Đọc truyện Giao Dịch FULL – Chương 4: Về Sau Phải Nghe Lời Triệu Thiên Đình
Anh liếc nhìn cô một cái, sau đó đưa ra đề nghị : “Sau này cứ dọn đến đây ở.”
Cô biết anh muốn cô ở đây là vì muốn có người làm ấm giường cho anh.
Cảm thấy bản thân mình như một công cụ cho người khác sai khiến, Lưu Tĩnh không bằng lòng.
“Tôi có thể đến mọi lúc mà anh muốn.” Lưu Tĩnh chống đối, khuôn mặt nhợt nhạt đến cùng cực.
Phải cố lắm cô mới gượng ngồi dậy được, cũng cố lắm cô mới phát ra âm thanh từ miệng.
“Cô nên nhớ, từ khi đến tìm tôi thì lúc đó trở về sau cô phải nghe lời của tôi.” Ánh mắt anh dần trở nên nguy hiểm, giọng nói lạnh lẽo như vang lên từ địa ngục.
Lưu Tĩnh quay đi nơi khác, cô không đáp trả nữa, chỉ im lặng thở ra.
Đúng rồi, cô phải nghe theo lời anh thôi, không có quyền cãi lại.
“Khi nào anh mới giúp tôi?” Chuyển đề tài khác, chuyện này quan trọng hơn.
“Từ hôm nay cô sẽ được mời đóng vai chính của nhiều phim hay.
Cô còn muốn gì nữa không?”
“Tiền, tôi cần gấp.”
Anh nhìn cô không mấy thiện cảm, sau đó liền lấy trong túi ra một tấm thẻ, vứt lên giường.
“Muốn bao nhiêu thì lấy.
Làm người của tôi, cô sẽ không thiếu thốn thứ gì.” Nói xong anh quay đầu bước đi, cũng không quên đóng cửa “rầm” một tiếng.
Hạng người phụ nữ mê tiền bạc như Lưu Tĩnh, anh quả thật rất chán ghét.
Không biết lấy lòng cũng không giỏi ăn nói, lại như xác chết trên giường.
Anh thật sự không thích.
Nhưng không hiểu tại sao cô lại mang đến cho anh một cảm xúc khác.
Thân thể cô rất đẹp, anh như mê mẩn sự mềm mại đó, quyến luyến, tuyệt vời.
Đêm qua mặc dù cô đã ngất nhưng anh vẫn luôn ở trong người cô vận động, đòi hỏi rất nhiều ở cô, không ngừng nghỉ.
Thật sự có hứng thú với Lưu Tĩnh, vì vậy anh liền có ý muốn cô đến đây cùng ở.
Dù không muốn thì cô cũng phải làm.
Lưu Tĩnh nhìn theo bóng dáng cao lớn đó, chỉ thấy nhục nhã đến cực điểm.
Ánh mắt châm chọc đó, thái độ khinh thường đó của anh khiến cô rất khó chịu.
Ai cũng nghĩ cô là loại người mê tiền, kể cả bạn trai cô cũng vậy.
Cầm lấy tấm thẻ anh vừa để lại, cô ngẩn ngơ hồi lâu.
Khoảng vài phút sau, tiếng động cơ của xe vang lên.
Triệu Thiên Đình đã ra khỏi biệt thự.
Lưu Tĩnh bây giờ mới bước xuống khỏi giường, cô cố bước từng bước nặng trĩu xuống lầu, chậm chạp vô cùng.
Càng đi càng đau nhưng cô không thể dừng bước.
Cứ đi, cuối cùng cũng đến cạnh nơi hôm qua cô đã tự tay cởi quần áo ra trước mặt Triệu Thiên Đình.
Cúi người xuống, Lưu Tĩnh nhặt những chiếc áo và quần lên, sau đó quay bước lên lầu.
Về lại phòng, cô bước vào nhà tắm khóa cửa lại.
Đứng trước vòi sen, Lưu Tĩnh mở nước hết cỡ.
