phải đấu với nàng một phen.

Ở bên này, Vương Tuyên cùng Ninh lão phu
nhân uống trà cũng thoáng giật mình. Suy nghĩ của Vương Tuyên lại dao
động, nói với Ninh lão phu nhân: “Ban đầu nhìn trúng Ngọc nương, ấn định hôn sự này, cũng là bởi vì nàng tài mạo song toàn. Nếu nàng không nháo
không làm loạn, thì thực ra cũng xứng với Tam lang. Chỉ riêng kỹ nghệ
chơi cờ này, khó có quý nữ nào trong Kinh thành có thể bì kịp được.”

Nhưng Ninh lão phu nhân vẫn không cho là đúng, hừ nói: “Chúng ta cưới nàng về làm dâu, cái cần thiết nhất là quản lý việc nhà, có thể giải bớt lo
lắng cho Tam lang; chứ không phải là tìm kỳ thủ, biết chơi cờ thì có ích lợi gì? Có bản lĩnh thì nàng sinh tôn tử cho ta đi, ta nhất định không
nói gì nàng nữa.”

Vương Tuyên ho một tiếng, muốn người ta sinh
tôn tử thì Tam lang cũng phải đi qua phòng nàng mới được chứ. Lại nói,
Bạch Cốc Lan đã là lập gia đình, chẳng lẽ Tam lang vẫn không chịu suy
nghĩ lại? Còn quyết tâm giữ mình?

Đột nhiên nhớ tới Bạch Cốc Lan, không chỉ có Vương Tuyên và Ninh lão phu nhân, mà còn có Vương Chính Khanh nữa.

Cô cô của Bạch Cốc Lan là quý phi trong cung, có thể nói, nàng và Cửu
Giang vương cũng có một chút quan hệ thân thích. Hơn nữa, phu quân của
nàng lại bám lấy Cửu Giang Vương, nên trong khoảng thời gian này, nàng
thường xuyên đi tới vương phủ thăm hỏi vương phi. Vì một vài nguyên
nhân, vương phi cũng hay giữ lại Bạch Cốc Lan ở trong vương phủ. Cứ như
vậy, Bạch Cốc Lan và Vương Chính Khanh vừa vặn đụng phải nhau.

Hôm nay, Vương Chính Khanh tới vương phủ, có một tiểu nha hoàn chạy ra đưa
cho hắn một mẩu giấy nhỏ. Hắn mở giấy ra nhìn, là chữ viết của Bạch Cốc
Lan, hẹn hắn gặp mặt tại đình nghỉ mát ở trong hoa viên. Hắn do dự một
chút, nhưng cuối cùng vẫn đi.


Bạch Cốc Lan vừa thấy Vương Chính Khanh, lập tức cúi đầu xuống, không nói lời nào.

Vương Chính Khanh bối rối, chỉ nói: “Ta và nàng đều đã lập gia thất, hà tất phải gặp lại?”

Bạch Cốc Lan ngẩng đầu lên, nụ cười mờ mịt, giong nói thản nhiên: “Ngày
trước ta tặng cho người một cái hà bao, ngươi trả lại cho ta!”

Vương Chính Khanh chỉ lo có người nhìn thấy bọn họ gặp mặt riêng tư, vội vàng nói: “Ta không mang nó theo.”

Bạch Cốc Lan một chút uất ức, vẻ mặt tràn ngập tủi hờn, “Thì ra món quà của
ta tặng cho ngươi, ngươi không thèm để ý, cũng không mang theo người.
Uổng cho tâm ý của ta lúc trước.”

Vương Chính Khanh ngẩng đầu
nhìn về phía Bạch Cốc Lan, thấy nàng thanh nhã như hoa U Lan, lại nhớ
tới tình ý thuở nào, cũng có chút thương cảm, nhất thời bật thốt lên:
“Chính là vì quá hiếm có nên sợ đánh mất mới cất kỹ đi.”

Bạch Cốc Lan vừa nghe, lập tức nở nụ cười, đồng thời một giọt nước trong veo từ
mắt đẹp chảy xuống, bộ dạng vừa tội nghiệp vừa đáng yêu.

Vương Chính Khanh nhìn đến ngây ngẩn, thật lâu sau mới hỏi “Nàng có khỏe không? Diêu Nhị lang đối xử với nàng thế nào?”

Diêu Nhị lang trong miệng Vương Chính Khanh chính là phu quân Diêu Ngọc Thụ hiện giờ của Bạch Cốc Lan.

Bạch Cốc Lan nghe thấy Vương Chính Khanh hỏi đến Diêu Ngọc Thụ, nước mắt lại thi nhau chảy như vòng châu đứt dây, đọi một lúc mới đáp: “Có tốt hay
không, chẳng lẽ ngươi có thể đi nói giúp cho ta sao?”

Vương Chính Khanh nghe nàng nói vậy, hiểu rõ tình cảm giữa nàng và Diêu Ngọc Thụ
cũng không quá ân ái, nhất thời không tìm được lời nào để an ủi.

Bạch Cốc Lan không nói thêm gì nữa, hai người ở đình nghỉ mát cứ si ngốc nhìn nhau.

Cuối cùng Vương Chính Khanh phục hồi lại thần trí, nhỏ giọng nói: “Sáng mai
giờ này ở nơi đây gặp lại.” Nói xong hắn vội vã rời đi.

Lúc này,
trên tay Vương Chính Khanh hộp trà Vân Vụ, lại nhớ tới Bạch Cốc Lan,
nàng thích uống loại trà này nhất. Hắn quay sang dặn dò Thị Thư: “Cất
hộp trà này đi, sáng mai ngươi cùng ta ra ngoài, nhớ mang nó theo.”

Thị Thư nhanh nhẹn đóng kín nắp, còn nói: “Tam gia muốn đem đi tặng ai sao?”

“Ừm!” Vương Chính Khanh dùng giọng mũi đáp một tiếng. Nhớ lần cuối cùng hắn
với Bạch Cốc Lan lén lút hẹn gặp nhau, chính là ở miếu Thanh Phong. Hai
người giả bộ vô tình chạm mặt, tách ra uống trà do tiểu hòa thượng pha.
Sau đó, Bạch Cốc Lan tìm cách thoát khỏi nha hoàn, lặng lẽ cùng hắn nói
chuyện riêng, khi đó còn nói trà Vân Vụ của miếu Thanh Phong là tuyệt
nhất. Hắn nhất thời bảo Bạch Cốc Lan hãy chờ hắn, vì hắn muốn đi tìm lão chủ trì chơi cờ. Hắn muốn thắng một ván để lấy trà về cho nàng, nhưng
vì thần trí không yên nên đánh không thắng. Lúc đi ra, Bạch Cốc Lan đã
về rồi.

Nợ nàng một hộp trà, Vương Chính Khanh vẫn giữ việc này ở trong lòng. Hôm nay cầm được hộp trà trong tay, hắn muốn đưa cho nàng
để hoàn thành tâm nguyện.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.