Đọc truyện Giao Dịch FULL – Chương 107: Hứa Tịnh Thất
Sau khi gọi cho chị Tiêu để dặn dò chị nấu cháo cho Triệu Thiên Đình, Lưu Tĩnh vừa định dặn thêm chị đem vài bộ đồ cho anh nhưng lại ngưng giữa chừng không nói.
Đồ của chồng cô, để cô tự mang đến.
Nhân lúc Triệu Thiên Đình còn ngủ, Lưu Tĩnh sẽ bắt xe về Dư Viên.
Nhưng mà hiện tại đường đang bị tắt nghẽn nghiêm trọng, nếu đi xe e là tới khi anh thức cô cũng chưa về được.
Cách tốt nhất là đi bộ.
Tuy hơi xa nhưng có một con đường tắt, mặc dù hơi vắng nhưng nó sẽ gần hơn một chút.
Nghĩ là làm, Lưu Tĩnh ăn mặc kín mít sau đó bước đi.
Cô băng qua những con đường rộng lớn, rẽ vào một con đường nhỏ hơn.
Vừa chuẩn bị rẽ vào con đường nhỏ thì đâu đó xuất hiện một bóng người, hắn ta nhanh như chớp bịt chặt miệng Lưu Tĩnh lại bằng tay và kéo cô vào nơi khuất người.
Lưu Tĩnh vùng vẫy nhưng vô dụng, sức của cô so với người đàn ông này thì không đáng là gì.
Đến khi cô sắp thở không nổi thì cánh tay cứng ngắc kia bỗng buông ra, Lưu Tĩnh hít mạnh từng hơi một.
Cô nhìn người đàn ông trước mặt, giật mình lùi vài bước : “Tố…!Văn?”
Lần trước gặp gã là trong mơ, bây giờ không ngờ lại gặp ngoài đời.
Thế lực của nhà họ Tố không phải tầm thường, chắc chắn họ đã biết Tố Tư chết và chắc chắn họ đã điều tra ra được hung thủ giết ả qua những tên côn đồ mà Tịch Viên đã thả ra.
Nếu Lưu Tĩnh đoán không nhầm, Tố Văn muốn tính món nợ này với cô.
“Mẹ nó, mày còn dám gọi tên tao.
Tố Tư đã bị mày và một đứa con gái khác giết chết, hôm nay tao phải trả thù cho em gái tao.
Nói, kẻ đồng bọn của mày là ai?”
Tố Văn dùng sức bóp lấy cằm Lưu Tĩnh, gã nghiến răng tức giận trừng mắt nhìn cô, nếu cô không nói ra, e là khuôn mặt này của cô sẽ bị bể nát.
Tố Văn dù sao cũng biết mọi chuyện, Lưu Tĩnh cũng không cần giấu gì nữa, nhưng nhất quyết cô sẽ không khai ra Tịch Viên.
Vì cô mà Tịch Viên có chuyện, không thể như thế được.
“Nếu Tố Tư không sai người bắt tôi thì cô ta sẽ không nhận kết cục đó.” Trước tình cảnh hiện tại, Lưu Tĩnh không hề sợ hãi, cô chỉ nói đúng mọi chuyện.
Phi đao mà Tịch Viên cho được Lưu Tĩnh giấu trong túi quần, cô sẽ tìm thời cơ lấy nó ra để phòng vệ.
“Con khốn này.” Tố Văn giáng một bạt tay vào mặt Lưu Tĩnh không thương tiếc.
Chỉ trong giây lát, Lưu Tĩnh ngã người xuống đất, khóe miệng cũng rỉ máu.
Mặt cô, hiện tại vô cùng đau buốt.
“Mày chưa thấy quan tài chưa đổ lệ à, hôm nay mày sẽ có một kết cục thê thảm.”
Tố Văn cười hiểm ác, gã lấy một con dao bấm từ trong người ra quơ quơ trước mặt Lưu Tĩnh, không nhanh sau đó, gã dơ con dao lên cắm mạnh xuống.
Lưu Tĩnh thấy mũi dao bén nhọn thì vô cùng sợ hãi, cô vừa thọt tay vào túi để lấy phi đao ra nhưng chưa kịp phản ứng thì con dao trên tay Tố Văn bỗng nhiên chuyển động.
Bất thình lình Lưu Tĩnh quay mặt sang một bên, hai mắt nhắm chặt lại.
Hiện tại, không có ai có thể cứu cô, vậy nên việc cô có thể làm bây giờ là cố gắng chịu đựng.
Cô không la thét, khuôn mặt tuy có chút sợ hãi nhưng lại vô cùng quật cường.
Cứ tưởng con dao đó sẽ cắm vào người mình nhưng Lưu Tĩnh lại nghe một tiếng rắc giòn tan, sau đó là tiếng kim loại bị rơi xuống đất.
Cô quay mặt sang nhìn, trước mắt cô là hình ảnh một cô gái đang bẻ ngoặc tay Tố Văn ra phía sau.
Cô gái dùng sức xoay xoay vài dòng, đánh nhanh vài chiêu, chỉ trong giây lát Tố Văn đã lăn đùng ra đất, cả người đầy thương tích.
“Đánh phụ nữ là một hành động nhục nhã.
Cút.” Cô gái lạnh nhạt lên tiếng, ánh mắt sắc bén liếc nhìn Tố Văn.
Tố Văn biết không thể đánh bại cô gái vì vậy nhanh chóng ngồi dậy, lắp bắp bỏ chạy : “May cho mày đấy.”
Lúc này cô gái mới quay sang Lưu Tĩnh và ngồi xuống cạnh cô, cô gái đưa tay về phía Lưu Tĩnh, hỏi : “Cô không sao chứ?” Sau đó giúp Lưu Tĩnh đứng dậy.
“Cảm ơn, tôi không sao.” Lưu Tĩnh nắm tay cô gái từ từ đứng dậy.
Bây giờ cô mới có thể nhìn rõ khuôn mặt cô gái kia, quả thật là một tuyệt sắc giai nhân.
Cô ấy có đôi mắt long lanh to tròn, sóng mũi cao ngút cùng với đôi môi anh đào mộng đỏ, làn da trắng mịn màng.
Đây là một nét đẹp tự nhiên, cô ấy không dùng son phấn nhưng cũng không thể làm mất đi khí chất xinh đẹp của bản thân.
“Lần sau cẩn thận một chút.” Cô gái nhẹ nhàng nhắc nhở sau đó lạnh lùng bỏ đi.
“Khoan đã, cô có thể cho tôi biết tên ân nhân đã cứu mình không?” Cô gái này quá tốt nhưng nội tâm lại sâu kín, Lưu Tĩnh biết cô ấy không thích tiếp xúc người lạ, lại càng tỏ ra không thân thiện.
Phải chăng là có chuyện gì đó mới có thể biến một cô ấy trở nên khó gần và vô cảm như vậy.
Cô gái ngợ một lúc, định bỏ đi nhưng sau đó lại nói tên mình ra : “Hứa Tịnh Thất.” Nói xong lại tiếp tục bước đi.
“Tôi là Lưu Tĩnh, rất hân hạnh được làm quen với cô.
Tôi cũng rất cảm ơn vì cô đã cứu tôi.” Thấy Hứa Tịnh Thất cứ vội đi như vậy Lưu Tĩnh liền tìm cách ngăn lại.
Nói vài ba câu xã giao là chuyện nên làm.