Dòng nước lạnh như băng liên tiếp tạt vào người cô, lạnh buốt, đau rát.
Lưu Tĩnh dùng tay chà khắp thân thể, cô muốn xóa đi những dấu hôn đỏ sẫm trên người, nhưng càng chà thì lại càng đỏ, không thể phai nhạt dù chỉ một chút.
Vội vàng thay quần áo, việc quan trọng bây giờ là kí tên tiếp nhận phẫu thuật cho mẹ, vì vậy sau khi mặc đồ xong, Lưu Tĩnh gấp gáp bước ra khỏi phòng tắm.
Mặc dù thân thể như bị tê liệt, rất đau đớn, nhưng cô phải cố gắng vượt qua, không có gì có thể so sánh được với mẹ, mẹ là quan trọng nhất.
Lưu Tĩnh rời khỏi biệt thự, bắt nhanh taxi sau đó đến bệnh viện.
Cuối cùng mẹ cô cũng có thể phẫu thuật, Lưu Tĩnh ngồi rũ rượi xuống ghế, âm thầm thở ra, cô rất vui, mẹ cô có thể cứu.
Điện thoại reo vang, Lưu Tĩnh vội vàng nhấc máy : “Alo.”
“Lưu Tĩnh, có tin vui.” Giang Thi – trợ lí của cô hớt hả vui mừng nói lớn, gấp gáp thở nhanh.
Lưu Tĩnh đoán bảy phần là cô được mời để đóng phim, và chắc chắn là vai chính.
Đúng như vậy, khi Giang Thi nói ra, cô không có gì ngạc nhiên.
Đúng là Triệu Thiên Đình, nói được làm được, muốn gì cũng có.
“Em biết rồi.” Nói xong cô cúp máy, không tha thiết gì đến vai chính kia nữa.
Đi lên bằng thực lực của mình mới đáng trân trọng, đằng này lại nhờ người khác, không có gì là vui mừng.
Không bao lâu sau, phẫu thuật cuối cùng cũng đã xong, bác sĩ thi nhau đi ra.
“Bác sĩ, mẹ tôi sao rồi?” Cô hốt hoảng hỏi, mồ hôi tuôn ra nhanh như nước.
Lưu Tĩnh thật sự lo lắng, cô luôn cầu mong mẹ cô sẽ khỏe mạnh, ngàn vạn lần cầu mong.
“Cô là người nhà bệnh nhân?” Bác sĩ hỏi lại, khuôn mặt trầm tĩnh.
“Đúng vậy.” Lưu Tĩnh gấp gáp gật đầu.
“Phẩu thuật đã thành công.
Mẹ cô sẽ mau tỉnh lại thôi.”
“Cảm ơn bác sĩ, cảm ơn bác sĩ nhiều lắm.” Cô vô cùng vui mừng, mỉm cười hạnh phúc.
Lưu Tĩnh nhanh chóng vào phòng bệnh, ngồi xuống bên cạnh mẹ cô, nhẹ nhàng nắm lấy tay bà.
“Mẹ…” Cô vỡ òa, khóc nức nở.
Sắc mặc mẹ cô tái nhợt, bà đã hôn mê lâu lắm rồi, bây giờ đã đến lúc phải tỉnh.
Qua một thời gian, cuối cùng mẹ cô cũng đã tỉnh dậy.
Bà động đậy ngón tay, Lưu Tĩnh cảm nhận được, gọi liền hai tiếng : “Mẹ, mẹ.”
“Tiểu Tĩnh.” Bà nở nụ cười dịu hiền, ấm áp nhìn con gái của mình.
Lưu Tĩnh khóc lớn, ôm chặt lấy mẹ.
Vui mừng vô cùng.
“Tiểu Tĩnh, đây là cái gì?” Ánh mắt mẹ Lưu nhìn vào chiếc cổ trắng ngần của cô, bà nheo mắt hỏi lớn.